Lăng Phong giật mình, hắn hiểu Bàng Phiên Vân đang nói gì, xem ra thần thạch này đúng là một món bảo bối vô giá! Mọi thu hoạch của hắn ở đây đều không phải tầm thường, bất luận là tứ linh nguyên trận hay thần thạch, thứ nào cũng vô cùng khan hiếm.
- Trên thực tế, những gì mà các đại tông phái triển hiện ra do với sức mạnh thực sự mà họ có chỉ là một góc của ngọn núi băng!
Ánh mắt Bàng Phiên Vân mang theo một tia cuồng nhiệt:
- Nhưng vì thần thạch khan hiếm, sức mạnh đó không thể phóng thích ra ngoài. Ví dụ nói dùng thần cấp cường giả hạch tinh luyện chế thành "thần khí" giống như thiên hương ngưng mà Long tộc tộc trưởng sử dụng trước đây, đừng thấy hắn dùng có vẻ nhẹ nhàng mà tưởng đơn giản, nói không chừng cơ bắp trong người đang đau muốn chết.
Nghĩ đến cảnh ngồi trong quái hộp nhìn quái hộp nhìn Âu Mẫu Long sử dụng thiên hương ngưng, Lăng Phong không khỏi bật cười, dùng "đau muốn chết" để hình dung có lẽ cũng không quá đáng.
- Còn cả món bảo bối này của ngươi nữa, mặc dù ta không rõ đẳng cấp của nó nhưng có thể khẳng định tuyệt đối không thua kém thần khí!
Bàng Phiên Vân chỉ vào quái hộp khẳng định, ngữ khí có vài phần nuối tiếc:
- Đáng tiếc hình như nó có chút khiếm khuyết, nếu không có thể thử mượn dùng sức mạnh của nó để phá phong cấm!
Thần thạch, thần khí, tinh kĩ, phong cấm!
Một loạt những từ ngữ chảy qua đầu Lăng Phong, tâm thần của hắn đột nhiên khẽ chấn, trước khi rời khỏi đây, lão giả râu đỏ đã từng nói qua, trừ phi một trong ba người hắn trở thành thấn cấp cường giả trong phong cấm, hoặc trở thành đại viên mãn, tạo nên một luồng sức mạnh kinh thiên động địa, nếu không tuyệt đối không thể thoát khỏi phong cấm!
Nếu đã vậy sao bản thân không thử tấn thăng trở thành thần cấp!
Sau khi tấn thăng trở thành thần cấp, thần thạch trên người có đủ dùng hay không, Lăng Phong tạm thời không muốn nghĩ đến. Tinh quang lóe lên trong mắt thể hiên quyết tâm tuyệt đại!
Trước mắt như đang có một đường quang mang bừng sáng, Bàng Phiên Vân không khỏi ngỡ ngàng, quay sang nhìn Lăng Phong, chỉ thấy khí tức tán phát trên người hắn bắt đầu tăng dần giống như một ngọn đồi nhỏ đang nhô cao dần thành núi.
Tu luyện với tốc độ siêu quần, trực tiế tiếp cận đại viên mãn, Bàng Phiên dù có ngốc đến mấy thấy Lăng Phong làm vậy lập tức hiểu ra ý định của đối phương, chỉ có điều hắn nghĩ là Lăng Phong đáng trùng kích đại viên mãn!
Một cảm giác ngượng ngùng trào lên trong lòng Bàng Phiên Vân, hắn tự mắng chính mình, sao lại để cấm địa làm mất tự tin chứ? Với tu vi hiện nay của hắn, cộng thêm cảm ngộ sau khi đối chiến với Bàng Phiên Vân, sao lại không trở thành đại viên mãn?
Thương thế vẫn chưa khỏi, trung kíc đại viên mãn thất bại thì sao, không lẽ còn tệ hơn ngồi đây chờ chết?
Tâm tư chuyển biến không ngừng, Bàng Phiên Vân chăm chú nhìn Lăng Phong, cảm giác bất bại tràn ngập trong mắt. Mình là Bàng Phiên Vân cơ mà! Sao có thể chịu thua một thanh niên hậu bối được?
Thức hải mênh mông vô hạn giống như một biển trời sao.
Kiếm linh lơ lửng ở giữa, xung quanh là hai thanh kiếm nguyên thanh hồng sắc đang lượn vòng, tầng ngoài cùng là bảy thanh kiếm ảnh.
Lăng Phong cố gắng loại bỏ tất cả tạp niệm, tâm tư chìm vào hư vô, cảm nhận sự kì diệu của hư không.
Lúc đối chiến với Minh Tâm Thiền, Lăng Phong đã mơ hồ chạm vào bí mật ảo diệu của tinh kĩ dung hợp, chỉ có điều một bên bị ngoại lực quấy nhiều, một bên đang tiến hành đến thời khắc quan trọng thì đột nhiên cảm nhận được sự thiếu hụt.
Không sai, đúng là thiếu hụt.
Cảm giác thiếu hụt giống như một người đang leo lúi thì đột nhiên chẳng còn lấy một chút sức lực, năng lượng trên người đã đến cực hạn, lúc đó Lăng Phong cũng không hiểu vì sao.
Thông qua những giải thích của Bàng Phiên Vân, Lăng Phong mới hiểu, thần lực! Nhất định là tác dụng của thần lực!
Muốn dung hợp hai hệ tinh kĩ khác nhau, trong thời khắc quan trọng nhất định phải có thần lực giúp đỡ, nếu không thì sẽ không thể thành công được. Thời đại viễn cổ, chỗ nào cũng có thần lực nên mọi người có muốn tấn thăng cũng không khó.
Nhưng hiện nay, không có chỗ dựa đó nữa, mọi chuyện trở nên khó khăn hơn. May là trên người Lăng Phong có không ít thần thạch!
Nắm chặt một viên thần thạch trong tay, Lăng Phong bắt đầu cảm ngộ khí tức trong đó.
Mênh mông, khó đoán, xa vô hạn, mỏng vô hạn, dày đặc vô hạn.
Khí tức bên trong thần thạch vô cùng cổ quái, dù có vận dụng tất cả từ ngữ Lăng Phong cũng không thể tìm ra tính từ thích hợp để hình dung. Thần lực ẩn hàm bên trong dường như không hề giống như bất cứ bất cứ thứ nào mà hắn từng nhìn thấy, khiến hắn không sao hiểu được.
Niệm thức như thoi đưam Lăng Phong điều khiển niệm thức hóa thành một con thoi trực tiếp đâm vào thần thạch. Nếu như không thể có được cảm ngộ mới thì ta sẽ dung hợp ngươi!
Trong lúc nguy cấp, không biết thần thạch có thể giúp quái hộp trụ vững được bao lâu, Lăng Phong cuối cùng cũng hạ quyết tâm.s
Niệm thức điên cuồng xoay tròn rồi mới đâm ra, những âm thanh vù vù chói tai phát xuất, xuyên qua những vòng sương mù cuồn cuộn, giống như đang có một chảo lửa nóng rực bên dưới, khiến màn sương cuồn cuộn không dứt. Kiếm linh truyền những thông tin nhận được về thức hải, hơn nữa với tốc độ phân giải hàng triệu lần mỗi giây, tất cả thông tin đều được truyền cho Lăng Phong rất kịp thời.
Đột nhiên, Lăng Phong rùng mình, trong luồng khí tức xa lạ này, hắn cảm nhận được một tia khí tức rất quen thuộc, một cảm giác quen thuộc dường như đã bị lãng quên từ rất lâu.
Một ý nghĩ mừng như điên từ trong lòng Lăng Phong dâng lên, hoàn toàn tràn ngập cả tâm linh! Hắn rốt cục cũng nhớ lại được vì sao thần lực này lại mang đến cho mình cảm giác quen thuộc cường liệt như vậy, bởi vì đó chính là cảm giác lần đầu tiên khi mình tiến nhập vào trong quái hạp!
Chỉ bất quá lúc trước trong quái hạp khí tức thần lực lưu lại chợt ẩn chợt hiện, mình cũng chưa từng tìm hiểu quá sâu, sau đó đến khi dung nhập thần thạch, quái hạp bắt đầu tự mình chữa trị, khí tức thần lực lại càng nhạt đi không ít, cho nên mình càng không thể phát hiện ra được.
Lúc này khi chân chính tiếp xúc với thần lực, Lăng Phong rốt cuộc cũng xâu chuỗi lại tất cả những chuyện này.
Trong cảm giác, mỗi một tia thần lực đều ẩn chứa có một loại khí tức đặc biệt cổ quái, dường như nó hoàn toàn các biệt với mọi thứ, hoặc giả có thể nói nó tự thành một giới độc lập!
Không sai, đó chính là tự thành một giới.
Tu luyện giới từng có câu "nhất hoa nhất thế giới, Tu Di như giới tử" dùng để giảng giải về khái niệm không gian, từ việc lợi dụng khái niệm này nên mới sinh ra được vật phẩm luyện kim là tiết văn.
Thế nhưng loại vận dụng không gian như vậy, so sánh với thần lực mà nói, Lăng Phong vẫn cảm thấy nó kém hơn không ít. Nếu như dùng một cách nói khác, tiết văn kia tựa như là lợi dụng nguyên lực mạnh mẽ đem một khối không gian cắt xuống, đưa vào bên trong một tiết văn nho nhỏ.
Mà thần lực lại hoàn toàn bất đồng, dường như chính bản thân nó là một thế giới, dù cho vẻn vẹn chỉ là thần lực nhỏ như sợi tóc cũng là một thế giới độc lập, có được pháp tắc độc lập, có được quy củ của chính mình, mặc dù không có nhật nguyệt tinh thần vận chuyển, không có cây cối sinh vật, nhưng nó đã có được khí tức thuộc về mình!
Lăng Phong bừng tỉnh đại ngộ, hắn rốt cục cũng hiểu rõ vì sao lúc đầu Hoa Vi Hà nói với hắn rằng nội thế giới chân chính có được pháp tắc của nó. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Tiểu thế giới, kỳ thực chính là hình thức ban đầu của nội thế giới, thế nhưng nếu muốn hình thành nội thế giới vẻn vẹn chỉ từ tiểu thế giới thì hoàn toàn không có khả năng, trong đó một bước nhất định phải đạt được chính là thần lực!
Chỉ khi nào thần lực không ngừng tràn ngập bên trong tiểu thế giới, dần dần làm cho nó sinh ra được khí tức của một giới, đòng thời đem niệm thức bản thân dung nhập vào, từ đó mới có thể hình thành nên một nhật nguyệt thời không hoàn chỉnh.
Sau khi hiểu ra, niệm thức Lăng Phong đột nhiên từ trong thần thạch đi ra, hai mắt hắn thần thái sáng láng, bên trong dường như có một đoàn tinh mang không gì sánh được thoáng hiện.
- Lăng sư đệ!
Hải Tư Lam muốn nói lại thôi, trong thoáng chốc hắn cảm giác được Lăng Phong trước mắt đột nhiên có thêm một tầng khí tức kỳ quái, dường như tùy thời có thể tan biến vào hư không.
Loại cảm giác khó hiểu này khiến người ta có chút hoảng loạn, thế nhưng hắn rất sợ mình quấy rầy đến Lăng Phong, nên không dám lớn tiếng nói chuyện.
Lăng Phong liên tiếp lấy ra ba khối thần thạch, sau khi lần lượt bóp nát, chỉ thấy ba đạo thần lực màu ngân bạch tựa như lang yên tinh khí bốc lên thẳng tắp, trực tiếp chạm tới tận bốn vách của quái hạp.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Giống như có một ngọn núi lửa bùng nổ, năng lượng cuồn cuộn tràn đầy khắp cả bốn vách của quái hạp. Mắt thấy bốn vách của quái hạp đã được phủ thêm một tầng quang vựng nồng đậm, tựa như bị nhiễm một tầng quang hoa không màu.
Như thế còn chưa tính là hết, Lăng Phong khẽ nhíu mày, giữa mi tâm mơ hồ có một tia nghi ngờ. Sau khi suy nghĩ một lát, hai hàng lông mày của hắn cũng giãn ra, ngón tay điểm mạnh lên mi tâm, từng luồng từng luồng kiếm ảnh tựa như tinh linh bay ra.
Nhất thời, một tấm thiên mạc đen kịt như chống đỡ hư không, hoàn toàn che lấp quái hạp.
- Phù!
Thở phào một hơi, Lăng Phong cảm giác được giữa mình cùng với quái hạp đột nhiên có thêm một tầng liên hệ vi diệu, loại liên hệ này dường như có nguồn gốc từ huyết mạch, ý niệm bản thân chỉ cần tùy ý khẽ động là có thể khống chế mỗi một tấc bên trong quái hạp.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác mà thôi, để chân chính đạt được một bước này, Lăng Phong cảm giác mình còn phải cần rất nhiều thời gian, mà điểm tất yếu hất đó chính là dự trữ thần lực!
Thông suốt điều này, Lăng Phong rốt cuộc cũng có thể tin rằng, quái hạp chính là thần khí, hơn nữa đó là di lưu của một thần cấp cường giả phi thường cường đại, bên trong ẩn chứa khí tức mà Lăng Phong cảm giác được so với trưởng lão Liên Niên sau khi thi triển Đan Cực Long Đạo trận cũng không hề yếu hơn.
Chẳng qua không biết vì sao nó đã bị tổn hại không ít, bản thân mình mới chỉ thoáng sửa chữa qua một chút mà thôi, con đường chân chính phải đi còn rất dài.
Làm xong tất cả chuyện này, Lăng Phong khẽ gật đầu với Hải Tư Lam, ra hiệu bản thân không có việc gì, lúc này mới làm hắn an tâm hơn. Lăng Phong rõ ràng cảm giác được, bị mình lăn qua lăn lại một phen, quái hạp rõ ràng lại mạnh hơn không ít, bảy loại năng lượng hỏa diễm cường đại ở ngoại giới cũng không thể nào dễ dàng lay động được nó nữa.
Nếu như có người ở ngoại giới nhìn thấy, chỉ thấy từng đoàn hỏa diễm cường đại giống như một bầy sói tự do vờn quanh quái hạp, nhưng lại bị một tầng quang mang bạch vựng ngăn cách ở bên ngoài, không thể nào tiếp cận lại được.
Lăng Phong nhìn Bàng Phiên Vân ngồi ngay ngắn khoanh chân bên cạnh, biết rằng đối phương đang trong thời điểm chuẩn bị để trùng kích đại viên mãn. Nếu như hắn trùng kích thành công mà nói, bản thân ngược lại sẽ không cần phải mạo hiểm trùng kích vào thần cấp, thế nhưng vạn nhất hắn thất bại thì sao?
Lăng Phong cũng không quá tin tưởng vào điểm này, không có nhiều thời gian để do dự, hắn từ trước tới giờ vẫn không thích đem toàn bộ kỳ vọng ký thác lên người khác.
Vì vậy, Lăng Phong chuẩn bị một lần nữa trùng kích cảnh giới thần cấp. Đúng vào lúc này, ngoại giới lần thứ hai phát sinh biến hóa kỳ quái, Lăng Phong hai mắt ngưng trọng, xuyên thấu qua quái hạp nhìn ra ngoài.
Không biết từ chỗ nào có một đoàn linh quang lớn cỡ nắm tay bay tới, nó cũng vờn quanh quái hạp không ngừng xoay tròn, được một lát dường như rốt cuộc có thể xác nhận được điều gì đó, nó bắt đầu điên cuồng run lên.
Mặt ngoài đoàn linh quang này mơ hồ có thể thấy được một khuôn mặt người, phía sau kéo theo mọt cái đuôi ánh sáng khá dài, nhìn qua vô cùng lạ mắt.
Lăng Phong thoáng sửng sốt, không biết quái vật đột nhiên mò tới này có thể tạo thành biến hóa gì, vì vậy đành tạm thời dừng lại.
Đúng lúc này, đột nhiên đoàn linh quang kia tựa như một mũi tên bay thẳng đến bên quái hạp.
- Đồ ngốc!
Không đợi Lăng Phong cười nhạo, liền thấy linh quang tựa như vô hình, hoàn toàn coi như không thấy quái hạp, điên cuồng mà lao tới, chỉ tích tắc sau liền đã xuất hiện ở bên trong hạp!
Lăng Phong cực kỳ sợ hãi, từ khi nắm giữ quái hạp ở trong tay, hắn vẫn chưa từng có lúc nào hoảng loạn như vậy. Cho dù chính là Âu Mẫu Long, hay là tám gã trưởng lão thi triển Vô Cực Long Đạo trận cũng không mang đến cho hắn cảm giác hoảng loạn như vậy.
Vô luận lực công kích của họ cường đại đến thế nào, đều không thể xuyên thủng được quái hạp, thế nhưng đoàn linh quang trước mắt này lại làm được! Hơn nữa còn làm một cách dễ dàng!
Loại cảm giác này tựa như đang đứng ở nơi băng thiên tuyết địa đột nhiên bị lột hết quần áo bông, chính là sự luống cuống như thế, cho dù hàn khí cũng không làm mình đông lạnh mà chết được, nhưng cảm giác xuất phát ra từ nội tâm vẫn khiến cho kẻ khác khó chịu không gì sánh được.
Khuôn mặt ở phía trước đoàn linh quang bắt đầu rõ ràng lên, đuôi ánh sáng phía sau khẽ chuyển, cái đầu quét một cái liền nhìn được toàn bộ hoàn cảnh bên trong quái hạp.
Đột nhiên, dường như nó đã tìm được mục tiêu, liền mạnh mẽ đánh tới hướng Bàng Phiên Vân đang ngồi!
Bàng Phiên Vân đã hoàn toàn phong bế lục thức, đang trong lúc nỗ lực tìm hiểu một tầng cuối cùng, ý đồ phá vỡ vách chắn để thăng cấp trở thành một đại viên mãn. Lúc này, việc phát sinh hắn căn bản không hề biết!
Mắt thấy linh quang đã sắp tới gần được đỉnh đầu Bàng Phiên Vân...
- Muốn chết!
Một tiếng gầm lớn vang lên, Lăng Phong không kịp nghĩ nhiều, ngón tay liền chỉ ra, một đạo kiếm mang chém tới, tinh mang rực rỡ, chính là Tinh Thiết kiếm!
Một kiếm này khí thế mạnh mẽ khẩn cấp, dường như muốn trảm phá hư không, nhanh đến mức ngay cả chút âm thanh cũng không kịp sinh ra, chỉ tấy thân kiếm bắn ra được một lát mới có âm thanh rít lên như xé lụa!
Xoẹt!
Đoàn linh quang kia nghe tiếng mà quay nhanh lại, dĩ nhiên nó không hề úy kỵ Tinh Thiết kiếm mà nhằm thẳng phía Tinh Thiết kiếm lao tới.
- Không tốt!
Lăng Phong thần tình kinh biến, trước mắt hắn đột nhiên cảm giác được một khuôn mặt người nhanh chóng phóng to, ngay sau đó là một trận đau đớn kịch liệt từ trong thức hải truyền ra.
- A!
Gầm lên giận dữ, trên trán Lăng Phong gân xanh cuồn cuộn, đau đớn đến mức viền mắt muốn nứt toang!
- Ha ha ha! Nhốt ta hơn trăm năm, không nghĩ tới hôm nay lại để ta có được một cơ hội! Thật sự là trời không diệt ta!
Nhìn khuôn mặt người càng lúc càng thêm rõ ràng, quay cuồng di chuyển trong thức hải của Lăng Phong, từng tiếng cười to điên cuồng truyền ra.
Cảm giác được một cỗ lực lượng dâng trào, tựa như biển gầm dâng lên sóng cao vạn trượng, từ trên khuôn mặt người đó mãnh liệt áp xuống, mang theo một cỗ khí thế hạo hãn bàng bạc không thể chống đỡ. Tâm thần Lăng Phong đột nhiên căng thẳng, hắn cảm giác được cả thức hải dường như đã sắp bị tàn phá đến nát bấy!
- Hừ! Trời không diệt ngươi, nhưng chính ngươi lại tự tìm lấy diệt vong!
Lăng Phong gầm lên một tiếng, nhất thời trong thức hải hỏa hệ kiếm nguyên hiện lên, mạnh mẽ hướng về phía kẻ này đâm tới, một luồng hồng quang tựa như cắt phá hư không, bức thẳng về phía hắn!
Ầm ầm ầm!
Khuôn mặt người cả kinh nói:
- Lực lượng linh hồn thật mạnh!