DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Sở
Chương 25: Toan nghê mãnh thú thổ sàm tiên (2)

Thiên vạn đạo ánh sáng đỏ tươi như ánh sáng mặt trời chiếu rọi, từ bên dưới phóng tới đầy trời, ánh sáng như từ muôn ngàn lỗ nhỏ bạo xạ.

"Oanh long long!"

Chỉ trong phút chốc, đan đàn đã vỡ tung thành vô số tảng đá, giống như một trận mưa sao băng bắn ra tứ phía!

Hồng quang xông lên ngút trời, giống như nham tương phun trào, trong động quật xuất hiện muôn ngàn tia sắc, lát sau đã trở lên một mảnh trắng xóa.

Mọi người cảm thấy trước mắt hoa lên, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ cảm thấy một cỗ như cơn sóng khổng lồ cường đại tới khó thể miêu tả, nhằm đại não cuốn tới, hô hấp ngừng trệ, từ đất ngã ra.

Đất rung núi chuyển, điếc tai nhức óc, "Hưu Hưu" không ngừng bên tai.

Rất nhiều long hổ đạo sĩ thân giữa thiên không, còn chưa phục hồi tinh thần, liền bị lưu thạch phi đạn xuyên thủng, trong nháy mắt biến thành xác chết, chỉ kịp kêu lên thảm thiết.

Bên trong đồng lô Sở Dịch nghiêng đông ngả tây, tuy có hai đại tán tiên hộ thể, nhưng đan đàn xuất ra những làn sóng khí khủng khiếp khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng, bức bối tới cực độ.

Trương Thiên Sư hoàng bào phần phật bay, đứng thẳng trong dòng khí cuồn cuộn, trong lòng kích động cuồng hỉ, đối với những tiếng kêu thảm thiết của đám đệ tử cũng không để vào tai, ha ha cười lớn, nói: "Hiên Viên tam bảo! Hiên Viên tam ảo từ nay đã quy tại tay ta Trương Tư Đạo rồi!" xem tại TruyenFull.vn

Hắn trường kiếm ngân quang như điện, tiếp tục chỉ tới luyện đan lô, kêu to phát quyết: "Kiền khôn tạo hóa. Đại tiểu như ý...."

Đồng lô bích quang bùng cháy, đình chỉ xoay tròn, theo chú ngữ bắt đầu tấc tấc thu nhỏ lại.

Lí Chi Nghi, Sở Cuồng Ca hai người mặc dù thần công tuyệt đỉnh, lúc này cũng không biết làm cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiên địa hồng lô bị Trương Thiên Sư một chút một chút khống chế, chửi bới không thôi.

"Ngao- ô"

Vừa tại lúc này, ở giữa động quật truyền ra tiếng thú hống kinh thiên động địa, như sấm sét đánh vào, chấn động lòng chúng nhân toàn thân run rẩy dữ dội, đứng gần nhất là vài long hổ đạo sĩ trong đầu ông ông tiếng rống, ôm đầu kêu thảm thiết, trong tai, trong mũi, trong miệng máu tươi phún xuất, ngay cả con ngươi cũng cùng một chỗ lồi ra.

Đồng thời, trong động quật bỗng dưng vang lên nhiều tiếng hung thú gào rít, hết đợt này tới đợt khác, giống như xuân lôi liên kích, kinh thiên động địa.

Sóng khí cuồn cuộn, tức khắc khiến cho trong động quật oanh long rung mạnh, lần chấn động này còn dữ dội mãnh liệt hơn nữa. Bốn phía băng liệt, cự thạch rào rào rơi xuống, cả sơn động dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Chúng đạo sĩ kinh sợ, trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên một ý niệm: "trong động này rốt cuộc tàng chứa yêu ma nào, lợi hại thế này!" Đều che lấy hai tai, lưng chụm lưng ngưng thần đề phòng.

Đột nhiên có tiếng sợ hãi kêu lên: "Mau... mau nhìn đống thạch nhũ này!"

Sở Dịch theo tiếng nhìn lại, trong lòng đại chấn, cơ hồ không dám tin vào mắt mình.

Tại hắn mười bảy năm nay, chưa bao giờ gặp qua khung cảnh quỷ dị tới bực này, không thể tư nghị gì được.

Chung nhũ thạch trong sơn động đã rõ ràng biến thành hung cầm mãnh thú.

Tiếng động kinh đào hãi lãng điên cuồng vừa rồi có lẽ là do những tảng đá này phát ra.

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, giống như đang ở trong ác mộng.

Trong hỗn loạn, ẩn ẩn nghe thấy ngoài động tiếng tù và vang lên, cổ thanh kích tấu, ma môn mọi người bộc phát một mảnh hoan hô, càng lúc càng to.

Sở Dịch ngưng thần lắng nghe, ma môn quần yêu tựa hồ cùng cao giọng ca một bài ca dao: "Tứ Linh xuất, bát hoang phá, nhị thập bát túc thiên hạ tẩu. Thanh Long khiếu, Bạch Hổ hống, Chu Tước Huyền Vũ chấn cửu châu. Liên hoa lạc, Thiên Đế tô, tam thập tam thiên biến nhan sắc...

Sở Dịch trong cơ thể chân khí đột ngột biến mất, chỉ nghe Lí Chi Nghi, Sở Cuồng Ca cùng hoảng sợ kinh hô: "Là nó! Tứ Linh phong ấn! Thiên địa hồng lô đúng là Tứ Linh phong ấn!"

Nghe được lời ấy, Trương Tư Đạo trong đầu ầm ầm chấn động, hổ khẩu tê dại, trường kiếm suýt nữa rời khỏi tay, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình chợt xoay người ngã ngồi xuống đất.

"Không sai. Thiên đại hồng lô đúng là tứ linh phong ấn! đáng tiếc các ngươi biết được quá trễ rồi"

Phiên Phiên thi triển thiên tiên hiến âm đại pháp, khanh khách cười, ôn nhu nói từng chữ: "Đa tạ Trương Thiên Sư không sợ Thiên Khiển, thay chúng ta khai mởi Tứ Linh phong ấn, tinh thần xá mình vì người khiến chúng ta quá cảm động!"

Quần ma ầm ĩ cuồng tiếu, khắp vùng núi cùng vang lên tiếng nói: "Đa tạ Trương Thiên SƯ không sợ Thiên khiển, xá mình vì nhân, trở thành thiên vạn năm thần môn đệ nhất công thần!"

Trương Tư Đạo há mồm cứng lưỡi, nụ cười cũng cứng đớ, sắc mặt tái nhợt vô sắc. Nguyên lai như mừng, đắc ý, tham lam... chứa nhiều vẻ mặt vô hồn, song nhãn tràn đầy vẻ kinh hãi vô cùng vô tận, không tin được cùng hối hận.

Mọi người như vừa bị tiêu lôi đánh trúng, toàn thân ngây ngốc, rột roạt phát run.

Sở Dịch sửng sốt kinh ngạc: "Chẳng biết Tứ Linh phong ấn là cái gì? Khiến mọi người trở nên sợ hãi như vậy, ma môn lại vui mừng? Chẳng lẽ..."

Linh quang chợt lóe, hắn đột nhiên nhớ tới Tứ Linh phong ấn là cái gì!

Truyền thuyết Hiên VIên hoàng đế sau khi thống nhất đại hoang, kim - mộc - thủy - hỏa tứ tộc muốn khôi phục cổ chế, vì vậy kểt minh bạo loạn.

Tứ tộc tứ đại thần vì muốn chiến thắng hoàng đế vô địch, không tiếc hấp nạp tứ tộc nhị thập bát thần cầm hung thú, nhập vào thân mình, tổ hợp thành "Tứ Linh thần thú", nhất thời không gì cản nổi, liên phá thổ tộc đại quân.

Minh quân vây quanh thổ tộc Dương Hư Thành, triển khai quyết chiến. Hiên Viên hoàng đế xoay chuyển tình thế, một mình chống lại tứ thần sở hóa - Thanh Long - Bạch Hổ - Chu Tước - Huyền Vũ tứ đại thần thú, đem chúng một lần nữa phân hóa thành nhị thập bát hung thú, phong ấn trấn phục.

Hiên Viên hoàng đế sau khi thăng tiên, phân phong chúng thần. Tứ thần, nhị thập bát thú bị phong ấn tương ứng với nhị thập bát túc ( chòm sao ). Bởi vậy phong ấn này được xưng là "Tứ Linh nhị thập bát túc ấn"

Truyền thuyết nói rằng Phong ấn một khi được cởi, yêu thú trọng sinh, tứ linh bào hao, thậm chí Ma Thần Xi Vưu cũng sẽ thức tỉnh, không chỉ có thiên hạ đại loạn, còn khiến cho tiên giới trải qua một trường hạo kiếp chưa từng có.

Người giải ấn vì vậy phải chịu Thiên khiển, vạn kiếp không được trọng sinh.

Nguyên nhân chính là như thế, Hiên Viên hoàng đế đem phong ấn giấu ở chỗ cực kì bí mật, mấy ngàn năm qua thủy chung chưa ai tìm thấy.

Chỉ là mọi người vạn vạn không có nghĩ đến Tứ Linh phong ấn chính là Thiên Địa hồng lô, Phong ấn ở trên đỉnh Hoa Sơn Tuyết Liên phong.

Lại không nghĩ tới chính là, người mở phong ấn là đạo môn Tán Tiên Trương Thiên Sư tự mình khai mở.

Sở Dịch rốt cục hiểu được Giác Mãng ma tổ vì cái gì phải hành thích hoàng đế, đem đạo môn mọi người dẫn tới nơi này.

Ma Môn trăm mưu ngàn kế, không chỉ có là vì muốn li gián, thiệt hại đạo môn, cướp lấy Hiên Viên lục bảo, nặng nhất chính là vì mở Tứ Linh phong ấn, họa loạn thiên hạ, trọng kiến trật tự tam giới.

Chỉ trong một đêm, ma môn không tốn một giọt máu, lại có thể đả thương đạo môn tam phái, cởi bỏ nhị thập bát túc ấn, đem Hoa Sơn biến thành khánh điển tế thai của bọn họ.

Trong phút chốc, trong động tất cả tiếng kêu thảm cuồng hô đều biến mất hết, chỉ còn lại tiếng ầm ầm quái thú bào hao, cùng với ngoài động mơ hồ tiếng hoan hô náo động.

Oanh long long!"

Một trận động đất rung chuyển, trong động nhanh chóng rạn nứt, oanh lên một tiếng, bức tường đối diện tiên phong sụp đổ. Hai đạo sĩ chạy không kịp chạy, kêu không kịp kêu một tiếng, đã bị chôn sống bên trong.

Thú hống như cuồng, làn sóng chớp động, nhị thập bát hung thú sắp sửa phá tường chui ra.

Chúng long hổ đạo sĩ như vừa ở trong mộng mới tỉnh, sợ hãi tới cực điểm, ngơ ngác nhìn nhau một lát, rốt cục hoảng sợ, đều cuồng hô một rận cướp đường mà chạy, giống như một cơn thủy triều hướng cửa động trào tới.

Sanh tử trước mắt, mọi người đều không để ý tới tình nghĩa đồng môn, dẫm đạp lên nhau, thậm chí vung kiếm đánh loạn.

máu tươi phún xuất, tiếng kêu thảm liên tục vang lên, cửa động khẩu nhỏ bé đã nhanh chóng chất đầy xác chết.

Trương Tư Đạo dường như không trông thấy thảm cảnh trước mắt, mặt xám như tro tàn, ngơ ngác ngồi trên mặt đất, chỉ lẩm bẩm nói: "Thiên khiển? Thiên khiển? Vạn kiếp bất phục?" lưỡng tấn ban ban, hồ tu hoa bạch ( tóc hoa râm, râu bạc ), đảo mắt một cái đã biến thành tóc bạc da mồi. Trong sát na hắn dường như đã già đi hơn mười tuổi.

Sở Dịch đối với đạo sĩ hư ngụy âm hiểm này mặc dù cực kì căm ghét, nhưng lúc này thấy hắn thảm hại, trong lòng không khỏi khơi dậy vài tia thương xót, trong tâm thở dài, nghĩ thầm: "Nếu biết như vậy, lúc trước đừng làm. Nếu không phải ngươi tâm khởi tham niệm, dùng mọi phương pháp giết hại đồng đạo, đoạt bảo của người, sao có thể rơi vào tình trạng này?"

Trong đan điền, Sở Cuồng Ca ha ha cười lớn, nói: "Quả báo nhãn tiền, tới nhanh. Ông trời có mắt, hôm nay cuối cùng ông trời cũng mở mắt! Nhanh tới, nhanh tới!"

Trương Tư Đạo giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Dịch, trong mắt hugn quang bạo nộ, Sở Dịch nhìn qua không rét mà run.

Sau một lúc lâu, Trương Tư Đạo cũng không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt sát khí đột nhiên thu lại, mặt buồn bã, hiện lên một tia cổ quái như là tuyệt vọng, lại như là hối hận đau khổ.

Ngơ ngẩn một lát, Trương Tư Đạo khàn khàn cười quái dị, lẩm bẩm nói: "Sở Cuồng Ca, ngươi nói thật không sai. Trương mỗ này một trăm bốn mươi năm nay chỉ lo tu khí không tu tâm, rất nhiều hành vi giết người so với yêu ma các người đều giống nhau. Hắc hắc, hôm nay gặp phải trường kiếp nnaj này, cũng là thiên kiếp báo ứng."

Lí Chi Nghi quát: "Trương tư đạo, ngươi đã có lòng hối hận, thừa dịp phong ấn còn chưa hoàn toàn phá bỏ, mau mau mở thiên địa hồng lô, chúng ta hợp lực đem nhị thập bát túc phong ấn trở lại!"

Trương Tư Đạo chấn động, rồi lại lắc đầu cười thảm, nói: "Đã muộn, đã quá muộn. Ta vì cởi phong ấn, đã tiêu hao hơn phân nửa chân nguyên, cho dù ngươi cùng ta hợp lại phong ấn, cũng không có khả năng vãn hồi cục diện nữa rồi!"

Lí Chi Nghi cả giận nói: "Mưu sự tại nhâ, thành sự tại thiên. Ngươi không thử làm sao mà biết? Mẹ hắn chứ, cho dù chỉ có nửa thành cơ hội, chúng ta cũng phải kệt lực mà làm."

Trương Tư Đạo cứ như không nghe thấy, đột nhiên cách không vẫy tay, đem đường mộng yểu giải khai cấm chế, quỳ xuống, "đông đông đông" dập đầu liền ba cái.

Đường Mộng Yểu "A" lên một tiếng, đang muốn tránh đi, lại nghe hắn lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Đường chưởng môn, Trương Tư Đạo hám lợi đen lòng, không chỉ giết quý phái hai mươi mấy đệ tử, còn muốn ô uế thanh bạch của tiên tử, thật là không bằng cầm thú, cho dù chết trăm lần không đền được tội. Nhưng trước mắt thế cục khẩn cấp, họa loạn do ta mà ra, chỉ xin tiên tử tạm lưu cho ta một tánh mạng, cùng với yêu ma quyết chiến một phen"

Đường Mộng Yểu trong lòng chấn động, hận nộ tức khắc tiêu tan hơn phân nửa, trên mặt ửng hồng, vừa muốn nói chuyện, đan đàn đã ầm ầm sụp đổ, bụi đất cuồn cuộn phi ra.

"Hô!" một đạo tử diễm sí quang từ bụi mù bạo xạ bay ra, cuồng vũ xoay tròn, hóa thành một con Cự Dực hỏa xà.

Quái xà kia hồng lân như huyết, ba con mắt xanh lục mở to, dữ tợn nhìn bốn phía, răng, lão nha dày đặc, phát ra tiếng khàn khàn quái hống.

"Dực hỏa xà yêu! là thái cổ Nam Hoang Dực Hỏa Xà Yêu!" Mọi người vừa kinh hô, hỏa xà đột nhiên miệng máu mở rộng, lưỡi dài thè ra, một đoàn liệt hỏa ầm ầm nộ xạ, phóng vào đám người đứng ngoài động khẩu.

Hỏa quang rừng rực, mùi khét khắp nơi, bốn năm long hổ đạo sĩ không chú ý bị hỏa cầu đánh bay ra ngoài mấy trượng, toàn thân bốc cháy, miệng kêu thảm thiết, lăn lộn xoay tròn trên mặt đất, chỉ trong nháy mắt hóa thành một đôi tiêu cốt.

Chúng đạo sĩ còn lại hồn phi phách tán, không có phản kháng, đều ôm đầu trốn chạy như lũ chuột.

Hỏa xà ha cánh dang rộng, tê hống nhào xuống, cự dực ( cánh lớn ) quét ngang, lập tức có mấy người xương cốt đoạn lìa, ngã xuống dưới đất, truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Sở Dịch trong lòng hoảng sợ, Lí Chi Nghi quát: "Trương Tư Đạo sự việc không nên chậm trễ, nếu còn khất lần tất không kịp nữa!"

Trương Tư Đạo giờ phút này đã rất là bình tĩnh, đứng dậy, cười nhẹ, nói: "Lí đạo huynh, thái cổ nhị thập bát hung thú chỉ bằng vào huynh đệ ta liệu có khả năng phong ấn? huống chi ngoài động còn có nhiều yêu ma như vậy, bọn chúng có thể ngồi yên không nhúng tay sao? Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt. Các người mau mau rời khỏi nơi này, đừng hi sinh vô ích. Nơi này hãy giao lại cho ta - kẻ tội nhân vạn kiếp bất phục." Nói xong mặc niệm pháp quyết, ngón tay phi vũ, đem thiên địa hồng lô cao một trượng súc hóa nhỏ bằng lòng bàn tay.

Sở Dịch chỉ cảm thấy trước mắt thanh quang lập lòe, vừa lấy lại tinh thần, thì chính mình theo đồng lô đã biến nhỏ thành tam tấc, nhưng toàn thân lại không cảm thấy gì khác lạ, kinh ngạc không thôi.

Trong đan điền, Lí Chi Nghi vội kêu lên: "mẹ nhà ngươi, đây là làm cái gì vậy?"

Sở Cuồng Ca cười nói: "Lão mũi trâu, còn phải hỏi hả? Hắn là sợ quả nhân đi ra làm loạn, cho nên đem cả ngươi giam lại ở chỗ này!"

Trương Tư Đạo mỉm cười nói: "Không sai, trước mắt Lí đạo huynh cùng Thái Ất Thiên Đế cùng trong một thân, chuyện xấu quá lớn, cũng phải nên đề phòng." Tay trái lấy ra long hổ sáu mươi mốt cái bùa, dán lên khắp nơi tại đồng lô, bịt kín tất cả các khe hở.

Rồi sau đó hắn lại từ trong lòng lấy ra một ngọc ấn màu vàng, đưa cho Đường Mộng yểu, kính nể nói: "Đường Tiên Tử, đây là Thiên Sư ấn của bổn môn, làm phiền nàng chuyển giao cho xá đệ Trương Phi Vũ. Còn đây là Hiên Viên tam bảo, giờ giao lại cho lệnh sư Ngu Phu Nhân. Thỉnh nàng tách ra nguyên anh của Lí Chân Nhân, bảo vệ Sở công tử bình an."

Đường Mộng Yểu biết hắn đã có ý liều chết, cảm thấy trăm cảm xúc lẫn lộn, túc mi thở dài: "ngươi... ngươi... sao lại phải khổ."

Trương Tư Đạo cười khổ, nói: "Với uy vọng và tu vi của lệnh sư, sẽ có thể phát huy hết được toàn bộ uy lực của Hiên VIên tam bảo, liên hợp đạo môn, trọng tân phong ấn yêu ma, bình định tràng đạo kiếp này." Ngưng một chút, rồi lại dặn dò: "Chỉ là trước khi gặp lệnh sư, tiên tử nhất thiết không được mở đồng lô. Tránh để cho Thái Ất Thiên Đế thao túng Sở công tử, đoạt lấy Hiên Viên tam bảo."

Đường Mộng Yểu trong lòng rét lạnh, không khỏi liếc mắt nhìn bên trong đồng lô Sở Dịch trần như nhộng, mặt đỏ lên, gật đầu đáp ứng.

Lúc này, trong động quật lại tiếp tục rung động mạnh, sơn bích liên tiếp sụp đổ, đất đá cuồn cuộn, phía dưới là mười mấy long hổ đạo sĩ như con kiến chạy trên chảo nóng, cuống cuồng chạy loạn.

Nhị thập bát hung thú, đã có ba bốn con phá ấn trọng sinh. Dực hỏa xà, Khuê Mộc Lang, Huyền Thủy báo... hung cuồng bào hao hướng về bọn người Trương Tư Đạo mà tiến đến.

"Đường tiên tử, mau đi, nếu không sẽ không còn cơ hội."

Trương Tư Đạo ngẩng đầu, rút kiếm, phóng mắt nhìn lại, bốn phía đều là ảo ảnh mê loạn, trong lòng trở nên một mảnh sáng lạn.

Trong sát na này, thời gian một trăm năm như ngựa phi lần lượt trôi qua trước mắt hắn.

Đây là thời gian dài ít người có thể nhớ được, việc đã qua như mây khói, lúc này đột nhiên rõ ràng như thế, trước mắt lấp loáng dao động, tưởng như rất nhiều năm trước, khi hắn còn là một đứa bé,lần đầu leo lên đỉnh long hổ sơn,ngắm nhìn cả bầu trởi những vì sao xanh ngọc lấp lánh phát quang, cùng với làn gió mát đêm hè đu đưa trôi nổi bồng bềnh, dường như một chút không cẩn thận có thể rơi xuống

Đó đã từng/lúc trước là một loại cảm giác khiến hắn rất hưng phấn, kích dộng cùng hạnh phúc.

Dường như vươn tay có thể nắm được các vì sao, nhắm mắt lại có thể nghe thấy tiếng nói của tiên nhân.

Khi đó hắn đã từng rất gần Tiên Giới.

Lúc này vừa ngẩng đầu lên, đỉnh đầu không còn thấy bầu trời sao, chỉ còn thạch bích sụp đổ, như một cái miệng không lồ đang cười nhe răng, bất cứ lúc nào cũng có thể thôn tính lấy hắn.

Tại đây sau khi "thiên không" sụp đổ, sẽ là vĩnh viễn tối đen, trầm luân vạn kiếp bất phục.

Trương Tư Đạo trong lòng sợ hãi, thống khổ... ngũ vị đan xen, bỗng dưng không kiềm được nước mắt, túng thanh thét dài, kêu lên: "Các vị, tối nay từ biệt, không thể gặp lại, ta dùng phược ma long cốt kiếm tiễn các người một trình."

Hắn tay áo phiêu phiêu, chân khí màu trắng bạch giống như sóng to gió lớn bức lui chúng yêu ma.

"đinh"

Phược ma long cốt kiếm lanh lảnh ngân dài, hóa thành chín đoạn ngân quang, li tán tụ hợp, giống như một cái ngân long uốn lượn phi vũ, trong chốc lát, hộ tống đường mộng yểu phóng tới vết nứt bên trên đỉnh quật, bay vào trời cao.

Kiếm quang vũ xử, thạch bích sụp đổ vỡ vụn, lộ ra bầu trời đêm xanh thẳm như biển. một vài vì tinh tú óng ánh lung lay, xinh đẹp mà tịch liêu.

Đọc truyện chữ Full