DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thương Thiên Phách Huyết
Chương 286: Công doanh (thượng)

Một gã binh lính Khải Tát ngáp mạnh, đi ra doanh trướng, vặn mạnh người một cái.

Tuổi hắn không còn nhỏ, ít nhất đã hơn bốn mươi tuổi, càng làm cho người kinh ngạc chính là, hắn lại có gương mặt của người đông phương.

Ngáp, ngẩng đầu híp mắt nhìn rặng mây đỏ trước mặt, lại nên làm việc.

Tối hôm qua, Ban Khắc La Phu Đặc tướng quân dẫn đại đa số binh sĩ rời khỏi doanh địa, tuy không biết hắn đi đâu, đi làm gì, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm dĩ vãng, hắn cũng biết có một hồi đại chiến sắp bộc phát.

Đúng ra điều này cũng không quan hệ gì tới hắn, trong tim của hắn chỉ biết vạn phần may mắn, bởi vì chính mình chỉ là một gã hỏa đầu(nấu bếp)công mà thôi.

Nhưng hôm nay, tim của hắn lại rối loạn.

Bởi vì lần này, Ban Khắc La Phu Đặc tấn công chính là Đại Hán, là đệ nhất đế quốc đông phương, cũng là tổ quốc của hắn.

Vừa đi vừa suy nghĩ, thanh danh của Ban Khắc La Phu Đặc không phải được thổi phồng, hắn có chân tài thực học, hoàn toàn dựa vào chiến công tích lũy mà ra. Hơn nữa thủ đoạn của hắn tàn nhẫn, người khác phát lạnh.

Vậy lúc này đây, quốc gia của mình sẽ phải gặp tai nạn lớn cỡ nào?

Đột nhiên run lên, hắn ngừng chân, nghiêng tai lắng nghe.

Tùy quân mấy chục năm, tuy không có công tích gì đáng nói, nhưng trong bất tri bất giác hắn đã luyện được sự thính tai.

Trong loáng thoáng, hắn tựa hồ nghe được thanh âm có người hừ nhẹ, tựa hồ đang gặp phải một loại áp lực cực độ thống khổ. Hắn nhìn chóng khom thấp xuống nửa người, nhẹ chân nhẹ tay trốn vào sườn của lều trại bên cạnh, cẩn thận ló đầu ra.

Nương theo ánh lửa yếu ớt, có chút thoáng nhìn, hắn gần như nhìn thấy có một đôi chân đang nhanh chóng súc lại trong bóng tối của lều trại. Tim của hắn nhảy lên dữ dội, hai chân kia, chính là bị người lôi kéo vào.

Hắn lập tức rõ ràng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Lưng của hắn trong nháy mắt ướt đẫm mồ hôi lạnh, mắt của hắn loạn chuyển, nhưng cũng không từng lộ ra, chốc lát sau, liền len lén rời đi.

" Địch…"

Một tiếng gọi cực kỳ sợ hãi còn chưa kịp truyền ra, cổ họng của hắn đã dễ dàng bị người bóp chặt.

Nhưng thanh âm của hắn dù sao vẫn kinh động được Khải Tát nhân đã sớm có chuẩn bị.

Đêm nay là đêm quyết chiến, nên bọn họ cũng không hề ngủ. Dù là mấy ngàn kiêu dũng phụng mệnh thủ trại cũng không hề ngủ.

Bọn họ mặc sẵn áo giáp, đã làm xong chuẩn bị tùy thời ứng biến.

Đột nhiên, nghe được tiếng hét ngoài ý liệu, tâm tình bọn họ vốn đang khẩn trương cũng thoáng căng thẳng lên.

Đám kỵ sĩ chui ra khỏi doanh trướng của mình, bọn họ giương mắt vừa nhìn, phía trước doanh địa một mảnh đen nhánh, cũng không có cảnh triệu gì có thể đoán được, nhưng trong màu đen mênh mông, đã có tiếng sa sa cực nhỏ, hơn nữa còn từ từ tăng lớn.

" Địch tập…"

Sắc mặt những lão binh đồng thời thay đổi, bọn họ rống lớn.

" Đại môn, đóng đại môn…" Một thanh âm uy nghiêm vang lên trong đám người.

Phảng phất như trong mộng mới tỉnh, Khải Tát nhân rút ra binh khí, hướng đại môn doanh địa chạy đi.

Nhưng khi bọn hắn đến gần đại môn doanh địa, nghênh đón bọn hắn cũng là những thanh phi đao trí mạng.

Người thi triển phi đao, thủ pháp cực chuẩn, nhắm vào không là mi tâm thì là cổ họng, gần trăm quang mang màu bạc cắt qua bầu trời đêm đen kịt, xuyên thấu qua chỗ yếu hại của địch nhân.

Không kịp đề phòng, Khải Tát nhân đồng loạt ngã xuống đất, nhưng những binh lính phía sau lại không hề dừng lại đạp lên thi thể bọn họ vượt qua.

Bộ đội đặc chủng vừa mới thi triển qua một vòng phi đao bất đắc dĩ tản ra, phi đao tuy tốt, nhưng khoảng cách dù sao quá ngắn, nếu thật bị Khải Tát nhân dây dưa, cho dù võ công cao cường cũng là vô dụng.

Ngay khi Khải Tát nhân sắp chạy tới đại môn, đột nhiên một đạo quang hoa hiện lên, dù là dưới trời đêm tối đen, cũng lóe sáng quang thải đẹp mắt.

Khải Tát nhân chạy phía trước đột nhiên ngã ngửa, phảng phất như bị vật gì nặng nề đập vào bay ngược về phía sau.

Giữa không trung, sau lưng hắn mở ra một lỗ hổng lớn như cái bát, một điểm hàn mang từ trong bắn ra, xuyên qua thân thể một gã binh lính phía sau, đem người thứ ba vững vàng ghim lên mặt đất.

Mọi người đưa mắt nhìn lại, dưới ánh lửa chiếu rọi, một mũi điêu lĩnh tiễn đang run rẩy không ngớt.

Uy lực một mũi tên, đã lấy đi ba tính mạng.

Vô số ánh lửa loang loáng chiếu rọi cắt qua phía chân trời, giữa không trung để lại từng đạo dấu vết thật rõ ràng.

Trước cửa đại doanh trăm thước, đã thành cấm địa, kẻ đi vào hẳn phải chết.

" Triết Biệt…"

Những thành viên bộ đội đặc chủng dừng lại phía trước đồng thời trong lòng đều âm thầm kêu lên, tài bắn cung của Triết Biệt bọn họ đều đã từng xem qua, nhưng khi Khai Thiên Cung thật sự hướng địch nhân xuất thủ, mới để cho bọn họ thật sự nhận thức ra sự kinh khủng của Triết Biệt.

Bọn họ tạm thời còn như thế, còn Khải Tát nhân vừa mới kiến thức thần tiễn của Triết Biệt thì càng ngây ra như con gà gỗ.

Đại danh của Triết Biệt sớm đã danh dương thiên hạ, chỉ nghe qua với tận mắt nhìn thấy, đó là hai loại cảm giác khác hẳn.

Tiếng sa sa dần dần lớn hơn, Lưu Tuấn Thư suất lĩnh bộ đội vạn người đã tiếp cận doanh địa của Khải Tát nhân. Tới phạm vi này, nhiều người như vậy mà muốn ẩn giấu hành tung, vốn là một sự chê cười.

Huống chi, từ trong doanh địa cũng truyền đến một mảnh ồn ào, không cần phải nói, hành tung đội ngũ của mình đã bị phát hiện. Lưu Tuấn Thư tinh thông quân pháp, tới bước này, hắn hạ mệnh lệnh toàn lực đi tới, không còn gì cố kỵ.

Khi thần tiễn của Triết Biệt rốt cuộc dừng lại, toàn bộ Khải Tát nhân sắc mặt trắng bệch nhìn theo phương hướng những mũi tên bay tới, đã không còn ai dám tiến lên trước nửa bước.

Bên ngoài doanh địa, đám người đen kịt đang không ngừng tới gần, tốc độ của bọn họ tuy nhanh, nhưng vẫn duy trì đội liệt tương đối ổn định.

Thành vệ quân của Ngọa Long thành dù sao cũng chỉ là tân quân, cùng những lão binh chinh chiến nhiều năm không cách nào so sánh, nên tinh thần đoàn đội càng phát ra trọng yếu.

Cũng may những người này xem như là thân binh của Hứa Hải Phong, những tướng lãnh sơ, trung cấp trong quân đều được học tập bên trong quân giáo thật nghiêm khắc dưới tay Hứa Hải Phong.

Trải qua được bồi huấn thật hệ thống, biểu hiện của bọn họ vượt xa nhưng tướng lãnh tân binh khác, nên suất lĩnh đội ngũ càng có lực chiến đấu nhất định.

Hôm nay, dưới sự suất lĩnh của Lưu Tuấn Thư, chính là bọn hắn lần đầu tiên chiến đấu.

" Oanh…"

Nương theo tiếng đổ sụp ầm ầm của đại môn doanh địa, vô số thành vệ quân bày thành trận hình rậm rạp, trong ánh mắt kinh dị của Khải Tát nhân đi đến.

" Sát…"

Không biết bên nào đã điểm đốt ngòi thuốc nổ bằng lời hét này, tóm lại chỉ trong một khắc, bọn lính của song phương bắt đầu kịch liệt chiến đấu.

Khải Tát nhân thân thể cao, ngựa lại lớn, lực lượng của bọn họ so với thành vệ quân lớn hơn rất nhiều, trọng yếu hơn là bọn họ đều là lão binh kinh nghiệm chiến trường. Vì vậy tuy nhân số của bọn họ chỉ có ba ngàn người, nhưng đối mặt hơn vạn thành vệ quân, bọn họ vẫn phát động công kích không sợ hãi.

Đối mặt Khải Tát nhân như sói như hổ, thành vệ quân có một tia dao động, đó là sự sợ hãi đối với chiến tranh xuất ra từ bản năng.

" Chúng quân sĩ nghe, giết một tên địch, thưởng ngân mười lượng, trảm thủ lĩnh địch, quan thăng ba cấp, ai tháo lui, giết không tha, tru cả nhà…"

Một tiếng quát phát ra từ miệng Lưu Tuấn Thư, vị tướng lãnh trong ngày thường ôn nhu văn nhã lúc này đôi mắt trợn tròn, đầy mặt sát khí.

Ở bên người hắn, một tổ hắc y quan môn quân pháp giơ lên cung nỗ trong tay, chỉ cần có người khiếp đảm bỏ chạy, chờ đợi bọn họ chính là kết quả vạn tiễn xuyên tâm.

Những hán tử thành vệ quân cắn răng, cầm lên vũ khí, nếu không còn đường lui về phía sau, vậy duy nhất có thể lựa chọn chính là dũng mãnh tiến về phía trước.

Hai quân nặng nề đánh vào một chỗ, khơi dậy vô số lửa hoa cùng tiếng hét hò điếc tai.

Một phương nhân số chiếm ưu thế, quân liệt chỉnh tề, một phương là lão binh sa trường, thủ đoạn tàn nhẫn. Trong khoảng thời gian ngắn, dây dưa cùng một chỗ, ngay đại môn doanh địa, không còn một chỗ trống, vô số đao quang kiếm ảnh tung bay, tùy thời đều có người nặng nề nằm xuống, cũng vĩnh viễn không thể đứng dậy.

Đang trong lúc hai quân giao chiến, một thanh âm giống như tiếng sét ngang trời từ phía mặt sau thành vệ quân truyền đến.

" Cút ngay hết cho lão tử…"

Như phụng thánh chỉ, những thành vệ quân lập tức tách ra một con đường lớn, mọi người không để ý trước mặt có đại địch, không hẹn mà cùng lựa chọn né tránh. Biến cố không hề dự triệu này, khiến cho cả đội ngũ lập tức liền hỗn loạn.

Khải Tát tướng lãnh đang ở một bên chỉ huy liền vui mừng, tuy hắn cũng không biết vì sao người Hán lại đột nhiên làm ra cử động giống như tự sát, nhưng đây là chuyện mà hắn không cần phải suy nghĩ.

Hắn muốn làm, chính là bắt giữ từng cơ hội, dẫn dắt bộ đội của mình lấy được thắng lợi cuối cùng.

Cử động ngu ngốc của người Hán, vừa lúc cho hắn một cơ hội lợi dụng.

Ra lệnh một tiếng, bộ đội Khải Tác nhân thừa cơ mà vào, bọn họ chạy ào vào giữa thông lộ do người Hán vừa tạo ra. Bọn họ đang muốn thẳng tắp đi tới, mượn cơ hội này cắt quân đội người Hán ra làm hai đoạn.

Nhưng mà lúc này, biến hóa nổi lên.

" Hô…"

Một tiếng xé gió truyền đến, cơn gió cường đại thổi trúng vạt áo mọi người bay tung, vài tên Khải Tát vừa chạy vào thông lộ đột nhiên phát giác trước mắt tối sầm lại, ánh lửa trước mắt giống như bị vật gì che lên.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn quanh, một vật khổng lồ đang đè xuống từ bên trên, Khải Tát nhân cầm đầu can đảm hơn người, hắn lâm nguy không hãi sợ, lập tức ứng chiến.

Chỉ thấy hắn huy đao chém lên đầu, nhanh như thiểm điện.

Nhưng một đao tràn ngập lực lượng cùng tốc độ chém vào kiện vật thể trên đầu, lại phát ra một tiếng đinh đương thanh thúy vang rền.

Một đao kia không có chút hiệu quả, vật thể kia cũng không hề bị hắn chém thành hai mảnh như trong dự liệu.

Trong ánh mắt sợ hãi định thần nhìn kỹ của hắn, thứ kia cũng không hề dừng lại mà đè ép đi xuống.

" A…"

Tiếng kêu thê lương thảm thiết nương theo tiếng nổ kinh thiên động địa, mọi người cùng ngưng mắt nhìn lại.

Một thanh đồng sư tử khổng lồ không biết từ khi nào đã đứng vững ngay giữa thông lộ, bên dưới nó, một vũng máu đen sẫm đang từ từ lan tràn ra, tên Khải Tát nhân kia đã bị sinh sôi đè chết.

" Ha ha ha…"

Tiếng cười điên cuồng đinh tai nhức óc truyền đến, trong lòng mọi người đồng thời sinh ra từng trận rét lạnh.

Một thân ảnh cao lớn đến mức làm người khác khó thể tin xuất hiện ngay trước mặt Khải Tát nhân, một tay hắn nâng lên một thanh đồng sư tử khổng lồ không hề kém hơn thân hình hắn.

Hắn đi tới bên cạnh đồng sư tử đứng sững trên thông lộ, đưa tay nhấc lên, thanh đồng sư tử nặng ngàn cân vừa mới đè nát một người, bị một bàn tay của hắn nhẹ nhàng nhấc lên.

" Đám thỏ chết tiệt, lão tử đã tới."

Tần đại dũng sĩ hưng phấn đến phát run cả người, đồng sư tử trên tay hắn đã thật lâu không có uống qua máu tươi, thật sự là đã lâu lắm, lâu đến mức đã sắp bị người quên lãng đi.

Đọc truyện chữ Full