DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Ngự
Chương 531: Hàn Nguyệt Dạ

Nắm đấm của hắn hạ xuống, mang theo năng lượng băng hàn cực mạnh!

Ầm!

Chỉ mới một chiêu!

Chỉ mới có một chiêu mà đã khiến trường kiếm trong tay Băng Tiêu ong ong rung động. Cảm giác rung động còn truyền lên cả cánh tay và bị đông kết ở hổ khẩu. Trong lúc sinh tử cận kề, khóe miệng Băng Tiêu không khỏi lộ ra một tia khổ tiếu: Hắn đã quá tự tin vào bản thân mình, nếu không tự tin như vậy thì hắn đã không từ chối hảo ý linh tôn cấp linh khí của sư tôn.

Cứ nghĩ đến việc trước khi ra đi, sư tôn trịnh trọng giao món linh khí mà tông phái cất giữ bấy lâu nay cho hắn, vậy mà hắn lại coi đó như một món ngoại vật ảnh hưởng đến việc tu luyện mà từ chối, bây giờ nghĩ lại thấy mình thật ngu ngốc quá thể.

Sắc mặt lão giả họ Quan nặng nề như có thể chảy ra nước, cánh tay hắn khẽ rung động, từng tầng từng tầng hàn khí lam sắc dìu dịu nhưng kết lại, hắn nhấn mạnh từng chữ:

- Thì ra ngươi đã lĩnh ngộ tinh kĩ, chính thức tiến nhập vào hàng ngũ linh cấp!

Rồi mặt hắn hiện lên một tia ngưng trọng:

- Tông chủ sớm đã biết?

- Hừ!

Nặng nề hừ một tiếng, vẻ khinh bỉ trong mắt Băng Tiêu càng thêm nồng đậm:

- Nếu không phải vậy, ngươi tưởng ta nhận ngôi vị thiếu tông chủ chỉ vì được yêu quý sao? Từ lúc ta vứt đao dùng kiếm là ta đã tấn nhập linh cấp rồi!

Sắc mặt lão giả họ Quan càng trở nên khó coi. Hắn cảm thấy trong miệng hơi đăng đắng. Vốn dĩ cứ tưởng Băng Tiêu chỉ là một tên đệ tử bình thường được sủng ái, chỉ cần giết hắn trên đường sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa sau khi trở về dù có là tông chủ cũng không thể nói được gì. Như vậy hắn có thể thuận lợi đẩy Phương Luân, kẻ có mối quan hệ huyết mạch với hắn lên ngôi vị thiếu tông chủ.

Ai mà ngờ được Băng Tiêu sớm đã tấn cấp linh giả!

Từ lúc Sát Tình Tông được kiến lập đến nay, trừ vị tông chủ đầu tiên ra, không một ai có thể thành công tu luyện Sát Tình bí điển đến linh cấp! Và vị tông chủ đầu tiên cũng đã từng nói, chỉ cần hoàn thành điểm này, sau này có thể chắc chắn tấn cấp đại viên mãn!

Đại viên mãn, cả Vô Tẫn Hoang Nguyên hiện nay có được mấy người?

Một cảm giác ảo não tràn ngập trong tim, lão giả họ Quan hối hận đến nỗi chỉ muốn nuốt luôn lưỡi mình. Vốn dĩ cứ tưởng Băng Tiêu vì nhi nữ tư tình không thể tấn cấp thành công, ai ngờ...

Nếu như sớm biết vậy hắn đã không để cho mình đầu óc mụ mị đi đối phó với Băng Tiêu rồi!

Tông chủ đã biết tu vi của Băng Tiêu vậy không cần phải nghĩ cũng biết tông chủ quan tâm hắn đến mức nào. Chỉ cần Băng Tiêu biến mất, dù lời nói dối của hắn có hoàn mỹ đến đâu cũng không tránh khỏi bị điên cuồng truy xét!

Vô vàn ý nghĩ cứ thế xoay chuyển trong đầu hắn, cuối cùng ngưng tụ thành một quyết tâm, lão giả họ Quan chăm chú nhìn Băng Tiêu, việc đã làm rồi không thể quay lại được.

Dù có sai thì cũng phải theo đuổi cái sai đó đến cùng!

Lão giả họ Quan giơ cánh tay một cách đầy sát ý, đồng thời quát lớn:

- Mau đuổi theo cô gái kia, giết chết cô ta cho ta.

Đột nhiên hắn dừng lại, mặt hiện lên một tia mừng rỡ. Hắn vừa nhìn thấy Tiêu Vũ bị Băng Tiêu đẩy di đang lò dò quay trở lại!

Thấy vậy, Băng Tiêu rống lên giận dữ:

- Đồ ngốc, ai cho nàng quay lại? Nàng tưởng chết cùng ta là sẽ khiến ta vui sao? Nàng, nàng thật ngốc!

So với những tiếng rống giận dữ, thâm tình trong mắt hắn còn nồng đậm hơn.

Tiêu Vũ vừa muốn giải thích nhưng lại vừa muốn hưởng thụ sự ấm áp và quan tâm của Băng Tiêu thêm một chút nữa, biểu tình nhất thời trở nên cổ quái vô cùng.

- Lâu không gặp, tên này vẫn nóng nảy như vậy, thật đúng là bản tính khó đổi.

Trong ánh mắt vừa kinh hỉ vừa thương tiếc của hắn, một giọng nói nhàn nhạt vang lên và thân ảnh Lăng Phong mờ mờ xuất hiện. Lúc này hắn đã bỏ đi mặt nạ và khôi phục lại khuôn mặt của mình.

- Là ngươi?

Băng Tiêu đầu tiên là buồn bã, rồi nỗi buồn lập tức những cảm giác dồn dập thay thế, hắn nói nhanh như gió:

- Mau đưa Tiêu Vũ rời khỏi đây! Thay ta chăm sóc cô ấy! Nhanh! Ở đây đã có ta rồi!

Vừa dứt lời hắn mạnh mẽ thôi động chân nguyên lực trong cơ thể, khói trắng mờ mịt tỏa ra từ thân kiếm! Nhưng Lăng Phong không hề rút lui theo những gì hắn nói mà lại tiến thêm mấy bước!

- Chết tiệt! Mau đi, hắn là linh sĩ, ngươi không phải đối thủ của hắn!

Cảm ứng được suy nghĩ của Lăng Phong, Băng Tiêu phẫn nộ rống lớn:

- Ngươi không giúp được ta đâu, mất mạng vô ích thôi!

- Hừ.

Lăng Phong xoa xoa mũi, không biết nên khóc hay nên cười, hắn lắc đầu bất đắc dĩ nói:

- Thích đại ca, tạm thời đừng lấy mạng hắn, cứ để đó đã.

- Được!

Rắc.

Băng Tiêu vì quá kinh ngạc, cổ phát ra âm thanh như bị đóng băng. Rồi một người đàn đông trung niên đột nhiên xuất hiện sau lưng trưởng lão họ Quan trong ánh mắt ngơ ngác của hắn. Người đàn ông này khéo léo giơ tay bóp nhẹ, trưởng lão họ Quan không chút phản kháng ngã vật ra đất.

Cả quá trình hết sức nhẹ nhàng chẳng khác gì cách người nông dân gặt lúa, trời ạ, đó là một linh sĩ cường giả!

Thật quá đáng sợ!

Băng Tiêu ngẩn ra không nói được câu nào. Thích Thiên Ách có thể giải quyết một linh sĩ nhẹ nhàng đến vậy rõ ràng chí ít cũng là linh tôn cấp cường giả! Hắn không phải kẻ ngốc đương nhiên biết Thích Thiên Ách có liên quan đến Lăng Phong. Mặc dù gần đây Lăng Phong liên tiếp gặp phải linh tôn cấp cường giả nhưng trên thực tế số lượng linh tôn cấp cường giả trong Vô Tẫn Hoang Nguyên vẫn là rất ít.

Bây giờ trước mặt xuất hiện ngay một người, hơn nữa nhìn bộ dạng người này có vẻ còn phải nghe theo sự chỉ đạo của Lăng Phong?

Trời ạ, sao lại có thể như vậy được?

Điều khiến Băng Tiêu chấn động hơn cả là hắn không cảm nhận được bất cứ khí tức gì từ Lăng Phong! Phải biết Băng Tiêu tu luyện Sát Tình bí điển mặc dù hiệu quả không được rõ ràng như thuật luyện sư với linh hồn thối luyện nhưng tuyệt đối có thể coi là công quyết số một. Với niệm thức linh mẫn của hắn cộng với tu vi linh giả, việc không thể cảm nhận được bất cứ điều dị thường nào từ Lăng Phong chỉ chừng tỏ duy nhất một điều, tu vi của hắn kém xa đối phương?

Mới chỉ có bao nhiêu thời gian?

Một loạt những cảm giác chấn động khiến Băng Tiêu chỉ có thể lắp bắp được một chữ "ngươi..." rồi không nói thêm được gì nữa.

Vẫn là Tiêu Vũ phản ứng nhanh hơn, cô quay sang Lăng Phong cúi người cảm kích:

- Phu thê ta đa tạ Lăng tiên sinh đã ra tay cứu giúp.

Mặt Băng Tiêu lộ ra một tia bối rối, nhưng hắn vẫn phải miễn cưỡng chắp tay theo Tiêu Vũ.

Lăng Phong mỉm cười, hỏi:

- Hai người kết hôn rồi? Ta không biết, nếu không ta phải đến uống một ly rượu mừng mới đúng.

Thấy hai người Tiêu Vũ có vẻ bối rối, hắn lập tức chuyển chủ đề:

- Dù không có ta ra tay, chắc hai người vẫn bình an vô sự.

- Ơ?

Không đợi hai người hỏi lại, Lăng Phong liếc nhìn lên không trung, cười vang nói:

- Tiên sinh, còn định đợi đến bao giờ?

Trong ánh mắt ngơ ngác của Băng Tiêu, thanh quang vặn vẹo trong không trung rồi vỡ đôi ra như một tấm gương, một bóng người bước ra từ đó.

Vừa nhìn thấy người này, Băng Tiêu ngạc nhiên vô cùng, hô lớn:

- Sư tôn!

Tiêu Vũ cũng ngây ra, vội vàng khom người nói:

- Tông chủ!

Nếu chỉ nhìn khuôn mặt người này thì không thể đoán ra tuổi tác cụ thể. Tóc bạc lấp lánh, mặt trơn láng không chút nếp nhăn, da thịt trên mặt trong suốt như băng nhìn rõ cả những sợi gân xanh bên trong.

Với câu hỏi của Băng Tiêu, ông chỉ khẽ phẩy tay, ngạc nhiên quay sang nhìn Lăng Phong:

- Ngươi phát hiện ra ta?

- Lúc nãy Băng huynh gặp nguy hiểm, các hạ có lộ ra một tia dị thường nên ta mới có thể nắm được một chút tông tích.

Lăng Phong mỉm cười nói.

Người mới đến chỉ hít một hơi thật sâu, lộ ra biểu tình thận trọng, ông biết nghe Lăng Phong nói thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng muốn làm được như vậy khó khăn vô cùng! Bản thân mặc dù vẫn chưa tu luyện được Sát Tình Tông chí cao nhưng tuyệt đối vẫn là công pháp cao cấp, một khi đã thu hết khí tức không để lộ ra công kích chi thái thì linh tôn cũng không thể phát hiện ra được.

Linh tôn lúc nãy mới ra tay cũng không thể phát hiện ra tung tích của ông, người thanh niên này có lai lịch như thế nào mà lại có thể làm được việc khó tin đó?

Tâm tư điện chuyển, ông cố nặn ra một nụ cười, chắp tay nói:

- Bổn tọa Sát Tình Tông tông chủ Hàn Nguyệt Dạ, dám hỏi tôn giá tên gọi thế nào?

Đến lúc này thì biểu tình thản nhiên như tấm băng vạn năm của Băng Tiếu mới lộ ra vẻ chấn động thực sự. Tại sao hôm nay sư tôn lại có biểu hiện lạ như vậy ? Sư tôn của mình cũng biết cười sao? Thậm chí còn chủ động thể hiện ý muốn kết giao với người khác ?

Thế nhưng nếu đã sư phụ muốn vậy thì ta cũng đành phải theo.

Lăng Phong cũng mỉm cười chắp tay:

- Bổn tọa Lăng Phong.

Thấy Hàn Nguyệt Dạ nhíu mày lộ ra vẻ nghi hoặc, biết ông ta đang tìm kiếm tư liệu liên quan đến mình mà không được, hắn giải thích thêm:

- Ở Vô Tẫn Hoang Nguyên ta còn có một cái tên khác là Mộc Phong!

Mộc Phong?

- Lăng tiên sinh, ngài là Mộc Phong?

- Ngài chính là người một tay kiến lập Sáng Tông, khiến Huyền Nguyên Tông cũng phải chịu thua để mất một linh tôn cường giả, Mộc Phong tông chủ?

Băng Tiêu, Tiêu Vũ, Hàn Nguyệt Dạ gần như đồng thời kêu lên kinh ngạc.

- Nếu như Vô Tẫn Hoang Nguyên không có một Sáng Tông thứ hai.

Lăng Phong nhún vai, khoe hàm răng trắng như tuyết, cong môi thốt lên mấy chữ: xem tại TruyenFull.vn

- Thì ta có lẽ chính là Mộc Phong mà mọi người nói.

- Hả!

Hàn Nguyệt Dạ hít thêm một hơi nữa, cảm thấy thủy hệ nguyên lực mà mình tu luyện thường ngày cũng không lạnh như vậy.

Một tia chua chát phù hiện trên mặt ông, ông cũng không hỏi tại sao Lăng Phong lại sử dụng một cái tên khác, chầm chậm nói:

- Sớm đã nghe qua sự tích vể Mộc tông chủ, không ngờ Mộc tông chủ vẫn còn trẻ như vậy. Đúng là...

Đúng là gì thì ông không nói tiếp nhưng vẻ hụt hẫng trên mặt thì vẫn có thể nhìn ra. Bất cứ ai nhìn thấy Lăng Phong còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy chắc chắn đều bị đả kích như vậy?

- Mộc tông chủ lần này cũng muốn đến tông chủ giao dịch đại hội?

Hàn Nguyệt Dạ quả không hổ là tông chủ một phương, nhanh chóng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, hỏi:

- Đúng vậy, Hàn tông chủ cũng vậy sao?

Lúc này Băng Tiêu mới có cơ hội góp lời, hỏi:

- Sư tôn, không phải người đã giao toàn bộ việc giao dịch lần này cho con sao, sao còn?

Hàn Nguyệt Dạ quay sang nhìn ái đồ, mắt mới lộ ra vài phần ấm áp, ông nói với vẻ giận dỗi:

- Vi sư mang linh khí cho con, con sống chết chịu, con nghĩ vi sư sẽ yên tâm sao? Nếu như không có Mộc tông chủ ra tay tương cứu thì vi sư đã phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi? Còn không mau cảm tạ Mộc tông chủ.

- Hàn tông chủ khách khí rồi. Có Hàn tông chủ đi theo, không có Mộc mỗ thì hai người này cũng chẳng hề hấn gì.

Lăng Phong khẽ rùng mình, quay sang nhìn lão giả họ Quan ánh mắt lóe lên một tia thương hại.

Người này tính toán cũng thật chu toàn, vừa dạy cho Băng Tiêu một bài học, vừa tranh thủ cơ hội diệt trừ hai chú cháu Quan trưởng lão.

Trong lòng hắn hiện lên một tia cảm khái, để có thể trở thành một trong thất đại tông phái, Sát Tình Tông tông chủ quả nhiên không phải người đơn giản!

- Không thể nói như vậy được.

Hàn Nguyệt Dạ từ sau khi chắp tay làm quen với Lăng Phong, nụ cười chưa bao giờ tắt trên mặt, ông cũng không tự xưng là 'bổn tọa" nữa:

- Cũng chính vì có Mộc tông chủ, nếu đổi thành Hàn mỗ, tuyệt đối không thể nhanh nhẹn như vậy được.

Nói đoạn, ông trừng mắt quay sang nhìn Băng Tiêu.

Băng Tiêu bất đắc dĩ cúi đầu, tính cách cao ngạo của hắn khiến hắn không muốn làm vậy nhưng sư tôn đã ra lệnh như vậy, hắn không thể không nghe theo, chỉ biết quay sang nói với Lăng Phong mấy câu cảm ơn.

Lăng Phong cũng không quan tâm, nếu như nói lần đầu gặp mặt thì hắn còn tính toán với Băng Tiêu, nhưng lần này gặp mặt địa vị giữa hai người cách nhau quá lớn, dù có là Mộc Phong hay người thừa kế Sát Tình Tông thì cũng không thể thay đổi được mối quan hệ đặc thù giữa hai người. Nên hắn căn bản không quan tâm đến thái độ của Băng Tiêu, chỉ nói hai ba câu tránh cho Băng Tiêu đỡ khó xử.

Nhìn lướt qua một lượt Hàn Dạ Nguyệt, Lăng Phong biết ông ta bắt ái đồ cảm ơn cũng là vì mục đích khác, chính là muốn giao hảo với mình. Từ sau khi hắn và Thích Thiên Ách xuất hiện, Hàn Dạ Nguyệt chắc chắn đã nhìn ra thực lực của hai người đã là linh tôn giả. Có thể giao hảo được với một tông phái có cường giả mạnh đến vậy đương nhiên là quá tốt rồi. Bản thân Lăng Phong cũng biết có thể giao hảo với một tông phái nhất lưu như Sát Tình Tông rất có lợi cho Sáng Tông, đây cũng chính là lý do Lăng Phong không che giấu thân phận mình.

Trong tâm trạng vui vẻ, mối quan hệ giữa hai bên tiến triển một cách nhanh chóng.

- Mộc tông chủ, hai tên phản đồ này không biết có thể giao cho Hàn mỗ xử lý không?

Mặc dù Quan trưởng lão và Phương Luân đều là người của Sát Tình Tông nhưng lúc nãy người chế phục họ là Lăng Phong nên Hàn Nguyệt Dạ mới cần có sự đồng ý của hắn.

Lăng Phong gật gật đầu:

- Hàn tông chủ xin cứ tự nhiên.

Quan trưởng lão nghe thấy vậy không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng. Mặc dù hắn đang bị Thích Thiên Ách khống chế không thể động đậy nhưng thần trí thì vẫn minh mẫn, biết rơi vào tay Hàn Dạ Nguyệt thì chỉ có duy nhất một con đường chết, sắc mặt nhất thời trở nên sầu thảm vô cùng.

Nhìn Quan trưởng lão, Hàn Dạ Nguyệt cũng lộ vẻ bi thương, thở dài:

- Sớm biết đã có ngày hôm nay, sao ngươi còn làm vậy?

Thấy nhãn thần Quan trưởng lão bối rối, có vẻ muốn nói gì, ngữ khí của ông chuyển sang ngưng trọng, nói:

- Ngươi yên tâm, sau khi quay về tông môn ta sẽ nói với mọi người trên đường Tiêu nhi gặp phải kẻ cướp và ngươi đã liều mạng cứu nó. Sau này người nhà của ngươi vẫn sẽ sống trong Sát Tình Tông, được tông môn chiếu cố, ngươi không cần phải lo lắng.

Biểu tình trên mặt Quan trưởng lão lúc này mới thoải mái hơn một chút, ánh mắt không còn vẻ oán trách nữa mà có vẻ cảm kích.

Lăng Phong chứng kiến cuộc trò chuyện mà không khỏi gật đầu cảm phục.

Hàn Dạ Nguyệt biểu tình vẫn không hề có một tia ba động, vỗ vỗ tay, băng hệ năng lượng cường đại nhập vào cơ thể Quan trưởng lão, đông kết toàn bộ da thịt. Sau đó, năng lượng khẽ động, Quan trưởng lão biến thành một đống băng tinh rơi xuống tan biến trong ánh nắng mặt trời.

Nhặt lấy hạch tinh, sau khi xử lý nốt Phương Luân, Hàn Nguyệt Dạ quay sang Lăng Phong nói:

- Đa tạ Mộc tông chủ.

- Hàn tông chủ không cần đa lễ.

Sau khi nói mấy câu khách khí với nhau, Hàn Nguyệt Dạ lên tiếng mời:

- Mộc tông chủ cũng đến giao dịch đại hội, chi bằng chúng ta kết bạn đồng hành?

- Cũng có ý này.

Hai người Lăng Phong quay sang nhìn nhau, ha ha cười lớn, sánh vai bay lên không trung.

Thấy Lăng Phong và sư tôn bình đẳng tương giao, thần tình Băng Tiêu vô cùng phức tạp, hắn nhớ lần trước gặp, thực lực của Lăng Phong mặc dù mạnh nhưng cùng lắm cũng chỉ miễn cưỡng sánh ngang với mình. Không ngờ một thời gian không gặp, sự chênh lệch giữa hai bên đã như mây với bùn!

Suy nghĩ này khiến hắn cảm thấy hụt hẫng vô cùng, đang lúc lắc đầu than thầm thì một bàn tay mềm mại luồn vào tay hắn. Vừa ngẩng đầu hắn đã nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Tiêu Vũ, một nụ cười ấm áp bừng nở: Bản thân có một món bảo bối quý giá đến vậy sao còn phải mơ mộng xa vời làm gì?

Mạc dù hai bên đều có ý kết giao nhưng thân là tông chủ Sát Tình Tông, Hàn Nguyệt Dạ cũng là người cao ngạo, sao có thể dễ dàng thừa nhận mình không bằng người khác?

Nên lúc lăng người lên không trung, ông cũng có ý muốn tỷ thí với Lăng Phong.

Lăng Phong tâm tư linh mẫn, lập tức đoán ra suy nghĩ của ông, cũng không vạch trần mà chỉ chậm rãi phất tay áo, phiêu nhiên theo sát cạnh ông.

Đã tăng tốc liền mấy lần mà Hàn Nguyệt Dạ vẫn không thể bỏ xa được Lăng Phong, tâm lý háo thắng càng lúc càng mạnh, ông thầm thôi động chân nguyên lực trong cơ thể. Từng mảng quang ảnh nửa trong suốt xuất hiện trước cơ thể ông, quang ảnh dần dần ngưng tụ thành một mũi lao nhọn đâm thẳng về phía trước.

Như tên được bắn ra khỏi cung, thân ảnh Hàn Nguyệt Dạ bay về phía trước như điện xẹt, tốc độ nhanh đến mức trực tiếp tạo thành một vết nứt nhỏ hẹp, dấu vết vẫn còn kéo dài mãi về phía trước!

Nhìn thoáng qua thì có vẻ như thân ảnh Hàn Nguyệt Dạ vẫn còn ở bên cạnh Lăng Phong nhưng trên thực tế ông đã ở xa cách đó ngàn trượng.

Lăng Phong lộ ra một tia kinh ngạc. Cách vận dụng thân pháp này khiến hắn liên tưởng đến "tiễn tật" mà mình đã từng tu luyện qua. và tàn ảnh mà Hàn Nguyệt Dạ để lại khiến hắn nghĩ đến "hồ ảnh biến" của Phú Khắc Tư Tộc!

Mặc dù công quyết hồ ảnh biến chỉ hợp sử dụng trước linh cấp hơn nữa nặng nề thân pháp công kích chứ không thiên về phương diện tốc độ. Nhưng Lăng Phong có thể nhận ra chiêu thức này của Hàn Nguyệt Dạ chính là thoát thai của hồ ảnh biến.

Nhìn lại Tiêu Vũ ở tít sau lưng, Lăng Phong hiểu ra một điều gì đó.

Thú vị.

Nét mặt Lăng Phong hiện lên một tia cân nhắc, thanh quang dưới chân hắn nhấp nháy liên tục, cương khí đan hoàn nảy lên, gân cốt toàn thân đột ngột vặn vẹo một cách cường liệt. Hắn như vừa đạp vào lò xò, bật mạnh về phía trước. Phong tuyết trước mặt nhất thời bạo loạn, một trận lôi minh cường liệt nổi lên!

Một bước vượt hơn ngàn trượng.

Lăng Phong tiến lên một bước rồi lại nhanh chóng thực hiện thêm một động tác nữa, thân hình đâm mạnh về phía trước. Chỉ khác lần này thân hình hắn không phải bùng nổ mãnh liệt mà thân pháp của hắn lúc lày cũng giống như là Hàn Nguyệt Dạ vậy.

Chớp mắt đã thấy hai người đi được vài dặm, ban đầu thân hình Lăng Phong còn tụt lại phía sau, sau dần tiếp cận Hàn Nguyệt Dạ.

Cuối cùng, Hàn Nguyệt Dạ dừng lại, mặt hiện lên một tia khổ tiếu nồng liệt:

- Mộc tông chủ đúng là kì tài hiếm có, Hàn mỗ phục rồi.

Có thể khiến một vị nhất lưu tông chủ đích thân thừa nhận không cần nghĩ cũng biết Lăng Phong khiến ông ta chấn động đến thế nào.

- Hàn tông chủ mới là đại tài, Mộc mỗ vô cùng kính phục.

Những lời này của Lăng Phong không chỉ thuần túy là xã giao, hắn đã từng nhìn thấy hồ ảnh biến, cũng đã từng giao chiến với thánh vực cường giả của Phú Khắc Tư Tộc, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dùng nó vào trong thân pháp.

Chỉ luận về thiên phú sáng tạo thôi Hàn Nguyệt Dạ này đã hơn hẳn Ôn Đình.

- Mộc tông chủ vậy là không nể mặt ta rồi.

Hàn Nguyệt Dạ thở dài nói:

- Lúc Tiêu Vũ mới đến Sát Tình Tông ta, vừa nhìn thấy thân pháp này ta đã nghĩ mình có thể nghiên cứu thêm về nó, phải mất kha khá thời gian mới được chút thành tựu như vậy đấy. Kết quả Mộc tông chủ mới nhìn qua đã biết.

Ông lắc lắc đầu, không biết nói gì thêm.

- Ha ha, Hàn tông chủ hiểu lầm rồi, công pháp này trước đây ta cũng đã từng nhìn thấy.

Hàn Nguyệt Dạ có vẻ ngạc nhiên:

- Ồ?

Liếc về phía sau, Lăng Phong nói:

- Tiêu tiểu thư trước đây có ân tình lớn với ta, có thể coi như bạn cũ.

Kể sơ qua mấy câu về mối giao tình với Tiêu Vũ, Lăng Phong nhận ta Hàn Nguyệt Dạ cũng không nhiệt tình với cô cho lắm nên muốn dùng sức ảnh hưởng của mình hi vọng Hàn Nguyệt Dạ sẽ đối xử với cô tốt hơn.

Đối với Tiêu Vũ, Lăng Phong vẫn còn một chút tình cảm nhất định, có lẽ phần tình cảm dành cho Tiêu Thành ngày xưa cũng chuyển sang người Tiêu Vũ.

- Thì ra là vậy.

Nghe vậy, thái độ của Hàn Nguyệt Dạ quả nhiên có thay đổi chút ít:

- Thì ra Vũ nhi và Mộc tông chủ có giao tình với nhau, cô ta thật là may mắn.

Khéo léo bỏ qua chuyện công pháp lúc nãy, Lăng Phong đương nhiên không thể nói cho ông ta biết mình có tinh diễn quyết. Trong thiên hạ này, tất cả mọi loại công pháp vận dụng mạch luân đối với hắn mà nói đều không tồn tại bí mật. Nhưng từ những lời thăm dò lúc nãy, hắn cũng thu hoạch được không ít. Mặc dù thanh điện u quang bộ tốc độ đã được tăng lên gấp đôi nhưng vẫn chưa thực sự đột phá cực hạn, nếu như tiến hóa thêm, tốc độ của hắn đương nhiên vẫn còn có thể nhanh hơn nữa.

Lăng Phong bắt đầu nghĩ sang mấy chuyện xui xẻo: Nếu như để chạy thoát mạng, hiệu quả chắc phải lý tưởng lắm?

Rồi hắn lại tự cười mình, có Bảo Nhi giúp đỡ hắn chẳng khác gì một linh tôn. Nếu như không phải vì sợ lộ bí mật, vận dụng hài hòa chiến giáp thì thậm chí còn có thể có được chiến đấu lực của nhị dung linh tôn!

Không chỉ có vậy, tất cả những người nhìn thấy hắn thi triển hài hòa chi quang đều phải tiêu diệt hết, nếu không truyền ra ngoài có người nhìn thấy hắn thi triển hỏa hệ tinh kĩ sẽ liên tưởng ra rất nhiều thứ.

Dù sao, một địa thủy hỏa phong tứ hệ thiên hành giả có khả năng mượn dùng linh khí thi triển linh hồn hệ tinh kĩ, tuyệt đối không thể thi triển thêm tinh kĩ của một hệ nào khác. Như vậy, bí mật lớn của hắn có thể bại lộ ra ngoài, Lăng Phong tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra!

- Tông chủ, sắp đến nơi tổ chức giao dịch đại hội rồi.

Thích Thiên Ách áp sát, chỉ về phía trước.

Hàn Nguyệt Dạ liếc nhanh sang Thích Thiên Ách, lúc nãy ông đã không khỏi giật mình với thực lực mà Thích Thiên Ách triển lộ. Căn cứ vào thông tin truyền xuất thì Sáng Tông phải có một con át chủ bài nào đó, mà con át chỉ bài này phải đủ sức đối kháng với linh tôn.

Lúc nhìn thấy Thích Thiên Ách, ông cứ ngỡ mình đã tìm ra câu trả lời nhưng sau đó còn phát hiện ra một chuyện đáng sợ hơn nữa, ông không thể đoán nổi thực lực của Lăng Phong!

Lúc Hỏa lão tìm đến Sáng Tông, rất nhiều người đã nhìn thấy cảnh đó, từ đó xuất hiện tin đồn "thực lực của tông chủ Sáng Tông cũng không ra sao". Nhưng bây giờ đích thân gặp Lăng Phong, ông mởi hiểu những lời đồn đó là sai hết!

Nếu như thực lực của một linh tôn cấp cường giả vẫn chưa là gì thì những người khác có phải nên đi chết hết không?

Chính vì như vậy, ông mới quyết định kết giao cùng Lăng Phong, không phải chỉ vì một góc thực lực mà Lăng Phong triển lộ ra ngoài mà còn vì lòng dạ của của Lăng Phong.

Những ví dụ điển hình về việc có thực lực mà không biết nắm bắt cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm quá nhiều, Hàn Nguyệt Dạ biết, Lăng Phong không phải người như vậy.

- Vị này là.

Lần đầu gặp mặt, Hàn Nguyệt Dạ rất tò mò thân phận của Thích Thiên Ách, một vị cường giả như vậy mà không hề để lộ tông tích ra ngoài thực sự khiến người ta cảm thấy kì lạ.

Không đợi Lăng Phong trả lời, Thích Thiên Ách mỉm cười nói:

- Vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc tới.

Vì gánh trên lưng hận thù nên Thích Thiên Ách sớm đã quyết định tạm thời ẩn thân, nếu không sẽ đưa đến nhiều kẻ thù hơn cho Lăng Phong. Sáng Tông trước mắt vẫn chưa thể chống lại quá nhiều kẻ thù.

Đọc truyện chữ Full