Không nghĩ tới đối phương căn bản không phải chỉ là linh tôn tán linh cấp một, trái lại là một vị cường giả hoàn hảo vô tổn linh tôn. Mặt khác, tông chủ của Sáng Tông này lại mạnh đến không thể hiểu nổi, bị ba cường giả đồng cấp vây quanh mà vẫn có thể xuất thủ đầu tiên đánh rơi một người. Lực quyết đoán khiến kẻ khác cảm thấy đáng sợ.
Giờ khắc này Vũ Văn Bác vô cùng hối hận mà suy nghĩ rằng: trở thành địch nhân của nhân vật lợi hại thế này, liệu có phải là hành động sáng suốt hay không?
- Lập tức rút lui thì sự việc lần này ta sẽ không truy cứu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Quanh thân Lăng Phong là bảy đạo kiếm ảnh, hắn đứng vững như thạch trụ, trong con ngươi có tinh mang ẩn hiện, lạnh giọng quát lên.
Địa hệ nguyên lực phun trào, từng đạo không khí bị ép chặt, vì áp lực mà sinh ra tiếng kêu trầm thấp, Vũ Văn Bác biểu tình lạnh lùng, âm thầm liếc mắt nhìn về phía Sùng Minh lão tổ. Hắn đang bị Bảo Lan ngăn cản, song phương đang chiến đấu kịch liệt, rất rõ ràng là Bảo Lan đang ở tình thế hạ phong.
Phát hiện này khiến tâm thần hắn có quyết định, rất nhanh đánh giá tình thế hai bên một phen, Vũ Văn Bác cười lạnh nói:
- Mộc tông chủ hình như quá mức tự cao rồi? Cho dù Tịch tông chủ bị ngươi đánh trọng thương, cũng vẫn còn lại hai linh sĩ chúng ta, vây mà ngươi đã có thể chắc chắn mình giành được thắng lợi? Quả thực là cuồng vọng không ít. Ta nghĩ ngươi nên nhanh chóng đầu hàng đi mới tốt!
- Chết đi!
Lăng Phong không muốn cùng hắn nói lời vô ích, lạnh giọng quát một tiếng, kiếm xuất ra, thiên địa như gào thét theo thế kiếm, từ xa gần trăm trượng lao đến đâm thẳng vào ngực Vũ Văn Bác.
Đồng thời, hắn niệm thức hơi đổi, Thiên Sư Vệ rít gào một tiềng, bốn vó cường liệt đạp phát ra âm thanh "đốc… đốc…" hướng về phía Vũ Văn Bác đánh tới.
- Hừ! Giết đồ đệ của lão phu, còn có can đảm dám chiếm đoạt bảo bối của lão phu. Thực sự là lớn gan!
Thanh âm lạnh lùng của Sùng Minh lão tổ truyền tới, chỉ thấy giữa trán hắn hiện lên một đoàn xoáy nước không ngừng chảy ra, thanh âm không dứt, biến thành hơn mười cây giáo nhất tề xông thẳng tới, mỗi một cây đều mang theo sức nặng khiến không gian không chịu nổi mà phát ra tiếng kêu.
Những dị tượng này tất cả đều là do hắn sử dụng niệm thức khiến năng lượng đại trường sản sinh ra.
Mặc dù không phải xuất thân từ luyện thuật sư, thế nhưng có thể trở thành linh tôn, vẫn là một thân tinh tu tìm hiểu có được năng lượng sục sôi dâng trào, không phải người thường có khả năng đuổi kịp.
Một chiêu này toàn lực thi triển, chỉ thấy một đạo năng lượng hình niệm thức hướng thẳng tới Thiên Sư Vệ.
- Không tốt!
Lăng Phong ngăn lại, niệm thức của Sùng Minh lão tổ như bay, chợt bắn thẳng vào Thiên Sư Vệ.
Lúc này, tiếng ầm ầm nổi lên, chỉ thấy bốn vó của Thiên Sư Vệ bắt đầu bốc lên hơi nước, sương mù nồng nặc đột ngột xuất hiện, cả hư không thoáng chốc như biến thành suối nước nóng.
Thiên Sư Vệ bắt đầu kịch liệt run rẩy, trong con ngươi huyết sắc, quang mang như ẩn như hiện, khi thì hướng về phía Lăng Phong, khi thì lại nhìn về phía Vũ Văn Bác, nhãn thần hỗn loạn không gì sánh được, có vẻ liên tục giãy dụa.
Ầm
Vũ Văn Bác nắm được thời cơ, nắm tay nặng nề nện một đòn "Vẫn Tinh Trầm" (Sao Băng rơi) xuất ra.
Một quyền hạ xuống, mỗi một đốt xương ngón tay đều ẩn hiện một tầng bóng tối đạm nhạt, bóng tối bên ngoài lại giống như sâu cạn không đồng nhất, cực kỳ bất quy tắc.
Duy, phệ!
Không gian đen tối vô cùng bỗng xuất hiện, một quyền này ẩn chứa lực lượng quá mức cường đại, dĩ nhiên lại xé rách một vết rạn trên nhận khẩu bàn, khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Một tiếng vang nặng nề truyền ra, tinh thiết kiếm như đánh lên một bức tường bằng sắt cứng rắn. Tiếng vang làm não bộ chấn động từ bên ngoài truyền đến.
Vũ Văn Bác nhìn về phía xa, lập tức vui mừng, lần thứ hai lại nện xuống một quyền nữa, tầm quan trọng của binh khí đối với những linh giả có cấp bậc tự nhiên là quan trọng vô cùng. Trong đó, những linh giả ẩn chứa nguyên lực thiên địa có cảm ngộ tầng tầng lớp lớp, nếu là có thể đủ thuận lợi để phá hủy, đối với cuộc chiến với Lăng Phong, không thể nghi ngờ đó chính là hao tổn nhiều nhất.
Một đôi lông mày mềm mại đáng yêu của Tiêu Thủy Hàn giờ cũng bừng bừng phấn chấn. Trong tay hắn nhất thời xuất hiện hai viên hoàn bốc hơi nước trắng xóa lung linh, hung hăng đánh về phía bên người Lăng Phong.
Giờ khắc này, hai đại linh sĩ nghĩ rằng cơ hội giáp công lần thứ hai đã tới.
- Bảo Lan! Chế trụ lão quỷ đó!
Đầu Lăng Phong đau như muốn nứt ra, hắn thân là luyện thuật sư, niệm thức của hắn so với cường giả bình thường vốn là mạnh hơn một bậc. Nhưng liệu đã đủ sức đối phó với một cường giả Nhị Dung Linh Tôn hư hư thực thực.
Nếu không phải đang trong cuộc chiến khiến Sùng Minh lão tổ vô pháp toàn tâm toàn ý cùng với Lăng Phong tranh đoạt quyền khống chế con rối Thiên Sư Vệ thì chỉ sợ rằng Lăng Phong đã sớm bại trận, thậm chí loạn bạo mà chết.
Trong chiến đấu kịch liệt, điều động năng lực toàn thân, nhưng nội tâm Lăng Phong lại như băng tuyết vạn trượng, thâm trầm yên tĩnh. Nhưng bên trong lại được chiếu rọi, mọi thứ đều rõ ràng không gì sánh được, giống như trong lòng bàn tay.
Hắn biết rất rõ, bản thân tuyệt đối không thể vứt bỏ quyền khống chế Thiên Sư Vệ, cũng không phải bởi vì ham bảo vật, mà là nếu như để Thiên Sư Vệ đứng về phía đối phương, đến lúc đó, hai gã linh sĩ kia lại được thêm nó trợ giúp, thậm chí Tịch Tùng Tử vẫn còn sức chiến đấu, thì bản thân hắn chắc chắn sẽ gặp bất lợi.
Lúc này chỉ còn có Bảo Lan là có thể trợ giúp hắn một tay.
Bảo Lan cắn răng một cái, cái đầu màu bạc thoát khỏi trói buộc, cây kiếm như bắn về khoảng không, nhanh tới cực điểm. Một tiếng quát chói tai từ miệng nàng phun ra:
- Quý Lỗi khống chế! Tinh thần trùng kích!
Một vòng tròn mang theo sóng xung kích thẳng đến hướng Sùng Minh, ầm ầm như núi cao xông tới, tấn công vô cùng mạnh mẽ. Nếu như nói một chiêu Vẫn Tinh trầm của Vũ Văn Bác dường như khiến chân trời lõm xuống, đủ để ép thịt người biến thành bột phấn, vậy thì một chiêu này của Bảo Lan, đến linh hồn cũng bị ép thành bột phấn.
- Ngươi, ngươi là Song Dực Oa Hoàng biến thành?
Sùng Minh lão tổ trừng to mắt, trên mặt giao tạp thần sắc vừa hoảng sợ vừa mừng như điên. Vừa rồi lúc chiến đấu kịch liệt, Bảo Lan cũng chưa từng sử dụng đến kỹ năng bổn mệnh, cho nên Sùng Minh cũng không phát hiện ra bản thể của nàng. Thân là Linh Tôn, tự nhiên là kiến thức rộng rãi hơn người, hắn lập tức liên tưởng đến bản lĩnh có thể dùng máu huyết để luyện khí huyết nguyên hạch của Song Dực Oa Hoàng Tiên Thiên.
Vì vậy, Sùng Minh cười ra tiếng:
- Hảo hảo hảo, một cái tán linh, hơn nữa lại là song dực oa hoàng, chuyến đi này quả nhiên không uổng, đợi lão phu thu phục ngươi.
Nghe vậy, đôi mắt màu bạc của Bảo Lan đột nhiên sáng rực, có khả năng, nếu như Sùng Minh lão tổ biết rằng vì không khống chế được cảm xúc muốn thu phục, phạm vào cấm kị của Bảo Lan, làm cho nàng triệt để bạo phát, sợ rằng hắn sẽ phải ân hận mà tự tát mình mấy cái bạt tai. Cho dù là ai cũng tuyệt đối không muốn chiến đấu với một phong tử (tên điên) huống hồ phong tử này lại có thực lực nhất định.
Không có gì sánh được sát ý tràn ngập trên mặt, thanh âm yếu ớt của Bảo Lan như mang theo một loại hàn ý chấn vỡ hồn phách con người, gằn từng chữ một:
- Ngươi ... muốn... thu...-phục...ta?
Sát ý khốc liệt không ngừng hiện lên trên gương mặt, Bảo Lan gầm nhẹ:
- Đi chết đi!