DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thương Thiên Phách Huyết
Chương 294: Luận địch (hạ)

" Chi…" Tiếng mở cửa nặng nề vang lên.

Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng dời về đại môn.

Một vị lão nhân tóc bạc chậm rãi đi vào, tuy hắn lớn tuổi, nhưng thân thể vẫn còn cường tráng, bước đi tuy không hổ hổ oai phong, nhưng cũng tinh thần chấn hưng tỉnh táo, không có cảm giác như những lão nhân bình thường yếu nhược khác.

" Gia gia? Sao lão nhân gia lại tới." Lộ Thông Châu kinh hô một tiếng, như chạm điện nhảy dựng lên, vài bước đã đến bên người lão nhân, theo thói quen đỡ lấy cánh tay hắn.

Lộ Đỉnh Thịnh nhìn hắn khẽ gật đầu, đối với đứa cháu kiệt xuất này của mình, hắn mười phần hài lòng. Chỉ là đối với sự khôn khéo tinh minh của hắn, cũng có một tia lo lắng mơ hồ.

Vị trí gia chủ họ Lộ, không hề truyền cho nhi tử của lão, mà là trực tiếp giao cho đời thứ ba. Chuyện này từng khiến cho trong gia tộc nổi lên sự biến hóa ngất trời một thời gian.

Chẳng qua dưới sự trấn áp lôi đình gần như máu tanh của lão nhân gia, hết thảy những thanh âm phản đối đều tiêu thanh diệt tích trong khoảnh khắc.

Mấy năm sau, Lộ Thông Châu quả nhiên chưa từng phụ kỳ vọng, thế lực nhà họ lộ tại tây bắc càng thêm vững chắc, cũng có xu thế như mặt trời lên cao.

Chẳng qua, đối với một lão nhân đã nhìn thấu nhân tình cố sự mà nói, đây lại chưa hẳn là một chuyện tốt.

Thịnh cực sẽ suy, đạo lý này hắn hiểu, cũng kiến thức qua. Chỉ là nghé con trẻ tuổi mới sinh, cũng chưa hẳn chịu đặt vào lòng.

" Lão tướng quân."

Tiếng kêu cung kính cắt đứt ý nghĩ lão nhân, hắn than nhẹ một tiếng, người già, chính là không tránh được hay miên man suy nghĩ, lúc này cũng thất thần cũng không sao tránh được.

" Hứa tướng quân, Phương tướng quân." Lão nhân gia cười híp mắt gật đầu, đột nhiên nghiêm mặt nói: " Lời của các ngươi, lão phu ở ngoài cửa nghe được rõ ràng. Thực lực của Khải Tát nhân quả thực không thể xem thường."

Đối với vị lão nhân từng tham gia chiến dịch bắc cương bốn mươi năm trước này, không người nào dám can đảm có điều thất lễ, dù là Tương Khổng Minh cũng phát ra ý tôn kính từ sâu trong nội tâm.

Trịnh trọng gật đầu, Hứa Hải Phong nói: " Lão tướng quân yên tâm."

Phương Hướng Minh cũng nghiêm nét mặt nói: " Có ngài ở đây chủ trì đại cục, chúng ta tự nhiên không có khinh địch."

Lộ Đỉnh Thịnh bật cười nói: " Chủ trì đại cục? Nhờ vào lão đầu tử như ta sao, hay là thôi đi, đi theo sau lưng các ngươi phất cờ hò hét còn có thể được một chút, thật muốn lao tâm lao động, lão đầu khớp xương của ta sẽ ăn không tiêu."

Mọi người đều buồn cười, cho dù người vốn thật sự không vui, cũng miễn cưỡng giả vờ cười, cười thất thanh.

" Các ngươi thương lượng đi, lão nhân ta chỉ ngồi chỗ này nghe một chút. Coi như ta không có ở đây là được." Lộ Đỉnh Thịnh liên tục phất tay, bảo mọi người cứ việc tiếp tục.

Kể cả Hứa Hải Biển, mọi người vui vẻ ngồi xuống, chỉ là trong lòng mỗi người đều nhịn không được mà nói thầm.

Nếu vị lão nhân gia đã tới, còn ngồi ở nơi này, nghĩ muốn xem hắn như không tồn tại, thì làm sao có khả năng này chứ.

" Đường gia chủ." Tương Khổng Minh đột nhiên mở miệng nói.

Đường Khải lại mỉm cười, hỏi: " Tương quân sư có gì chỉ giáo."

Trong lòng hắn cố ỵ vị quân sư đại nhân này còn hơn xa bất cứ kẻ nào, nghe hắn gọi, vội vàng trả lời, chỉ là biểu hiện của hắn thong dong không chút bức bách, cũng nhìn không ra có gì không ổn.

Tương Khổng Minh phe phẩy cây quạt, nói: " Khải Tát nhân ngay từ đầu không dùng thần điện kỵ sĩ đoàn, có lẽ học sinh còn có thể giải thích một chút."

" Nga…Đường mỗ rửa tai lắng nghe."

Ánh mắt Tương Khổng Minh đảo qua chung quanh, kể cả Lộ Đỉnh Thịnh, ai cũng có vẻ tò mò hiện lên trong ánh mắt. Hắn hài lòng nói: " Tuy quốc thổ cùng dân cư của Khải Tát không kém hơn Đại Hán chúng ta, nhưng chế độ của bọn họ lại khác với chúng ta."

Thanh âm Tương Khổng Minh từ từ gia tăng: " Thần điện kỵ sĩ đoàn dù là Khải Tát đại đế cũng không thể sai phái, cho nên không thể xuất hiện trên chiến trường. Điều này cũng là chuyện đương nhiên thôi."

" Không chịu hoàng đế sai phái? Chẳng lẽ quân quyền của Khải Tát đại đế bị mất?" Một người khó hiểu hỏi.

" Không, tại Đại Hán chúng ta, hoàng đế bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, miệng vàng lời ngọc, chính là pháp luật cao nhất của quốc gia. Nhưng Khải Tát thì khác, ở trên hoàng đế, còn có một sự tồn tại càng sùng cao hơn."

Lời này của Tương Khổng Minh giống như một viên đá lớn ngàn cân bỏ vào trong đầm nước nhỏ, khơi dậy một mảnh sóng lớn.

" Là ai, lại còn tôn quý hơn cả hoàng đế hay sao?"

Ánh mắt của Tương Khổng Minh lại quét một vòng, đem vẻ mặt mọi người thu vào trong mắt.

Trong số bọn họ giống như Phương Hướng Minh, Lộ Đỉnh Thịnh những lão bài thế gia xuất thân thực quyền, vẫn còn giữ bộ dáng thản nhiên tự tại, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, rõ ràng đã sớm biết việc này.

Mà tỏ vẻ kinh ngạc, là những trung đẳng thế gia còn đang bồi hồi nơi ngưỡng cửa cao cấp thế gia.

Tuy bọn họ cũng có thể xưng bá một phương, nhưng so sánh với tam đại thế gia cùng tây bắc vương, vậy không chỉ là kém một bậc.

Cho nên, Phương Hướng Minh bọn họ tự có con đường có thể dọ thám tình báo của Khải Tát nhân, nhưng bọn họ đối với việc này thì không khả năng.

Thông qua vẻ mặt của bọn họ, Tương Khổng Minh lập tức nắm giữ được một chút chuyện mà chính mình muốn biết.

Ngoại trừ những con cháu đại hình thế gia, những gia hỏa bất động thần sắc, không tu dưỡng được đến mức có thể giấu diếm qua được hắn, chính là những người có quan hệ mật thiết với mấy đại thế gia, nên mới biết được bí mật mà không muốn người biết.

Mà mấy thế gia có quan hệ vẫn còn khoảng cách xa xa, trong ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc, mà bọn họ mới là đối tượng mà Tương Khổng Minh muốn tranh thủ.

Tuy những người này chỉ là những cọng cỏ nhỏ lung lay đầu tường, dưới cơn gió thổi mạnh, sẽ theo gió mà ngã.

Nhưng nguyên nhân chính vì như thế, bọn họ mới là người dễ dàng mượn hơi nhất.

Ngoài ra, chỉ cần thực lực của mình hùng hậu tới mức làm người khác sợ hãi, đủ để áp đảo bất cứ kẻ nào, vậy những người này tuyệt đối sẽ không làm phản.

Mỉm cười, Tương Khổng Minh trả lời: " Thần…"

" Thần?" Thanh âm ngoài ý muốn thay nhau vang lên.

Những người không rõ nội tình, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc rất buồn cười.

Nói đến quỷ thần, từ trước đến giờ vốn là việc hư vô mờ mịt, có thể đem gia hỏa nhìn không thấy, sờ không được ngồi lên đầu hoàng đế, cũng chỉ có những đám dã man mới làm được mà thôi.

Tương Khổng Minh đối với tâm tư của bọn họ hiểu rõ như lòng bàn tay, nói: " Quỷ cùng thần, mỗi một quốc gia đều có chính thần linh của mình. Nhưng có thể đạt được quy mô kích thước vĩ đại như vậy, cũng chỉ có Khải Tát nhân."

Một người chậm rãi đứng lên, hỏi: " Tương đại quân sư, ý của ngài, chẳng lẽ thần điện kỵ sĩ đoàn xuất phát từ thế lực của thần linh kia?"

" Không sai." Tương Khổng Minh vẻ mặt ngưng trọng: " Khải Tát nhân có hai bệ hạ, một là hùng chủ một đời Khải Tát đại đế, còn một là người phát ngôn của thần linh tại phàm trần giáo hoàng bệ hạ. Mà thần điện kỵ sĩ đoàn xuất thân từ giáo đình, là một trương vương bài lớn nhất trong tay giáo hoàng bệ hạ."

" Hai bệ hạ?"

Những lời này phảng phất tạo sự trùng kích càng lớn hơn nữa cho bọn họ, lúc này dù là bậc lão thành ổn trọng như Lộ Đỉnh Thịnh, trên mặt cũng không tự chủ được lộ ra vẻ mất tự nhiên.

Trời không có hai mặt trời, nước không thể hai chủ.

Đây là chuẩn tắc duy nhất của Đại Hán quý tộc đời đời truyền thừa. Đối với giáo hoàng đại nhân có thể đè nặng lên đầu hoàng đế Khải Tát kia, bọn họ vô cùng tò mò, nhưng lớn hơn nữa chính là khiếp sợ.

" Đám dã man này, cũng dám làm ra việc đại nghịch bất đạo như vậy, chẳng lẽ Khải Tát đại đế chỉ biết im lặng sao?"

" Tại Khải Tát, đại sự chân chính không phải do một mình Khải Tát đại đế quyết định, mà phải trải qua viện nguyên lão thẩm hạch, bỏ phiếu, mới có thể sinh tác dụng." Tương Khổng Minh nhẹ nhàng giải thích.

Chẳng qua, lời giải thích này làm cho những người hoàn toàn không biết kia cảm thấy một tia dao động khó thể che giấu.

Nếu nói có một thần linh vô hình có thể đè ép được Khải Tát đại đế, tuy bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng cũng không phải là không cách nào tiếp nhận.

Bởi vì vô luận là ai, dù hắn có tin tưởng hay không, tận sâu trong nội tâm hắn, đối với những thứ thần thần bí bí đều có một tia kính sợ thật sâu.

Đối với những việc mà không cách nào lý giải, mọi người tự nhiên sẽ quy cho quỷ thần, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà quỷ thần sinh ra.

Điểm này dù là thánh nhân cũng khó có thể may mắn thoát khỏi. Đặc biệt là lão nhân như Lộ Đỉnh Thịnh, ngược lại bởi vì sống lâu năm, đối với những chuyện không cách nào nói ra đạo lý cũng thấy được càng nhiều, trong lòng tự nhiên cũng tin hơn.

Nói đến thần minh, dù sao cũng có mị lực có một không hai, không phải những phàm phu tục tử có khả năng đánh giá.

Chẳng qua sự tồn tại của nguyên lão viện liền thật sự hoàn toàn phá vỡ sự nhận thức từ trước tới nay của bọn họ. xem tại TruyenFull.vn

Hai loại quan niệm tư tưởng bất đồng mở rộng theo quy mô chiến tranh, rốt cục cũng xảy ra va chạm kịch liệt.

" Không sai, ngoại trừ lúc chiến tranh, Khải Tát đại đế nếu muốn ban bố một chính lệnh trọng đại, phải thông qua sự cho phép của nguyên lão viện. Chẳng qua trong tay của hắn đương nhiên cũng có một chút đặc quyền, hơn nữa thế lực của Khải Tát đại đế ở trong nguyên lão viện cũng chiếm được nhiều ghế nhất. Quyết định của hắn sẽ rất ít bị phản bác trở về." Hứa Hải Phong nhàn nhạt giải thích.

Đối với kết cấu chính trị của Khải Tát nhân, hắn hỏi ra được từ trong miệng của A Địch Tư.

Những điều này là tư liệu chân thật từ chính miệng hắn nói ra, so với việc mấy đại thế gia tự mình tìm hiểu phải tường tận hơn.

Mọi người phía dưới trầm mặc không lên tiếng, theo sau những người có giao tình với nhau không khỏi thì thầm bàn bạc, đơn giản trao đổi một chút. Việc này đối với bọn hắn quả thật trùng kích không khỏi quá lớn một chút.

" Khái khái…"

Tiếng ho khan vang xa quanh quẩn bên trong phòng, lập tức hào khí liền yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe được.

Lộ Đỉnh Thịnh ngậm miệng lại, phảng phất như người vừa ho khan không phải là hắn.

Hứa Hải Phong có chút buồn cười, cũng chỉ có vị lão tướng quân này ỷ già kẻ cả, mới có thể dễ dàng trấn trụ bọn họ, mà không chọc ra oán giận.

Đây là chỗ tốt của người già, giống như lão nhân gia sống càng lâu, uy vọng lại càng cao, đây cũng có thể xem như là một đặc sắc của Đại Hán đế quốc.

" Thực lực của Khải Tát tuy không phải chuyện đùa, nhưng quân đội trên tay chúng ta cũng không phải dùng để bày biện. Cho nên các vị cứ yên tâm, Hứa mỗ hứa, chỉ cần Hắc Kỳ quân còn ở đây một ngày, sẽ không cho quân đội ngoại tộc làm càn trong cảnh nội Đại Hán."

Lời này của Hứa Hải Phong nói ra như đinh chém sắt, lộ ra luồng tự tin vô cùng cường đại, không hiểu sao tâm tư của bọn họ liền yên ổn xuống tới, đối với lời này của Hứa Hải Phong hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ.

Chỉ có đám người Lộ Đỉnh Thịnh thoáng chấn động, bọn họ nghe ra trong lời của Hứa Hải Phong ẩn chứa hai ý nghĩa.

Ngoại tộc, chẳng lẽ hắn đã tính cả Hung Nô nhân vào trong đó luôn hay sao.

Đọc truyện chữ Full