DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thương Thiên Phách Huyết
Chương 31: Nguyên nhân

Mọi người do Hứa Gia Bình dẫn đường đi tới đại sảnh, Hứa Hải Phong trên đường xem qua, trang trí nơi này tuy không thể so sánh với Lâm An thành, nhưng cũng hơn xa ngôi nhà gỗ nhỏ trước kia, đây đúng là như trời với đất. Nhưng tâm tư của hắn cũng không ở chỗ này, khi mọi người ngồi xong, liền âm trầm nghiêm mặt hỏi: " Cha, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Sao trên người ca ca lại có án mạng?"

Hứa Gia Bình đang muốn trả lời, phía sau nhà đột nhiên chạy ra một đám người, bên trong có một người quỳ sụp trước mặt Hứa Hải Phong, khóc ròng nói: " Thúc thúc từ bi, thỉnh cứu đại ca ngươi một mạng."

Hứa Hải Phong định mắt vừa nhìn, chính là đại tẩu Hồng Thục Phân, hắn vội vàng đứng lên, nói: " Đại tẩu mau mau xin đứng lên, tẩu làm cái gì vậy?"

Hứa gia nhiều đời đều làm nông, đại ca Hứa Hải Phong là Hứa Hải Thiên trung thực hàm hậu, cũng cưới được người vợ tốt. Cha của Hồng Thục Phân là vị giáo thư tiên sinh duy nhất trong thôn, thậm chí có thể xem là đủ diễm danh cả trấn, cuối cùng lại gả cho Hứa Hải Thiên, không biết làm cho bao nhiêu người tiếc hận một đóa tiên hoa cắm lên bãi phân trâu. Nhưng sau khi thành hôn, liền vẫn ân ân ái ái, sang năm lại sinh ra một tiểu tử mập mạp. Một năm trước, lệnh chinh binh phát đến nhà của bọn họ, hai huynh đệ buộc phải đi một người, Hứa Hải Phong chủ động xin đi, cũng là vì không muốn chia rẽ đôi uyên ương đang ân ái.

" Thúc thúc, nếu ngài không ra tay giúp đỡ, thì lần này sợ rằng đại ca của ngươi khó thoát tai kiếp. Tiểu Bảo, tiểu Bảo đâu? Mau tới đây…" Hồng Thục Phân vẫn chưa đứng dậy, ngược lại từ phía sau kéo một tiểu hài tử, đè lại đầu hắn, nói: " Tiểu Bảo, mau dập đầu cho thúc thúc con, cầu ông ấy cứu cha con a."

Hứa Hải Phong nhìn kỹ hài tử kia, chỉ có bộ dáng ba, bốn tuổi, đầu lớn như hổ, nhìn rất đáng yêu, chỉ là bây giờ đã bị hoảng sợ, quyệt miệng, lại không dám khóc ra, quả thực thương cảm. Hắn vội vàng bước lên một bước, ôm lấy Bảo nhi, nói: " Đại tẩu yên tâm, đại ca là anh ruột của ta, vô luận như thế nào ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu." Nói xong, hắn xoay người nói với Triết Biệt: " Triết Biệt, đi phát liên hoàn tam hưởng tiễn, thúc giục Tần Dũng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi này."

Triết Biệt ứng tiếng, đi ra sân vườn, gỡ xuống Khai Thiên Cung, xuất ra ba mũi tên đặc chế, theo thứ tự bắn lên trời cao. Chỉ nghe một trận tiếng rít bén nhọn cắt ngang qua bầu trời yên tĩnh, bay về phía phương tây phía xa, liên tiếp ba lần, mỗi một lần giống như quỷ khóc sói tru, làm cho lòng người sợ hãi không thôi.

Đây là phương thức liên lạc đặc thù của Hắc Kỳ quân, trong thiên hạ, cũng chỉ có Triết Biệt mới có năng lực này, đem tên lệnh bắn cao lên chín tầng trời, vô luận là thanh âm dài ngắn hay là khoảng cách bắn tên, đều không người có thể sánh vai cùng hắn.

Sau ngọn núi Tần Dũng đột nhiên nghe thấy phương xa truyền đến tiếng rít rất nhỏ, hắn nhìn kỹ, quả nhiên là ba mũi tên liên hoàn khẩn cấp, ý tứ này là vô luận người đang ở nơi nào, chỉ cần là dưới trướng Hắc Kỳ quân, nhìn thấy tiễn lệnh, phải buông hết thảy, nhanh chóng chạy tới địa điểm phát tiễn. Lập tức ha ha cười, quay đầu lại nói: " Hài nhi môn, tướng quân đang thúc giục chúng ta, hiện tại bắt đầu tiến gấp, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà tướng quân."

Bộ đội vốn đang đi chậm rãi, phảng phất như có một mũi châm đánh vào tim, đột nhiên nhanh hơn, tất cả mọi người chạy nhanh về phía trước, dùng tốc độ trăm thước mà chạy nhanh, cũng chỉ có Tần Dũng là một tướng lãnh biến thái mới hạ mệnh lệnh như vậy, mà thiên hạ cũng chỉ có huyết tửu chiến sĩ của Hắc Kỳ quân mới có nhẫn nại lực cùng thực lực.

Lâm Uyển Nhàn đang ngồi trong xe ngựa còn không biết xảy ra chuyện gì, thì hơn ba ngàn Hắc Kỳ quân do Tần Dũng suất lĩnh đã chạy vô ảnh vô tung, chỉ để lại một trăm truy trọng binh mượn từ Đồng Nhất Phong. Lâm Uyển Nhàn thông minh tuyệt đỉnh, cũng không hiểu vì sao Hứa Hải Phong lại thay đổi chủ ý, gọi về Tần Dũng. Nàng suy nghĩ nửa giây, rốt cục quyết định tiếp tục đi tới, vì vậy phân phó truy trọng bộ đội bách nhân trưởng, toàn lực chạy tới nhà Hứa Hải Phong.

Khoảng thời gian này, Lâm Uyển Nhàn cùng Hứa Hải Phong hình bóng không rời, chỉ cần không phải ngu ngốc cũng đều có thể nhìn ra quan hệ của hai người không tầm thường. Cho nên bách nhân trưởng kia không nói nhảm nửa câu, lập tức hạ lệnh gia tốc đi tới, nhưng tốc độ của bọn hắn không cách nào so sánh được với Hắc Kỳ quân đang toàn lực tiến tới.

Nhìn thấy ba mũi tên của Triết Biệt đã hoàn thành, Hứa Hải Phong hài lòng gật đầu, đột nhiên cảm giác được trên cánh tay ẩm ướt, đồng thời một mùi khai nước tiểu xông vào trong mũi. Hắn cúi đầu vừa nhìn, quần của Bảo nhi ướt đẫm tảng lớn, đúng là bị dọa đến tè ra quần.

Đợi Bảo nhi được mẫu thân ẵm đi, Hứa Hải Phong thay bộ quần áo, mới nghe phụ thân kể lại sự việc, đã hiểu rõ ràng nguyên nhân chuyện gì đã xảy ra.

Nguyên lai, Phương Hướng Minh sai người xây cất lại nhà cho Hứa gia xong, còn để lại một bút tài phú xa xỉ, bên trong có vài món trang sức càng là cực phẩm. Mấy ngày trước đây, Hứa Hải Thiên cầm một kiện, vào thành đi tới tiệm châu báu, muốn hỏi giá cả một chút. Không ngờ, bị thành tây Trương gia tam công tử nhìn thấy, nổi lên tham lam. Muốn hướng Hứa Hải Thiên đòi mua, nhưng Hứa Hải Thiên chết sống không chịu, hắn xấu hổ, mắng to Hứa Hải Thiên là một tên làm ruộng thì làm sao có được trân bảo như thế, xác định là lai lịch không rõ mà có.

Bởi vì lúc ấy Hứa Hải Phong mới tạm nhận chức vụ tướng quân, cho nên người phụ trách do Phương Hướng Minh phái tới chỉ nói là Hứa Hải Phong ở trong quân biểu hiện đột xuất, đã thăng quan phát tài mà thôi. Bọn họ vạn vạn không ngờ chưa đến một năm, Hứa Hải Phong lại đã vinh thăng tướng quân.

Hứa Hải Thiên vốn chính là một hán tử thành thật trung hậu, làm sao giải thích cho thông. Trương tam công tử ra lệnh một tiếng, muốn bắt Hứa Hải Thiên tống vào nha môn, Hứa Hải Thiên trong tình thế cấp bách, liều mạng phản kháng, trong lúc vô tình đẩy Trương tam công tử một chút. Trương công tử đặt chân không vững, té xuống, cũng là mệnh hắn có số, nên gặp tai kiếp này, cái ót vừa lúc nện lên góc nhọn của bàn, lập tức máu chảy như suối, não tương tuôn ra, bỏ mình tại chỗ. Tất cả mọi người nhìn thấy biến cố liền sợ đến ngây dại.

Một chút này đúng là đánh trúng tổ ong vò vẽ, Trương gia là Thương Châu đại hộ nhân gia, ở đây mọc rễ đã hơn trăm năm dài, có thể nói là thâm căn cố đế. Hai hạ nhân liền đem Hứa Hải Thiên bị dọa đến ngây ngẩn bắt lại, Trương gia phái người báo quan, tri phủ đại nhân không dám chậm trễ, lập tức khai đường thẩm án, bởi vì Hứa Hải Thiên giết người chứng cớ xác thật, bản thân hắn cũng không phủ nhận, hơn nữa còn có Trương gia ở sau lưng xúi giục, vì vậy bị phán tử hình, chỉ đợi văn thư hình bộ đưa xuống, liền sẽ bị trảm đầu.

Hứa Hải Thiên xảy ra chuyện lớn như vậy, Hứa gia sao có thể ngồi yên không lý đến, tuy Hứa phụ tìm đủ mọi cách, nhưng làm sao so được với thế lực hùng hậu của Trương gia ở đây, tiền chảy ra ngoài như nước, nhưng không có nửa điểm hiệu quả. Người lấy tiền khi dễ bọn họ không quyền không thế, sợ đắc tội Trương gia, đều chỉ lấy tiền, không đi giúp đỡ. Cứ như vậy, Hứa phụ đem tài vật Phương Hướng Minh tặng cho đem chạy lo hết tám chín phần mười, lại ngay cả mặt Hứa Hải Thiên cũng không được gặp qua một lần, chỉ dò xét được một điểm tin tức, Hứa Hải Thiên ở trong ngục bị hành hạ trọng hình, chỉ sợ đợi không được hình bộ phê chuẩn thì cũng đã đi đời nhà ma.

Nếu không phải có một vị hàng xóm cùng đi với Hứa Hải Thiên chạy về nhà báo tin, bọn họ ngay cả việc này cũng hoàn toàn không biết nguyên nhân, bởi vậy có thể thấy được thế lực to lớn của Trương gia ở tại Thương Châu. Hứa Gia Bình không còn cách nào, chỉ cầu trợ với thôn trưởng Hứa Độ Lịch, nhưng Hứa Độ Lịch biết rõ sự việc, biết chuyện này mình không có khả năng giải quyết, không thể làm gì khác hơn là nói với bọn họ, nếu Hứa Hải Phong trở về có lẽ có biện pháp, kỳ thật ở trong lòng hắn cũng không tin, Hứa Hải Phong chỉ mới đi lính một năm thì làm sao có cách nào giải quyết.

Hứa Gia Bình sau khi nói xong thở dài nói: " Nếu Thiên nhi lúc ấy chịu bán trang sức này cũng được rồi, hắn lại nhất thời hồ đồ, hiện tại dù là hối hận cũng không còn kịp."

Hứa Hải Phong nghe được giận tím mặt, hắn vỗ bàn bật người nói: " Phụ thân làm sao nói như vậy được, ca làm đúng, người ta đã khi dễ lên đến đầu, chẳng lẽ còn có thể tùy ý bọn họ đạp lên sao?"

Hứa Gia Bình nhìn đứa con nhỏ của mình, trên người hắn đã không còn nhìn thấy một chút bóng dáng của một thiếu niên yếu đuối lúc rời khỏi nhà, hiện tại đứng bên cạnh hắn chính là một nam tử hán chí khí bừng bừng có thể so với trời cao. Nhìn khuôn mặt tràn ngập tự tin cùng phẫn nộ, cho tới nay tâm trạng phiền loạn của hắn đột nhiên bình tĩnh trở lại, phảng phất như gánh nặng trên vai được thả xuống tới, đứa con trai này của chính mình đã phát triển tới mức có thể gánh chịu hết thảy mọi chuyện.

Nhìn ánh mắt cha già như trút được gánh nặng, trong lòng Hứa Hải Phong lại không có chút cao hứng, kỳ thật trước kia hắn cũng là như thế, luôn tưởng rằng mọi việc lui một bước là trời cao biển rộng, nhưng có những việc, cách làm này lại đại biểu khiếp nhược, ngược lại càng thêm cho người khác thêm lòng khi dễ.

Thẳng đến khi hắn cùng Phương Hướng Minh nói chuyện, hiểu rõ thực lực cùng giá trị của bản thân mình, tư tưởng của hắn nổi lên biến hóa ngất trời, người có bản lãnh chân chính, không phải lui nhượng, mà là ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng. Vô luận là tốt xấu, đều là như thế, đương nhiên muốn làm như vậy, đầu tiên cũng phải có thực lực tương ứng, nếu không hết thảy chỉ là sự chê cười mà thôi.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng kinh hô, theo sau một trận tiếng bước chân chỉnh tề từ xa đến gần. Chỉ nghe thanh âm kia đều nhịp, sẽ biết ngay là một đội ngũ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Tiếng hỗn loạn càng lúc càng ồn ào, hiển nhiên người phát hiện càng lúc càng nhiều.

Hứa Gia Bình mờ mịt nhìn chung quanh, hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra, Hứa Độ Lịch sắc mặt đại biến, lấy kinh nghiệm đi lính nhiều năm của hắn, hắn khẳng định đó là một chi hùng sư bách luyện bách chiến bách thắng, hơn nữa nhân số phải ngoài ngàn người. Như vậy một chi bộ đội làm sao lại xuất hiện ở trong thôn của mình? Hắn quay đầu vừa lúc nhìn thấy vẻ tươi cười thoải mái của Hứa Hải Phong, trong lòng máy động, nghĩ tên ba mũi tên lệnh của Triết Biệt, ánh mắt từ kinh ngạc biến thành sợ hãi hòa lẫn khó thể tin nổi.

" Tướng quân, đám người Tần Dũng đã phụng mệnh chạy tới." Lâm Trưởng Không canh giữ bên ngoài cửa tiến đến bẩm báo.

" Được, cha, ngài nói đại ca ở trong ngục đã không còn biết sống chết, đúng không?" Hứa Hải Phong gật đầu, xem như đáp lời, xoay người hỏi phụ thân.

Hứa Gia Bình đầy mặt lo lắng nói: " Đúng vậy, đây là tin tức duy nhất ta nghe được, thật sự là tội cho Thiên nhi."

Hứa Hải Phong dằn xuống cỗ lửa giận vô danh trong lòng, cắn chặt hàm răng, từ khe hở rít ra mấy chữ: " Ngài nhận ra đường đi đến đại lao không?"

" Đương nhiên nhận ra, mỗi ngày ta đều đi thăm hắn, thử xem có cơ hội đi vào gặp Thiên nhi được hay không."

" Tốt lắm, cha, chúng ta đi thôi." Hứa Hải Phong đứng lên nói.

Hứa Gia Bình cũng đứng lên, kỳ quái hỏi: " Chúng ta đi đâu?"

Hứa Hải Phong cười hắc hắc nói: " Đương nhiên là đại lao Thương Châu a."

Đọc truyện chữ Full