DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Ngự
Chương 436: Chấp niệm của Hải Tư Lam

Lúc này Lăng Phong lấy tấm che mặt xuống, không còn chút nào che giấu. Y Liên Nhi thấy rõ người cứu mình là ai, không khỏi lấy tay che miệng lại, trong mắt dĩ nhiên hơi nổi lên một tia vụ khí. Lăng Phong nhíu mày, chẳng biết tại sao khi nhìn thấy vụ khí rơi lệ, trong lòng hắn lại có một chút khó chịu cổ quái. Hắn hít một hơi thật sâu, cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt quát lên:

- Các ngươi có thể cút!

- Hảo tiểu tử, bảo chúng ta đi thì đi! Ngươi nghĩ mình là ai, có thể chống đỡ được nhiều cường giả như chúng ta sao?

Tuy rằng Lăng Phong xuất thủ khiến mọi người chấn động, nhưng vẫn có người không tin được hắn trẻ tuổi như vậy lại là Linh Cấp cường giả. Cho dù là Lăng Phong nói cho bọn họ biết hắn là ngụy Linh Cấp phỏng chừng bọn họ cũng sẽ không tin!

Thậm chí, trong bọn họ vẫn không ít người còn cho rằng Lăng Phong rất có thể cùng Y Liên Nhi giống nhau dựa vào linh khí cường đại mới có được thủ đoạn như vậy. Vừa nghĩ tới nếu có thể đánh chết Lăng Phong liền thu được hai thanh linh khí, nhất thời có người không thể kiềm chế nổi!

Lăng Phong đem tất cả phiến tâm tư ba động này thu vào trong mắt, tỏ vẻ đạm mạc, niệm thức khẽ dao động, Song Dực Oa Hoàng bỗng nhiên bay ra. Hắn thản nhiên gầm lên:

- Hết thảy đánh đuổi, phàm là người phản kháng, giết!

Song Dực Oa Hoàng hưng phấn kêu to một tiếng, hai cánh run run, một đạo niệm thức bộc phát, hỏa sơn xà linh hỗn loạn trong đó tựa như điện quang thoáng hiện!

Đám người vây quanh không ngờ Lăng Phong thậm chí dám can đảm xuất thủ trước, khiến họ trở tay không kịp bị hỏa sơn xà linh xuyên thủng, kêu thảm thiết. Song Dực Oa Hoàng là ma thú, vốn so với nhân loại khuyết thiếu đồng tình và thương hại, có Lăng Phong đồng ý há còn không giết tới thống khoái sao?

Một hồi chiến đấu giữa ma thú với cường giả nhân loại chuẩn bị triển khai!

Những người này tuy rằng tham lam, nhưng lại là người bình thường, Lăng Phong cũng không muốn sát sinh quá nhiều. Hắn đang định triệu hồi Song Dực Oa Hoàng, cũng không ngăn xà linh liên tiếp phun ra, trong nháy mắt hình thành một mai tinh huyết nguyên khí hạch, rồi vui vẻ chạy tới nịnh nọt Lăng Phong.

Lăng Phong tức cười, khẽ lắc đầu phất tay áo thu lại, rồi bay tới trước người Hằng Trùng.

Hằng Trùng tự nghĩ khó thoát khỏi cái chết, thì ngạc nhiên nhìn thấy một thanh niên mặc huyền bào, vẻ mặt tươi cười hiền lành, hắn không thể tin nổi nói:

- Lăng... Lăng huynh đệ, là đệ thật sao ?

- Chính là tiểu đệ đây!

Lăng Phong cười gật đầu, cách biệt mới có hơn nửa năm, bây giờ thấy mình dĩ nhiên đã sải bước trở thành ngụy Linh Cấp cường giả, Hằng Trùng lại vẫn dừng tại Thánh Vực đỉnh phong! Nhất thời, lại có tư vị kỳ quái. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Không có thời gian để tiếp tục ôn lại chuyện cũ, Lăng Phong quay đầu nhìn về phía Y Liên Nhi, trên mặt hiện lên vẻ bối rối.

Y Liên Nhi cười lạnh một tiếng, bàn tay bắn ra một bình nhỏ:

- Cho ngươi!

Lăng Phong cũng không sợ nàng ra tay thương tổn mình, tiện tay phất lên, một đạo cương khí đem cái bình chui vào lòng bàn tay. Vừa mới nhìn lại Lăng Phong không khỏi sửng sốt, trong bình có ba đoàn hỏa diễm dịch thể cỡ đậu tương trôi nổi, lưu diễm tản mát ra cảm giác thần bí vô cùng vô tận.

Lăng Phong vạn lần không ngờ mới vừa rồi Y Liên Nhi tìm mọi cách để bảo hộ phượng hoàng chân tủy lại dĩ nhiên dễ dàng cho mình. Nhìn bộ dạng của nàng tựa như vừa bỏ xuống một bao quần áo lớn, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, trong đầu Lăng Phong chợt hiện ra câu nói bát quái của nhị sư huynh, nhịn không được nói:

- Là Pháp Thần sai ngươi đến mua phượng hoàng chân tủy?

Sau khi đưa ra suy đoán kinh người, Lăng Phong đã hiểu rõ đủ loại nghi hoặc trong lòng: vì sao Y Liên Nhi luôn mồm nói "Hỗn đản hoa tâm", tại sao lại nhiều lần xuất hiện liều mạng tranh đoạt phượng hoàng chân tủy, lại vì sao khi nhìn thấy mình thì đột nhiên buông bỏ, không chút luyến tiếc.

Ngoại trừ dùng đoạn tình cảm giữa sư tôn cùng Pháp Thần để giải thích thì không thể còn nguyên nhân nào khác được nữa? Nàng chắc hẳn từ một chỗ nào đó biết được tin tức sư tôn bị thương, vì vậy vâng mệnh đi một chuyến tới Vô Tẫn Hoang Nguyên.

- Hừ, ngươi minh bạch rồi chứ.

Y Liên Nhi quệt mồm có vẻ ủy khuất nói. Mới vừa rồi nàng lâm vào nguy hiểm cũng là vì Mạch Kha hay nói chính xác hơn là vì Mạch Kha có quan hệ đến Pháp Thần, quan hệ cực kỳ "mật thiết".

Y Liên Nhi gắt gao cắn môi, trong mắt phiếm xuất một tầng thủy quang:

- Nhiều năm như vậy ông ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân, cho dù là một phút thôi cũng chưa.

"Một người phụ thân ?"

Lăng Phong chấn động, nhìn về phía Y Liên Nhi, vẻ mặt hắn cười khổ, cái này là chuyện gì a, đổi thành Lô Sâm sư huynh tới đây nhất định muốn liên tục gào to, khiến cho mọi người đều biết. Lăng Phong cũng không nghĩ tới lão đầu tử cư nhiên mạnh mẽ như thế, không chỉ thông đồng đẩy lui Pháp Thần, thậm chí cả mầm mống cũng gieo xuống.

Sự tình khó giải quyết nhất trên thế gian chính là chuyện này, hắn thật không có kinh nghiệm thay sư tôn xử lý loại chuyện phức tạp như vậy.

Suy nghĩ một lát, Lăng Phong chỉ có thể lắc đầu tạm thời nắm bình sứ trong lòng bàn tay, nhìn về phía Hằng Trùng nói:

- Hằng đại ca, không biết huynh cần phượng hoàng chân tủy này để làm gì?

- Lăng huynh đệ muốn dùng nó để cứu người sao?

Hằng Trùng lắc đầu, trong mắt chợt hiện lên vẻ thất vọng. Khuôn mặt Hằng Trùng hiện lên sự do dự không quyết, nửa muốn mở mồm xin phượng hoàng chân tủy nhưng nửa lại không dám. Nhưng sự do dự đó cũng chỉ thoáng qua, Hằng Trung hít sâu một hơi rồi chợt sang sảng cười nói:

- Ta muốn lấy thứ này bất quá cũng chỉ vì Hải Tư Lam đại nhân suy đoán có thể lợi dụng nó để đề thăng hiệu quả của dẫn linh Tinh Chương, do đó giúp ta nhất cử đột phá bình cảnh, chính mình vấn đỉnh Linh Cấp.

Hắn hiện tại đã mơ hồ nhận biết cường độ tu vi của Lăng Phong, tự nhiên minh bạch đối phương tại nhiều mặt đã vượt lên trước mình, cho nên một vài thứ cũng không giấu diếm nữa.

- Thì ra là thế.

Lăng Phong nhìn Thánh Hải Tư Lam một cái, bàn tay lấy ra một quả dẫn linh Tinh Chương giao cho Hằng Trùng:

- Đây là một quả dẫn linh Tinh Chương mà đệ đã đoạt được. Hiệu quả hẳn là so với trước đây huynh đã dùng tốt hơn nhiều, nếu có thể luyện hóa hẳn đủ để cho huynh tiến hành Cự Linh dị biến!

- Cái gì?

Hằng Trùng trừng mắt nhìn Lăng Phong đưa dẫn linh Tinh Chương cho mình, nếu đối thành người ngoài hắn tự nhiên không tin, chính là mặc dù cả hai tương giao trong thời gian ngắn, nhưng hắn hiểu Lăng Phong không phải loại người ăn nói linh tinh. Không đợi hắn nói chuyện, có người so với hắn còn kích động hơn, chỉ thấy Hải Tư Lam chợt lóe liền xông lại, từ trong tay Hằng Trùng đoạt đi dẫn linh Tinh Chương, lật xem từ trên xuống dưới.

Lăng Phong hơi khẽ cau mày, với hành vi của lão không hài lòng lắm, nhưng thấy Hằng Trùng không có biểu thị gì, nên hắn cũng không tỏ ra có gì khác thường.

Hải Tư Lam đem dẫn linh Tinh Chương kiểm tra nhiều lần, lật tới lật lui sờ qua sờ lại thậm chí dùng cả niệm thức để thâm nhập kiểm tra, cuối cùng vẻ mặt không giấu nổi sự kính ngưỡng nhìn về phía Lăng Phong:

- Ngươi luyện chế thế nào vậy?

Lăng Phong ngẩn ra, chợt thản nhiên nói:

- Lăng mỗ cũng không biết, mai Tinh Chương này...

- Không đúng.

Hải Tư Lam không chút khách khí cắt đứt lời của Lăng Phong, nói:

- Khi trước công quốc Tinh Lam truyền ra tin tức có người muốn tìm long cốt thảo, xà văn cương tâm, ta đã cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, vì vậy phái Vi Miểu tới thăm dò, kết quả khi tiểu đồ trở về nói cho ta biết khi hắn thi triển linh hồn uy áp lại bị người ta đơn giản phá giải, đồng thời còn bị người vạch trần nhiều phương pháp tu luyện bí mật.

- Khi đó ta tóm lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, người có thiên phú như vậy tuyệt đối không thể là đồ đệ của Bản Hách, trải qua trước sau đủ loại dấu hiệu, còn cả Hằng Trùng đang tìm dẫn linh Tinh Chương...

Trong mắt Hải Tư Lam lóe ra quang mang, khẳng định nói:

- Ngươi, chỉ có ngươi mới có thể ẩn giấu, ngươi chắc chắn là một Thuật Luyện Sư cường đại!

Chợt, Hải Tư Lam không chút ngừng lại, nói tiếp:

- Chính là vì sao ngươi không dám thừa nhận thân phận của mình, ngược lại tìm mọi cách ẩn dấu? Ở đây ngươi dẫn ra thân phận đệ tử của Mạch Kha, như vậy tất nhiên tinh tu hỏa hệ nguyên lực, hơn nữa còn có thân phận Thuật Luyện Sư, lẽ nào nói ngươi dĩ nhiên là... không … không thể như vậy … nhưng mà … chắc chắn là như vậy. Ngươi chính là ….

Hải Tư Lam trợn mắt há mồm khi nghĩ đến suy đoán kinh người của mình, ngón tay run run chỉ về phía Lăng Phong, ấp úng nói nửa ngày cũng không diễn đạt được suy nghĩ của mình.

Trong lòng Lăng Phong căng thẳng, từ lúc lão ta thì thào tự suy đoán, hắn đã cảm thấy không ổn, hắn phân biệt điều tra về mình, lúc này vô luận như thế nào cũng không thể thay đổi cách nhìn của hắn. Mặc dù không rõ vì sao bí mật thân thể song sinh Cự Linh không thể bộc lộ ra, thế nhưng Lăng Phong lặng lẽ lựa chọn ẩn dấu, Hải Tư Lam một phen nói ra đã triệt để kích khởi sát khí trong lòng hắn!

Một tia Kiếm Cương lượn lờ quanh ngũ chỉ của Lăng Phong tựa như băng vụ bốc hơi bất định!

Nhãn thần Lăng Phong híp lại: khi thực lực chưa đủ để bảo đảm an toàn của bản thân, bí mật này không thể bị tiết lộ ra ngoài!

- Lăng huynh đệ!

Hằng Trùng cả kinh, cuống quít ngăn ở trước mặt Hải Tư Lam. Mới vừa rồi Hải Tư Lam một phen suy luận nhanh chóng, hắn tịnh không rõ then chốt trong đó. Chỉ là thấy Lăng Phong đột nhiên động sát khí, không khỏi hoảng hốt:

- Có chuyện gì có thể hảo hảo thương lượng, vạn lần không nên như vậy.

Sát khí trong mắt Lăng Phong tựa như tinh vân lưu chuyển, một tia ngân bạch nổi lên.

Vi Miểu cũng cảm giác được không đúng, một tay ngăn Hải Tư Lam ở sau người, một bộ dáng hùng hồn không sợ chết nhìn về phía Lăng Phong, hắn cũng rõ ràng bằng vào lực lượng bản thân tuyệt đối không có khả năng chống đối Lăng Phong, nên hoàn toàn buông bỏ việc chống trả, chỉ là hắn nguyện vì sư tôn mà chết!

Trong bầu không khí tràn ngập sát khí lẫm liệt! Không khí dường như cô đọng lại căng như dây đàn có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Trong không khí căng thẳng như vậy, khi mọi người còn chưa biết giải quyết thể nào thì bỗng nhiên, Hải Tư Lam ôn nhiên cười, chậm rãi đẩy thân thể Vi Miểu ra, dưới ánh mắt hoảng loạn của Vi Miểu, hắn chậm rãi đi về phía trước, thân thủ điểm một cái, một đoàn ngân bạch quang cầu bay ra, bề ngoài quang cầu tựa như được bao phủ bởi một lớp lông tơ, hắn đem quang đoàn đẩy về phía Lăng Phong, thản nhiên nói:

- Như vậy ngươi có thể yên tâm rồi chứ? Có nó ngươi có thể yên tâm về bí mật của mình rồi.

Lăng Phong ngẩn ra, hai hàng lông mày chậm rãi dựng ngược:

- Ngươi... Đây là ý gì?

Linh hồn hạch tâm!

Hải Tư Lam bất thình lình đem một phần linh hồn hạch tâm phân hoá!

Mặc dù luận tu vi, Lăng Phong đủ để giải quyết Hải Tư Lam, chính là đối mặt với cử động quỉ dị của hắn, Lăng Phong có chút không nắm chắc.

Vẻ mặt Hải Tư Lam thành khẩn nhìn Lăng Phong, trên khuôn mặt tựa như đang hồi ức:

- Ngươi có biết ta đã trở thành Thuật Luyện Sư bao lâu rồi không?

Không đợi Lăng Phong trả lời, hắn liền cười khổ nói:

- Sáu mươi năm.

- Năm đó ta vô cùng bại hoại, đi theo gia sư hai mươi năm vẫn không thể đột phá được cánh cửa sơ cấp Thuật Luyện Sư.

Nói đến đây, hắn lộ ra thần tình vô cùng khổ sáp:

- Thẳng đến một ngày gia sư đem ta gọi đến, nói cho ta biết lão nhân gia tựa như đèn hết dầu sắp sửa tắt đi! Khi nghe được tin tức này, ta gần như không thể tin vào lỗ tai của mình, trong lòng ta, sư tôn chính là trời, cũng chính là đất, e là thương hải tang điền cũng vĩnh viễn lao đến bảo vệ ta!

Vi Miểu cũng là lần đầu nghe Hải Tư Lam nhắc tới chuyện tu luyện trước đây của hắn, không khỏi lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc.

Hải Tư Lam hồi tưởng lại quá khứ, đôi môi run rẩy, trong đôi mắt lệ quang chảy xuống:

- Đến hiện tại ta vẫn nhớ kỹ câu nói cuối cùng của sư tôn, "chừng nào ngươi mới có thể trở thành Thuật Luyện Sư chân chính để ta yên tâm đây?"

Nhớ lại ân sư, Hải Tư Lam cũng không thể kiềm chế được nữa, từng giọt lệ già rơi xuống, lăn trên gò má đã in dấu năm tháng.

Bất tri bất giác, trong con ngươi của Lăng Phong ngân quang dần dần biến mất, lộ ra một tia ấm áp.

- Ta cũng không dám lười biếng nữa, mỗi khi ta muốn lười biếng, ánh mắt lo lắng của ân sư lại hiện lên trong trí óc ta! Ta bắt đầu tu luyện, liều mạng tu luyện, sau đó không lâu ta đã đã đột phá cánh cửa sơ cấp Thuật Luyện Sư. Ngay khi ta hưng phấn chạy đi muốn đem tin tức này chia xẻ cùng ân sư, kết quả lại là...

Hải Tư Lam hít một hơi thật sâu, toàn thân bắt đầu run rẩy:

- Ta hận, hận chính mình vì sao không thể sớm ngày trở thành Thuật Luyện Sư, lại để ân sư mang theo nuối tiếc mà mất đi! Ta hận, vì sao ta không thể nắm giữ càng nhiều kỹ nghệ luyện chương, như vậy ta đã có thể chia sẻ bớt trách nhiệm giúp ân sư, có thể cho người dễ dàng hơn chút! Ta hận chính mình, cũng hận không thể lấy lại tính mệnh của ân sư.

- Từ trong khoảnh khắc đó, ta đã thề bản thân nhất định phải thành công, nhất định đứng tại đỉnh phong của Thuật Luyện Sư, dùng điều đó để an ủi linh hồn của ân sư ở trên trời.

- Vì vậy ta bắt đầu nỗ lực, bắt đầu liều mạng nắm giữ tất cả kỹ nghệ luyện chương mà ta có thể tiếp xúc, thẳng đến có một ngày ta phát hiện tại cảnh nội Áo La đế quốc không còn có ai có thể khiêu chiến địa vị của ta.

Trên mặt Hải Tư Lam hiện lên một mảnh kiêu ngạo, chợt, hắn liền lắc đầu:

- Thế nhưng rất rõ ràng ta vẫn còn chưa đủ, còn thiếu rất xa, ta muốn đi tới, không ngừng đi tới! Chính là trước mắt ta chỉ là một mảnh đen tối!

Chuyện mà trong đời người sợ hãi nhất không phải tiền đồ, không phải khó khăn trắc trở, mà là không thể tiếp tục tiến lên! Hải Tư Lam vẫn tiếp tục thản nhiên tâm sự, nhưng ai cũng rõ ràng tại tri thức luyện chương nghèo nàn trong Áo La đế quốc mà có được thành tựu như ngày hôm nay, hắn đã phải trải qua khó khăn ra sao!

Hải Tư Lam thật sâu nhìn Lăng Phong:

- Ngươi xuất hiện đã giúp ta có được hi vọng. Ngươi chính là hi vọng là tương lai, là con đường mà ta cần phải đi … Ngươi cho ta nhìn thấy ánh sáng tương lai…

Hai tay của hắn nâng linh hồn hạch tâm của mình lên, hi vọng nhìn về phía Lăng Phong. Trên thực tế bọn họ đi tới Hắc Nguyệt Trấn còn sớm hơn Lăng Phong rất nhiều, bất quá vẫn không có cơ hội đạt được trình tự luyện chương huyền bí. Dù sao Hải Tư Lam đã không thể tấn cấp Thuật Luyện Sư, ai lại muốn thu nhận một đồ đệ như thế?

Phải biết rằng, Thuật Luyện Sư phần lớn là phi thường coi trọng người của mình a, vạn nhất xuất ra đồ đệ đem bản thân vứt sang một bên, chẳng phải là sỉ nhục không thể chịu nổi sao?

Đọc truyện chữ Full