Phía tây kinh sư ngoài hai mươi lăm dặm là một bờ sông phong cảnh tú lệ, từng mảnh khói tỏa chậm rãi thăng lên, nguyên lai đã đến giờ cơm trưa. Một tòa quân doanh trú đóng tại nơi này, ở giữa quân doanh là một đại kỳ màu đen, chính là đại kỳ của Hắc Kỳ quân mới quật khởi tại Đại Hán đế quốc.
Trong doanh truyền đến tiếng binh khí giao nhau, Hứa Hải Phong đang quơ một thanh bách luyện kim cương kiếm cùng Lâm Trường Không giao chiêu.
Bên cạnh bọn họ là Trình Gia Huy cùng Trình Anh Danh đang tiến hành cuộc chiến sinh tử, hai người tựa hồ như có thâm cừu đại hận, xuất thủ không chút lưu tình, từng chiêu đều là trí mạng. Trình Gia Huy thắng nhờ kinh nghiệm phong phú, chiêu thức thành thục, nhưng Trình Anh Danh tuổi trẻ lực cường, dám đánh dám chịu, nội lực mạnh mẽ hơn hẳn kỳ thúc một bậc, nhất thời, hai người đánh thật ngang tay, khó phân hơn kém.
Hôm nay đã là ngày thứ mười Hứa Hải Phong trở lại đại doanh, ở đoạn thời gian này, Hứa Hải Phong có thể nói là xuân phong đắc ý. Từ sau khi xác định quan hệ cùng Lâm Uyển Nhàn, Hứa Hải Phong từ đó về sau không còn gối đầu cô đơn mà ngủ, mỗi ngày buổi tối đều ôm lấy vị tuyệt thế giai nhân cùng chìm vào mộng, nói không hết nỗi triền miên ân ái.
Sau khi nhận định được Phương gia làm chỗ dựa, hắn mới biết được lão bản đứng phía sau Túy Nguyệt Lâu chính là một trong tứ đại gia tộc Đường gia, mà Đường gia còn vì vị tân tú mới nổi của đương triều này, chẳng những mỗi ngày đều cung ứng hai vò Túy Nguyệt Tửu, còn là miễn phí đưa tặng. Đối với thể chất của Hứa Hải Phong mà nói, không có loại thuốc bổ nào càng bổ dưỡng hơn Túy Nguyệt Tửu, cho nên quà tặng đưa tới hắn không hề cự tuyệt, mỗi ngày đều uống không sót một giọt, đã thế còn chưa thấy thỏa mãn.
Lâm Uyển Nhàn lo lắng hắn uống quá nhiều rượu, sẽ không tốt cho thân thể, nhưng không nghĩ tới Hứa Hải Phong càng uống càng như rồng như hổ, mỗi đêm đều làm cho nàng lên đến đỉnh cao khoái cảm tới mấy lần, mà tinh hoa trong cơ thể Hứa Hải Phong cũng chảy vào cơ thể Lâm Uyển Nhàn, cho nên dù cho trong đêm Lâm Uyển Nhàn có uể oải tới cỡ nào, nhưng sáng sớm hôm sau cũng đều có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Nhờ tình yêu xoa dịu, Lâm Uyển Nhàn ngày càng thêm xinh đẹp, nếu không phải nơi này toàn bộ đều là huyết tửu chiến sĩ, không biết thưởng thức vẻ đẹp, chỉ sợ đã sớm làm cho lòng quân đại loạn. Ngoại lệ duy nhất là Tương Khổng Minh, sau khi hắn nhìn thấy biến hóa của Lâm Uyển Nhàn, cảm thán nói: " Cổ nhân nói, hồng nhan họa thủy, đúng là không sai."
Ngoại trừ việc này ra, Tĩnh Tâm Quyết của Hứa Hải Phong cũng nhờ đại lượng tinh khí bổ sung đột nhiên tăng mạnh, đã thành công tăng cấp thành tầng cảnh giới thứ sáu, đến tận đây luận bàn về công lực, Hứa Hải Phong đã bước chân vào hàng ngũ tiêu chuẩn nhất phẩm cao thủ. Công lực đã tới bước này, đủ loại diệu dụng liền trực tiếp biểu hiện ra, ngũ quan sáu thức của Hứa Hải Phong trở nên càng thêm linh mẫn bén nhạy, cỗ chân khí trong cơ thể lưu chuyển không ngừng, thân nhẹ như yến, đối với việc nắm giữ vận dụng chiêu thức, trở nên dễ dàng rất nhiều.
Đến lúc này Hứa Hải Phong mới rõ ràng, vì sao những võ lâm cao thủ đến được tiêu chuẩn nhất định, đều sẽ luôn ôm ấp ý định theo đuổi cảnh giới cao hơn, nguyên lai công phu càng cao thì sẽ mang đến cho người sự hưởng thụ càng cao. Liền giống như quyền thế, võ công cũng làm cho người ta có cảm giác thật là thỏa mãn.
Nội lực đề thăng, chiêu thức cũng không thể kéo xuống, mấy ngày nay Lâm Trường Không liền trở thành đối tượng bồi luyện của hắn. Mà Hứa Hải Phong vẫn còn cảm giác trói tay trói chân, nhưng cũng không hề là không có lực hoàn thủ. Đương nhiên nếu thật sự đánh nhau sống chết, vậy cho dù có thêm một Hứa Hải Phong cũng không phải là đối thủ của Lâm Trường Không.
Về phần Trình Anh Danh, tình huống của hắn cũng tương tự như Hứa Hải Phong, nội lực cũng đạt tới tiêu chuẩn nhất phẩm cao thủ, nhưng tu vi võ học lại theo không kịp, nhưng tình huống của hắn đơn giản rất nhiều, có những chiêu thức chỉ khi ở trong sống chết mà vận dụng mới có được sự thể ngộ lớn nhất.
Có huyết tửu của Hứa Hải Phong bổ sung không ngừng, Trình Anh Danh cùng những nhất lưu cao thủ trong Hắc Kỳ quân so đấu, tuy mỗi lần đều bị thương tổn trí mạng, nhưng chỉ còn dư lại một hơi thở, thì một lúc lâu sau cũng có thể hồi phục như cũ. Cứ như vậy, mười ngày sau, Trình Anh Danh cùng Trình Gia Huy đơn đả độc đấu, đã không còn rơi xuống hạ phong, chân chính chen chân vô hàng ngũ cao thủ nhất lưu giang hồ.
Chẳng qua hình dáng lúc này của Trình Anh Danh hoàn toàn khác hẳn ngày trước, trong lúc bị Phân Cân Thác Cốt Thủ hành hạ lại uống vào huyết tửu, tuy có thể bảo vệ tính mạng, nhưng thể cách của hắn lại xảy ra biến hóa thật lớn. Chẳng những gầy gò hơn rất nhiều, lại còn trống rỗng cao hơn mấy tấc, gương mặt cũng trở nên xấu xí không chịu nổi. Tương Khổng Minh lại hạ lệnh cạo trọc đầu hắn, cứ như vậy, cho dù là cha mẹ ruột có đứng ngay trước mặt, cũng khó nhận ra người này chính là con trai của bọn họ.
Nếu bộ dáng đã thay đổi, Tương Khổng Minh liền đổi tên hắn thành Hứa Hải Danh, làm thiếp thân thị vệ cho Hứa Hải Phong, đối với bên ngoài thì nói hắn là một vị tộc huynh của Hứa gia, tuy nhiên mọi người đều biết cách nói này vốn không thể gạt được hữu tâm nhân.
Về phần Trình Gia Huy, hình thể cùng thân thủ của hắn, thậm chí cả võ công đều đã định hình, hơn nữa hắn thành danh nhiều năm, người nhận ra hắn rất nhiều, cho nên tuyệt đối không thể quang minh chính đại lộ mặt, chỉ có thể ẩn trong bóng tối, làm kỳ binh sử dụng.
" Hống…" Lúc này ngoài bờ sông truyền đến một tiếng nổ vang, chốc lát sau, một trận tiếng cười sang sảng truyền khắp toàn doanh. Người có thể làm càn giữa quân doanh của Hắc Kỳ quân cũng không nhiều, ngoại trừ chủ tướng Hứa Hải Phong, cũng chỉ có tên điên như Tương Khổng Minh là có thể làm như thế.
" Chuyện gì xảy ra? Đi xem." Đã bị quấy rầy như vậy, Hứa Hải Phong cũng không còn hăng hái tiếp tục luyện công, mang theo mọi người đi tới bờ sông.
Chỉ thấy hơn mười tòa lò cao đứng vững nơi bờ sông, mấy trăm quân sĩ đang bận rộn tiến ra tiến vào, mà Tương Khổng Minh ngồi trên một chiếc xe đẩy, dương dương tự đắc phe phẩy chiếc quạt lông, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười như bị thần kinh, làm cho người ta dựng đứng tóc gáy.
Ánh mắt Tương Khổng Minh đảo qua, đã nhìn thấy đám người Hứa Hải Phong, hắn lập tức đứng lên, đi tới trước mặt Hứa Hải Phong hành lễ ân cần thăm hỏi.
" Ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?" Hứa Hải Phong bất mãn hỏi.
Tương Khổng Minh mỉm cười nói: " Học sinh đang dựng lò luyện thép, thẳng đến hôm nay mới đại công cáo thành, nhất thời hưng phấn, khó thể tự chủ, thất thố thất thố, còn thỉnh chủ công thứ lỗi."
Hứa Hải Phong nhìn những tòa cao lô xấu xí bên bờ sông, nghi hoặc hỏi: " Ngươi muốn luyện thứ gì vậy? Thứ này có ích lợi gì?"
" Học sinh muốn luyện thép, về phần luyện ra thép thì có thể chế luyện thành binh khí cùng hộ giáp."
" Tạo binh khí? Bằng vào thứ này sao?" Hứa Hải Phong chỉ vào cao lô hỏi.
Tương Khổng Minh cười to nói: " Hồi bẩm chủ công, tuy nhưng thứ này đều là loại thép thô, nhưng so với binh khí cùng hộ giáp hiện tại mà nói, đó là nguyên liệu nhất đẳng cực kỳ khó được."
Hứa Hải Phong nửa tin nửa ngờ gật đầu, nếu không phải mỗi hành động cổ quái của Tương Khổng Minh đều có thành quả, hắn cũng sẽ không tin tưởng: " Tốt lắm, ngươi cũng từ từ mà luyện, nhớ kỹ luyện thành đưa cho ta một thanh xem thử."
" Học sinh tuân mệnh." Tương Khổng Minh ứng tiếng đáp.
Trong mười ngày nay, trong kinh sư đúng là gió mây vần vũ, Trần Ấu Côn suất đội đem cả kinh sư cơ hồ lật ngược lại, nhưng kết quả còn không thu hoạch được gì.
Đến tận đây, tất cả mọi người biết đám người Trình Anh Kiệt đã dữ nhiều lành ít, Mẫn Trì Đường đám người ngoại trừ tiếp tục gây áp lực cho hình bộ, cũng không còn biện pháp nào khác.
Mà bởi vì việc này, những đại yến tụ hội của kinh sư cũng giảm bớt rất nhiều, những đại quan quý nhân thuộc phái thực lực khi ra ngoài đều có thủ vệ đề phòng sâm nghiêm, hộ vệ thành đàn. Mà không may nhất chính là Khải Tác thương nhân, không biết có bao nhiêu người bởi vì vậy mà thân hãm vào vòng lao lý, thậm chí cửa nát nhà tan.
Những đám lưu manh trong kinh sư cũng đã sớm bị đảo sạch không còn, tuy những phần tử hắc bang đặt chân tại kinh sư cũng có chút liên lạc với các quan trên, nhưng việc này đã không phải chuyện đùa, không người nào dám chặn chân vào trêu chọc Trình Anh Hào đang đỏ mắt, cho nên thành tích trị an trong kinh sư đã đạt tới đỉnh cao nhất trong mười năm qua.
Sau nhiều ngày khẩn trương như vậy, rốt cục bắt đầu có chút thư giãn, dù sao nơi này là kinh sư của Đại Hán, là trung tâm chính trị của đế quốc, người lui tới mỗi ngày có hàng vạn, lại làm sao có thể duy trì mãi trạng thái đề phòng cao độ như thế. Các buổi tiệc trong kinh sư lại bắt đầu lục tục triển khai, mà cuộc sống sinh hoạt tiêu dao của Hứa Hải Phong cũng đã bắt đầu kết thúc.
Nhìn hai tấm thiệp mời trên tay, Hứa Hải Phong thật đúng là không muốn để ý tới, nhưng hai cái tên trên thiệp lại nặng tựa ngàn cân, không chấp nhận cho hắn dùng một chữ " không" đáp lời. Bởi vì chủ nhân của hai tấm thiệp mời này phân biệt là đương triều đại vương tử Huệ Vương Lưu Chính Đình cùng ngũ vương tử Ngô Vương Lưu Chính Khải phát ra.
Chân chính làm cho Hứa Hải Phong buồn rầu cũng không phải là hai tấm thiệp mời này, mà là lời do Phương Lệnh Đức mang đến. Dựa theo Phương Lệnh Đức nói, đương kim bệ hạ có bảy hoàng tử, nhưng có tư cách kế thừa vương vị lại chỉ có hai người. Một chính là đại vương tử Huệ Vương Lưu Chính Đình, một chính là ngũ vương tử Ngô Vương Lưu Chính Khải. Hai người bọn họ vì tranh đoạt quyền kế thừa vương vị, đã đấu nhau không ngừng, nếu không phải còn bệ hạ tại vị, chỉ sợ đã xé rách da mặt, trực tiếp đối chiến.
Đến tận đây, Hứa Hải Phong mới hiểu rõ lúc cùng Phương Hướng Minh chia tay tại thành Lâm An, hàm ý của những lời hắn nói. Tới kinh sư nên nhìn nhiều nghe nhiều làm ít, không nên dễ dàng hứa hẹn chuyện gì. Nguyên lai Phương Hướng Minh đã sớm đoán được hai người này sẽ tới mượn hơi chính mình, cho nên lúc chia tay mới đem lời cảnh tỉnh. Hơn nữa vì hắn chiếu sáng một con đường sống, đó chính là phụ thuộc Phương gia, nếu không với một thiên tướng nho nhỏ như hắn, vô luận là đắc tội bên nào, đều khó tránh khỏi đại nạn.
" Khái…" Ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan, đem Hứa Hải Phong từ trong trầm tư gọi trở về, võ công của hắn có thành tựu, chỉ nghe thanh âm tiếng bước chân, liền biết ở ngoài cửa chính là quân sư Tương Khổng Minh.
" Quân sư mời đến." Hứa Hải Phong vội vàng hô.
Tương Khổng Minh do Lâm Trường Không làm bạn đi vào, lúc này Tương Khổng Minh đã là nhân vật số hai của Hắc Kỳ quân, vì thế vị nhất lưu cao thủ như Lâm Trường Không cũng phụng mệnh như bóng với hình bảo vệ sự an toàn của hắn cũng là chuyện đương nhiên.
" Không biết chủ công cho gọi, có chuyện gì không?" Tương Khổng Minh thi lễ hỏi.
Hứa Hải Phong cũng không nói nhảm với hắn, trực tiếp đưa hai tấm thiệp mời trong tay cho hắn. Tương Khổng Minh nhìn thoáng qua, như có điều suy nghĩ một lát, ngẩng đầu cười nói: " Chẳng lẽ là nhị vương tranh vị?"
Hứa Hải Phong chấn động, tuy hắn đã sớm biết Tương Khổng Minh có trí tuệ cực cao, bình sinh hiếm thấy, nhưng hắn chỉ vừa nhìn thiếp mời đã đoán được tám chín, điều này thật sự là làm cho người ta quá mức sợ hãi: " Quân sư nói không sai, ta đang muốn tìm ngươi hỏi cách đối phó."
Tương Khổng Minh mỉm cười không nói, chỉ là dùng tay ôm đầu, làm ra thái độ như mơ màng buồn ngủ. Hứa Hải Phong cùng hắn ở chung nhiều ngày, đã sớm quen với động tác của hắn, thoáng nghĩ, lập tức rõ ràng ý tứ, hỏi: " Ngươi muốn ta giả bộ bệnh?"
" Không sai, nếu chủ công vừa mới vào kinh, đặt chân chưa ổn, vậy không thể làm gì khác hơn là phải chọn một bên, nhưng hôm nay chủ công đã có Phương gia làm chỗ dựa, tự nhiên là không cần để ý tới. Mà bọn họ trước khi thế cục phân rõ ràng, cũng sẽ không tìm đến chủ công gây phiền toái, hoặc là nói không dám tới tìm Phương gia gây phiền toái." Tương Khổng Minh phân tích.
" Được, y theo quân sư nói, ta trở về viết thư cự tuyệt."
" Không ổn, chủ công đem hai tấm thiệp này giao cho Phương gia, do bọn họ ra mặt xử lý, như thế là tốt nhất."
Hứa Hải Phong nhìn thoáng qua Tương Khổng Minh, rốt cục thở dài nói: " Quân sư quả nhiên cao minh, ta thật sự là phục rồi."