DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Sở
Chương 54: Tố Nữ chân kinh (2)

Chàng cởi bỏ y phục của mình, ném lên mình thiếp như thể không có chuyện gì xảy ra, từ đầu chí cuối không nhìn lấy một cái. Thiếp tâm lý đột nhiên sinh ra xấu hổ, tức giận, liệu trong mắt chàng, thân thể, mỹ mạo của thiếp không có mị lực gì sao?"

Nàng ta, từ khóe miệng nảy một nụ cười thê lương, lạnh lạnh nói: "Sở lang, tu luyện xong thiên tiên đại pháp ma cửu đó, hóa ra là chàng, trách thiếp bình sinh lần đầu nếm mùi thất bại. Nếu như chỉ một tiểu tướng quân Tây Đường còn không mị hoặc được, thiếp sao có khả năng điên đảo chúng sinh, chinh phục thiên hạ?"

Thời khắc đó, thiếp tự phát thệ, không dùng bất cứ thuật mị hoặc nào, nhất định bắt chàng phải phục trước hồng quần của thiếp.

Rồi nghĩ chỉ cần chàng trong một lúc động tâm với thiếp, thiếp lập tức giết chàng, chặt người làm muôn mảnh. ( lảy Kiều: Ghê ghớm thay, dạ đàn bà )

Sở Dịch trong tim xung đột, hàn ý dày đặc, lại nghe nàng ta nhẹ nói: "Chàng hỏi thiếp người ở đâu để đưa thiếp về với cha mẹ. Vì vậy thiếp bịa ra cố sự cực kỳ bi thảm, nói thiếp nguyên là con gái một viên quan ở Hà châu Tây Đường, Thổ phiền công hãm Hà châu, giết hại toàn gia, bắt thiếp về Thổ Cốc Hồn, ngay lúc đó gặp phải dâm ma nên bị hắn bắt đem đến sơn động này. Nhưng dâm ma về đến nơi không kịp dâm nhục thiếp, gặp phải vài cừu gia, bức bách hắn phải rời khỏi nơi đây…

"Chàng tin chuyện đó, còn khá đồng tình. Thiếp ngưng nước mắt, nói thiếp không còn thân nhân, công tử cứu mạng thiếp, thiếp nguyện trao thân cho chàng, không ngại làm nô tì cho chàng, cam tâm tình nguyện dọn giường trải chiếu cho chàng. Chàng nghe xong chỉ lắc đầu cười khổ, nói chàng phiêu bạt chiến mã, không biết ngày mai sống chết thế nào, không muốn tha lụy người nữa…

"Thiếp bình sinh nhìn qua nam nhân không biết bao nhiêu, chưa từng thấy một ai không tham luyến mỹ sắc. Có thể nào thiếp trong mắt chàng không đáng để đến không? Thiếp tâm lý vừa hận vừa thù, nên cố ý đâm đầu thẳng vào tường đá, chàng đại kinh thất sắc, vội nắm giữ lấy thiếp. Thiếp khóc lóc nói thân thể thiếp đã để chàng nhìn qua, nếu chàng không cần, thiếp chỉ có cách chết để toàn trinh tiết. Chàng lúc đó mới miễn cưỡng đáp ứng.

"Lúc đó trời đêm tối thâm, tuyết lớn bay lượn, thế núi lại cực kỳ hiểm hóc dựng đứng, chàng sợ thiếp bị thương, không dám cõng thiếp xuống núi đêm đó, đành ở lại trong sơn động cho qua một đêm gió tuyết. Nào ngờ hôm sau gió tuyết càng mạnh, trăm năm mới gặp một lần gió tuyết bạo phát đến vậy, chúng mình ở lại trong sơn động đã sáu ngày. Bình sinh đó cũng là lần đầu tiên thiếp ở cùng một nam tử một chỗ. ( cmt: right place! right time! right weather! right situation! only wrong person!:| )

"Đại tuyết phong sơn (núi gió tuyết to), thiên hàn địa đống (trời hàn đất cóng), chàng ra ngoài động săn bắn chim thương ưng, ngột thứu (kền kền), nấu một nồi canh, lại đem lông chim chế thành áo lông cho thiếp khoác, bản thân vẫn chỉ mặc chiếc đơn y mỏng mảnh như trước. Chúng mình ngồi sưởi ấm bên đống lửa, chàng với thiếp nói đến rất nhiều chuyện quân lữ thú vị, cũng như nói đến thân thế của mình…

"Khi đó thiếp mới lần đầu được biết, thì ra chàng chính là con của tể tướng đương triều Tây Đường Sở Triều Vũ. Thiếp tâm lý vô cùng ngạc nhiên, Sở thượng thư quyền nghiêng thiên hạ, hoàng đế lại luôn quý mến con cháu thế gia, cớ gì đường đường con trai duy nhất tể tướng không theo đuổi tham gia khoa khảo, đăng đường nhập điện, mà lại cam tâm đầu thân quân ngũ, đến nơi Tây vực man bang hoang lương hiểm ác như thế này, đem đầu đao chấm máu, ngày ngày bấp bênh bất ổn? Sở lang, những nghi hoặc đấy về sau thiếp hỏi chàng biết bao lần, nhưng chàng thủy chung vẫn không chịu nói với thiếp…

Sở Dịch đang lúc mê mê hồ hồ ngạc nhiên kinh hãi nghĩ: "Thì ra Sở thiên đế chính là con tể tướng năm đó. Không biết cuối cùng phát sinh sự tình thế nào, khiến dần dần luân nhập ma đạo, trở thành một trong ma môn ngũ đế?"

Ý niệm vừa đến, suy nghĩ đại loạn, trong não hiện thoáng qua vô số hình ảnh quen biết, như cuồng triều kích dũng, ép hắn ngạt thở.

Thiên tiên nhiếp hồn ma âm đại pháp của Tiêu Thái Chân quán tuyệt thiên hạ, thuật nhiếp hồn đạo ma các tông không sao sánh được.

Thai hóa dịch hình của Sở Dịch chưa đến lúc đại công cáo thành, tuy niệm lực, chân khí đã cực kỳ cường phái (chảy mạnh), nhưng kinh nghiệm, định lực còn khác biệt khá xa.

Đặc biệt bây giờ hai người kinh mạch tương thông, tâm niệm cảm ứng, có chút bất cẩn, liền bị yêu nữ đó nhân cơ hội xâm nhập thẳng vào, hoàn toàn khống chế.

Lúc đó do sự quyến rũ dụ dỗ thiêu dẫn không ngừng của nàng, phòng tuyến niệm lực của Sở Dịch đã mỏng dần, bị xâm nhập sâu đến tận thần thức của Sở Cuồng Ca, như cỏ xuân xuyên đất, nảy lên khắp nơi.

Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tình ở một bên, nóng ruột như lửa đốt trong lòng, không ngừng gọi hắn tỉnh lại, không hiểu sao Sở Dịch hoàn toàn không hay biết.

Hai nàng, một người bị phong trụ kinh mạch, một người bị bích tằm xà cân trói chặt, bứt ra không được, chỉ có đôi mắt mở to lo âu.

Tiêu Thái chân khóe miệng nở nụ cười không rõ lắm, nhẹ nhàng nói: "Sở lang, sáu ngày sáu đêm hồi đó, chúng ta cô đơn cùng nhau sống trong sơn động, giống như toàn thiên hạ chỉ còn hai người sống sót. Thiếp không tưởng được chàng bề ngoài cuồng dã bất kham như thế mà nội tâm lại là một ôn văn quân tử. Tuy là cô nam quả nữ, dù thiếp đã nói rõ trao thân cho chàng, chàng vẫn thủ lễ như cũ, thủy chung không hề nửa phân nửa hào khinh bạc. Đêm đó cùng mặc nguyên áo đi ngủ, vẫn bảo trì cự ly ba trượng cùng thiếp… (super gay:| )

"Nhưng chàng càng như thế, tâm lý hiếu thắng của thiếp càng mãnh liệt, nghĩ đủ mọi cách thu phục trái tim chàng. Thiếp cố ý thay đổi y phục trước mặt chàng ("thánh nhân đãi kẻ khù khờ"), ca hát cho chàng, nhảy múa vì chàng, nhìn thấy ánh mắt chàng nhìn thiếp dần dần nóng, trong tim thiếp khó mà nói là không đắc ý vui mừng… Ài, chỉ không biết rằng từ thời gian đó trở đi, thiếp đã tự mình mắc bẫy mình, không thể thoát khỏi lưới tình si được nữa.

"Đến ngày thứ sáu, than củi tích trữ đốt đã hết, trong sơn động càng phát khí âm hàn thấu xương. Chàng sợ thiếp nhiễm lạnh, cuối cùng đã chủ động ôm sát lấy thiếp, ngủ cùng một chỗ (mất 6 ngày để hiểu ra đạo lý đơn giản này, Sở ngốc tử!). Lúc chàng ôm lấy thiếp trong vòng tay ấm áp, thiếp đột nhiên thấy như trời xoay đất chuyển, gần như mê muội choáng váng. Sở lang, đó là lần đầu tiên thiếp phóng túng mọi cảnh giới, đem thân mình giao trọn cho một nam tử… (don"t believe her ;) ) ""

"Đêm tối thâm, thiếp nhìn tuyết lớn bay lượn ngoài động, nghe nhịp tim đều đặn của chàng, tiếng thở kéo dài, tâm lý đột nhiên cảm thấy vui mừng, yên bình mà trước đây chưa từng có. Giây phút đó, thiếp đột nhiên phát giác cuộc sống của bản thân trước đây hóa ra cô đơn, tịch mịch, không một sinh thú..."

"Thiếp nhấc người dậy, si si ngưng mắt nhìn chàng, trong bóng tối, hình dáng chàng lúc ngủ giống như hài tử vô tà, đẹp khiến động nhân tâm. Thiếp không chịu nổi, cúi đầu xuống, thần sai quỷ khiến hôn lên môi chàng, trong giây phút đó, toàn thân như sét đánh trúng bàng hoàng, nước mắt không lý giải được tuôn ra, đó là một loại mật ngọt làm sao, thống sở mà hồi hộp hạnh phúc…"

Thanh âm nàng đột nhiên trở nên rung động, đem theo vẻ bi thương thê sở không thể mô tả, nhẹ nhàng nói: "Sở lang, giây phút đó, trong lúc chàng đang ngủ, thiếp phát hiện bản thân đã yêu chàng. Theo suốt theo 200 năm sau, chàng luôn ở trong tim thiếp, không bao giờ quên đi được nữa. (sweet girl sweet =p~ )

Sở Dịch trong tim đột đột cuồng khiêu (nhảy loạn), muốn nói ra điều gì nhưng không nói nổi.

Tiêu Thái Chân ngừng lại giây lát, nhàn nhã nói nhỏ: "Sáng ngày thứ bảy, gió tuyết cuối cùng đã dứt. Chàng cẩn thận cõng thiếp xuống núi, nguyên định đem thiếp gửi tại nhà dân, nhưng thiếp không chịu đáp ứng. Chàng không có cách nào giải quyết, bắt buộc phải hóa trang thiếp thành quân sĩ, mạo hiểm đưa vào quân doanh, ở trong doanh trướng của chàng.

"Ai ngờ đêm đó, đại quân Thổ phiền phát động đột tập. Tám vạn quân thiết kị như nước triều dâng đến, đại doanh mười dặm bị chém giết tan vỡ, tản mát khắp nơi.

"Bốn bề lửa cháy, bón bề nhân ảnh, tiễn thạch bay khắp trời. Chàng ôm chặt thiếp, cưỡi lên bảo mã Đại Uyển đã bị thương nhắm hướng đông phá vây, một đường như trúc chẻ ngói bay, không gì cản nổi.

"Thiếp dựa vào tay chàng, nhìn chàng gầm thét, thần uy lẫm lẫm, trong tim vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ, không tưởng được chàng một tướng quân Tây Đường sở học lại đa dạng như thế, võ công, pháp thuật lẫn chỉ lân phiến trảo đạo ma các tông…"

Nhưng khiến thiếp kinh hãi hơn hết là ngọn lửa bi thương thống khổ, thiêu đốt lãnh khốc trong mắt chàng, cũng như khí phách cuồng dã coi chết như không lao lên phía trước. Chính là khí thế xả sinh vong tử (bỏ sống quên chết) ép người đó biến chàng thành dũng mãnh không ai đương nổi.

"Lúc đó tâm lý thiếp đột nhiên có một ý niệm kỳ quái, nếu như không phải để bảo hộ thiếp, liệu chàng có lựa chọn huyết chiến đến chết? Chàng từ bỏ vinh hoa phú quý, trấn thủ biên cương, liệu có phải để da ngựa bọc thây, chiến tử sa trường? Chàng thâm nhập tuyết sơn, liều chết tìm kiếm kẻ gọi là "dâm ma" liệu có gần giống như mạo hiểm tự sát?"

"Một khắc đó, thiếp đột nhiên trở nên hiếu kỳ không nói được: chàng vì cái gì nhất tâm tầm tử? Dưới vẻ ngoài cuồng dã bất kham của chàng thực sự ẩn tàng tâm sự gì, ẩn tàng những sóng gió đã qua thế nào? A, Sở lang, chàng rút cuộc là dạng người thế nào?"

Nghe đến câu cuối, Sở Dịch trong đầu vang lên chấn động, những hình ảnh quay quanh trước mắt như thể vô số trường cảnh quen biết hiện thoáng qua, càng lúc càng rõ ràng, bên tai vang lên tiếng líu lo, thầm thì, cười khóc vô số… quấy loạn khiến khí huyết hắn sôi sục, kỷ dục phát cuồng.

Tiêu Thái Chân nhỏ giọng nói: "Đêm đó trong đại quân Thổ phiền có không ít pháp sư mật tông. Vừa lúc chúng mình sắp vượt trùng vây, không may gặp ngay Hỏa liên pháp sư Trí đồng. Đế thích thiên xử của hắn (xử là cái chày) trong thập đại thần binh của Phật môn xếp danh số hai, uy lực thần kinh quỷ khóc, thiếp hồi đó còn vô pháp chống đỡ, huồng hồ là chàng?"

Đế thích thiên xử nổi sấm đánh thẳng ra phía trước đồng cỏ, lập tức nổ to một hố sâu 10 trượng hình tròn, chúng mình người ngựa ngã khuỵu, bốn bề biển lửa hùng hùng, chàng bị lưu hỏa xuyên qua bảy chỗ…"

Thiếp không dám lo nhiều, xoay người đón lấy chàng, bay vụt lên chạy trốn. Lúc đó thiếp niên kỷ tuy nhỏ, nhưng thuật ngự phong đã cực kỳ xuất chúng, rất tiện bãi thoát truy binh, trốn về A ni mã khanh sơn."

"Chàng hỏi thiếp cuối cùng là ai? Vì sao bản lĩnh cao cường như thế? Vì sao lừa dối chàng? Thiếp đã đâm lao đành chỉ theo lao, nói thiếp đúng là con gái viên quan ở Hà châu, từ nhỏ bị tu chân ở Côn Lôn thu làm đồ đệ, lần này đến Tích thạch sơn tru diệt dâm ma, nhưng ngược lại thất thủ bị bắt… Chàng lại tin đó là thật, nói thiếp bất tất lo cho chàng, sớm sớm ly khai chỗ này."

"Trong sơn động, nhìn chàng cháy bỏng toàn thân, cận kề cái chết, trong tim thiếp đau như dao cắt, không chịu nổi khóc nức lên. Đó là lần đầu tiên thiếp chảy nước mắt nhiều như thế, cũng bởi chàng. Sở lang, một đời thiếp rất nhiều "lần đầu tiên" đều là vì chàng đó! (oh man, would die for those ) Khá cho chàng lại chẳng để chút nào vào tâm… trong mắt chàng, thiếp được coi như thế nào đây?"

Tiêu Thái Chân mắt hơi hơi đỏ, ngưng mắt trống rỗng nhìn Sở Dịch, khóe miệng khẽ nảy nụ cười thê nhiên, nhẹ nói: "Thấy thiếp khóc, chàng chẳng hề lo lắng mà còn cười, tựa hồ đối với chàng mà nói, lúc chết chỉ như một loại giải thoát.

Chàng sờ lên má thiếp, nói đứt đoạn: "Hảo cô nương, đừng khóc nữa, ta hát một khúc cho cô nhé"

"Sở lang, Sở lang, giai điệu khúc hát đấy từ đó thiếp không thể quên, hai trăm năm qua, ngày ngày đêm đêm, giống như luôn luôn vang vọng bên tai, trong tim thiếp…"

Thanh âm nàng dần càng ảm ách tiêu điều, giây phút đó, đột nhiên cất tiếng hát thầm:

"Hỏi gió xuân tương tư là sao hỡi

Chân trời góc bế, vạn mối ngàn tơ

Ai ai sao cũng rối bời đảo điên

Một năm qua gian truân cực khổ

Trước hiên én về người ấy có hay chăng

Đời người ly hận như cây cỏ

Hợp rồi lại tan, xa rồi tương ngộ

Tình cờ gặp, mai tử hoàng thời vũ

...

Chỉ hận thân này không phải cá lội Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL

Một dòng sông nước xuân

Miên miên theo hướng biển đông."

"Vấn xuân phong, tương tư thị hà vật,

hải giác thiên nhai, thiên ti vạn lũ,

toàn thị điên cuồng liễu nhứ.

Vạn thủy thiên sơn hựu nhất niên,

diêm tiền quy yến, tri phủ, y nhân tiêu tức?

Nhân đạo ly hận như xuân thảo,

canh hành canh viễn hoàn sanh,

thiên hựu phùng, mai tử hoàng thời vũ,

chẩm nại đắc, giá thứ đệ!

Chỉ hận thử thân phi du ngư,

nhất giang xuân thủy,

miên miên lưu hướng đông hải khứ."

Tiếng ca như thể khóc, nhu tình say đắm, triền miên ai oán không thể nỏi lên.

Sở Dịch mới nghe xong câu đó, liền cảm thấy ngực bị trọng trùy kích mãnh liệt, khí huyết cuộn xoáy, đầu óc trong nháy mắt hỗn loạn, trực dục nổ tung bốc lên.

Phút chốc trong đầu xuất hiện một dung nhan thanh lệ tuyệt luân, mắt sóng xuân liếc nhìn âu yếm, nụ cười khéo léo hòa nhã, tay trắng cầm một cành tuyết liên hoa. Không phải Tiêu Thái Chân, không phải Tiêu Vãn Tình, cũng không phải Yến Tiểu Tiên.

Nhưng tại sao lại quen thuộc đến thế? Tại sao lại khiến hắn xao xuyến thế này, mộng rối bời hồn vướng mắc.

Đọc truyện chữ Full