Thương Ngưng Nhi bỗng dưng dừng lại, nhíu mày nhìn về phía ấn ký luân bàn trong tay. Chỉ thấy hôi sắc quang điểm trong đó không ngừng rung động phát sinh biến ảo vi diệu, độ biến ảo trong mắt thường nhân có thể cũng không quá rõ ràng, nhưng Thương Ngưng Nhi tinh tu Linh Hồn Hệ nguyên lực lại có thể từ một ít biến ảo rất nhỏ đó phân biệt ra được mục tiêu truy tung.
Chính là lộ tuyến này thật sự quá kỳ dị?
Rõ ràng mục tiêu nhiều lần xuất hiện ngay phụ cận, nhưng mặc cho nàng trợn mắt lớn ra sao, xung quanh trừ thực vật cùng một vài con thú cũng không có gì khác. Lẽ nào người này dĩ nhiên ẩn hình? Rất nhanh, Thương Ngưng Nhi tự mình lắc đầu phủ nhận suy đoán sai lầm này!
Nàng do dự nhìn về phía ấn ký luân bàn, Vũ Hứa làm tiêu ký cũng không chuẩn xác đi?
- Lại phân ra làm hai tổ đi lục soát, bất kỳ điểm gì đáng ngờ đều không thể bỏ qua!
Thương Ngưng Nhi cắn răng một cái, thét ra lệnh.
- Rõ.
Sau khi hạ lệnh, Ngao Bạch liền khẽ đuổi theo Thương Ngưng Nhi, chỉ là rất nhanh hắn đã phát giác việc mình truy tung đã trở thành một chuyện cười. Khu rừng vô cùng rộng lớn một khi tiến vào trong đó, sự tình còn lại căn bản không hề bị khống chế, mắt thấy người bên cạnh Thương Ngưng Nhi càng ngày càng ít, cho đến cuối chỉ còn lại mình nàng.
Ngao Bạch đột nhiên giật mình tỉnh giấc, nguyên lai trong lúc vô ý những tộc nhân bên cạnh cũng đã bị phân công truy tung hết cả.
- Đi ngay bên này.
Thương Ngưng Nhi kinh hỉ nhìn về phía ấn ký luân bàn trong tay, ống tay áo run lên, đằng sau mơ hồ huyễn hóa ra một đôi cánh bức ảnh, chỉ hơi vũ động liền tựa như xé gió trảm sóng mà bay thẳng về phía trước.
Ngao Bạch cả kinh, trong tiếng vù vù, một mảnh giáp trụ bao trùm lấy thân thể hắn, áo giáp thanh sắc hoàn mỹ bao lấy mỗi thốn da thịt của hắn. Hai bên chân tay đều dày đặc cốt nhận chói mắt. Hắn đạp mạnh một cái, một đạo khí lãng triển khai, ầm ầm, một mảnh cây cối bị đạp đổ cả xuống.
Một cây cổ thụ cao vút chắn trước mặt, Thương Ngưng Nhi mạnh mẽ đứng khựng lại, nhìn lại ấn ký luân bàn một cái, kiên quyết nói:
- Ta trái ngươi phải, bán kính mười dặm, bọc đánh!
Ngao Bạch ngạc nhiên, không đợi hắn kịp phản ứng, Thương Ngưng Nhi liền trực tiếp đi về phía bên trái. Hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều, liền y theo phân phó phi nước đại về phía bên phải.
Ở phía trước bọn họ, một khối nham thạch màu tối vặn vẹo một phen, ngay sau đó thân hình Tuyết Niệm hiện ra, trong tay hắn nắm một mặt lệnh bài, chính là thần bí lệnh bài của Lăng Phong! Trong mắt của hắn hiện lên một tia quang mang, lẩm bẩm nói:
- Lực lượng của linh khí này không ngờ lại cường đại như vậy! Hắc hắc, ngầm tăng thêm Huyền Nguyên Tông cốt kỹ ta tự học được "Huyễn hình", quả nhiên là tuyệt phối.
"Ai" một tiếng, thân thể Nguyên Thận từ trong tỏa thú chiếu bay ra, hắn tiếp nhận thần bí lệnh bài trong tay Tuyết Niệm, đồng thời gật đầu!
- Hiện tại bắt đầu trò hay!
Thân thể Tuyết Niệm bỗng dưng ảm đạm xuống, tựa như một mặt phẳng mềm mại, vô cùng trơn nhẵn. Chỉ thấy hắn nhanh chóng trượt đi, hướng tới chỗ Thương Ngưng Nhi.
Còn Nguyên Thận thì nhanh chóng lao tới chỗ vòng tròn do hai người hợp lại!
Hai gã Long Tộc nhân một trước một sau đang bước đi, linh mẫn tìm kiếm bốn phía. Thiên phú của Long tộc được trời ưu ái, vận đủ thị lực thì trong phương viên trăm trượng cũng có thể thấy rõ ràng mọi thứ. Dù bọn họ không phải là Linh Cấp cường giả, cho dù là Linh Giả cũng không dám lúc nào cũng duy trì trạng thái Linh Vực mở rộng ra như thế, vì như vậy hao tổn thật sự quá lớn. Vì vậy bọn họ chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất để chạy đi.
- A, đây là cái gì?
Một tên tộc nhân Long tộc ở phía sau bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn một ngọc bích được chạm trổ ở bên cạnh, sau đó hai mắt hắn bị đường nét phức tạp trên đó hấp dẫn, khuôn mặt hiện lên vẻ khiếp sợ:
- Ngươi, ngươi xem có phải là nó hay không?
- Ngươi ngạc nhiên cái gì? Nếu mục tiêu trốn tại phạm vi tìm kiếm của chúng ta, ngươi sẽ...
Tên tộc nhân phía trước đang định không kiên nhẫn trách cứ nhưng là khi thấy rõ ràng sự việc trước mắt, mọi trách cứ của hắn hoàn toàn được thu lại, phát ra tiếng khô khốc:
- Long...long...Long tộc ngọc bích...!
Hai người nhìn chăm chú, không khỏi toát ra vẻ mừng rỡ như điên. Bọn họ đều là người của bộ tộc Thanh Long, từ khi ngọc bích trong tộc bị mất, sau đó khắp nơi trên Long Đảo đều có cảm giác kém đi một bậc. Thậm chí tại trong mắt tam đại Long tộc còn lại, bọn họ bất quá chỉ như chủng tộc phụ thuộc hơn cao đẳng một chút thôi!
Không chỉ một lần, người của tam tộc còn lại tại trước mặt bọn họ khoe khoang đủ chỗ thần kỳ của ngọc bích Long tộc. Do đó hiện tại bọn họ cũng hiểu được vài phần về ngọc bích Long tộc. Cái khác tạm không nói đến, chỉ cần những kẻ thực lực vốn không bằng bọn họ sau khi tìm hiểu ngọc bích, liền nhanh chóng thăng cấp, thậm chí vượt qua cánh cửa để trở thành Linh Giả cao cao tại thượng cũng không phải là chuyện hiếm!
So sánh hai bên, bọn họ có khát vọng đặc biệt muốn tìm về ngọc bích của bổn tộc. Có thể hiểu được khi vật mà bấy lâu nay thiết tha mơ ước đang rõ ràng ở trước mắt, nội tâm bọn họ đến tột cùng là dâng trào tới mức nào. Nếu có thể đem chúng trở về, chắc hẳn tộc trưởng cùng các trưởng lão nhất định sẽ ban thưởng đi? Chính là dùng tinh kỹ Tinh Chương để tưởng thưởng cũng không quá đáng a!
Nhất thời, huyễn tưởng tuyệt vời tràn đầy ý thức hải của hai người, khiến bọn họ căn bản không có dư thừa suy nghĩ coi tại sao ngọc bích dĩ nhiên lại gặp được ở đây? Hơn nữa còn không hề bị che giấu chút nào!
Đang chìm đắm trong mộng tưởng tuyệt vời, đột nhiên, một đạo thân ảnh xuất hiện trong mắt bọn họ, ngay sau đó một tiếng kinh hỉ vang lên:
- Long Tộc ngọc bích? Không ngờ vẫn bị ta đoạt trước một bước!
- Bọn chuột nhắt phương nào, còn không mau buông bảo khí của tộc ta xuống!
Hai gã Long Tộc thấy thế nổi giận, nhất thời điên cuồng xuất thủ đánh tới người nọ, kình khí long hình ầm ầm như cự thạch phun trào, lực lượng mạnh mẽ như muốn xé rách hư không!
Toản!
Mặt nạ bảo hộ của người tới lập tức bị vỡ toang, ở bên dưới lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng.
Hai gã Long tộc nhất thời cả kinh, hét lớn lên:
- Thương Ngưng Nhi, nguyên lai là ngươi!
" Thương Ngưng Nhi" sờ lên mặt, tựa hồ cho đến bây giờ mới phát hiện mình bị lộ hình dáng. Một luồng sát ý hiện lên trên mặt:
- Chỉ tại con mắt của các ngươi thật sự quá sắc, ngày hôm nay các ngươi đều phải chết!
- Không tốt! Kết trận.
Một Long tộc thanh tú trong đó gào to, đồng thời trong mồm phát ra một tiếng huýt sáo dài, khiếu âm lượn lờ đúng là lời nhắn ước định của bổn tộc.
Phía sau" Thương Ngưng Nhi" hiện ra một con hắc kim sắc bức linh, huyễn ảnh lao thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã xé rách phòng ngự của hai người, theo một kích của nàng ngũ chỉ tản ra hắc khí lành lạnh, mắt thấy sẽ xuyên thủng thân thể bọn họ...
Đột nhiên, nàng biến sắc mắng:
- Chết tiệt!
Chỉ thấy thân hình của nàng rất nhanh phóng thẳng vào rừng rậm sâu thẳm.
Hai gã Long tộc tìm được đường sống trong chỗ chết, lộ vẻ may mắn, đúng lúc đó một thân ảnh cực nhanh xuất hiện, chính là Ngao Bạch! Hắn kinh ngạc quát lên"
- Đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao phải báo động?
- Là Bức Tông! Là Bức Tông!
Một người trong đó lộn xộn hét lên.
- Ba!
Ngao Bạch hung hăng tát người này một cái, cả giận nói:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói mau!
Tên còn lại cả người phát lạnh, vội vã lớn tiếng nói:
- Ngao đầu lĩnh, là Long Tộc ngọc bích! Vừa rồi chúng ta phát hiện ra nó ở chỗ này, đang chuẩn bị thu hồi, kết quả đụng phải Thương Ngưng Nhi của Bức Tông, nên bị nàng cướp đi mất!
- Cái gì?
Ngao Bạch lộ ra một tia hoài nghi: Bạn đang đọc chuyện tại
- Các ngươi xác định thật sự là ngọc bích Long tộc sao? Tại sao các ngươi có thể chắc chắn là nó?
Hắn rất sợ hai người vì muốn lập công lĩnh thưởng, nên mới xuất hiện huyễn tưởng không thực tế như vậy, do đó quát một tiếng để xác định.
- Thực sự là ngọc bích Long tộc a, đầu lĩnh.
Bị hắn hoài nghi, hai gã Long Tộc đồng thời tỏ vẻ không phục, nên vội vã miêu tả Long tộc ngọc bích mà mình đã thấy một phen.
Ngao Bạch hung hăng cả kinh, là người nổi bật trong bộ tộc Thanh Long, không giống với người bình thường, hắn được bồi dưỡng để trở thành Linh Tôn! Bởi vậy, hắn may mắn hơn những tộc nhân còn lại đã được tham tưởng qua Long tộc ngọc bích, mấy khối ngọc bích đó lại không hợp với thuộc tính của hắn, nhưng cũng có vài phần tác dụng tham khảo. Lúc này nghe tộc nhân nói như thế, hắn lập tức xác định đó chính là ngọc bích Long tộc! Nhất định là Long tộc ngọc bích!
Nếu không có tận mắt nhìn thấy, chỉ cần bằng vào khẩu thuật của bọn họ, tuyệt đối không thể đem một vài chi tiết của ngọc bích miêu tả rõ ràng như vậy!
Có sự xác nhận này, vừa nghĩ tới mấy lời nói của hai người khi nãy, hắn nhất thời trợn mắt lên quát to:
- Các ngươi mới vừa nói cái gì? Ngọc bích bị ai cướp đi?
- Thương Ngưng Nhi, là Thương Ngưng Nhi của Bức Tông...
Vừa thấy bộ dáng của Ngao Bạch, hai người sợ hãi, lập tức thêm mắm thêm muối nói ra tao ngộ của bản thân. Cuối cùng hét lên:
- Ngao đầu lĩnh, nếu không phải ngài kịp tới ngăn cản, chúng ta gần như đã bị nàng hạ thủ rồi a!
- Đám vô dụng!
Ngoài dự đoán, Ngao Bạch chẳng những không có nửa phần đồng tình, trái lại trên mặt bao phủ một tầng sát khí dày đặc. Một cước hung hăng đá bay hai người, liên tiếp đụng gãy mấy gốc đại thu, hắn tức giận run người nói:
- Nếu không phải niệm tình chúng ta cùng tộc. Ta thật sự hận không thể một cước đá chết các ngươi.
Mắt thấy Ngao Bạch mặt trắng bất thiện, hai người nếu không bị tát thành điên, sợ đến co rúm lại một chỗ, ngay cả kêu đau cũng không dám.
- Ha ha, Ngao hiền chất, ngươi đây là phát hỏa cái gì. Người cùng tộc cần phải thân một chút chứ.
Lúc này, Âm Ly lĩnh người đuổi tới. Vừa thấy tình hình giữa sân. Hắn biểu hiện vẻ khinh miệt: Tới thời khắc mấu chốt, người cùng tộc lại còn tương tàn, Long tộc này thực sự là tự đại, một chút nặng nhẹ cũng không phân biệt được hay sao?
- Đúng vậy, người cùng tộc phải thân mật.
Ngao Bạch nặng nề nói ra những lời này, trong mắt toát ra một tia âm lãnh:
- Long tộc chúng ta so ra kém Bức Tông các ngươi trên dưới đồng lòng, mưu kế siêu quần. Chỉ riêng điểm đó cũng khiến người ta nhìn đủ rồi a.
Âm Ly bị kiềm hãm, vẻ cười nhạo đều thu lại, khóe miệng hắn giật giật: Tiểu nhi, nếu không phải ngươi là người kế thừa của tộc trưởng Thanh Long tộc, chỉ bằng vào loại khẩu khí này, cũng đủ để bản trưởng lão giết chết ngươi rồi!
Hắn cũng là hạng người tâm tính cao ngạo, thân là Linh Sĩ lại bị một tên ngụy Linh Cấp nho nhỏ chống đối, nhưng không thể phát tác, hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi nói:
- Long tộc các ngươi thiện phát hiệu lệnh, chờ Ngao Thanh Phong trưởng lão trở lại, ta muốn hảo hảo hỏi hắn một chút.
- Hắc, Âm Ly trưởng lão, lời ấy đúng là được lòng ta.
Ngao Bạch cũng hừ lạnh một tiếng:
- Cũng được, chờ Thanh Phong trưởng lão trở lại, chúng ta sẽ phân trần một phen.
Âm Ly cảm giác tên Thanh Long tộc này có vài phần mạc danh kỳ diệu, ngạo khí lăng nhiên, hắn cũng không thèm nhiều lời, chẳng qua phất tay suất lĩnh người của Bức Tông đứng sang một bên. Dù sao tin tức ngọc bích cũng đã bị Long tộc biết được, đối với lợi ích có thể đoạt được hắn đã sớm không còn tích cực nữa.
Không lâu sau, trong không trung một đạo gió xoáy nổi lên, ngay sau đó thân hình Ngao Thanh Phong từ đó rơi xuống, hắn nhìn Âm Ly cười lạnh một tiếng:
- Âm trưởng lão thực sự là hảo thân pháp, trong khu rừng này thì như cá gặp nước a!
Mới vừa rồi vì phòng Bức Tông gây nhiễu mục tiêu tìm kiếm của Long tộc, nên Ngao Thanh Phong vẫn gắt gao theo hắn, nhưng không ngờ rừng rậm địa thế phức tạp, đuổi theo hơn trăm trượng liền triệt để để mất hình bóng của đối phương.
- Hắc hắc, ngươi cũng vậy mà.
Ngao Thanh Phong có thái độ kiêu ngạo như vậy, Âm Ly đã sớm khó chịu, vì vậy mới vừa rồi nhân cơ hội trêu đùa hắn một phen, kết quả cũng khiến nội tâm hắn đắc ý vạn phần.
- Ngao Bạch, chuyện gì xảy ra vậy, là ai thổi tiêu triệu tập?
Ngao Thanh Phong chuyển hướng hỏi Ngao Bạch.
Nhìn hai tên tộc nhân đang co rúm lại một cái, Ngao Bạch không trông cậy vào việc bọn họ có thể đứng ra nói rõ sự tình, vì vậy tự mình đứng ra đem việc vừa rồi nghe được thuật lại một lần, cuối cùng nói:
- Hắc, Âm Ly trưởng lão tính toán thật tốt a, dĩ nhiên đến bây giờ mới an bài người xuất thủ, tâm tư như vậy thật đáng kính.
Âm Ly lúc này mới biết vì sao vẻ mặt của Ngao Bạch vừa rồi lại lạnh nhạt, ngữ khí cực kỳ bất thiện như vậy, hắn thầm giật mình. Trong lòng biết trăm triệu không thể để người ta đổ tội, bằng không có mười cái miệng cũng không nói rõ ràng được! Hắn vội vàng nói:
- Chậm đã! Nói Bức Tông chúng ta cầm ngọc bích Long tộc, đến cuối cùng là có bằng chứng gì? Cũng không thể chỉ bằng vào lời nói phiến diện của hai tên tộc nhân các ngươi mà vu oan cho chúng ta!
- Muốn bằng chứng sao? Hắc hắc, Âm trưởng lão, sao không gọi Thương Ngưng Nhi của quý tông ra, chúng ta đối chất một phen, thế nào?
Ngao Bạch căm hận nói:
- Xem Thương Ngưng Nhi ra sức tìm kiếm như vậy, trước kia ta còn có vài phần cảm kích đối với quý tông, không ngờ tới các ngươi nguyên lai đang đùa giỡn vỡi chúng ta.
- Âm Ly, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ngày hôm nay ngươi không nói rõ ràng ra, chớ có trách Thanh Long Tộc chúng ta không bỏ qua.
Ngao Thanh Phong cũng triệt để giận giữ rồi, ngọc bích Long tộc tầm quan trọng ra sao không hỏi cũng biết, nếu lúc đầu không biết bị Bức Tông lấy đi, bọn họ ngay cả tâm tư ngăn trở cũng không có.
- Ngao trưởng lão xin hay an tâm, sự tình đến tột cùng ra sao vẫn phải chờ ta đem Thương Ngưng Nhi gọi tới để hỏi mới biết được.
Trong lòng Âm Ly thầm kêu khổ, lẽ nào thực sự là nha đầu Ngưng Nhi nhịn không được sự mê hoặc của ngọc bích Long tộc, tự ý xuất thủ đoạt lấy? Nếu không thì vì sao Long tộc phải nói xấu? Không có lý do gì a!
- Vậy mong rằng Âm trưởng lão cho chúng ta một lời giải thích.
Ngao Thanh Phong thầm đổi sắc, người của Long tộc ào ào tiến lên, đem Bức Tông vây quanh bên trong.
Đối mặt với đãi ngộ như thế, Âm Ly tạm thời cũng đành im lặng, hắn biết rõ lúc này nếu bản thân có bất kỳ sự kích động nào đều có thể dẫn tới một hồi đại chiến giữa hai bên! Hậu quả nghiệm trọng ra sao tuyệt không phải mình có thể gánh vác được! Hắn vội vã phân phó thủ hạ nghe theo hiệu lệnh.