DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Sở
Chương 65: Phong bạo tiền tịch (P1)

Tiếng chim kêu ríu rít, ánh dương quang xuyên qua khung cửa ấm áp chiếu xiên vào Mai Hồ tiểu trúc. Những hạt bụi nhẹ lơ lửng trong tia nắng sớm, càng tăng thêm cảm giác thư thái và êm ả.

Tai Sở Dịch khẽ động, nhẹ nhàng mở mắt ra.

Ở khoảng cách rất gần, khóe môi Yến Tiểu Tiên cười nhẹ, hai má ửng hồng, không biết là đã mơ giấc mơ đẹp gì. Cánh tay trắng nõn mềm mại vắt ngang hông chàng, tựa hồ trong mơ cũng không muốn rời xa chàng.

Sở Dịch cúi đầu nhìn xuống, trên tấm trải giường màu xanh lục, giọt máu trinh nữ như đóa hoa xuân nở bừng. Nhớ đến sự âu yếm như mơ đêm qua, trong lòng hắn trào lên niềm vui ngọt ngào.

Sở Dịch nhẹ gỡ tay nàng ra, đang muốn ngồi dậy thì phát hiện đùi và hông mình bị một cẳng chân dài mịn màng đè xuống,chuyển mắt nhìn qua thì thấy Tiêu Vãn Tình đang nằm bên trái mình, chân vắt ngang, như hài tử đáng yêu say nồng giấc mộng.

Sở Dịch mỉm cười, không đành lòng làm hai nàng tỉnh giấc, nhè nhẹ nằm xuống lại.

Gió sớm mơn man trên mặt, lá cây xào xạt, hương hoa mơ ngào ngạt hào cùng u hương của hai mỹ nhân bên cạnh, càng làm tâm hồn bay bổng, tinh thần sảng khoái.

Sở Dịch hít sâu một hơi, mắt đảo bốn phía.

Ngoài song ánh dương quang sáng lạng, Mai hồ Bích ba trong như gương, phản chiếu trời xanh mây trắng. Gió nhè nhè thổi, trời nước đều trong xanh, bốn phía rừng mai dập dợn, tựa như tiên cảnh.

Qua một đêm âm dương song tu như vậy, Sở Dịch mệt mỏi đều tan biến, tinh thần sáng lán, Hỏa nhãn kim tình và Thuận Phong nhĩ dường như cũng mẫn tiệp hơn.

Ngưng thần lắng nghe, ngay cả tiếng ồn ào mua bán ở chợ Đông ngoài mấy trượng cũng nghe rõ từng chữ một.

Trong Đan Điền, tựa hồ như có một luồng nhiệt khí vần vũ, chợt lên chợt xuống, như quả cầu lửa cứ chực bay vọt lên, vừa ngứa ngáy vừa thoải mái.

Ngưng thần nhìn vào bên trong thì thấy một nguyên anh màu hồng tím, tuy chưa hình thành một cách hoàn toàn nhưng chân tay cũng đã đầy đủ, mắt mày rõ ràng, khá là hoạt bát dễ thương.

Sở Dịch trong lòng run rẩy, kinh ngạc và vui mừng không dứt.

Chỉ khi nào tu chân đạt đến Tán Tiên cảnh giới thì chân nguyên trong cơ thể mới có thể ngưng tụ thành nguyên anh.

Một khi nguyên anh thoát thai sẽ phá Nê Hoàn cung mà ra, lúc đó sẽ có thể tiêu dao tam giới, trường sinh bất lão.

Sở Cuồng Ca và Lý Chi Nghi một ma một đạo tuy đều đã tu thành một thân Tản Tiên nhưng sau khi nguyên anh của hai người dung hòa cùng Sở Dịch thì chân nguyên rối loạn, thai hóa tan đi, mọi thứ đều phải làm lại từ đầu.

Vì vậy nên Sở Dịch tuy có tiềm lực trên mức Tản Tiên nhưng chưa thể ngưng luyện thành nguyên anh của chính mình. Đó cũng tính là trường hợp cá biệt trong giới tu chân.

Không ngờ đêm qua cùng Đàm Tiểu Tiên kết hợp song tu, được Mộc thuộc chân nguyên của nàng kích thích, chân nguyên trong cơ thể Sở Dịch nóng lên như lửa, tiến cảnh một cách thần tốc, chỉ trong vài thời thần ngắn ngủi nguyên anh cuối cùng cũng hình thành bào thai. Đây có thể coi là niềm vui bất ngờ.

Sở Dich càng ngày càng tin tưởng hơn vào uy lực của Tố Nữ chân kinh. Chàng lập tức chiếu theo Thai dưỡng quyết trong chân kinh đề tụ chân khí, luyện dưỡng nguyên anh.

Theo dòng lưu chuyển của chân khí, nguyên anh bay lên xuống, xoay vòng trái phải. Kinh mạch toàn thân Sở Dịch ấm áp dễ chịu khoan khoái không lời nào tả hết.

Đang lúc hưởng thụ bỗng chàng nghe thấy xa xa ngoài ốc có tiếng người kêu lên: "Bẩm Vương gia, Bùi Trung Thư cầu kiến!"

Sở Dịch thất kinh, vội thu liễm nguyên anh.

Tiêu Vãn Tình hai nàng cũng lập tức tỉnh giấc, kêu lên một tiếng rồi ngồi thẳng dậy.

Sở Dịch cười nhỏ:

-"Hai vị nương tử, đêm qua ngủ ngon không?"

Nhớ lại tình cảnh điên cuồng đêm qua hai nàng đỏ mặt vừa xấu hổ vừa sung sướng.

Yến Tiểu Tiên hứ một tiếng, cười nói:

- "Nếu không có con muỗi to kêu vo vo suốt đêm thì bọn thiếp tự nhiên đã ngủ rất ngon rồi. Có phải không Tiêu tỉ tỉ?"

Không thèm lý gì đến hắn, hai nàng nhìn nhau cười cười nói nói thân mật một lúc, rồi nắm tay nhau nhảy xuống giường, nhanh chóng mặt quần áo, trang điểm, trong phút chốc đã khôi phục lại hình dạng nha đầu,đồng tử xinh đẹp đáng yêu.

Trong ánh dương quang hai nàng nhẹ nhàng phối hợp với nhau như ngọc bích trong sáng làm nổi bật nhau lên, động nhân đến cực điểm.

Sở Dịch trong lòng rúng động, cười to:

- "Con bà nó, tiết xuân se se không ngờ lại có con muỗi nào dám xâm phạm đến ái thê của bổn vương? To gan thật! À, không biết nó đốt các nàng ở chỗ nào? Để phu quân xem xét kĩ nào..."

Nói xong chàng liền nắm chặt cổ tay hai nàng kéo vào lòng, lại muốn thừa cơ khinh bạc một phen.

Tiêu Vãn Tình cười khúc khích kéo Yến Tiểu Tiên ra, nhẹ nhàng cười nói:

-"Sở lang, ngoài kia có một con muỗi rất xảo quyệt, chàng còn không mau nghĩ cách đối phó với hắn như thế nào."

Không đợi chàng trả lời nàng đã nhẹ nhàng bay ra ngoài ốc, xa xa vẳng lại tiếng nàng:

-"Bùi Vĩnh Khánh sáng sớm đã đến gặp chàng chắc là đã nghe được chuyện đêm qua muốn đến lôi kéo chàng về phía hắn. Người này tâm kế thâm trầm, rất cẩn trọng là người có thể đảo ngược tình thế của bản triều, lúc còn trẻ đã từng tu hành Mao Sơn, đạo hạnh rất cao. Sở Lang ngàn vạn lần phải ứng phó cẩn thận."

Sở Dịch chân răng ngưa ngứa, thở dài một hơi, nhẩn nha nói:

-"Yên tâm đi, đêm ba mươi mới sáng sớm lão già chết tiệt này đã đến phá hoại hảo sự của ta, bổn vương tự nhiên sẽ ứng phó tử tế. Hà, bất đảo ông, bất đảo ông (con lật đật)... bổn vương sẽ làm cho ngươi chổng bốn vó lên trời, lăn lê bò toài, thất kinh hồn vía, thất khiếu đổ máu..."

Hắn mặc quần áo vào, bước ra khỏi Mai Hồ tiểu trúc, dưới sự dẫn đường của hai tì nữ băng qua mặt hồ Bích Ba Đãn Dạng, đi tới Lâm Hồ hiên trong rừng tùng.

Dương quang sáng lạn, rừng tùng như biển, Lâm Hồ hiên soi bóng xuống mặt hồ, mái đình cong cong, hành lang khúc khuỷu bao quanh, cực kì phú quý xa hoa.

Trong lang các, trà xanh lò lửa hồng, hương trầm bảng lảng, hai đồng tử đang cẩn thận quạt lò than.

Ngoài xa vài trượng một lão già áo tím đai ngọc đang xoay lưng đứng tựa vào lan can, tay áo phất phơ, cùng ánh sáng trên Bích Hư hồ tạo thành một bức tranh rõ nét.

Nghe tiếng bước chân Sở Dich, lão già áo tím đó từ từ xoay người, mỉm cười nói:

- "Như là đào nguyên tiên cảnh, quét sạch lòng trần, chẳng trách gì Tề vương không lí gì đến chuyện nhân gian."

Lão nhiệt tình tráng kiện, nụ cười thanh nhã, phong độ trầm tĩnh trác tuyệt, đứng giữa mênh mông non nước càng nổi bật dáng tiên phong đạo cốt xuất trần.

Bị lão quét mắt một cái, Sở Dịch trong lòng chấn động, trào lên cảm giác tôn kính khó gọi tên, rồi hắn run lên, thầm nghĩ:

-"Người này chân khí nội liễm như Uyên thần nhạc trì, nông sâu khó dò. Tình nhi nói lão từng là tu chân trên Thanh Mao sơn, có thể so sánh với Đường tiên tử, có khi còn hơn!"

Ý khinh địch lúc trước của Sở Dịch lập tức giảm mạnh, cười ha hả:

- "Làm Bùi đại nhân phải cười rồi. Bổn đại vương từ nhỏ đã muốn du sơn ngoạn thủy nhưng luôn không có thời gian mà đi đây đó, đành phải xem mèo vẽ hổ, lấy một góc giang sơn để thỏa mãn sở thích."

Bùi Vĩnh Khánh mỉm cười:

-"Tề vương năm đó hô mưa gọi gió, uy chấn tám phương, nhưng lại chọn con đường thoái lui vui vầy sơn thủy. Cái phần tâm thái siêu nhiên đó người bình thường sao có thể."

Thanh âm lão thanh nhã rõ ràng rất dễ chịu. Ngừng một chút lão nói tiếp:

- "Có điều, thánh nhân thường nói "thân tại giang hồ, lòng trong miếu đường", Tề vương thân chốn đào nguyên nhưng vẫn quan thiết đến gió mưa ngoài kia. Đó mới đúng là cái phúc của bách tính thiên hạ."

Sở Dịch thầm nhủ:

- "Hả? Lão hồ li đã rào trước đón sai sắp đi thẳng vào đề. Ta cứ giả ngây nghe xem lão nói cái gì."

Nghĩ thế liền kéo lão ngồi xuống bên cái bàn bằng ngọc thạch, cười nói:

-"Mấy lời của Bùi đại nhân cao xa quá bổn vương không hiểu. Cô gia như hạc nội mây ngàn sớm đã không còn quản đến chuyện gì nữa. Thái bình khắp chốn, cô gia uống trà, thưởng gió trăng, tiêu diêu tự tại có phải là sướng hơn không?"

Sở Dịch vẫy tay kêu đồng tử tới châm trà cho hai người, giơ chén lên cười nói:

- "Bùi trung thư, đây là trà của Phúc Kiến Vũ Di, mọc trên ghềnh đá, khắp thiên hạ chỉ có vài gốc, một năm cũng chỉ thu được mười cân. Hương nồng vị thuần độc bộ thiên hạ, ngài phải thưởng thức đi."

Trong cái chén trà bạch vương lơ lửng mấy lá trà màu xanh lục sẫm, màu nước thuần tịnh như màu hổ phách, trong mà nhẹ, hương nồng theo hơi nước bốc lên.

Bùi Vĩnh Khánh nhấp một ngụm, động dung:

- "Quả nhiên là trà ngon!"

Uống hết nửa cốc trà, Bùi Vĩnh Khánh than:

-"Theo như lão thần thấy thì Tề Vương và loại Vũ Di nham trà này lại có mấy phần giống nhau."

-"Hả? Chuyện này là sao?"

Sở Dịch biết lão đã bắt đầu mượn chuyện vào vấn đề chính.

Bùi Vĩnh Khánh cười nhẹ:

-"Cổ thư truyền rằng Thần nông nếm trăm loài cây cỏ thông suốt bảy mươi hai vị độc, lấy trà mà giải. Trà có thể được coi là loài quý tộc trong bách thảo mà loại trà này lại còn là vua trong loài trà, có thể giải hơn trăm thứ độc đấy? Tề vương thân chinh bách chiến, vì bệ hạ bình định vô số cuộc nổi loạn, chẳng lẽ lại không giống như loài thần trà có thể giải được bách độc của Thần Nông đế ư?"

Sở Dịch cười to ha hả:

- "Lý thú, lý thú! Thường nghe người trong thiên hạ nói bổn vương là lợi khí sát nhân bậc nhất, nói cô gia là người thích trà bậc nhất nhưng Bùi đại nhân mới là người số một. Ha ha, nói hay lắm! Bổn vương kính ngài một chén!"

Bùi Vĩnh Khánh ngửng cổ uống cạn, đặt chén xuống, trầm ngâm nói:

- "Vương gia thứ cho lão thần mạo muội nói thẳng, nghe nói đêm qua khi vương gia du ngoạn Bắc khúc bắt một đám loạn đảng lớn gan, giúp đỡ uy bức cuộc nổi loạn. Có chuyện này sao?"

Sở Dịch lại cười to, nói đùa:

-"Chà? Lạ thật, phủ đệ của Bùi đại nhân không phải là ở phía tây Bình Khang phường chứ? Cô gia nhớ rất rõ đêm qua gió thổi hướng Bắc mà, khó nghĩ là nó đột nhiên chuyển hướng, không ngờ đã thổi tin tức đến nhà đại nhân rồi?"

-"Vương gia, vô sự bất đăng tam bảo điện*, lão thần hôm nay đến đây chính là vì việc này."

Bùi Vĩnh Khánh thần sắc vẫn ung dung không đổi, đứng dậy chắp tay cung kính:

"Trà tốt có thể trị bách bệnh, loạn thế phải nhờ vào trọng thần. Mai hồ tuy gió yên bể lặng nhưng bên ngoài nước sôi lửa bỏng, mưa gào gió thét. Thái tử làm loạn, bè lũ phân tranh, sóng này chưa hết sóng kia đã tới. Nếu không có một nhân vật có thể bình định, xuất diện điều đình phân phối thì chỉ e tình thế không còn có thể cứu vãn được nữa..."

Sở Dịch nhíu mày hỏi:

-"Người mà Bùi đại nhân nói phải chăng là cô gia?"

Bùi Vĩnh Khánh bạch my nhướn lên, nói như chém đinh chặt sắt: "Đúng vậy!"

Câu trả lời của lão đơn giản như vậy nhưng lại nằm ngoài sở liệu của Sở Dịch, bao nhiêu câu nói đã chuẩn bị từ trước ngược lại đều trở nên vô dụng.

Sở Dịch mỉm cười:

- "Bùi đại nhân đến đây hôm nay hình như là đã biết hết mọi điều, tất có chuẩn bị từ trước, không biết ngài có cao kiến gì?"

-"Vương gia, nước không thể một ngày không có vua, cũng không thể một ngày không có thái tử."

Bùi Vĩnh Khánh hai mắt sáng rực chăm chú nhìn Sở Dịch nói:

-"Thái tử hiện nay mưu nghịch làm phản, tội không thể tha, cho dù bệ hạ có từ bi thì không xử tội chết cũng phải phế xuống làm thứ dân. Mười tám vị hoàng tử đều thèm thuồng muốn ngồi vào vị trí đó. Căn nguyên của thiên hạ đại loạn chính là vì đó mà ra…"

Sở Dịch cầm chén trà, không nhanh không chậm uống hết, thầm nhủ:

-"Kì quái thật, lão hồ li xảo quyệt này vì sao đột nhiên lại đổi tính, biến thành thẳng như ruột ngựa thế này?"

Khuôn mặt chàng không lộ chút cảm xúc nào, thư thái hỏi:

-"Ý của Bùi trung thư có phải là bảo cô gia gấp gáp khuyên bệ hạ nhanh chóng xác định nhân tuyển cho vị trí Thái tử để vỗ yên lòng dân?"

Bùi Vĩnh Khánh trầm giọng xác định:

-"Đúng vậy."

Sở Dịch lẩm bẩm:

-"Nhưng mười tám vị hoàng tử ai ai cũng đều thông minh rộng lượng, chọn ai mới được chứ?"

Sở Dịch liếc Bùi Vĩnh Khánh một cái, cố ý vỗ mạng bàn, kêu lên:

-"Có rồi! Tuyên vương anh tuấn dũng cảm, hùng tài đại lược, lúc hai mươi tuổi đã từng đem theo vài nghìn vệ binh dễ dàng bình định loạn Trịnh vương, lại lễ hiếu trên dưới, biết nghe lời phải. Ta thấy người này trội hơn hẳn..."

* Tam bảo bao gồm ba nơi hoạt động chính của Phật giáo là: Phật, pháp, tăng

Phật: là nơi để các tín đồ Phật giáo đăng trường luận kinh, không phải ai cũng tùy tiện vào được

Pháp: Là nơi lưu trữ các kinh quí, cũng không thể tự tiện vào được

Tăng: là nơi các hòa thượng nằm nghỉ, ở ngoài thường treo bảng "du khách xin dừng bước".

Ý câu này là lúc bình thường thì ko ai tới tam bảo, tức tới làm phiền làm gì

Đọc truyện chữ Full