Lẽ nào là bởi vì nguyên nhân sắp sửa tham ngộ một tầng cuối cùng để trở thành cường giả cấp đại viên mãn mới khiến cho hắn có được biến hóa như ngày hôm nay?
Vi Tiếu không dám xác định, thế nhưng hắn lại rất hiểu, hôm nay bất quản thế nào, nhất định phải dốc cạn toàn lực! Lúc này hắn quát lên một tiếng điên cuồng, hàm răng bỗng dưng nặng nề cắn mạnh vào môi, máu tươi bắn ra tràn đầy miệng, quang mang trên người nhất thời tăng vọt, theo đó huyết bức cũng mạnh mẽ xông lên phía trước!
Từng đạo ngân quang cùng với mũi tên kim sắc vừa đụng vào nhau, nhất thời năng lượng bàng bạc bạo tạc, cự âm ầm ầm vang lên không ngừng, chấn động đến mức bầu trời cũng trở thành một mảnh u ám.
Mây đen dày đặc nặng nề áp xuống, dường như tùy thời có thể bạo phát ra một trận bạo vũ!
Ông!
Một tiếng chấn nặng nề tới cực điểm, tựa như hai khối cự thạch nặng tới vạn tấn va vào nhau, Vi Tiếu cùng với huyết bức nhất thời bị hung hăng văng ra. Khi nhìn lại, con biên bức cương thiết trên thân cũng đã xuất hiện hàng loạt những cái lỗ lớn nhỏ, thân thể của nó cũng cấp tốc bay về hướng Vi Tiếu.
Một người, một huyết bức, một thiết bức sóng vai mà đứng, lành lạnh ngưng thị nhìn vào quang cầu đang chuyển động không ngớt.
Dần dần, vận tốc quay của quang cầu chậm lại, lộ ra hình dạng Bàng Phiên Vân ở bên trong, hắn một thân áo bào đã nát vụn không thành hình dáng, phấp phới vướng ở trên thân thể, đôi môi đã biến thành màu vàng nhạt, sắc mặt cũng hiện lên một chút ảm đạm. Dù là như vậy, nhưng không thể che lấp đi được cỗ khí tức quang minh hào liệt của hắn!
Mắt thấy Bàng Phiên Vân vô sự, Yên Vân La vẻ mặt khẩn trương lúc này mới hoàn toàn yên lòng, thở ra một hơi thật dài. Tâm thần đột nhiên thả lòng, thân thể nàng không khỏi khẽ run, cảm thấy từ thâm tâm nổi lên một tia vô lực.
Một tia dị trạng này không khỏi làm cho nàng cảm thấy có chút thẹn thùng: "Ta sao lại... lẽ nào thực sự..."
- Muốn đả thương người trước tiên phải đả thương mình, thì ra là thế, thảo nào thảo nào!
Vi Tiếu lúc trước còn có vài phần lo lắng, đợi đến khi thấy dáng dấp này của Bàng Phiên Vân mới rõ ràng mà thở ra một hơi.
Câu nói cổ quái của Vi Tiếu khiến cho Lăng Phong chú ý, cùng với Hoa Vi Hà liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đồng thời toát lên một tia lo lắng.
Nghĩ đến sự tình lúc trước Hoa Vi Hà bị Vi Tiếu đả thương, Lăng Phong càng nắm chặt quyền đầu, trên trán đột nhiên toát ra một mảnh sát ý.
- Đầu gỗ, cái gì gọi là muốn đả thương người trước tiên phải đả thương mình?
Kiều Kiều khẽ xen người vào giữa hai người Lăng Phong, cũng không biết là nàng thực sự không roc, hay là thuần túy bởi vì khó chịu khi nhìn thấy Phượng Thánh Nữ Hoa Vi Hà mà cố ý chọc phá hai người.
Lăng Phong cũng không hề lưu ý, chỉ lên tiếng giải thích:
- Một chiêu này của Bàng Phiên Vân là đem kiếm trước tiên ẩn tàng vào trong cơ thể, đề cao tới mực tận cùng sau đó phóng ra giết địch! Bởi kiếm ý cần phải đi qua thân thể của chính mình, cho nên dù chưa sát thương địch nhân bản thân cũng đã phải chịu thụ thương trước rồi!
- A!
Kiều Kiều nhỏ giọng kinh hô, che miệng lại nói:
- Đây chẳng phải là xú lão đầu tử biên bức kia chiếm thượng phong sao?
Lăng Phong ngưng trọng gật đầu, ánh mắt dừng ở trên người Vi Tiếu.
Bàng Phiên Vân khi đối mặt với tình cảnh bị hắn khám phá ra mấu chốt cũng không hề lo lắng, chỉ liếc mắt nhìn biên bức cương thiết nói:
- Ta từ điển tịch đã từng đọc qua, từ thời đại viễn cổ, có bộ tộc cường giả am hiểu luyện chế linh thể khôi lỗi. Thậm chí có lời đồn đại, bọn họ luyện chế ra một loại linh thể khôi lỗi đặc biệt cổ quái, có thể cùng với linh khí tương hỗ kết hợp, uy lực vô cùng! Luyện chế thành công đủ để bảo lưu hoàn mỹ lực lượng của linh thể lúc còn sống, thậm chí lợi dụng một ít kỹ nghệ thần kỳ làm cho nó càng trở nên tốt hơn, quả thực không nghĩ rằng ngươi dĩ nhiên lại có được thứ đó trong tay!
- Ha ha, không sai! Truyện được copy tại
Vi Tiếu hiển nhiên tâm tình rất tốt, ngay cả dáng tươi cười cũng mang theo vài phần chân thành. Hắn vô cùng yêu quý vuốt ve biên bức cương thiết, khi ánh mắt nhìn lại về hướng Bàng Phiên Vân lại mang theo một tia sát khí âm trầm:
- Loại cương chi linh khôi này cũng chỉ có Thanh Lân tộc thời đại viễn cổ mới có thể chế tạo! Thế nhưng nương theo những cường giả Thanh Lân tộc tìm tòi nghiên cứu Càn Thiên Giới sau khi chết đi, phần kỹ nghệ này có một số phần gần như thất truyền. Trong tay ta cũng là Bức tông tổ truyền, hắc, nó nguyên bản thậm chí còn có được thực lực cấp bậc đại viên mãn! Thế nhưng sau khi vài lần đại biến lại bị hư hao đi một chút, hôm nay không ai có thể chữa trị được, quả thực cũng là một chuyện rất đáng tiếc!
Lăng Phong đứng từ xa nghe thấy vậy, bỗng dưng trong lòng khẽ động: Thanh Lân tộc? Phỉ Tạ Ti?
Từ nội tâm mà nói, mới vừa rồi khi nhìn thấy Bàng Phiên Vân thi triển ra "Hoàn Vũ Tiến", hắn xác thực phi thường kinh hoảng. Nhất là sau đó xác thực biên bức cương thiết "Long Miêu" bị một chiêu đánh lui, bất an trong nội tâm càng phóng đại tới cực điểm.
Bất quá, phần bất an này đợi đến khi nhìn thấy Bàng Phiên Vân liền triệt để được xua tan. Bởi vì, trong mắt hắn Bàng Phiên Vân tuy rằng nhìn như uy phong lẫm lẫm, nhưng trên thực tế cũng là thụ thương không nhẹ, có thể thấy được một kích kia đối với hắn cũng không phải không hề tổn thương.
Con Long Miêu này chiến lực hôm nay hầu như tương đương cùng với bản thân Vi Tiếu, nếu như cả hai liên thủ mà vãn không thể tạo thành uy hiếp đối với Bàng Phiên Vân mà nói, vậy hắn cũng chỉ có một đường phải nhận mệnh mà thôi. Bởi vì Bàng Phiên Vân như vậy căn bản không phải hắn có khả năng đối phó được. May là sự tình như vậy vẫn chưa phát sinh!
Đối mặt với sát ý cùng vui mừng phi thường rõ ràng của Vi Tiếu, Bàng Phiên Vân khóe miệng hơi nhếch lên, lần thứ hai toát ra tiếu ý thất vọng cùng thương hại, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Đáng tiếc!
Vi Tiếu nhịn không được biến sắc, biểu tình trầm xuống:
- Ngươi có ý gì?
Đối với hắn ác ý của Đối với hắn, Bàng Phiên Vân tựa như không hề phát giác, chỉ thản nhiên nói:
- Ta nói đáng tiếc! Nguyên tưởng rằng ngươi có thể làm đối thủ của ta, ta có thể cùng ngươi ấn chứng, đạt được hướng đi để tấn chức lên cường giả cấp bậc đại viên mãn! Không nghĩ tới, kết quả lại là như vậy!
Trong mắt hắn đột nhiên hé ra đạo đạo thần mang, hàn quang lạnh thấu xương như đâm vào con mắt của mọi người:
- Dựa dẫm ngoại vật, đầy rẫy xảo quyệt, ngươi căn bản không xứng làm đối thủ của Bàng Phiên Vân ta, xem ra ta quá đề cao ngươi rồi!
Trong giọng nói của Bàng Phiên Vân cũng không có bao nhiêu trách cứ lạnh lùng, càng nhiều lại chỉ là một mảnh tiếc nuối. Nhưng cũng chính bởi vì như vậy càng thêm khiến cho trong lòng Vi Tiếu như thắt lại, xấu hổ giận dữ nói không nên lời. Hắn dầu gì cũng là hào hùng một phương, luôn được vô số người tôn sùng là truyền kỳ, đã bao giờ gặp qua khinh thị như vậy?
Vi Tiếu nhất thời nổi giận, điên cuồng gào thét:
- Được làm vua thua làm giặc, hôm nay nếu như giết được ngươi, ta chính là vua!
Huýt lớn một tiếng, hắn chỉ tay nói:
- Long Miêu, giết!
Long Miêu bốn trảo lăng không chụp tới, rõ ràng dưới trảo của nó là hư vô, thế nhưng lại mang đến cảm giác tựa như nó đang đi trên đất bằng. Ngay sau đó, hai cánh của nó bung ra, tựa như hai áng mây đen nặng nề đè xuống. Cái lưng cong cong nhô lên tựa như một tòa núi nhỏ, lực lượng dâng trào ẩn hàm trong đó, cuồn cuộn lưu động tựa như tùy thời có thể bộc phát mà ra.