Lưu diễm cuồn cuộn vòng xuất ra một khoảng rộng, vòng năng lượng đem khí tức trong vòng trăm trượng tập trung lại vững vàng. Có thể trở thành nhất tông chi chủ, Vũ Văn Bác tự nhiên là người thân kinh bách chiến, tuyệt sẽ không phạm phải lỗi mà nhóm người kia đã phạm phải, ngay khi phát hiện Lăng Phong biến mất, hắn liền lập tức phân tán linh sĩ vực tản ra.
Phốc!
Trong không gian nơi thân thể Lăng Phong ẩn nấp bị bài trừ, trường tiên vắt ngang bầu trời xanh thẳm cực kỳ linh xảo quay ngược trở về đánh thẳng vào lưng Lăng Phong, ánh sáng mê người lóe ra.
Chỉ còn cách một chút xíu là đánh trúng người.
Lăng phong hít một hơi thật sâu, lồng ngực dâng lên cao, cột sống mạnh bắn lên một cái.
Một tiếng nổ thanh thúy nhưng không kém phần vang dội vang lên, chỉ thấy ở giữa cột sống của Lăng Phong dường như đang co rút tựa như đang tạo thành một cái lò xo, sau đó đột nhiên bắn lên cao. Lực lượng cường đại trong nháy mắt rót vào, khiến cho khung cảnh hư ảo xung quanh trở nên giống như thực, sau đó dưới sức mạnh phản đụng, thân thể của hắn nhanh như điện bắn về phía trước. Đây chính là hiệu quả của việc tu luyện Vô Cốt Nhu Thân, có thể điều khiển mọi đầu khớp xương trong cơ thể.
Tăng tốc tiếp cận, Lăng Phong liên tục xoay quanh, thanh điện u quang bộ triển khai khiến thân thể hắn tựa như quỷ mị, giống như xông thẳng về phía trước nhưng lại không nắm bắt được phương hướng rõ ràng.
Vũ Văn Bác hoảng sợ trừng to mắt, thế nào cũng không lường trước được trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Lăng Phong đã tấn công đến sát bên cạnh mình.
Nhanh! Quả thật là quá nhanh.
Khi tấn công cần nhất là tốc độ, thuần túy là tốc độ. Không quan tâm đến phòng ngự, không để ý nhiều việc, hoàn toàn là đấu pháp liều mình, chỉ cần trước khi ngươi tấn công ta, ta đánh bại ngươi tức là ta giành được thắng lợi.
Phương thức chiến đấu trần trụi tàn nhẫn như vậy Vũ Văn Bác cũng đã thấy không ít, nhưng phương thức chiến đấu này lại phát sinh trên người Lăng Phong, phát sinh trên người một kẻ đã nắm giữ nhiều thứ làm cho hắn khó mà tin được. Thường thì đấu pháp này chỉ là những kẻ liều mình không còn gì để mất mới dám áp dụng.
Có thể trở thành tông chủ của Tông phái không phải là hạng người chỉ biết giữ mạng sao? Ai lại liều mạng như Lăng Phong? Không lẽ hắn không biết quý trọng cái mạng nhỏ của mình?
Tiêu Thủy Hàn không làm được, Vũ Văn Bác đương nhiên cũng không làm được, bọn họ cũng cho rằng Lăng Phong sẽ tuyệt đối không làm vậy. Cho nên khi phương thức trực tiếp này hiện ra, hắn dĩ nhiên mất một khoảng thời gian nhìn sững sờ không chớp mắt.
Linh cấp quyết đấu, chớp mắt định sinh tử.
- Sát lục chi nhận!
Đôi môi Lăng Phong khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ này. Mỗi lời phảng phất như trực tiếp thâm nhập vào tận sâu thẳm nhân tâm, mang theo một loại linh hồn lực như muốn xé rách linh hồn.
Tự lĩnh hội mạng bài thần bí, hôm nay tinh kỹ Sát lục chi nhận của linh hồn hệ đã được Lăng Phong nắm giữ hoàn toàn, bạo phát toàn diện.
- Vũ Văn huynh cẩn thận!
Lời nhắc nhở của Tiêu Thủy Hàn chung quy vẫn chậm một bước, một chiêu Sát lục chi nhận của Lăng Phong đã xuất ra, niệm thức kết hợp chi nhận, đâm thẳng vào đầu của Vũ văn Bác.
Giống như một thanh kiếm sắc bén chém vào, Vũ Văn Bác kêu thảm một tiếng, hai mắt trừng lớn. Không đợi Lăng Phong thoát ra, hắn quát lớn một tiếng:
- Dù chết, ta cũng muốn bắt người chôn cùng!
Một đoàn lại một đoàn kim quang từ trên người hắn bay ra, quấn chặt lấy Lăng Phong, trong nháy mắt đã bay vòng quanh vây thân hình hắn ở bên trong!
Sau đó, hai viên hoàn của Tiêu Thủy Hàn đánh tới, giống như hai viên lưu tinh rơi xuống, nặng nề đánh vào giữa lưng Lăng Phong.
- Ộc!
Lăng Phong phun ra một ngụm máu, mắt nổ đom đóm, choáng váng suýt ngã. Trong thời khắc nguy cấp, hắn biết rõ bản thân trăm triệu lần không thể choáng váng, nếu không, kết cục của hắn chắc chắn là cái chết!
Mạnh mẽ thở ra một hơi, Lăng Phong vươn một tay ra, bảy đạo kiếm ảnh lập tức hội tụ lại, hình thành một thanh trường kiếm cực lớn dài đủ mười trượng, phá không chém tới.
Rầm rầm!
Toàn bộ kim mang nhanh chóng biến mất, sau đó tạo ra một vết nứt hẹp dài, tinh mang đại kiếm đánh thẳng đến trước mặt Vũ Văn Bác. Cho dù là vị cường giả đầu tiên được xưng là "linh hồn hệ" mạnh nhất ngũ hệ có dốc toàn lực, cũng không cách nào đỡ được một chiêu này của Lăng Phong.
Kiếm ảnh lao tới, một dòng máu từ sọ não của Vũ Văn Bác phun ra, ầm ầm một tiếng, thân thể của hắn vỡ thành hai mảnh.
Sau khi xuất chiêu, Lăng Phong cũng không quay đầu lại, ngay cả chiến lợi phẩm cũng không thèm nhìn, chỉ vùi đầu chạy về phía trước. hắn biết rõ, với tình trạng hiện nay của bản thân, hắn không thể chống lại Tiêu Thủy Hàn đang không chút hư hao nào!
Nhanh chóng!
Đổi hướng!
Đột nhiên chuyển hướng!
Từ khi gặp Ôn Đình, tiếp nhận lấy toàn bộ cảm ngộ về Thanh Điện U Quang của đối phương, Lăng Phong liền có ý thức đem bản thân tu luyện những công pháp dung nhập trong đó.
Vô luận là Cực Thốn Kính, Hư Không Nhiếp, hay là Vô Cốt Nhu Thân.
Lăng Phong đều nhất nhất tiêu hóa hết, có thể nói, Thanh Điện U Quang từ trình độ cảm ngộ đơn thuần của Ôn Đình, nay trong tay hắn đã là siêu việt. Đúng là hậu sinh khả úy. Không biết khi Ôn Đình nhìn thấy Lăng Phong tu luyện đến mức này thì lão có cảm nghĩ thế nào ? Đừng quên rằng lão được mọi người xưng tụng là thiên tài ngàn năm có một. Có lẽ giống như Thích Thiên Ách đã từng nghĩ qua, ngươi có thể cố so sánh với thiên tài nhưng đối với quái vật biến thái thì ngươi chỉ có ngưỡng vọng và tặc lưỡi than thở mà thôi.
Lần đổi hướng này, may là gặp người đang bị thương nặng, Lăng Phong nhanh chóng tránh khỏi công kích đến nửa trượng, khiến cho nó vô pháp đuổi tới thân thể mình. Trên đường chạy gấp, một viên tinh huyết nguyên khí hạch rất nhanh đã bị luyện hóa, một cỗ nguyên khí lớn rót vào thân thể hắn, làm cho thương thế của hắn khôi phục rất nhanh.
Tiêu Thủy Hàn càng đuổi càng thấy trong lòng phát lạnh, hắn nhìn thấy rất rõ động tác của Lăng Phong đang càng ngày càng nhanh nhẹn hơn, rõ ràng thương thế của hắn đang dần chuyển biến tốt đẹp. Vừa rồi hai người liên thủ mà Vũ Văn Bác vẫn bị hắn chém chết, có thể biết rõ, một khi Lăng Phong chuyển biến tốt hơn thì kết cục của hắn sẽ như thế nào!
Tiêu Thủy Hàn gấp đến độ hai mắt đỏ ngầu, phong thái phiêu dật cùng tao nhã lịch sự đã biến mất không còn, nóng nảy đến mức đầu đầy mồ hôi!
Đúng vào lúc này, một tiếng gầm từ bên dưới truyền tới:
- Mộc Phong! Ta phải giết ngươi!
Trong ánh mắt kinh hỉ của Tiêu Thủy Hàn, chỉ thấy trong một hố sâu ở bên dưới, Tịch Tùng Tử nhảy ra, hắn một thân mặc chiến giáp màu vàng, bên mặt ngoài chiến giáp tràn đầy bí văn
Tiếng gào thét cường đại như biển động phát ra, mơ hồ khiến chu vi không gian đang lay động bành trướng không ngừng bỗng co rút lại.
Lực lượng cấp linh tôn?
Tiêu Thủy Hàn thất thố hét to lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, không còn nửa phần thái độ ưu nhã ôn nhu. Sau tiếng hét kinh hãi đó, hắn cũng không cố tìm hiểu xem vì sao con át chủ bài của Tịch Tùng Tử đến bây giờ mới xuất ra, chỉ vội vàng kêu lên:
- Tịch tông chủ, ngăn hắn lại! Không thể để cho thương thế của hắn hồi phục như cũ!
- Ngăn ta thì chết!
Nhãn thần của Lăng Phong đột nhiên ngưng lại, hai tay truyền ra tiếng động kịch liệt, cương khí dưới đan điền nhanh chóng nhảy lên, cương khí mạnh mẽ di động chảy khắp toàn thân.
Lúc đầu đại chiến, bị trúng một chiêu "Dịch thủy nhược" của Tiêu Thủy Hàn, cương giáp nội luyện thật vất vả luyện hóa mới có vài phần nay đã gần như tán loạn. Bây giờ lại phải đối mặt với tử cảnh, Lăng Phong cũng bất chấp hậu quả, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ kích động cương khí trong cơ thể, lần nữa thi xuất xích luyện cương giáp.
Cương giáp cường đại gia tăng lực chịu đựng trên cánh tay, khiến cho khi xuất thủ, tinh thiết kiếm đập vào cánh tay, phát ra âm thanh vang dội.
Một làn sóng hướng thẳng về phía Tịch Tùng Tử đang đứng trang nghiêm phía trước.
Trên ngực Tịch Tùng Tử gồ cao lên, từng cục chiến giáp nhanh chóng từ tứ chi tách ra, điên cuồng tập hợp lại giữa không trung. Từng đạo ánh sáng màu xanh gào thét bắn ra, hình thành một khối lá chắn hình trứng dày không gì sánh được.
Ầm!
Năng lượng cường đại bạo tán khắp nơi, sương mù dày đặc dường như khiến cho không khí nứt ra thành từng đường một như diễm hoa hé nở, trộn lẫn với rãnh khí sinh ra tiếng gào thét lạnh lẽo thấu xương.
Tịch Tùng Tử đứng giữa trời, "đăng đăg đăng" thối lui hơn một bước, đợi đến khi năng lượng sương mù dày đặc tan hết, nhìn kỹ hắn trừ có sợi tóc bị thổi tán loạn một chút, còn lại thân thể không hề bị thương tổn chút nào.
Giống như đã sớm có dự liệu đối với kết quả này, Tịch Tùng Tử cũng không hề thả lỏng, thừa dịp khoảng cách bị thu hẹp lại liền mở rộng hai tay, một vòng lôi điện màu vàng từ giữa hai tay hắn xuất hiện, giống như kình ngư tạo sóng, điên cuồng phun mạnh giữa không trung.
Linh Tôn vực.
Tâm thần Lăng Phong đại chấn, nhìn kỹ vẫn có thể biết chiêu đó là "Tịnh niết lôi", thế nhưng linh vực ẩn chứa trong đó lại không giống trước, lực sát thương có thể tăng lên gấp đôi?.
Không rảnh để suy nghĩ, sinh tử trong nháy mắt, Lăng Phong đột nhiên chuyển hướng, Tinh thiết kiếm trong tay hợp với kiếm quang vạn trượng chém thẳng vào Tiêu Thủy Hàn.
- Hừ! Tới thật tốt!
Một tiếng trong trẻo vang lên, ngón tay Tiêu Thủy Hàn bắn ra hai viên hoàn. Viên hoàn bên tay phải rơi xuống bên dưới, một tầng lại một tầng sóng dưới áp lực chất chứa dâng trào thủy quang. Lúc này đem Tinh thiết kiếm vây trong vòng cấm, khiến cho nó trong khoảng thời gian ngắn không thể động dậy.
Bên kia, viên hoàn bên tay trái cũng thẳng tắp đột kích lao đến ngực Lăng Phong, đột ngột giống như trái núi đè xuống ngực hắn.
Lạp …lạp…lạp… Trong nháy mắt, Lăng Phong cảm giác được một vài xương ngực đã bị gãy, xương gãy đâm vào màng da, máu tươi phun ra, từng đóa hoa máu diễm lệ mà thê lương tung bay đầy trời.
- Đi chết đi!
Tiêu Thủy Hàn không hề chậm trễ, hai tay vừa thu lại, hai viên hoàn đã nhanh chóng bắn ra, sau đó mạnh mẽ hạ xuống như muốn nghiền nát mọi thứ phía dưới nó.
Mười trường, ba trượng, một trượng, một tấc,
Còn nửa tấc nữa là chạm vào Lăng Phong là đủ để khiến thân thể hắn nát bấy, tử vong gần trong gang tấc. Lăng Phong gần như đã "ngửi" thấy "mùi tử vong" thế nhưng hắn vẫn không buông xuôi vẫn cố gắng duy trì.
Thình thịch.
- Dám đả thương huynh đệ của ta?
Đúng lúc tưởng chừng như Lăng Phong đã bị đè bẹp thì một tiếng quát vang lên. Một đoàn ánh sáng lóng lánh hỏa quang đứng bên cạnh Lăng Phong, đối diện với Tiêu Thủy Hàn, hỏa hệ năng dâng trào cuồn cuộn, viên hoàn linh khí của Tiêu Thủy Hàn bị yếu thế, từ độ cao ba trăm thước rơi nhanh xuống tảng đá, ầm ầm vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.
Như một đạo lưu quang, trong khi không ai kịp phản ứng, trong sương mù dày đặc Thích Thiên Ách đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Thủy Hàn, một quyền đánh tan linh khí của hắn thành bột phấn.
- Thích đại ca, ngươi trùng kích tán linh thành công?
Lăng Phong kinh hỉ hô lên, hắn cảm thấy trạng thái linh thể của Thích Thiên Ách bây giờ so với trước kia cao hơn rất nhiều, không còn trôi nổi như trước. Đồng thời, trên da thịt lộ ra bên ngoài cũng bừng bừng sinh cơ, thậm chí còn hiện ra một tia nộn hồng của trẻ con.
- Ân! – Thích Thiên Ách mỉm cười, trong nụ cười bao hàm rất nhiều cảm kích không thể nói rõ. Hắn nói:
- Làm phiền huynh đệ thay ta bảo vệ, sự tình kế tiếp cứ giao cho ta.
Bá!
Con mắt dường như nhìn thẳng vào Tiêu Thủy Hàn, trên mặt Thích Thiên Ách thoáng lộ ra tiếu ý, nhưng rất nhanh chóng biến mất, từng lời từng chữ như muốn khảm nhập vào tâm người, hắn quát lên:
- Vừa rồi chính là ngươi đả thương huynh đệ của ta? Không thể tha cho ngươi!
Hắn vung mạnh tay, nhanh chóng hình thành một cái lồng hình trụ chụp về hướng Tiêu Thủy Hàn, cái lồng trướng thu bất định, từng đạo ngọn lửa phụt lên, mỗi lần phun ra đều phun cao đến hơn một trượng. Liếc mắt nhìn lại, không khí dường như cũng bị biến thành đặc quánh, sương mù xung quanh dày đặc mê huyễn mông lung.
- Dừng tay! Dám làm trò sát nhân trước mặt lão phu! Ngươi dám không xem lão phu ra gì?
Xa xa, ở giữa chiến trường kịch liệt, Sùng Minh lão tổ thấy thế giận dữ, thân thể của hắn đang chiến đấu với con rối Hỏa Lão của Bảo Lan, đột nhiên "Phanh" một tiếng, vỡ vụn.
Biến mất! Hoàn toàn biến mất!
Chỗ vừa đặt chân bông nhiên trở thành hư vô, hoàn toàn không có chút bóng dáng của Sùng Minh Lão Tổ.
Phanh!
Lại là một tiếng nổ vang lên, Sùng Minh lão tổ bỗng nhiên xuất hiện phía trước Tiêu Thủy Hàn, giương tay chụp tới Thích Thiên Ách.
Biểu tình trên mặt Thích Thiên Ách không chút thay đổi, như sắt thép kiên định, hắn hung hăng đẩy tay phải, cái lồng hình trụ kia theo đường cũ trôi đi cực nhanh.
Đồng thời tay trái lộ ra, ầm ầm đối một chưởng với Sùng Minh lão tổ.
Trong hư không, tiếng nổ vang lên không dứt, trong chu vi vài trượng, không khí liên tiếp bị đánh bạo, từng đạo lực phản chấn truy tới, lúc này thân thể Thích Thiên Ách mới lui lại.
Sùng Minh lão tổ cùng lúc đó cũng thối lui hai bước, lúc này đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng cháy dữ dội, từng trận mùi thơm ngát tràn ra, giống như hương vị của hoa quế vào mùa đông bay khắp nơi.
Tất cả mọi thứ mơ hồ có một tia thiện ý, nhưng chính bầu không khí như vậy lại khiến cho Tiêu Thủy Hàn kinh hoảng tới cực điểm, thét lên thảm thiết. Nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy thân thể của hắn bị cái lồng hình trụ nhốt ở bên trong, một ngọn lửa thuộc hỏa hệ nguyên lực phun ra, đem thân thể của hắn đốt cháy như một ngọn nến.
Linh cấp cường giả đã từng trải qua hóa linh kiếp, sau đó lại trải qua lôi điên thối thể, một thân tạp chất bị trục xuất sạch sẽ, có thể nói, những gì còn lưu lại trong cơ thể đều là tinh hoa. Ngày sau, cho dù có ăn phải thứ có cặn, cũng sẽ bởi vì thân thể cường đại mà triệt để bài xuất, cho nên thân thể tự nhiên có mùi thơm ngát, cho dù bị đốt cháy như vậy cũng không phát ra mùi tanh tưởi.
- Tốt! Tốt! Tốt! – Liên tiếp nói ra ba chữ "tốt", sắc mặt của Sùng Minh lão tổ lạnh lẽo, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận.
Rất hiển nhiên, Thích Thiên Ách lợi dụng lúc hắn không để ý đem Tiêu Thủy Hàn một chiêu giết chết, đã đả thương đến tôn nghiêm của hắn. Điều này khiến cho hắn, đường đường là Linh Tôn làm sao có thể chịu nổi?
- Đây là tự ngươi đâm đầu vào chỗ chết.
Quanh thân của Sùng Minh lão tổ gió lớn đang thổi không ngừng đột nhiên dừng lại. Leng keng… hai cơn lốc ở hai bên đột nhiên biến thành hai cánh chim mỏng như lưỡi lam.
Bốn cánh!
Cơn lốc thình lình biến thành bốn cánh. Năng lượng dâng trào gào thét che lấp cả bầu trời, thế nhưng cánh chim mặt ngoài hiện ra tia sáng, bên trong bóng tối phát ra hàn quang khiếp người.
Hưu! Hưu!
Bảo Lan cùng với con rối Hỏa Lão đồng thời xuất hiện tại bên cạnh Thích Thiên Ách. Bảo Lan thần tình ngưng trọng, lẳng lặng đứng giữa không trung đang phát sinh dị biến nhìn Sùng Minh lão tổ, ngữ khí có chút khàn khàn:
- Nhị Dung Linh Tôn! Vậy mà thực sự lại là Nhị Dung Linh Tôn!
"Hắc hắc" Đôi con ngươi của Sùng Minh lão tổ hiện ra ánh sáng xanh biếc, giống như ánh mắt độc xà, bên trong mơ hồ có cơn lốc đang lượn vòng. Thanh âm lành lạnh của hắn truyền khắp hư không:
- Hoặc đầu hàng! Hoặc bỏ mạng hồn tiêu! Hai điều các ngươi chọn một!
- Giết!
Không đợi hắn nói hết lời, Thích Thiên Ách Ách cùng Bảo Lan liền rất ăn ý, đồng thời hướng về phía trước tấn công. Bảo Lan mạnh mẽ sử dụng niệm thức, tinh thần sóng xung kích lay động trong hư không bày ra trạng thái như thực chất không ngừng rung động. Hai cánh của Oa Hoàng cùng với kỹ năng bổn mệnh đã bị nàng sử dụng tới cực điểm.
Tự sơn hữu linh, sơn linh phần diệt, nhược hải hữu hồn tiêu tán! (Hình như là: Núi có linh hồn, linh hồn núi cũng bị đốt cháy, nếu biển có linh hồn cũng sẽ bị tiêu tán! - DG) Sau một kích tất cả đều rơi vào một mảnh tĩnh lặng quỷ dị, rõ ràng có sự sống chuyển động, hư không chấn động, năng lượng chấn động đến cực điểm, nhưng mà tất cả những điều này chỉ có thể nhìn thấy.
Nhưng lại không có bất kỳ thanh âm nào rơi vào trong tai.
Quỷ dị! Vô cùng quỷ dị!
Con rối Hỏa Lão sau đó liền ra tay. Vừa xuất thủ đã là tam đại kỹ năng luân phiên xuất hiện: Chư thiên tinh hà, Bát phương phong vũ, Thiên quân hỏa lôi.
Nói chung, cho dù là cường giả Linh Tôn cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn liên tiếp thi triển ba loại tinh kỹ, như vậy sẽ gây gánh nặng rất lớn cho cơ thể, rất có khả năng tạo thành tổn hại với việc thăng cấp sau này.
Nhưng nếu là con rối, Hỏa Lão tự nhiên đã đánh mất toàn bộ tâm tư phản kháng. Bảo Lan căn bản cũng không cần cố kỵ khả năng thăng cấp sau này của hắn, một con rối chỉ cần một mặt tấn công mạnh là đủ.
- Huyết tinh mang nhãn, Thủy mẫu tinh kỹ! Hợp! Huyết tinh mang nhãn thủy mẫu phệ!
Trong mắt Thích Thiên Ách Ách quang mang tăng vọt. Mới vừa rồi nguyên bản hắn trùng kích tán linh thành công, chính là đã đến lúc linh cơ khẽ động bù đắp một thân tiếc nuối.
Phải biết rằng hắn có thể trở thành Linh Tôn, tinh kỹ lớn nhất trong cơ thể cũng là lúc trước tìm hiểu, đoạt được từ tiền nhân Minh Thúy, cũng chính là Huyết tình mang nhãn.
Kể từ đó, con đường thăng cấp của hắn trở nên bằng phẳng dị thường, nhưng cũng có không ít tai họa ngầm, đó chính là ngày sau nếu muốn có chút tiến bộ thì vô cùng khó khăn. Tưởng tượng khi lĩnh ngộ được đến cảnh giới Linh Tôn Tạo Vực như Hỏa Lão trước đây, sau đó muốn tiến tới đạt được cảnh giới Nhị Dung Linh Tôn thì khó như lên trời.
Cho nên, hắn thành công trùng kích tán linh thì cũng vẫn chưa đủ, thuận thế bắt đầu đem Thủy mẫu tinh kỹ dung nhập trong vòng của Huyết tình mang nhãn. Một khi thành công, tự nhiên có thể tiêu trừ hết thảy ấn ký của tiền nhân, biến tinh kỹ hoàn toàn thuộc về quyền sở hữu của mình,
Có thể nói giờ khắc này, tu vi của Thích Thiên Ách so với trước khi mất đi thân thể hoàn toàn hơn rất nhiều. Đúng là nhân họa đắc phúc.
Một tiếng quát vang lên, một đôi mắt hẹp dài màu máu nhìn về phía chân trời, quái trùng trong con ngươi Bảo Lan dùng tốc độ cực nhanh bắn ra, đánh thẳng vào đỉnh đầu của Sùng Minh lão tổ,
Tam đại Linh Tôn, công kích đánh tới.
Dữ tơn, sự dữ tợn không gì sánh được hiện lên trên khuôn mặt của Sùng Minh lão tổ, đường thịt giữa mi tâm của hắn thình thịch nhảy lên, thân thể dường như biến thành một cái bao tải lâu năm, không ngừng cuồn cuộn phồng lên, khi thì phập phồng như sóng nước.
- Chuyển, vạn tự trận!
Sùng Minh lão tổ chợt quát một tiếng, cơn lốc cực lớn từ bốn cánh run run lao ra, bắt đầu biến ảo thành trận hình, cấp tốc hình thành ba bó mũi nhọn đâm về các hướng.
Ầm!Ầm!Ầm
Ba tiếng nổ kinh thiên động địa bỗng chốc vang lên, xé rách màng tai con người, máu tươi chảy ra, xung quanh vốn đang bị vây trong trận đấu kịch liệt bỗng dưng tựa như ngừng lại, khi mọi người cảm thấy thì đã muộn, ào ào lui ra, những linh giả cũng không cố tấn công, đồng thời tách ra xa xa.
Xa xa thấy một màn như vậy, Lăng Phong cảm thấy trong đầu dường như có hàng vạn vụ nổ, ong òng ù ù dậy sóng trong đầu.
Nguyên trận!
Đây là nguyên trận thị uy.
Cho tới nay, Sang Sư truyền thụ kiếm điển đều có nhiều chỗ mơ hồ không rõ, cùng với loại tầng kiếm ảnh thứ tư. Nếu lúc trước không đạt được tu vi, một lần luyện hóa được bảy đạo kiếm ảnh, Lăng Phong hiện tại căn bản sẽ vẫn không biết có chiêu thức cường đại như "Thiên Nguyên cấm vạn vật sát" tồn tại.
Từ nay về sau, nương theo sự tiến bộ của tu vi, cũng có tri thức của kiếm điển bày ra, hơn phân nửa trong số đó đều có thể giúp cho Lăng Phong có thể ngộ mới.
Hoặc là giúp hắn tiến bộ nhanh hơn, hoặc là khiến cho lực công kích đại trướng.
Thế nhưng vẫn có một phần khó hiểu. Những thứ này Lăng Phong mơ hồ có thể nhận biết rằng tuyệt đối đều thuộc về chỗ tinh hoa của kiếm điển, nhưng hết lần này tới lần khác lại không chạm tới được trung tâm của nó.
Cho đến mới vừa rồi nhìn thấy Sùng Minh lão tổ thi triển một chiêu này, Lăng Phong dường như trong hỗn độn nhìn thấy một tia sáng, những mơ hồ đều biến mất, khiến cho nhận thức của hắn thoáng cái trở nên thông thấu sáng suốt vô cùng.
Thì ra là thế!
Thì ra ở chiêu thức Thất đấu tinh vũ trảm vẫn còn tồn tại những vận dụng biến ảo như thế!
Thì ra Thiên nguyên cấm, vạn vật sát, những thứ này có nguồn gốc hơn cả có thể vượt cấp chém giết đối thủ của bọn họ.
Những cảm ngộ liên tiếp giống như sóng triều cuồn cuộn mà đến, Lăng Phong giống như sa mạc khô cạn nghìn vạn năm, điên cuồng mà hấp thu chất hết thảy tất cả những giọt mưa đang điên cuồng trút xuống, cơ hồ là trong chớp mắt, hắn đối với tu vi sau này của mình càng thêm nắm chặt.
Thậm chí, giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn bước trên con đường thuộc về mình.
Ở trong nhận thức bí ẩn sâu thẳm, Sang Sư đột nhiên mở hai mắt, khoan thai thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài tràn ngập vui mừng.
- Lăng huynh đệ, cẩn thận!
Một chiêu xuất ra, Thích Thiên Ách vẫn chưa rời bỏ lực chú ý khỏi Lăng Phong, khi thấy Lăng Phong đang chìm đắm trong suy tư, mà sau lưng hắn Tịch Tùng Tử lại đang lao đến cực nhanh, nhất thời kinh hô ra tiếng.
Trong lúc nguy cấp, hắn thậm chí quên mất phải che giấu thân phận của Lăng Phong.
Tịch Tùng Tử đã tới gần vô ý thức mà ngạc nhiên, Lăng? Không phải Mộc?
Chợt, nghi hoặc hoàn toàn bị hắn ném ra sau đầu, một vẻ lãnh ý hiện lên trên gương mặt hắn: dù hắn có che giấu cái gì đi nữa cùng không có quan hệ. Ngày hôm nay ngươi phải chết!
Tóc gáy Lăng Phong dựng đứng lên, sát khí cường liệt khiến nội tâm hắn báo động đập như nổi trống, hoàn toàn không có bất luận một tia thời gian để quay đầu lại, hắn chỉ liên tục chuyển động, nhanh chóng tiến về phía trước.
Trước và sau hai lần xuất thủ của Tịch Tùng Tử, uy lực hoàn toàn bất đồng, Lăng Phong lập tức phát hiện được chiến giáp huyền bí trên người hắn, liền biết rõ đây là một bộ chiến giáp cấp Linh Tôn.
Như vậy linh khí trong người hắn, mỗi lần thi triển đều có thể điều động khả năng của Linh Tôn, uy lực cường đại thái quá, cũng không biết bản thân hiện giờ có đủ sức để địch lại không. Chỉ sợ sau khi lĩnh ngộ được ảo diệu của Nguyên trận cũng không thể một chiêu làm tiêu tan vạn vật.
Cho nên, Lăng Phong chỉ có thể chạy trốn.
- Chết tiệt!
Thích Thiên Ách muốn ngăn cản Tịch Tùng Tử, nhưng đúng lúc đó, một tiếng u u như thanh âm của sinh vật bò sát từ phía Sùng Minh lão tổ truyền tới:
- Lẽ nào các ngươi quên mất còn có lão phu ở đây?
Ầm Ầm!
Vạn đạo năng lượng bị cơn lốc cuồng liệt phá vỡ, trên người Sùng Minh lão tổ đầy vết máu, trong đôi mắt màu xanh quang mang đại trướng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không giống của nhân loại, trong mơ hồ, phía sau gáy hắn hiện ra một mảnh lân giáp màu xanh.
- Không nên phân tâm, trước tiên liên thủ giết hắn!
Bảo Lan vội vã quát lên, ngưng lại dị động của Thích Thiên Ách.