Vi Tiếu nhãn thần ngưng trọng, ở trong đó nổi lên vẻ dữ tợn đáng sợ nói không nên lời, lạnh lẽo nói:
- Bàng Phiên Vân, có phải ngươi đang ám chỉ lão phu hôm nay nhất định phải lấy mạng ngươi, bằng không mà nói tương lai sẽ thành đại họa?
Bàng Phiên Vân lạnh lùng cười giễu, không biết là bởi vì trọng thương hay là vì lười nói chuyện cùng hắn, mà ngay cả phản ứng một tiếng cũng không. Chỉ có người tâm tư linh mẫn mới có thể nghĩ ra, Bàng Phiên Vân dù là cường thịnh nhưng cũng là người phàm, hắn một mình đối phó với hai đối thủ tu vi tương đương mình, chiến tích đạt được lúc này đã cực kỳ khó khăn.
Vi Tiếu chậm rãi giơ tay lên, từng đoàn từng đoàn huyết vân hiện lên, âm u dày đặc bao vây xung quanh Bàng Phiên Vân.
- Dừng tay!
Bỗng dưng, một tiếng hét thanh thúy vang lên, thân thể Yên Vân La tựa như điện quang trực tiếp ngăn ở trước người Bàng Phiên Vân, lạnh lùng nhìn Vi Tiếu:
- Nếu như ta chưa chết, sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào động tới hắn!
Vi Tiếu nhãn thần ngưng trọng, khẽ cười lạnh:
- Yên tông chủ thực sự là hảo khí phách! Lẽ nào ngươi muốn liên lụy đến cả Ngọc Lan tông hay sao?
Yên Vân La không chút nào cố kỵ lời uy hiếp của hắn, lạnh lùng nói:
- quyết định hôm nay chính là từ ta mà ra, không liên lụy đến người khác! Cho dù là Bức tông ngươi thật muốn xuất thủ với Ngọc Lan tông ta, lẽ nào bản tông phải sợ hãi? Chẳng phải từ trước tới giờ vẫn luôn tranh đoạt tới ngươi chết ta sống đấy sao?
Biểu tình Vi Tiếu có chút trầm ngâm, hắn biết bằng lực lượng bản thân hiện nay chém chết Yên Vân La không thành vấn đề. Thế nhưng lực lượng phía sau đối phương cũng không thể khinh thường được! Đây cũng không phải như Liệt Thiên Kiếm tông, thực lực tiềm tàng phía sau Ngọc Lan tông tất cả mọi người đều phi thường rõ ràng, dù sao hai bên đều là tông môn lâu đời của Vô Tận Hoang Nguyên, những con bài chưa lật đều khó có thể đoán được.
Thế nhưng...
Bàng Phiên Vân phải chết!
Vi Tiếu cười âm tàn, khí tức cuồn cuộn phun trào, thẳng tắp bao vây lấy hai người. Một kích sấm sét sắp sửa bùng nổ
Lãnh Tinh Dực, Chiêm Như Âm lập tức phi thân tới, kéo theo hai vị Linh Cấp trưởng lão của Ngọc Lan tông cùng với Liệt Thiên Kiếm tông đến đây, chắn ngang phía trước, khẩn trương chăm chú nhìn vào Vi Tiếu.
Trong lòng bọn họ đều phi thường rõ ràng, khi thăng lên đến cấp bậc linh tôn này, nhất là Vi Tiếu đã đạt tới nhị dung linh tôn vô cùng tiếp cận với đại viên mãn, sự chênh lệch tu vi rất lớn, cũng không phải nhân số có khả năng bù đắp được.
Tuy vậy, bọn họ cũng không phải là người sẽ lui về phía sau.
Dù chết, cũng không hối!
Bàn tay Vi Tiếu chợt khựng lại, hắn nhìn Bàng Phiên Vân lạnh giọng nói:
- Bàng Phiên Vân, không nghĩ tới đường đường một cường giả như ngươi, cũng có ngày phải nhờ người ngoài đến che chở sao? Hắc! Xem ra ta cũng thật sự quá mức xem trọng ngươi rồi!
Cuối cùng cũng bắt được một cơ hội đem những lời khiến cho hắn buồn bực không gì sánh được này tặng cho Bàng Phiên Vân, Vi Tiếu trong lòng vui sướng nên tạm thời vẫn chưa xuất thủ tiếp.
Bàng Phiên Vân trên mặt hơi lộ ra một tia khó khăn. Hắn giơ tay lên, suy yếu nói:
- Vân La, các ngươi tránh ra, ta...
- Ngươi không được nói nữa!
Không đợi hắn dứt lời, Yên Vân La liền lớn tiếng quát lên, tông chủ Ngọc Lan tông xưa nay ôn nhu vậy mà giờ này lại lộ ra thần tình lớn tiếng quát tháo khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt, cho dù là Bàng Phiên Vân cũng đều không khỏi ngẩn ngơ.
Gắt gao cắn môi, Yên Vân La gương mặt rung động, mạnh mẽ quay đầu lại, trong mắt ngấn lệ, nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn Bàng Phiên Vân:
- Ngươi... ngươi đồ hỗn đản này, đồ đầu gỗ ngu ngốc, chủ nghĩa đại nam nhân chết tiệt!
Thanh âm phẫn nộ liên tiếp trách cứ không chỉ khiến cho Bàng Phiên Vân lộ ra thần sắc khó hiểu, mà cho dù là Vi Tiếu cũng đều tạm thời ngưng lại sát khí.
- Ngươi từ trước tới giờ đều chỉ biết dựa theo ý thích bản thân mà làm, chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm thụ của người khác. Lẽ nào sự yêu thương mà ngươi nói cũng chỉ là lời nói miệng thôi sao?
- Ta...
Bàng Phiên Vân ngơ ngẩn.
- Không được nói!
Yên Vân La một lần nữa quát lên, tiếp tục phẫn nộ lên án:
- Ngươi có bao giờ nghĩ tới, nếu như không có ngươi, ta biết phải làm sao bây giờ?
Ầm ầm!
Không có bất kỳ một lời thề thốt sinh tử, càng không có những lời đường mật bên nhau suốt đời, nếu có chẳng qua cũng chỉ là một câu nói nhàn nhạt chất phác nhất: "Không có ngươi, ta biết phải làm sao bây giờ?"
Có thể, lúc trước khi được Bàng Phiên Vân bộc bạch trước mặt mọi người, trong lòng Yên Vân La cũng chỉ vẻn vẹn là một mảnh vui vẻ cùng buồn bực. Vui vẻ là bởi vì trong lòng mỗi một nữ nhân ít nhiều cũng đều có chút tâm hư vinh, phóng nhãn khắp thiên hạ, có bao nhiêu nữ tử có thể được một thiên chi kiêu tử kinh thải tuyệt diễm như Bàng Phiên Vân bộc bạch?
Mà buồn bực lại bởi vì đối phương luôn cứ tự ý mà làm, thậm chí không chút nào để ý đến thái độ của mình! Hắn... hắn cho mình là ai, sao có thể trực tiếp đến như thế chứ? Hắn có nghĩ tới là mình sẽ bối rối đến cỡ nào không?
Cho nên, trong một khoảng thời gian rất dài, Yên Vân La đều không thèm để ý tới Bàng Phiên Vân, thẳng cho đến khi biết được tính tình chân thực của đối phương, hiểu được người họ Bàng kia cũng không phải là hạng người càn rỡ, mà chẳng qua chỉ là thuần túy xuất phát từ một mảnh ái mộ ở sâu trong nội tâm mới làm ra hành động như vậy, lúc này trong thâm tâm nàng mới nhiều thêm một phần lượng giải.
Tuy là như vậy, Yên Vân La lại bởi vì trải qua một đoạn thời gian năm xưa, khiến cho trong tâm tư sớm đã có một thân ảnh khác, tràn ngập trong lòng thậm chí không còn một khe hở để có thể chia xẻ cho người nào nữa.
Bởi vậy, nàng né tránh, nàng không dám chính diện đối mặt, nàng trách hắn vì sao lại cứ làm khó mình.
Nàng cũng cố chấp cho rằng mình chẳng qua chỉ cảm động trước một mảnh tình ý của hắn, vô pháp tiếp thụ, nhưng lại không muốn cứ tuyệt. Bàng Phiên Vân đã từng nói qua: "Ta mặc kệ trong lòng ngươi đã có người khác, ta chỉ biết ta yêu thương ngươi, ta nguyện ý đối tốt với ngươi, chỉ thế thôi!!"
Nàng vẫn luôn nghĩ quan hệ hai bên sẽ tiếp tục duy trì theo kiểu không mặn không nhạt, như xa như gần này, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một khả năng nào khác.
Cho đến giờ phút này!
Khi Bàng Phiên Vân đối mặt với nguy cơ tử vong, nàng mới bỗng dưng tỉnh giấc, nguyên lai, bất tri bất giác bản thân mình đã sớm quen thuộc có một người như thế bên cạnh! Có thể, hắn làm cho mình xấu hổ, làm cho mình buồn bực, làm cho mình khổ não, nhưng mình lại không thể nào xa rời hắn được, tựa hồ thiếu đi hắn, vậy thì cũng không còn thứ gì hoàn chỉnh nữa!
Thẳng cho đến bây giờ!
Nàng mới chân chính suy nghĩ minh bạch ra rất nhiều rất nhiều, có một vài giấc mộng tuy rằng đẹp đẽ, nhưng cũng chính bởi vì nó chỉ vẻn vẹn là giấc mộng, sau khi mất đi cũng không thể nào tìm về được nữa. Cho dù những việc xưa có thể tái hiện, ta cũng không phải ta, ngươi cũng không phải ngươi, vậy phần cảm giác này còn có thể tái hiện được sao?
Giờ khắc này, tâm tư Yên Vân La đã thông suốt, thông suốt hết thảy mọi thứ, tất cả đều hiện ra thanh thanh sở sở, nàng rốt cuộc cũng minh bạch thứ bản thân mình có được chính là cái gì, quan tâm đến chính là cái gì, mà nếu như mất đi, mình sẽ mất đi cái gì! Cuối cùng nàng đã hiểu bao năm qua nàng chờ đợi một điều vô vọng và đồng thời cũng mất đi bằng đó thời gian hạnh phúc bên Bàng Phiên Vân. Thật ra từ lâu nàng đã chấp nhận Bàng Phiên Vân, quen với sự chăm sóc ngọt ngào của hắn nhưng nàng vẫn tự huyễn hoặc bản thân mình.
Ta không thể đánh mất ngươi được!
Bàng Phiên Vân kinh ngạc, trong biểu tình ngây ngốc lại tràn ngập vẻ cuồng hỉ, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra nàng đã nói gì. Dần dần, toàn thân hắn đều nhịn không được run lên, một loại rung động âm thầm tràn ngập khắp toàn thân, trong đầu cũng ầm ầm rung động, dường như đang có vô số điệu nhạc vui sướng tấu vang.
- Ha ha ha ha!
Bàng Phiên Vân ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, thoáng cái trên người hắn tựa hồ bộc phát ra sinh mệnh lực vô cùng vô tận, hắn dựng thẳng Liệt Thiên Kiếm, khí tức có chút mệt mỏi lúc trước bỗng nhiên trở nên tăng vọt.
Hán tử này cho dù trải qua những cực khổ khó có thể tưởng tượng cũng chưa từng biết cúi đầu, vậy mà lúc này cũng không khỏi mắt hổ rưng rưng, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng huýt dài:
- Đối mặt với cái chết lại có một niềm vui lớn, có thể vào lúc trước khi chết biết được tâm ý của Vân La ngươi, vậy là đủ rồi, đủ rồi!
Yên Vân La nước mắt cũng không nhịn được nữa lăn trên má ngọc, khuôn mặt cũng đồng dạng tràn ngập sung sướng.
Chiêm Như Âm cắn cắn môi, trên mặt khóc tựa như cười. Trông thấy sư phụ tràn ngập vui vẻ, bởi vì cảm tính nữ tử nên nàng càng thêm rõ ràng nỗi khổ những năm nay của sư tôn, bây giờ nhìn thấy sư tôn rốt cuộc cũng có được hạnh phúc thuộc về chính mình, nàng tự đáy lòng cảm thấy vui mừng.
Cho dù đao kiếm kề thân thì thế nào? Cho dù núi lở sóng gầm thì có sao?
Sát na thấu hiểu nhau, đó chính là vĩnh hằng!
- Thực sự là một vở kịch khiến người ta cảm động!
Từng từ một nói ra, trong thanh âm Vi Tiếu không còn gì ngoài sự cay nghiệt:
- Yên tông chủ, xem ra ngươi thực sự đã quyết tâm!
Hắn thủ chưởng khẽ mở, hình thành một tư thế khó hiểu!
Vèo! Vèo! Vèo!
Có vài thân ảnh bay lên như điện quang, Huyền Nguyên, Ngao Châu, Dạ Côn Ngô, Yêu Nguyệt Lung, Hồng Lăng, Lý Võng, chủ nhân mỗi một thân ảnh có được lực lượng linh sĩ, bảo vệ xung quanh bên cạnh Vi Tiếu.
Yên Vân La thần tình biến đổi:
- Huyền Nguyên tông chủ, các ngươi có ý gì vậy?
Huyền Nguyên phất trường bào, nét mặt lộ ra thần tình tiêu sái, khoa trương nói:
- Yên tông chủ, trận chiến này chính là sự tình giữa Vi tiên sinh cùng với Bàng Phiên Vân, ngoại nhân như chúng ta chỉ sợ là không tiện nhúng tay vào!
- Vậy hành động của các ngươi rốt cuộc là sao?
- Ha ha, Yên tông chủ lời này nói thật là cực diệu. Ta và ngươi đều là ngoại nhân, vậy thì chúng ta song phương đồng thời lui lại, thế nào?
Huyền Nguyên ra vẻ công bằng hợp lý đưa ra một kiến nghị, trong ánh mắt của hắn hàm chứa một phần âm lãnh:
- Nếu chiến đấu chưa kết thúc, chúng ta cũng không nên nhúng tay vào mới phải, lẽ nào...
Hắn cố ý lộ ra biểu tình nghi hoặc:
- Là Bàng tông chủ chủ động chịu thua hay sao?
Tuy rằng Bàng Phiên Vân trọng thương, thế nhưng dư uy ngày xưa còn đó, Huyền Nguyên căn bản không dám nhìn về phía Bàng Phiên Vân, chỉ dám hướng về Yên Vân La lên tiếng. Huyền Nguyên là người được tận mắt chứng thực sự khủng khiếp của Bàng Phiên Vân. Tình cảnh ngày đó đã khắc sâu vào nội tâm của hắn. Tuy chưa tạo thành bóng ma nhưng cũng khiến hắn cả đời không quên được.
Yên Vân La biết nếu muốn Bàng Phiên Vân tâm khí cao ngạo này chịu thua mà nói, vậy không thể nghi ngờ so với lên trời còn khó hơn.
Huống chi cho dù chịu thua, nhìn nhóm người Vi Tiếu cậy thế kia cũng tuyệt đối không bỏ qua. Vì vậy, nàng cắn cắn môi, nổi giận nói:
- Ngươi...
- Vân La!
Bàng Phiên Vân lên tiếng, trong thanh âm suy yếu lại chứa đựng một thứ gì đó khiến kẻ khác tín phục kinh sợ nhân tâm:
- Bất tất phải dài dòng cùng hắn, loại tiểu nhân chỉ biết nhảy nhót này, đổi thành ngày xưa, giết hắn cũng chỉ như giết chó gà mà thôi! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Ngươi… Bàng Phiên Vân, ngươi khinh người quá đáng!
Huyền Nguyên khuôn mặt tím tái, hắn dù gì cũng đường đường là một linh tôn, lại bị Bàng Phiên Vân khinh thường như thế, quả thực chính là mặt mũi bị người ta hung hăng đạp lên.
- Huyền tông chủ, không cần cùng hắn nói lời vô vị, chúng ta ra tay đi! Đến tột cùng ai là gà chó, đợi một lát liền biết!
Dạ Côn Ngô quát lạnh nói, dứt lời nhóm người Ngao Châu, Lý Võng cũng ào ào tiến lên, mơ hồ muốn bức lui nhóm người Yên Vân La. Bất kể như thế nào, nội tình Ngọc Lan tông vẫn hùng hậu không gì sánh được, nếu như thật sự giết chết Yên Vân La, chỉ sợ sẽ khiến cho một số lão quái vật của Ngọc Lan tông giận tím mặt, từ trong tiểu thế giới xông ra đòi nợ.
Đến lúc đó, cục diện sẽ hỗn loạn chưa từng có!
Cho nên, bọn họ đều hạ quyết tâm, chỉ cần có thể khiến cho Yên Vân La không nhúng tay vào là được. Bọn họ đối với Bàng Phiên Vân đều kiêng kỵ không gì sánh được, hận không thể giết chết hắn cho nhanh, trong đó đặc biệt nhất chính là Huyền Nguyên!
Ngao Châu đại biểu cho Long tộc, cho nên xuất thủ cũng là bởi vì không muốn thấy một cường giả đại viên mãn xuất hiện. Về phần Lý Võng đại biểu cho Thanh Mộc tông từ trước đến giờ nghe đồn là phụ thuộc vào Long tộc, có hành động như vậy cũng không kỳ quái.
Bởi vậy, đoàn người chậm rãi tới gần, bầu không khí ngưng trọng dường như muốn bộc phát, thoáng cái ngay cả tốc độ phong khí cuồn cuộn cũng giảm đi không ít, ngưng trọng đến mức tựa như đây không phải là không khí hư vô, mà là một tấm thép trầm trọng không gì sánh được.
Đại chiến sắp tới!
…
- Náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu được phần Lăng mỗ?
Một thanh âm trong trẻo dường như lợi kiếm phá không, hoành ngang đương trường, nặng nề rơi xuống khiến cho ngay cả không khí cũng chấn động ầm ầm, lực ba động vô hình dũng mãnh tản ra!
Tất cả mọi người đều không thấy rõ ràng, Lăng Phong từ xa làm thế nào lại xuất hiện tại chỗ này, dường như thanh âm vừa hạ xuống, một thân ảnh đen tuyền liền đã phá vỡ hư không xuất hiện.
Vi Tiếu ánh mắt nhịn không được trở nên ngưng trọng, hắn nhạy bén nhận thấy được khí tức trên người Lăng Phong dĩ nhiên so với trước kia còn cường đại hơn rất nhiều! Không lẽ hắn vừa mới đột phá sao ? Thế nhưng làm thế nào mà đột phá lại dễ dàng như vậy được ?
Chết tiệt, thằng ôn này đến tột cùng tu luyện thế nào? Nếu như để cho hắn thời gian, chỉ sợ uy hiếp của hắn so với Bàng Phiên Vân cũng không kém hơn chút nào!
- Hừ! Lăng tông chủ, ngươi thật sự muốn nhúng tay hay sao?
Vi Tiếu nhãn thần âm u, trong biểu tình có một tia nôn nóng:
- Việc hôm nay tựa hồ không liên quan gì đến ngươi phải không? Nếu như ngươi không nhúng tay vào, ta có thể làm chủ cam đoan mọi xích mích trước kia giữa Bức tông cùng với ngươi hôm nay đều xóa bỏ, hai bên không làm phiền đến nhau, thế nào?
- Không cần phải thế!
Lăng Phong lạnh lùng cười, nhẹ nhàng rung động Tinh Thiết kiếm, thân kiếm nhất thời truyền ra tiếng gào thét tựa như long ngâm:
- Vi lão nhi, ta đã nói rồi, nếu như Bàng tông chủ tha cho cái mạng già của ngươi thì ta cũng sẽ giết ngươi! Hắc, Bức tông ngươi cho dù có rộng lượng, nhưng ta cũng không có rộng lượng như vậy!
Trong thanh âm mang theo hàn ý bắn ra bốn phía, đâm thẳng vào trong lòng nhóm người Vi Tiếu.
- Càn rỡ!
- Thằng ôn hỗn láo!
Nhóm người Dạ Côn Ngô nhất thời ào ào phẫn nộ quát. Trái lại biểu tình của Vi Tiếu tỏ ra bình tĩnh, tỉ mỉ quan sát mà nói, trong đó còn mang theo một tia lo lắng thế nào cũng không xóa đi được.
Đúng lúc này...
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lại vang lên:
- Các ngươi! Nói ai càn rỡ?
Thanh âm vừa tới, bất an trong lòng Vi Tiếu lập tức phóng đại tới cực điểm, nhất thời tựa như một đại chùy đập vào lòng, mãnh liệt chấn động!