DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Ngự
Chương 303: Một chiêu toàn diệt

Lăng Phong nhấc chân trái, đặt nhẹ xuống mặt đất! Đột nhiên, mặt đất phát ra một tiếng "uỳnh" muộn hưởng như bước chân vừa rồi khiến thiên địa băng liệt!

Một đạo toàn phong thanh sắc xuất hiện bên chân trái hắn. Lăng Phong thân như kinh hồng, Thác Bộ di chuyển mềm mại mà ưu mỹ. Toàn phong điện quang đột nhiên nghịch hướng xoay tròn! Hai đạo toàn phong tương nghịch va chạm vào nhau, tương sinh với nhau, hợp lực hình thành một cơn lốc xoáy không ngừng hướng vào trong.Từng luồng thanh sắc điện quang phù hiện, bao bọc lấy thân thể Lăng Phong, đâm nhanh về phía trước!

Với kinh nghiệm phối hợp bao nhiêu năm Thiên Địa Nhân tam sĩ sớm đã rèn luyện được ý thức chiến đấu cực cao. Lăng Phong vừa xuất thủ, bọn họ lập tức cảm thấy có điều không ổn, đối phương dường như đã biến thành cuồng bạo hải lãng, phá vỡ tất cả những gì chặn đứng trước mặt thành những mảnh nhỏ!

- Toàn lực phòng ngự!

Thiên sĩ rống lên, không còn dám trông chờ vào vận may nữa.

Nhưng đã quá muộn!

Lăng Phong như chẳng hề quan tâm, vươn thẳng sống lưng, thân thể trường cung như tiễn, đâm thẳng vào thiên mạc. Vô số vô tẫn khí lãng giảo động bính bạo chi âm truyền xuất. Nếu là người có nhãn lực tốt sẽ lập tức phát hiện năng lượng chân lực trên bề mặt phòng ngự thiên mạc không ngừng bị hấp thu giảo khởi, từng đường xoắn ốc thanh sắc nữu chuyển ninh khẩn, sau khi cường hóa lên vô số lần thì bật ngược lại.

Vật đổi sao dời!

Thiên mạc phòng ngự dầy ba chỉ không thể ngăn nổi Lăng Phong mà ngay sau đó còn bị hắn hung hăng xé rách. Lăng Phong xâm nhập vào vòng vây giữa ba người, ngạo nghễ đáp xuống, kiếm ý bột phát quanh người:

- Thân Kiếm Hợp Nhất!

Thân thể hắn như biến thành tuyên cổ vị biến hằng tinh. Ngạo lập hoàn vũ, vô số đường kiếm mang chi chít dày đặc như kinh cầu tiêm thứ, bạo xạ nhi xuất!

Keng keng keng keng keng!

- Ngăn hắn lại.

Kiếm mang kéo dài, phô trình, toàn xạ, mỗi một ba bắn ra mang theo vài chục đường nặng nề oánh chàng vào chân lực phòng ngự của Thiên Địa Nhân tam sĩ, như sao băng chàng kích, trùng kích lực mỗi lúc một mạnh, tam nhân chỉ cảm thấy chân lực khắp người ba động không thôi, tâm khẩu phát run từng trận.

Cuối cùng, cả ba cùng phun ra hắc sắc tâm huyết!

Tâm huyết một khi đã phun ra, khí thế giảm mạnh, Thiên sĩ tê thanh quát:

- Thiếu chủ, chạy đi! Để bọn ta chặn hắn!

Biến cố ngay trước mắt, vẻ đắc ý và âm tàn trên mặt Hàn Trữ vẫn còn chưa kịp tiêu tán thì tình cảnh trước mặt đã phát sinh nghịch chuyển! Hắn trợn tròn mắt, nhãn thần nhìn về phía Lăng Phong đã lộ ra vẻ kinh hãi cường liệt. Không ai hiểu rõ thực lực của Thiên Địa Nhân tam sĩ bằng hắn. Ba người mà liên thủ thì Thánh Vực cường giả cũng không thể đối kháng trong giây lát! Vậy mà Lăng Phong lại đánh bại được họ chỉ bằng một chiêu?

Tiếng rống của Thiên sĩ làm Trữ bừng tỉnh, hắn hoảng loạn kinh hô một tiếng, ngân quang ẩn hiện trên trán, một con linh thú bọ rùa thất sắc dài độ một cánh tay tập hiện tại chỗ!

Bề mặt trùng linh quang mang sạ thiểm, trong nháy mắt thiếp huyễn thành một tấm sa y vụ mông mông, bề mặt có quang mang thất sắc không ngừng ba động lưu chuyển. Sa y bay nhẹ, quang mang như cầu vồng toàn chuyển, Hàn Trưc đứng trong sự vi long của sa y, nhanh chóng bay lên giữa không trung!

Hậu thiên linh kĩ phụ trợ bay lượn!

Rõ ràng thứ mà Hàn Trữ thi triển chính là hậu thiên linh kĩ do một loại tinh chương phụ trợ hiếm có nhất trong các loại tinh chương mang lại, loại linh kĩ này khiến hắn có thể bay liệng trong không trung!

Biết rằng trừ phi đạt tới Thánh Vực hay thiên sinh sở hữu linh thú loài chim, nếu không tuyệt đối không thể giữ lơ lửng giữa không trung. Mà tính tiện lợi và tính thực chiến mà khả năng phi tường mang lại là không hề nhỏ. Có thể suy đoán, tấm vụ sa khí này gần như có giá trị liên thành!

- Chạy đi đâu?

Lăng Phong mắt sắc như kiếm, trực tiếp đâm thẳng vào Hàn Trữ, cánh tay khẽ dương, một chùm tinh tử quang trạch kiếm mang phá không nhu khứ! Chiu, kiếm mang liệt không, làm cho không khí trở nên nóng rực, thanh yên tứ tán!

- Chân khí khí tuyền, toái!

Thiên Địa Nhân tam sĩ đột nhiên cùng rống lên một tiếng, thất khiếu phun ra từng đường huyết vụ, bộ vị đan điền phát ra những âm thanh như tiếng kim thiết vỡ vụn. Khí tuyền đột nhiên bạo khai sản sinh ra chân lực cường đại nâng thực lực của họ lên ba bốn lần! Một đạo chân lực lớn gần một trượng trùng kích như thủy triều, Lăng Phong cuồng nhiên trùng đến. Dư ba tràn đầy, mặt đất vang lên những tiếng "tách tách", từng khối gạch đá bạo toái, mảnh vụn đất đá bay lên chưa được nửa tấc đã bị khí lưu cường kính chấn thành phấn mạt!

Làn sóng chân lực gầm rú như cơn bão biển, ngay cả Lăng Phong cũng phải lựa chọn tạm lánh phong mang. Dưới chân Thác Bộ liên tục triển động, thân hình như đạp gió "xoạt xoạt" lùi liền mấy bước. Mỗi một bước đạp ra, mặt đất lại tạc khai thêm một hố sâu, sa thạch trong hố phi tung bay hợp thành một đóa bạch liên hình trạng!

Tư như thần nhân, bộ bộ sinh liên!

Hàn Trữ miễn cưỡng giãy dụa thân thể nhưng không thể thoát hoàn toàn khỏi đạo kiếm mang mà Lăng Phong vừa bắn ra, cánh tay trái bị hung hăng chém rụng!

Huyết vũ sái lạc, Hàn Trữ điên cuồng kêu lên:

- Ngươi đợi đấy, ta sẽ còn quay lại!

Tranh thủ sinh cơ mà tam sĩ giành được cho hắn, vụ sa y mãnh nhiên thôi động, thân thể chỉ nhoáng một cái đã biến vào vân đoan, cùng hằng tinh quang mang dung hòa làm một tan biến như vô hình.

Lăng Phong thầm nghĩ đáng tiếc Thiên Địa Nhân tam sĩ sau khi bạo phát ra một kích siêu cường không còn chút sức lực nào nữa. Tinh huyết toàn thân đã bị rút cạn, ngã gục xuống đất mềm rũ như một miếng vải rách. Nhìn thi thể của ba người họ, trong mắt Lăng Phong không khỏi lộ ra một tia kính ý mơ hồ.

Tự toái chân lực khí tuyền là thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng. Dù chắc chắn phải chết thì cũng có rất ít chân võ giả sử dụng đặc chiêu này. Bởi vì là tự toái, mỗi đao mang lại sự đau khổ vượt quá giới hạn chịu đựng của con người, chẳng hề thua kém chuyện bản thân bị nhựa La Hâm nghìn năm luyện thể! Vậy mà Thiên Địa Nhân tam sĩ vì muốn yểm hộ Hàn Trữ đào tẩu đã thi triển thủ đoạn này không chút do dự!

Lăng Phong không hề hay biết tam sĩ được bồi dưỡng chẳng khác gì cách Băng gia bồi dưỡng đệ tử nội doanh, là thiên phú tuyệt gia cô nhi mà Áo La Thương Hội lựa chọn trong thập đại gia tộc. Để bảo chứng sau khi họ lớn lên tuyệt đối trung thành, những cô nhi này sau khi được thu nhận bắt đầu tiến hành dồi dưỡng nghiêm khắc. Sau nhiều năm tháng tích lũy, cảm xúc trung thành với gia tộc của họ còn mãng liệt hơn khát vọng tự do sinh mệnh!

Tinh Thiết nhập vỏ, Lăng Phong lạnh lùng nhìn khắp một lượt đám đông, dưới sự uy áp, tất cả mọi người nhất loạt cúi đầu không ai dám lên tiếng trong hoàn cảnh này.

Bọn họ tuy rằng đã nghe qua thanh danh Lăng Phong nhưng đều không đủ tư cách xem trận đối chiến hôm qua ở Thần Chiến Đài nên chỉ coi trận chiến được lưu truyền rôm rả đó chỉ là lời đồn đại của những kẻ rỗi rãi mà thôi. Bây giờ sự thật bày ra trước mắt, bọn họ mới ngộ ra rằng Lăng Phong này còn đáng sợ hơn Lăng Phong trong lời đồn!

Tám người lúc nãy đang vây lấy Mộc Vũ Sương cũng đã lặng lẽ rút lui, nhìn Lăng Phong với vẻ cảnh giác. Cơ bắp, tâm thần của chúng đều đang vô cùng căng thẳng, nội tâm gần như sắp nổ tung vì cảm giác sợ hãi. Người này chắc không đến nỗi giận chó đánh mèo chứ? Nếu như hắn ra tay thật bọn chúng có nên chạy ngay bây giờ không nhỉ?

Trong ánh mắt lo sợ của chúng, Lăng Phong chỉ mới dương động ngón tay cả bọn đã lập tức lùi nhanh một bước, châm khom lại, sẵn sàng bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất! Thấy vậy, Lăng Phong chỉ lộ ra một tia thần sắc trào phúng, ngũ chỉ lần lượt phiên khai, rồi từ từ khấu khởi, xương ngón tay nhất thời bạo phát ra một loạt những tiếng "răng rắc". Sau đó, Lăng Phong chậm rãi quay người bỏ đi, không thèm để ý đến bọn chúng.

Lúc nãy hắn chỉ là rung động một chút gân cốt bàn tay!

Tám tên cao thủ mặt trở nên đỏ bừng, nắm chặt lấy huyền binh trong tay, thân thể run rẩy kịch liệt, nhãn thần lộ ra một tia hổ thẹn vô hạn: Đáng chết! Tên đáng chết! Dám coi thường bọn ta như vậy à!

Cảm giác phẫn nộ thiêu đốt nội tâm chúng như muốn phát điên. Nhưng dù vậy, chẳng ai dám tiến lên đối kháng. Cảm giác sợ hãi đã thâm nhập vào xương cốt, lạnh lùng phá nát toàn bộ ý nghĩ đối địch trong chúng!

Lăng Phong chỉ hơi động đậy đã khiến tám tên cường giả kinh hoảng thất thố, không ngờ hiệu quả của trận chiến vừa rồi lại hay đến vậy!

- Ngươi, ngươi đúng là đồ đệ của sư tôn?

Đan Luân Nhĩ kinh ngạc nhìn Lăng Phong, hỏi một câu khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười.

Lăng Phong chẳng biết nói gì, xoa xoa mũi, cười nói:

- Nếu như không phải, sao đệ biết thi triển Phong Viêm Dung? Sư huynh nếu như không tin lát nữa có thể theo đệ về trú địa, nhị sư huynh bọn họ có thể chứng thực cho huynh.

- Hô!

Nụ cười của Lăng Phong khiến cảm giác nặng nề khiến người ta cảm thấy áp lực đến chóng mặt lập tức tiêu thất vô hình. Đan Luân Nhĩ thở phào một hơi nhẹ nhõm, mặc dù trong lòng là đã chấp nhận sự thật Lăng Phong là lục sư đệ của mình nhưng lúc nhìn thấy Lăng Phong thi triển sức mạnh khủng khiếp, hắn không khỏi bật ra câu hỏi đó, cảnh tượng lúc nãy thực sự quá đáng sợ!

Một chiêu!

Vẻn vẹn chỉ với một chiêu, ba cửu tinh cường giả đều bị đánh gục!

Chiến tích đáng sợ như vậy ngay cả sư tôn cũng không làm được? Bản thân thì mới rời Nguyên Lực Tháp có hơn ba năm, vị lục sư đệ này cùng lắm mới chỉ theo sư tôn tu luyện được ba năm, sao đã có chiến lực đáng sợ như vậy, dù có gọi hắn là "yêu quái" thì chắc cũng không quá đáng! Truyện được copy tại

Nếu để cho Đan Luân Nhĩ biết Lăng Phong mới chỉ theo Mạch Kha tu luyện khoảng nửa năm thì e rằng sau này hắn sẽ không dám nói với ai mình là tam đệ tử của Mạch Kha mất.

Lúc này, một tiếng thở nhè nhẹ vang lên:

- Là chuyện gì? Ai làm ồn ở đây vậy?

Âm thanh chưa dứt, Đa Lạc Khắc béo tròn đã chạy tới, thấy cảnh tượng hỗn độn, hắn không khỏi nhíu mày, mặt hiện lên một tia nộ sắc. Lại nhìn thấy Lăng Phong đứng đó, cơn giận trong lòng hắn lập tức yên tan vân tán, thay vào đó là một nụ cười khổ sở: Không lẽ lại là vị tổ tông sống này gây chuyện.

- Quan trị an đại nhân, ngài đến đúng lúc quá, người này đến Thương Khung Phân Hội gây chuyện, ngài phải giúp chúng ta làm chủ!

Đỗ Trường Xuân vừa nhìn thấy Đa Lạc Khắc lập tức kêu rên như vừa nhìn thấy người thân thất lạc lâu năm, hoàn toàn quên mất nhân vật nhỏ bé này trước đây không hề được mình để mắt tới.

Làm chủ? Đa Lạc Khắc ngây mặt. Giúp các ngươi làm chủ, vậy ai giúp ta làm chủ?

Cảm nhận được ánh mắt dò xét từ phía Lăng Phong, Đa Lạc Khắc giật mình, nhảy bật lên như lửa đốt mông, vỗ vỗ vào trán như vừa quên mất chuyện sinh tử đại sự:

- Suýt nữa thì quên, ta vẫn còn chuyện gấp, mọi người đang làm gì thì cứ làm tiếp đi.

Đọc truyện chữ Full