DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Sở
Chương 84: Liễu Ám Hoa Minh

Ánh nến đung đưa, trong điện nhất thời lại trở nên im lặng không một tiếng động.

Lý mộc phủ cao giọng nói:

-"Bệ hạ, bây giờ hết thảy đều rất là rõ ràng. Tề vương cấu kết với yêu đạo linh bảo phái, dùng dâm cổ hiếp bách ngũ nương nương, một lòng thí quân soán vị, bởi vậy sắp đặt một loạt âm mưu độc kế ……."

Ngày ấy tại Tề vương phủ làm sinh nhật cho ngũ nương nương, Tề vương xem thấy thiên thời địa lợi, sai linh bảo yêu đạo Lý Chí Nghi hành thích bệ hạ. Ám sát thất bại, nên yêu đạo cố ý sử dụng "chướng nhãn pháp", biến hóa cự mãng xà đào thoát không ai tìm thấy. Tề vương mắt thấy hành tích có thể bại lộ nên không tiếc cố ý bán đứng yêu đạo linh bảo phái để tự bảo vệ cho mình ……..

Tối nay dạ yến tại khang vương phủ, Tề vương lại dụng dâm cổ hiếp bách Ngũ nương nương lúc đó, trùng hợp sao bị Đỗ Như Tấn phát hiện. nhưng hắn gian giảo vô cùng, cố ý để cho thủ hạ giả dạng thành kẻ gọi là 'Tần Hoàng Chuyển Thế', lợi dụng lòng nhân ái của bệ hạ đối với huynh đệ, biểu diễn một hồi hảo hí mà trốn thoát đi …….

Đồng thời sau đó, Tề vương lại xúi dục Tiên Nghi công chúa, lợi dụng Tô Bạch Thạch đánh nhập Từ Ân tự, quấy rối cho thiên hạ đại loạn; hắn thừa cơ rối loạn cướp bóc, sai phái thủ hạ là yêu nhân ám sát thái tử, lại giết Ngũ nương nương diệt khẩu, ném bỏ thi thể tại trên đại nhạn tháp ……."

Hắn bàn truyện lưu loát đầy tự tin, từng lời nhập tâm, hơn nữa trình bày âm thanh lại cực kỳ quyến rũ, mọi người nghe trong lòng thấy có lý, âm thầm gật đầu.

Ngay cả nhóm Vi Đình Tùng cũng nhíu mày không nói, nữa tin nữa ngờ.

Sở Dịch trong lòng giận dữ, cuồng khí xông lên, bỗng dưng ha ha cười nói:

"Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ?* Lí phó xạ các hạ chỉ dựa vào một tiểu tử thất hồn lạc phách nói sảng, có thể dựng lên rất nhiều tội trạng, quả nhiên đúng là trung thần chuyên về lỉnh vực này, bội phục bội phục! khiến cho bổn vương đại khai nhãn giới. Hắc hắc, thì ra trong tai các vị, bổn vương và Tiên Nghi công chúa đường đường là hoàng thất tông thân kim khẩu ngọc ngôn, so ra không đáng tin hơn lời nói của một tên thuộc phản đảng sao?"

Bị ánh mắt như điện của liếc qua, quần thần không khỏi cảm thấy khiếp ý, cúi đầu xuống, không dám cùng hắn đối đáp. Nhóm Vương Trung Lương có cơ hội phẩn biện, càng thêm khích bác.

Sở dịch càng không để ý tới, dẩn giải nói:

- "Bệ hạ, Trương chân nhân Linh Bảo phái cùng Thương tiên tử là do thần đệ bày kế giam cầm. Tiểu tử họ Tô tất là vì cữu phụ báo thù, cố ý tự gieo mình vào lưới như vậy nhằm hãm hại thần đệ với công chúa. Nói không chừng có gian nịnh coi thần đệ như gai trong mắt,đinh trong thịt nên cố y ở đằng sau xúi dục chỉ thị cũng không chừng."

Mọi người thấp giọng bàn luận, không thể quyết định.

Vi Đình Tùng trầm ngâm nói:

-"Bệ hạ, Vương gia nói cũng có đạo lý, việc này quan hệ rất đại, không thể tin theo một bên."

Đường nguyên tông hừ một tiếng, từ từ có ý nghi ngờ do dự, trầm giọng nói

- "Huệ năng pháp sư, Tô Bạch Thạch kia bây giờ nơi nào? Cấp tốc đưa hắn tới đây, cùng Tề vương giáp mặt chất vấn."

Huệ Năng hòa thượng mặt đỏ lên, có vẻ cực kỳ xấu hổ, chầm chậm nói:

-"Tâu Bệ hạ, tối nay trong bổn tự phát sinh quá nhiều việc. Sau khi Thái tử bị ngộ sát, Đại Bi phương trượng toàn lực ứng phó cứu nguyên thần thái tử, bần tăng với các sư huynh đệ quá bận với việc chế ngự yêu nghiệt chạy ra từ địa lao, trong lúc hỗn loạn, Tô thiểu kia …… Tô Bạch Thạch chẳng biết được yêu nhân nào cứu thoát đi ……"

Mọi người ồn ào, Sở Dịch trong lòng khoan khoái, ha ha cười to nói:

- "Thì ra là lời nói không bằng cớ, chết không đối chứng!"

Hắn đề khí thật mạnh, cất cao giọng nói:

- "Bệ hạ minh giám, thần đệ hơn mười năm nay không màng đến quốc sự, tiêu diêu như thần tiên, cần gì hành hung bạo loạn, để đi tìm tử lộ? Cho dù thật muốn bạo loạn, bao năm tháng qua có nhiều cơ hội, đợi cho đến hôm nay làm gì? Huynh và đệ quân thần huynh đệ mấy mươi năm, hoa lá liền cành, tình cảm như đá vàng, chẳng lẽ hoàng huynh hoàn tòan không tin thần đệ sao?"

Đường Nguyên tông cùng hắn bốn mắt giao nhau, thấy hắn thẳng thắn tự nhiên, hoàn toàn không né tránh, trong lòng lửa giận giảm đi, ngón tay gõ nhẹ trên tay dựa của long ỷ, trầm ngâm không quyết định.

Trong đại điện tĩnh mịch lặng lẽ không nghe thấy chút âm hưởng nào, ánh mắt mọi người đều tập trung tại trên người ông.

Sở Dịch bình tức ngưng thần, hơi hơi có chút khẩn trương, sanh tử thành bại của hắn đều phụ thuộc vào ý tứ của lão nhân này. Nếu như ông thật sự đã nhận định hắn có dị tâm, thì đành phải ra sức trốn khỏi vòng vây, mang theo Tiêu Yến hai nàng rời khỏi Trường An, tính kế hoạch khác …… đột nhiên hắn lại nghĩ, lão tặc Lý Huyền kia rõ ràng là tiểu nhân gian hiểm đầy dã tâm, thế mà mình bị tình thế đại cuộc ép buộc, phải ra sức biện hộ danh dự cho hắn, thật là hoang đường và buồn cười, bên miệng không khỏi lộ ra một tia cười khổ.

Mắt thấy Đường nguyên tông nửa ngày vẫn không nói gì, Lý Mộc Phủ ho khan một tiếng, tâu:

-"Bệ hạ, Nếu như chứng cớ trên không đủ, lão thần còn có một phương pháp đơn giản dể dàng có thể lập tức chứng minh trắng đen vấn đề của Tề vương. Chỉ là …… việc này có quan hệ tới danh dự Ngũ nương nương, sợ là bất nhã, hoàn thỉnh bệ hạ định đoạt."

Đường nguyên tông mặt không chút thay đổi, chần chờ, điềm đạm nói:

- "Lý khanh cứ nói ra cho rõ."

Lý Mộc Phủ nói:

- "Khi mà ngự y khám nghiệm tử thi, lão thần nghe hắn nhắc tới, ngũ nương nương trong cơ thể đã có bào thai được bốn tháng ……".

Mọi người huyên náo, mắt thấy Đường nguyên tông hơi chấn động, sắc mặt trở nên dị thường khó coi, đều đoán được tử thai hơn phân nửa không phải là cốt nhục của ông, tất cả đều im tiếng không nói.

Đường Nguyên tông nghe theo thiên sư đạo, nên đang tu "Phản đồng kim thân", đã có hơn nửa năm không đụng nữ sắc, giờ phút này nghe nói ái phi có thai, trong lòng cuồng nộ thế nào có thể hiểu được. Cố nén tức giận, ông trầm giọng nói:

- "Lý ái khanh chắc nghĩ đến việc thử máu nhận người thân phải không?"

Lý Mộc Phủ cúi đầu: "Bệ hạ thánh minh!"

Sở Dịch hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ:

"phải rồi! Lão tặc này nhất định biết chắc bào thai của Ngũ nương nương chính là nghiệt chủng Lý Huyền, cho nên mới không hề sợ hãi như vậy, cố ý đưa ra phương pháp 'tích huyết nhận thân ". Chỉ tiếc thai nhân kia là thật, nhưng ta đây là 'cha' giả, lão tặc tự cho thông minh, ngàn tính vạn tính, hết lần này tới lần khác nhưng không tính đến tầng này." Nghĩ tới đây,hắn không khỏi nhịn được, ha ha cười.

Mọi người ngạc nhiên, đều nhìn về phía hắn.

Đường nguyên tông sắc mặt có vẻ khó chịu, lạnh lùng nói:

-"Thất đệ, ngươi cười cái gì?"

Sở Dịch linh quang phi thiểm, trong phút chốc đã nghỉ ra một mưu kế tàn nhẫn, lập tức cất cao giọng nói:

-"Hoàng Thượng, thần đệ cười lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt. Gian tặc tựa tưởng rằng ta đã trúng kế, lại dự định tự mình giăng tơ trói buộc, đâm đầu vào lửa thiêu thân."

Nói rồi hắn xoay người lại, ánh mắt chớp chớp nhìn Lý Mộc Phủ, cười thoáng:

"Lý thừa tướng, ngươi muốn bổn vương lấy máu nhận thân,ta không tránh được.Nhưng thường nói vật mình không muốn, đừng bỏ vào tay người khác. Bổn vương cũng nghe được lời đồn, nói ngươi mới là nguyên hung bức gian Ngũ nương nương, giết người diệt khẩu. hắc hắc, ngươi có dám trước mặt mọi người, cũng làm lấy máu nhận thân không?"

mọi người huyên náo, Lý Mộc Phủ mỉm cười, điềm nhiên nói:

-"Lão thần như trời xanh trăng sáng, lương tâm không có lổi với thiên địa, đâu sợ lời đồn xấu xa của kẻ trộm?"

Sở Dịch ha ha cười nói: " nhất ngôn vi định!"

trong lòng vừa là phẫn nộ vừa là vui sướng, thầm nghĩ: "Lý lão tặc ơi Lý lão tặc, trời làm ác, thì chỉ có thể giận chứ tự mình làm ác, ắt không thoát chết. hôm nay ta không thể trảm tận sát tuyệt ngươi, thề không làm người!"

Không quá một lát, vệ sĩ mang lên hai thau vàng, phân biệt đặt ở hai bên trên quan tài bích ngọc rồi nghiêm trang đứng xung quanh. Ngự y cẩn thận đâm từ trong bụng ngũ tuệ phi nơi bào thai rút máu ra cho vào trong hai thau vàng.

Sở Dịch nhướng mày nói:

-"bổn vương lại trước."

Nói rồi hăn bước ra, cắt vào ngón giữa, cho máu tươi vào trong kim bồn bên trái. Nhìn quanh mọi người, cất cao giọng nói: nguồn TruyenFull.vn

-"các vị tiên nhân, Bồ Tát, các ngươi xin ngàn vạn lần nhìn cho rõ, một kẻ bức gian hoàng phi, tặc tử tác loạn phạm, vạn vạn lần không để cho hắn đào thoát được."

Mọi người đều xông tới, ngưng thần xem xét.

Sở Dịch thừa cơ xoay tay lấy ra thái cổ kim tộc đích "Loa mẫu chức hà châm", ngự khí bay múa, tại phía trên đầu Lý Đông Hầu Tuyên vương biến hóa nhẹ nhàng một cái, không chờ hắn phát hiện bay vòng quay lại trong tay Sở Dịch. Nhanh như tia chớp tráo đổi huyết châu trong bồn thứ hai. Mọi người tập trung tinh thần nhìn kim bồn thứ nhất, nên không một người nào phát giác.

Sau nửa ngày vây quanh xem, chỉ thấy hai phần huyết châu lưu hồi chuyển động, thật khó tạo thành một khối, rồi lại phân tán ra, thủy chung không hòa hợp thành một khối, mọi người kẻ kinh người mừng, người cho kì lạ kẻ giận dữ, nghị luận phân vân.

Mắt thấy bọn người Lý Mộc Phủ, Trương Phi Vũ mặt mặt nhìn nhau, thần tình kinh nghi hãi nộ, Sở Dịch trong lòng vừa là buồn cười, vừa là hận nộ, nghĩ ngợi nói:

-"Lão tặc, bây giờ đến phiên ngươi hoàn huyết!"

hắn cất cao giọng nói tiếp:

-"Bệ hạ, thần đệ trong sạch hay không, bây giờ đã nước lửa rõ ràng. Hoàn thỉnh Lý thừa tương cũng tuân thủ lời hứa, cho mọi người nhìn hiểu được!"

Đường nguyên tông vừa mừng vừa sợ, thở một hơi dài, trầm giọng nói: "đúng rồi! Máu của Thất đệ đã không thể hòa hợp tương dung với thai nhân, đủ để chứng minh thất đệ tuyệt không phụ lòng ta. Bây giờ đến phiên Lý khanh chứng minh chính mình trong sạch."

Vi Đình Tùng, Bùi Vĩnh Khánh nhóm này với Lý Mộc Phủ luôn luôn chống đối, đều hò reo phụ hòa.

Lý Mộc Phủ nghiêm mặt hắng giọng, tức giận cơ hồ muốn nổ ra, thầm nghĩ không thể như thế: "chẳng lẻ con nha đầu của ngũ phi kia dám gạt ta? Tử thai kia đúng thực không phải tinh huyết thằng nhãi này?"

Bị mọi người luôn mãi thúc giục, đành phải đi đến bên kim bồn, cắt vào ngón tay, cho máu tươi nhỏ vào trong đó. Huyết châu bên trong bồn, khi hòa với huyết tích Lý Đông Hầu cùng một chỗ, chỉ trong chớp nhoáng, lập tức dung hợp.

Là hắn, quả nhiên là hắn! mọi người sắc mặt đều biến đổi, tiếng kêu la nổ tung huyên náo.

-"Cái gì, như thế nào lại như vậy?"

Lí Mộc Phủ phảng phất bị sét đánh bổ trúng ngay đầu, dậm mạnh thối lui từng bước, đứng mắt cứng lưỡi, con ngươi suýt nữa muốn lồi ra, cơ hồ không dám tin tưởng hết thảy sự tình phát sinh trước mắt.

Sở Dịch lớn tiếng cười to,

- "Lý Mộc Phủ, tội chứng rành rành, ngươi bây giờ còn có cái gì để mà nói?"

chỉ vào Lý Đông Hầu,hắn cao giọng hét lớn:

"Pháp Tướng đại sư, ngươi mau dùng 'tứ Không Bát' chiếu vào vị tuyên vương này, xem hắn rốt cuộc là ai!"

Pháp Tướng rùng mình, hai tay hợp thành chữ thập niệm: "A di đà phật!" ca sa tím oanh nhiên bùng khởi, một "đồng hạ bát" màu đen phá không bay múa, đánh xuống một đạo tử quang, xạ ngay trên người tuyên vương. tử quang lấp lánh, rực rỡ, "Lạc lạp lạp" một trận bạo hưởng, Lý Đông Hầu cất tiếng kêu la, trong nháy mắt khôi phục nguyên hình, giãy dụa khóc kêu lên: "Phụ thân, mau cứu ta!"

Người này không phải cháu của Lý phó xạ sao? Sao lại biến thành nhi tử của hắn? Mọi người xáo động, tiếng kinh hô vang dội.

Bùi Vĩnh Khánh phản ứng cực nhanh, quát:

-" Dám giả mạo Tuyên vương đúng là phản tặc người đâu! bắt!"

Vệ sĩ tức thì xông lên phía trước bắt Lý Đông Hầu trói gô lại thật chặt. Trong chốc lát, tình thế đảo ngược. Sở Dịch không đợi bọn người Lý Mộc Phủ phục hồi tinh thần lại, cao giọng nói:

-"Bệ hạ! Dụng dâm cổ bức gian ngũ nương nương, loại hạ nghiệt này không phải thần đệ, càng không phải ai khác, chính xác đúng là Lý Mộc Phủ Lý đại nhân này! tối nay ngũ nương nương trong khang vương phủ âm thầm gặp thần đệ, đó là vì nói ra việc này!"

những lời này vừa xuất ra, nhất thời tựa như cự thạch ném xuống sông, kích khởi ngàn vạn lớp sóng, huyên náo cả cung điện, Đường nguyên tông sắc mặt đột nhiên đại biến.

Sở Dịch xoay người lai, chỉ tay nghiêm nghị nói:

-"Lý Mộc Phủ, kỳ thật ngươi mới là long hổ tông chánh thức thiên sư, có phải thế không? hơn mười năm ngươi ẩn tính mai danh, trà trộn quan tràng, cùng đồng đảng tỉ mỉ hãm hại trung lương, chính mình bồi dưỡng tay sai tạo tạo thế lực; đứng phía sau màn thao túng thiên sư đạo, tích súc lực lượng, mưu đồ phản loạn ……"

mọi người ồn ào náo động, mắt thấy Lý Mộc Phủ trợn mắt há hốc mồm tình trạng kinh sợ, tất cả nghi ngờ đại khởi. Sở Dịch thầm nghĩ: "Lý lão tặc ơi Lý lão tặc, ngươi không phải thích vu oan giá họa, giết chết không cho đối chứng? hắc hắc, bây giờ lão tử lợi dụng gậy ông đập lưng ông, cho ngươi biết nếm tư vị này như thế nào!"

tiếp theo quát tháo:

-"Lí mộc phủ, ngươi biết rõ bệ hạ sủng ái nhất là Ngũ nương nương, nếu như ngũ nương nương có con với hoàng thượng, tất sẽ có thể lập làm thái tử, cho nên một đằng hãm hại thái tử, sau khi trừ xong; liền nghĩ đến thâu thiên hoán nhật, dùng cốt nhục ngươi giả mạo làm cho thần chẳng biết quỷ không hay soán vị đoạt quyền ……"

Ngũ nương nương sau khi bị nhục, đau khổ không muốn sống, quá hổ thẹn giãi bài khó với ai, không dám hướng tới bệ hạ biện bạch. Tính toán trước sau, tiện thừa cơ hội đêm nay dạ yến, thỉnh cầu bổn vương tương trợ. Không ngờ nha đầu bên người nàng đã bị ngươi thu phục, ngươi biết được tin tức, sợ âm mưu bại lộ, nên giá họa bổn vương và Ngũ nương nương, giết người diệt khẩu …… chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, phản tặc kia 'Tần Hoàng Chuyển Thế' không đến sớm, không đến trể, hết lần này tới lần khác trong khi đuổi tới tại đây, bắt chúng ta làm con tin, bức bách bệ hạ triệu tập 'Tiên Phật đại Hội' sớm hơn, như ý ngươi tính toán gây rối tạo đại loạn. Ngươi hành vi liều lỉnh, tại từ ân tự phái người đi trước ám sát thái tử, xảo hợp sau tại đại nhạn tháp gặp Ngũ nương nương. Vì vậy nàng bị ngươi sát hại, bước tiếp theo là hãm hại bổn vương cho chết. Rồi sau đó, ngươi lại tương bắt cóc Tuyên vương và thay thế bằng tư sinh nghiệt chủng của ngươi …… ngươi từ lâu tính toán rất hay, thái tử chết, khang vương lại không trông tựa được, giang sơn ngày sau như thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay nhi tử ngươi, có phải thế không?

Hắn nghĩa chánh từ nghiêm, thao thao bất tuyệt, lời nói chân thật giả tạo xen lẩn với nhau, thuận lí thành chương, Lý Mộc Phủ ngay cả muốn biện bạch, cũng khó có thể tẩy sạch.

Mỗi một câu nói xong, mọi người kinh hoàng, thực ra vẫn có chút nữa tin nữa ngờ, nhưng thấy nhóm Trương phi vũ kia vẻ mặt kinh hãi uể oải, làm sao cho là giả được? Càng nghe càng là công phẫn, nhất thời sỉ nhục hung bạo, náo loạn xôn xao.

Sở Dịch trong lòng đại khoái, cất cao giọng nói:

-"Bệ hạ minh giám, phản tặc dụng dâm cổ bức gian hoàng phi, mưu sát thái tử, giá họa bổn vương, còn dùng chính nghiệt tử mình thế chổ Tuyên vương, thí chủ soán vị …… làm ác không ngừng, sách vở khó ghi hết, thật tội không thể xá!"

Đường nguyên tông cuồng nộ không thể nén, bỗng dưng đập án đứng dậy, quát lên:

- "Lý mộc phủ! Ngươi quả là gan to! Người đâu, mau bắt phản tặc này, lăng trì xử tử!"

toàn điện kiếm khí xuất ra ngang dọc, pháp bảo bay múa. Lí mộc phủ, trương phi vũ bọn người còn chưa phục hồi tinh thần, đã bị đạo phật quần hùng, kim ngô vệ sĩ vây quanh vòng vòng. Lí mộc phủ trong đầu không một điểm sáng, sau nửa ngày đều không rõ đã xảy ra chuyện gì, đến lúc này, mới tỉnh lại tinh thần: chính mình hơn mười năm cay đắng tốn bao nhiêu tâm huyết, kỳ diệu bị thằng nhãi này không hiểu trong nháy mắt phá hủy tan tành, kinh sợ giao nhau, trong cổ họng nghẹn, "Oa" phun ra một ngụm máu tươi, ha ha cười điên cuồng nói:

- "Hay! Hay! Hay cho Tề vương Lý Huyền! Bổn tọa cũng vì quá coi thường ngươi! không thể tưởng được thiên sư đại nghiệp, bất ngờ bị hủy trong tay ngươi!" nói xong lời cuối cùng, "Hô" một tiếng, quanh thân hoàng bào phồng lên, trong tay một thanh ngọc thước hẹp dài xanh lợt, thanh quang nộ bạo, nhắm hướng sở dịch bắn đến nhanh như lưu tinh!

*Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: muốn thêm tội cho người khác, không sợ tìm không đươc tội danh.Chỉ tùy tâm sợ dục hãm lai người khác.

Đọc truyện chữ Full