DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Ngự
Chương 576: Khí thế của Bàng Phiên Vân

Dần dần công kích của huyết bức có chút chậm lại, thậm chí còn xuất hiện thời gian đình trệ. Nếu không phải nó nhận được mệnh lệnh của Vi Tiếu không ngừng thúc dục tấn công thì sợ rằng lúc này nó đã dừng lại. Đúng lúc này.

Xung quanh Tinh Thiết Kiếm đã xuất hiện một trăm hỏa cầu.

Thối Hỏa, đoạn!

Bỗng dưng thân ảnh Lăng Phong dừng lại. Dường như hắn đã chán ghét trò chơi "trốn tìm". Không nói một lời, Lăng Phong huy kiếm bổ ra.

Trên mặt huyết bức bỗng nhiên xuất hiện biểu tình phi thường giống nhân loại. Trên mặt huyết bức xuất hiện biểu tình kinh hỉ, thậm chí là có cả ... đau xót thay cho Lăng Phong. Thế nhưng biểu tình của nó đột nhiên ngưng lại ...

Nó cảm giác được khí lực quanh thân dường như trong nháy mắt bị rút sạch, khí lực của nó bây giờ đến cả nhấc một cái móng cũng không nổi. Huyết bức hoảng loạn kêu gào, từng âm thanh thê lương vang lên như tấu một khúc nhạc bi ai.

Trái lại, Lăng Phong một chiêu đắc thủ liền không dừng lại. Lại tiếp một kiếm. Chỉ thấy một trăm hỏa cầu đột nhiên bay ra bao bọc bốn phương tám hướng xung quanh. Thoạt nhìn qua thì một trăm hỏa cầu lộn xộn lao ra nhưng nhìn kĩ thì có thể thấy quỹ tích của chúng sắp xếp thành một phương vị cổ quái có tác dụng kiềm hãm đối thủ.

Sau đó tâm niệm Lăng Phong vừa động chỉ thấy cả trăm hỏa cầu đột nhiên bạo khai.

Thông qua "quan sát" của ý thức hải, Lăng Phong có thể nhận thấy từng tia hồng tuyến bị đứt đoạn, Vi Tiếu không ngừng chấn động. Vi Tiếu nhạy cảm nhận thấy điều không ổn muốn thu Linh Tôn Vực lại nhưng Lăng Phong còn nhanh hơn. Hai tay huy động, hàng trăm tàn ảnh xuất hiện giữa không trung.

Thiên Nguyên Cấm!

Phong!

Lăng Phong hét lên một tiếng, chỉ thấy bảy kiềm ảnh xuất hiện cùng lúc, trong nháy mắt đã vây khốn huyết bức vào giữa.

Ngao! Ngao! Ngao!

Thanh âm Huyết Bức ngày càng yếu dần rồi tắt hẳn, nó đã không còn lực đề chống lại, thân thể nhanh chóng bị thu nhỏ lại. Đột nhiên trong tay Lăng Phong xuất hiện một vật nhỏ, cứng rắn đang khẽ động đây.

Lăng Phong chưa kịp kiểm tra thì bên kia sắc mặt Vi Tiếu đột nhiên tái nhợt. Bỗng dưng lão rống lên một tiếng đầy giận dữ:

- Tiểu nhi láo toét, dám đả thương khôi lỗi của ta, Vi mỗ muốn ngươi để mạng lại.

Tiếng quát vừa dứt, long đầu quải trượng của hắn bỗng dưng vung lên. Hư không quanh người hắn trở nên hư ảo, dường như có vô tận khí lưu đang vờn quanh.

Thanh âm vang lên chói tai, một đạo năng lượng hình bán nguyệt nhanh như chớp phóng xuất.

Lục cực tan biến trảm!

Năng lượng chưa đến, khí thế như sóng biển vỗ bờ đã bao phủ khắp nơi làm cho thân thể mọi người như bị kiềm hãm lại không thể nhúc nhích. Đông tây nam bắc, trên dưới đều bị bao phủ. Một chiêu này đã đoạn tuyệt khả năng tránh né của đối thủ, chỉ có thể cứng đối cứng mà thôi.

Vi Tiếu ngươi dám.

Hoa Vi Hà thấy thế kinh hãi, hai cánh thiên phượng phía sau lưng dương lên to lớn hơn gấp hai lần lúc nãy. Hai tay nàng liên tục huy xuất tạo thành một bí quyết cổ quái. Chỉ thấy thiên phượng quanh thân mình bốc cháy hừng hực. Từng đoàn liệt diễm như muốn nung chảy hết thảy mọi vật, mỗi lần liệt diễm lao ra, hắc ám xung quanh đều bị hòa tan đi rất nhiều.

Luân Già Kiếm đâm thẳng, liệt diễm hừng hực bám xung quanh tạo thành một đoàn quang diễm chói mắt đánh tới vòng năng lượng hình bán nguyệt. Truyện được copy tại

Ông.

Rất rõ ràng, dưới sự tức giận Vi Tiếu đã không lưu thủ, uy lực một chiêu Lục cực tan biến trảm không phải bằng thực lực nhị tan ra Linh Tôn của Hoa Vi Hà có khả năng đỡ được. Năng lượng song phương vừa tiếp xúc liền có vô số bọt khí thoát ra giống như đang tôi vôi vậy, thanh âm kéo dài vang lên không dứt.

"Phốc"

Mới vừa rồi Vi Tiếu còn lưu thủ thì Hoa Vi Hà còn có khả năng chống lại thế nhưng khi Vi Tiếu tấn công toàn lực lập tức nàng không liền bại trận. Một ngụm máu tươi phun ra, thân hình nàng lay động không ngừng như cành liễu trước gió.

Tuy là như thế, nhưng Hoa Vi Hà vẫn mảy may không lùi!

Cho dù bất kể khi nào, bất kể ở đâu, cho dù thân phận thế nào đi nữa thì nàng cũng tuyệt đối không để bất kỳ ai thương tổn đến Tiểu Phong.

Không hiểu tại sao lúc này trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh ngày xưa: một thiếu nữ đang nhẹ nhàng vuốt ve đầu một nam hài, kiên định nói "Tiểu Phong, tỷ tỷ sẽ bảo vệ đệ, tuyệt đối không để bất kỳ ai khi dễ đệ"

Cho dù tan xương nát thịt cũng tuyệt đối không dừng bước.

Bỗng dưng một tiếng quát chói tai vang lên:

- Tỷ tỷ!

Mắt thấy Hoa Vi Hà trọng thương, mi tâm Lăng Phong nhướng lên, khóe mắt đột nhiên vỡ toang, huyết tuyến tung toé. Hắn điên cuồng rống to. Cả cơ thể hắn vang lên tiếng xương cốt va vào nhau, khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ, lực lượng cường đâị đột nhiên bộc phát.

Cỗ lực lượng đột nhiên bộc phát ra thậm chí làm Vi Tiếu cũng cảm thấy kinh hãi, hắn liền cười lạnh nói:

- Giả thần giả quỷ, ngày hôm nay ai cũng không cứu được ngươi. Ngươi chết chắc rồi.

Lời chưa dứt, luồng năng lượng hình bán nguyệt đã xạt qua Hoa Vi Hà bay thẳng đến Lăng Phong.

Tiếng gió gào thét, từng sợi tóc trên trán Lăng Phong bị chấn nát, phất phơ theo gió. Trên người hắn truyền ra khí tức u ám càng ngày càng đậm làm cho mọi người kinh hãi không thôi.

Lúc này, một âm thanh không nhanh không chậm vang lên nhưng lại tràn ngập khí phách:

- Vi Tiếu!Đối thủ của ngươi là ta!

Oanh!

Tấm màn năng lượng do đám người Lăng Phong chiến đấu tạo thành đột nhiên bị một kiếm chém nát. Ngay sau đó một thân ảnh liền xuất hiện giữa cuộc chiến. Tay hắn cầm trường kiếm, cả người thẳng tắp tỏa ra khí khái hiên ngang.

Một kiếm này không có bất luận hoa dạng gì nhưng bao hàm toàn bộ kỹ xảo, giống như chứa đựng toàn bộ vạn vật, không đâu không có, khí thế lan tràn khắp mọi nơi.

- Bàng! Phiên! Vân! Là ngươi!

Hai tròng mắt Vi Tiếu bỗng dưng trở nên ngưng trọng hét lên một tiếng, chỉ thấy đạo năng lượng hình bán nguyệt bị một kiếm chém trúng lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện.

Bàng Phiên Vân đã xuất hiện.

Hắn mặc thanh sắc trường bào toát ra vẻ hào sảng, tóc tai buộc tùy tiện.

Nhưng dù như thế thì hắn đứng giữa hư không ngay cả chư thiên tinh tử cũng không thể nào làm lu mờ thân ảnh của hắn.

Hắn chính là Bàng Phiên Vân! Truyền kỳ Bàng Phiên Vân!

Đột nhiên, Bàng Phiên Vân quay đầu nhìn thẳng về phía Huyền Nguyên:

- Huyền Nguyên, ngươi dám động thủ với Yên tông chủ ?

Biểu tình Huyền Nguyên trở nên cực kỳ khó coi. Dưới uy áp của Bàng Phiên Vân hắn không nhịn không được lùi về phía sau nửa bước. Chợt, hắn dường như cảm giác được bản thân tỏ ra yếu kém không khỏi hừ lạnh quay đầu đi, hiển nhiên là không muốn đối mặt với Bàng Phiên Vân.

Cao tầng Vô Tẫn Hoang Nguyên không ai không biết Bàng Phiên Vân theo đuổi Yên Vân La ? Nếu như có ai đủ can đảm đứng trước mặt Bàng Phiên Vân thừa nhận mình muốn đối phó Yên Vân La chỉ sợ Bàng Phiên Vân sẽ không do dự rút kiếm quyết tử chiến.

Trong toàn bộ các vị tông chủ thất đại tông phái thì Bàng Phiên Vân không thể nghi ngờ là liều lĩnh nhất, không cố kỵ bất kể điều gì cả.

Nghĩ đến lần trước hắn vì trị liệu thương thế cho ái đồ mà dám một người một kiếm giết thẳng vào Huyền Nguyên Tông, Huyền Nguyên sẽ không cố kỵ Bàng Phiên Vân đến thế. Hắn tự nghĩ nếu là thật sự chọc vào tên điên này thì trừ khi trừ phi mình vĩnh viễn co đầu rút cổ không ra ngoài bằng không rất khó tránh khỏi cảnh bị truy sát.

Bàng Phiên Vân chỉ một câu nói nhàn nhạt liền bức lui Huyền Nguyên. Sau đó nhãn thần của hắn hướng về phía Ngao Châu. Cũng giống như Huyền Nguyên, tuy có Long tộc làm chỗ dựa nhưng Ngao Châu cũng không dám có bất kỳ biểu hiện nào ngoài việc quay đầu đi. Bởi vì hắn biết nếu là thật sự phát sinh xung đột Bàng Phiên Vân tuyệt không có chút cố kỵ siêu cấp cường giả Âu Mỗ Long của Long tộc.

Đọc truyện chữ Full