DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thương Thiên Phách Huyết
Chương 164: Võ đạo cùng phách quyền

Hứa Hải Phong đưa hầu hài cho Lâm Trường Không đứng phía sau, vươn tay dán chặt vào sau lưng Lý Minh Đường, một cỗ chân khí vô cùng thuần hậu lập tức liên miên không dứt truyền nhập vào trong cơ thể Lý Minh Đường.

" Mang rượu đến…" Hứa Hải Phong thấp giọng quát.

" Tới." Có thể làm ra phản ứng nhanh như vậy, cũng chỉ có Tương Khổng Minh. Hắn cầm lấy hồ lô rượu đã sớm mở nắp, vạch miệng Lý Minh Đường, đổ vào.

Hứa Hải Phong sờ vào cổ họng Lý Minh Đường một cái, huyết tửu liền thuận lợi chảy vào.

Tương Khổng Minh thu hồi hồ lô rượu, hỏi: " Chủ công, thế nào? Cứu được không?"

Hứa Hải Phong lắc đầu không nói.

Tương Khổng Minh lấy làm kinh hãi, hỏi: " Chẳng lẽ ngay cả một thành cũng không có sao?"

Hứa Hải Phong lộ ra một nụ cười khổ, nói: " Nhiều nhất không vượt qua năm thành."

" Hư…" Tương Khổng Minh thở dài một hơi, nói: " Một viên hổ tướng như thế, nếu như vậy đã chết, quả thật quá đáng tiếc."

" Không sai." Hứa Hải Phong tràn đầy đồng cảm gật đầu.

Tương Khổng Minh kinh ngạc nhìn hắn một cái, hỏi: " Nếu chủ công cũng nghĩ như vậy, lại vì sao không ngăn cản hắn?"

Với linh giác của Hứa Hải Phong, tự nhiên không có khả năng không cảm ứng được ý tứ quyết chết của Lý Minh Đường, lại còn không hề đề phòng mặc cho hắn tự sát, chẳng trách Tương Khổng Minh kinh dị như thế.

Hứa Hải Phong lạnh nhạt cười nói: " Hắn lần này xả thân thành nhân, xứng với hai chữ anh hùng, ta lại như thế nào không thành toàn cho hắn. Nếu lần này hắn có thể sống lại, đó chính là cách thế làm người, cùng kiếp trước không hề quan hệ gì nữa."

Trong mắt Tương Khổng Minh hiện lên ý tứ không cho là đúng, nhưng hắn vẫn chưa phản bác, chỉ là chỉ vào những tù binh nói: " Chủ công có ý định xử trí bọn họ như thế nào?"

Hứa Hải Phong ngẩng đầu nhìn những tù binh còn đang thất thần kinh hồn, rốt cục nói: " Ta đã đáp ứng Lý Minh Đường, thả cho bọn họ một con đường sống."

Tương Khổng Minh cau mày, nói: " Chủ công cần gì như thế, những người này lưu trữ cũng là mối họa."

" Ta biết." Hứa Hải Phong quay đầu nhìn hắn, trầm giọng nói: " Lý Minh Đường là anh hùng, ta không muốn thất tín với anh hùng."

Tương Khổng Minh cười lạnh nói: " Anh hùng sao? Chỉ là từ xưa tới nay, được thiên hạ chỉ có kiêu hùng. Anh hùng, hai chữ này chỉ là vì phụ trợ cho kiêu hùng mà tồn tại làm tấm bia mà thôi. Anh hùng chân chính, lại có người nào có được kết quả tốt."

Hứa Hải Phong lộ vẻ kinh ngạc hỏi: " Quân sư đại nhân muốn ta nói mà không giữ lời sao?"

Tương Khổng Minh lắc đầu nói: " Đối đãi thần dân của mình, tự nhiên nói ra phải giữ lời, nhưng đối đãi địch nhân, sẽ không cần phải thủ tín." Hắn nuốt nước bọt, nói tiếp: " Huống chi, nơi này đều là Hắc Kỳ quân, không có người ngoài, chỉ cần tay chân sạch sẽ, lại làm sao lưu lại nhược điểm, cho người nắm lấy?"

Hứa Hải Phong mỉm cười, đè lại lồng ngực mình, nói: " Có lẽ việc này vĩnh không người biết, nhưng…lại không lừa được trái tim của ta. Ta không nghĩ muốn lưu lại sự tiếc nuối trong lòng, đừng quên, ta còn muốn truy đuổi cảnh giới tối cao của võ đạo, xem cái gì mới là cực hạn của nhân thể."

Tương Khổng Minh lập tức rõ ràng lời của hắn, Hứa Hải Phong là nói nếu hắn bội tín không giữ lời, dù là không ai hay biết, nhưng cũng sẽ lưu lại dấu vết trong tim của hắn, đối với sự đề thăng võ học của hắn sẽ trở thành chướng ngại thật lớn.

" Anh hùng là vũ giả theo đuổi, hoàng quyền là đỉnh cao kiêu hùng, xin hỏi chủ công bên nào nặng nhẹ?" Ánh mắt Tương Khổng Minh từ từ sắc bén, hắn lớn tiếng hỏi.

" Chẳng lẽ không thể kiêm cả hai sao?" Hứa Hải Phong như tự đùa giỡn hỏi.

" Cá cùng tay gấu, làm sao có cả hai? Từ xưa tới nay, chưa bao giờ có người làm được." Tương Khổng Minh hồi đáp.

" Thật không?" Hứa Hải Phong chậm rãi đứng thẳng thân thể, thân hình cũng không cao lớn đột nhiên phát ra một cỗ khí thế sắc bén uy nghiêm, hai mắt như điện, làm cho người ta không dám đối diện: " Vậy liền để cho ta – Hứa Hải Phong, đến làm đệ nhất nhân từ cổ chí kim đi."

Cảm thụ được hùng bá khí đầy trời vô tận, trong đôi mắt Tương Khổng Minh lộ ra một tia mê mang.

Người này rốt cục đã trưởng thành, phát triển tới mức làm cho Tương Khổng Minh hắn cũng không sao nhìn thấu nổi.

Ở bên trong, Tương Khổng Minh đã nhận thức ra được tác dụng mấu chốt, chỉ là khi điều này thật sự đã tới, trong tim của hắn đột nhiên cảm thấy như mất mác mờ mịt.

" Quân sư đại nhân, việc này ta đã quyết định, sự vụ cụ thể, cứ giao cho ngươi xử lý, hết thảy phí tâm." Hứa Hải Phong nhìn hắn mỉm cười gật đầu, không đợi Tương Khổng Minh lên tiếng, lại nhẹ nhàng đi xa.

Nhìn bóng lưng càng đi càng xa của hắn, Tương Khổng Minh trầm mặc một thoáng, rốt cục cười nói: " Thái Hành sơn mạch có tới hơn hai vạn sơn phỉ, cho dù ta thả mấy ngàn người này, bổ sung binh nguyên cũng là xước xước có thừa, Trường Không, ngươi nói đúng không?"

Lâm Trường Không thuận miệng ứng tiếng, chỉ là nhìn vẻ mặt khó hiểu của hắn, cũng không biết có hiểu được gì hay không.

Tương Khổng Minh ngẩng đầu nhìn trời, màn đêm trăng sáng nhô lên cao, bầu trời đầy sao, trên mặt của hắn như cao ngạo, như trào phúng, như khinh thường: " Người khác không có tiền lệ, đó là bởi vì sau lưng bọn họ không có ta…Tương Khổng Minh."

Tuy cũng là rất phí một phen sức lực, nhưng Tương Khổng Minh vẫn giữ lời không đem nhóm người này biến thành huyết tửu chiến sĩ, mà là đưa bọn họ đến Ngọa Long thành giao cho Đồng Nhất Phong an trí.

Đương nhiên, vì phòng ngừa phản loạn cùng bất an, nhóm người này bị phân tán an bày, Ngọa Long thành tiếp thu một bộ phận, đại để lại phân đến thành trấn chung quanh. Đối với sự oán hận của bọn hắn, mà dù là Tương Khổng Minh cũng không cách nào tiêu trừ trong thời gian ngắn, không thể làm gì khác hơn là bày xuất ra vương bài Lâm Uyển Nhàn.

Khi vị công chúa cố quốc này ra mặt trấn an, tâm tình chống cự quả nhiên là giảm bớt rất nhiều, hơn nữa nhóm người này từ cõi chết chạy ra, trong tâm lý cũng sinh ra biến hóa vi diệu, sau khi bị đánh loạn phân tán, dù là không cam lòng, nghĩ muốn có mưu đồ, tạm thời cũng không có khả năng.

Đám người Tương Khổng Minh cũng không nhàn rỗi, dời xong đám người này, lại vào núi, dựa vào thuật đọc tâm của Tương Khổng Minh cùng huyết tửu đặc biệt của Hứa Hải Phong, trong thời gian ngắn ngủi một tháng đã hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt sơn tặc.

Nhiệm vụ mà người khác nhìn vào vốn cho rằng không có khả năng hoàn thành lại bị bọn họ hoàn thành trong thời gian ngắn ngủi, nguyên nhân chủ yếu chính là vì bọn hắn có thể nắm giữ được tình báo chuẩn xác.

Vô luận là huyết tửu hay là thuật đọc tâm, đều là những vũ khí tốt nhất để dọ thám biết được tâm sự của đối phương.

Chỉ cần để sống một người, có thể ở trong thời gian ngắn ngủi sờ tới gốc rễ, đem địch nhân một lưới bắt hết.

Thái Hành sơn mạch rộng lớn khôn cùng, nhưng bước chân loài người cũng chỉ có thể dừng lại ở bên ngoài biên duyên, vốn là không ai dám xâm nhập sâu vào trong khu rừng già nguyên thủy này.

Nguyên nhân chính là như thế, đám người Hứa Hải Phong mới có thể mau lẹ chấm dứt công việc tiêu trừ phiến loạn. Nếu không chỉ riêng đi dạo một vòng trong núi non thì cũng đã đủ để lấy mạng của mọi người.

Sau khi công việc chấm dứt, Tương Khổng Minh liền dừng lại bên trong núi, điều động đông đảo tinh nhuệ tù binh, mạnh mẽ cho uống huyết tửu, lại từ Ngọa Long thành điều thêm bảy ngàn tuấn mã đưa vào núi.

Bảy ngàn tuấn mã này đều là do Tương Khổng Minh từ Hung Nô cùng Khải Tát đòi tới, mục đích chính là vì hôm nay.

Hai tháng sau, đợi khi Hắc Kỳ quân từ trong rừng sâu đi ra, đã đạt tới một vạn kỵ binh bộ đội.

Chỉ là không người nào biết, hưởng danh nhân nghĩa Hứa Hải Phong ngay sau khi hắn rời đi khỏi Thái Hành sơn mạch, rừng già nguyên thủy này đã có thêm mấy ngàn oan hồn.

Trở lại Ngọa Long thành, Tương Khổng Minh lập tức từ trong quân giáo mở ra lớp học mới, sáng lập một nghề nghiệp hoàn toàn mới, quân y.

Bởi vì thời gian gấp gáp, lớp học này chủ yếu nhất cũng chỉ có hai nội dung: một là băng bó, chính là lúc bị ngoại thương, làm sao tiến hành phương thức băng bó chính xác. Thứ hai chính là đem những thanh môi tố( thuốc khử trùng) tiến hành giảng dạy, dùng loại dược vật này thì vết thương trên cơ bản sẽ không bị nhiễm trùng, cũng sẽ không lưu lại di chứng về sau, giảm được sát xác suất tử vong thật lớn cho người bệnh.

Mặc dù cũng có những người có thể chất không thích hợp sử dụng thanh môi tố, nhưng so sánh với tác dụng của nó, chút khó khăn nho nhỏ ấy cũng không gì đáng nói.

Lại qua thêm nửa tháng, đám người Hứa Hải Phong đã đi tới Ngọa Long thành hơn nửa năm.

Trải qua hơn tháng tuyên dương, do ba đại thế gia dẫn đầu tạo ra những hoạt động tới đỉnh cao, mỗi ngày tài nguyên tràn vào, vì Hứa Hải Phong mang đến thực lực kinh tế vô cùng hùng hậu.

Mà lúc này, dưới tình huống không người hiểu biết, Tương Khổng Minh mang theo Triết Biệt, An Đức Lỗ huynh đệ cùng với hơn mười vị huyết tửu chiến sĩ đã đạt tới cảnh giới nhị phẩm cưỡi khoái mã, rời đi Ngọa Long thành.

Sau khi bọn họ rời đi, nhiệm vụ tập kích thôn xóm Khải Tát nhân giao lại cho Phương Hướng Minh toàn quyền phụ trách.

Phương Hướng Minh tự nhiên biết được đối thủ sau này của bọn họ sẽ là Khải Tát nhân, mà thực lực mạnh mẽ của Khải Tát nhân cũng không phải một tòa Ngọa Long thành nho nhỏ có thể so sánh, chiến đấu du kích là lựa chọn không sai để đối phó với Khải Tát nhân.

Vì vạy, hắn đem những lần tập kích này biến thành cơ hội luyện binh cực kỳ khó được, mỗi ngày, không ngừng quấy rầy, làm cho Khải Tát nhân gà bay chó sủa, lòng người bàng hoàng.

Tuy cuối cùng vì đối phương không ngừng tăng binh mà phải buông tha cho, nhưng lúc này đám người Phương Hướng Minh đã phi thường quen thuộc loại kế hoạch chiến thuật vô lại này.

Nhưng có một câu chuyện làm người trong Ngọa Long thành hứng thú bàn tán nhất, chính là Phương Doanh Anh Phương đại tiểu thư lại đi đảm nhiệm chức huấn luyện viên tại quân giáo.

Có lẽ sinh ra trong quân nhân thế gia, nàng lại có được thiên phú siêu việt so với người thường, tóm lại, có sự gia nhập của nàng, làm cho quân giáo phát ra một sức sống cùng sinh cơ mới, những đệ tử do nàng chỉ dạy, thành tích luôn đứng đầu toàn quân giáo.

Xuân đi đông đến, lại một năm trôi qua.

Đám người Tương Khổng Minh trong sự chờ mong đỏ mắt của Hứa Hải Phong, rốt cục an toàn trở về, chứng kiến đoàn người phong trần sương gió, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vui sướng, Hứa Hải Phong lập tức biết được chuyến này bọn họ đã đạt thành mục tiêu.

Hộ tống bọn họ đi về, lại có một người ngoài, một người làm cho người ta nghĩ không ra, cơ hồ có thể dùng từ địch nhân để mà hình dung.

Trình gia một đời tuổi trẻ danh vọng, tây bắc đại doanh Thương Lang quân đoàn phó thống lĩnh Trình Anh Hào.

Dưới sự dẫn đường của Hứa, Tương hai người, Trình Anh Hào đi vào nghiên cứu viện mà không bị người ngoài hay biết, hơn nữa còn là đi thăm Gia Cát thần nỗ do Tương Khổng Minh chủ trì sáng tạo.

Khi hắn rời đi Ngọa Long thành, đã hạ xuống một danh sách đặt hàng với số tiền thật lớn.

Mùa đông này, nhất định là một mùa đông vô cùng bận rộn, vô số giao dịch ở ngoài sáng trong tối thường xuyên tiến hành.

Bước chân thời gian đối với bất cứ kẻ nào cũng đều công bình, khi trời rét qua đi, xuân ấm hoa nở, một hồi đại chiến đã thay đổi vận mệnh cùng lịch sử cả đại lục đã lặng yên không một tiếng động kéo ra bức màn che của nó.

Mà lúc này Hứa Hải Phong cũng từ một tiểu binh vô danh không tiếng tăm phát triển thành một nhân vật mấu chốt đủ làm ảnh hưởng toàn cục diện.

Hắn đã có được lòng tin tưởng cùng thực lực có thể sánh vai cùng bất kỳ thế lực nào trên đại lục.

Hắc Kỳ quân đã gia nhập vào trận đánh cuộc lấy thiên hạ làm bàn cờ.

Kim qua thiết mã, trục lộc Trung Nguyên. Bạn đang đọc chuyện tại

( Dịch thoáng: Ngựa sắt tung vó, tranh hùng Trung Nguyên).

Đọc truyện chữ Full