Bên ngoài Thương Châu thành, đại quân Hung Nô đã bắt đầu từng bước di chuyển về phía trước.
Ở phía sau kỵ binh, là vô số binh lính người Hán, bọn họ cầm khí giới công thành, hai mắt mê mang nhìn về tường thành cao vút sừng sững phía trước.
Bọn họ đều là hàng binh, bị người Hung Nô đưa tới đây đảm nhiệm đợt công thành đầu tiên.
Vô luận là có cam tâm tình nguyện hay không, bọn họ đã không có lựa chọn nào khác.
- Sưu...
Tiếng tên xé gió truyền đến, phía trên cột cờ đầu tường cắm một mũi điêu linh tiễn còn run rẩy, tài bắn cung như thế, làm người ta khiếp đảm.
- Nói cho Tằng Chí Hoành, còn có một canh giờ.
Giọng nói hùng hậu từ xa xa truyền đến, chúng quân sĩ đầu tường nhìn nhau thất sắc.
Trong phủ tướng quân.
Trần Tín Hoành ôm ấu tử mười tuổi, hắn đang nhìn đội trưởng thân binh của mình, hỏi:
- Ứng Cao, ngươi theo bản quan mấy năm?
Trần Ứng Cao kinh ngạc nhìn hắn một cái, lập tức hồi đáp:
- Tướng quân, tiểu nhân đã đi theo ngài mười bốn năm.
- Ân, mười bốn năm, không ít, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn cẩn trọng, chưa bao giờ bỏ rơi nhiệm vụ, bản quan thật vui mừng.
- Đa tạ Tướng quân khích lệ, bất quá những điều này là chức trách của tiểu nhân a.
- Hắc hắc... Quên đi, tới hôm nay rồi cũng không phải nói cái gì tướng quân với không tướng quân. Ứng Cao, nếu luận bối phận trong tộc, ngươi hẳn phải gọi ta một tiếng thúc thúc chứ?
Trần Tín Hoành đột nhiên mỉm cười nói.
- Đúng vậy.
Trần Ứng Cao mơ hồ cảm thấy có chút không đúng lắm, nhưng vẫn cung kính trả lời.
- Thế thì, hôm nay vi thúc phải nhờ ngươi một chuyện.
- Tướng quân có chuyện gì xin phân phó, tiểu nhân nhất định toàn lực ứng phó.
Trần Ứng Cao biến sắc. Vội vàng quỳ gối, cung kính nói.
- Mau đứng lên.
Trần Tín Hoành tiến lên từng bước, buông hài tử trong lòng ra, đưa tay đỡ hắn lên.
Trần Ứng Cao không biết làm sao nhìn Trần Tín Hoành. Không biết đến tột cùng hắn muốn làm gì.
- Kiếm Thương, lại đây.
Trần Tín Hoành quay về phía sau vẫy tay một cái.
Ấu tử mười tuổi Trần Kiếm Thương của hắn lập tức theo lời tiến lên.
Trần Tín Hoành duỗi một ngón tay chỉ Trần Ứng Cao, nói:
- Kiếm Thương, ngươi quỳ xuống dập đầu với Cao đại ca.
Trẻ nhỏ vô tri, nghe vậy lập tức quỳ xuống.
Trần Ứng cao sắc mặt đại biến, muốn giãy ra, nhưng hai tay bị Trần Tín Hoành chặt chẽ giữ lại, hắn không dám dùng sức giãy, đành phải để Trần Kiếm Thương dập đầu ba cái.
- Tướng quân, ngài làm cái gì vậy?
Trần Ứng cao lo lắng hỏi.
Mỉm cười. Trần Ứng cao trầm giọng nói:
- Ứng Cao, ngươi mang theo Kiếm Thương đi tới phủ Tằng đại nhân, ở tạm một thời gian. Nhớ kỹ, hết thảy nghe theo Tằng đại nhân an bài.
- Tướng quân...
Mơ hồ cảm ứng được cái gì, Trần Ứng Cao rung giọng nói.
Vươn tay ngăn lại, Trần Tín Hoành cầm tay hắn thật mạnh, nói:
- Từ hôm nay trở đi. Kiếm Thương là đệ đệ của ngươi, giúp ta chiếu cố tốt hắn.
Thân mình Trần Ứng Cao chấn động, đang muốn nói chuyện. Đột nhiên xa xa giữa không trung truyền đến tiếng một người cao giọng hô:
- Nói cho Tằng Chí Hoành, còn có một canh giờ.
Sắc mặt hai người bọn họ đồng thời nhăn lại.
Buông lỏng tay ra, Trần Tín Hoành cao giọng nói:
- Ứng Cao, ngươi là người mà ta tín nhiệm nhất, Kiếm Thương giao cho ngươi, ta rất yên tâm. Đi nhanh đi, ta còn có chuyện phải làm. Đây là một đạo mệnh lệnh cuối cùng của tướng quân ta đối với ngươi.
Sắc mặt Trần Ứng Cao trắng bệch, hắn cắn chặt khớp hàm, đột nhiên phủ phục xuống đất. Hướng tới Trần Tín Hoành vái mấy vái, ngẩng đầu lên, cái trán đã sưng lên cao cao.
- Tướng quân bảo trọng.
Trần Ứng cao kêu một câu, xoay người ôm lấy Trần Kiếm Thương, cũng không nhìn tiểu gia hỏa này lên tiếng khóc, cứ như vậy nhanh chóng rời đi.
Tại sau lưng hắn, là ánh mắt Trần Tín Hoành lưu luyến không rời.
Thật lâu sau, hắn thu hồi ánh mắt, ngược lại ngóng nhìn ra cửa thành, trong mắt đã là một mảnh rào rạt liệt hỏa.
- Thay quần áo, chuẩn bị ngựa.
※※※※
Khi thân ảnh của hắn hiện ra ở cửa thành, thành vệ quân xôn xao một trận, thấy hắn một thân áo giáp, đầy mặt ngưng trọng, trong lòng mọi người có dự cảm, theo bản năng nắm chặt binh khí trong tay.
Trần Tín Hoành một người tiếp một người nhìn qua, trên mặt của bọn họ đều khẩn trương rơi mồ hôi, loại biểu tình của sự dung hợp giữa sợ hãi, hưng phấn, nao núng cùng với kiên cường hoà làm một thể làm cho thật sâu trong nội tâm hắn xúc động.
- Tướng quân, các huynh đệ đều ở trong này, ngài an bài đi.
Trợ thủ cho hắn tiến lên từng bước, cao giọng nói.
Thâm ý sâu sắc nhìn hắn một cái, Trần Tín Hoành nói:
- Tốt, truyền lệnh của ta...
- Phải.
Một tiếng hét to, hơn mười người chung quanh cùng cao giọng kêu lên.
- Dỡ xuống khôi giáp, vứt bỏ binh khí, ra khỏi thành đầu hàng.
Trần Tín Hoành lạnh lùng thốt.
- Cái gì?
Bọn họ nhìn lẫn nhau, nếu không phải chứng kiến mỗi người đều có biểu tình kinh ngạc giống nhau, bọn họ cơ hồ như không muốn tin lổ tai của mình.
- Tướng quân... Ngài?
Bên cạnh một viên thiên tướng cẩn thận dò hỏi.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo khiến hắn đem lời chưa nói xong nuốt vào bụng.
- Không có nghe thấy sao?
Trong không khí yên lặng cực kỳ đè nén, giống như trong nháy mắt này, không khí chung quanh đã đọng lại thành một khối, không hề lưu động.
Sau một lúc lâu, một tiếng không cam lòng thở dài truyền ra.
- Đinh rắc
Binh khí rơi xuống đất không ngừng vang lên bên tai, dần dần, trước mặt hắn binh khí vứt thành đống càng ngày càng cao, dưới thái dương chiếu rọi phát ra quang mang sâm nghiêm mà chói mắt.
- Trần Tướng quân.
Mọi người quay đầu nhìn lại, Tằng Chí Hoành dươi sự bảo vệ của mấy người xung quanh, vội vã đi tới.
- Tằng đại nhân, hết thảy nhờ ngài.
Trần Tín Hoành ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, sải bước lên chiến mã, hướng về cửa thành mở rộng xông ra.
Chỉ để lại ánh mắt mọi người kinh dị bất định xa xa nhìn lại.
※※※※
- Tướng quân, đã đến giờ.
- Hừ, không biết điều, truyền lệnh, tấn công cho ta...
Mãi Mãi Đề đang nói đột nhiên dừng lại, bởi vì đại môn Thương Châu thành lúc này đang ở từ từ mở ra.
Dưới ánh mắt vạn ngưới nhìn chăm trú, một viên tướng lãnh người Hán cưỡi ngựa, một người một ngựa đi ra.
Đầu hắn đội mão tử kim, thân hình mặc khải giáp sáng rực kéo dài xuống tận hai chân, eo đeo áo giáp hộ ngực dùng loại giáp nhỏ tạo thành. Tiểu giáp có hình dáng như vảy cá kéo dài xuống tới bụng, bên dưới tiểu giáp là đường viền hình nửa vầng trăng, được viền thành phiến, dùng bảo hộ bụng dưới
Chỗ khuỷu tay gần vai cùng với đầu gối được bao bởi miếng lót thật dày.
Trước ngực cùng với lưng của hắn đều có một miếng hộ tâm chế tạo từ tinh đồng được mài bóng loáng. Bởi vì ánh mặt trời địa chiếu xạ, phát ra quang mang chói mắt.
Đây là trang phục nguyên bộ của đại hán võ tướng, một kiện không sót mặc ở trên người.
Tay phải của hắn cầm chưởng đao, đại đao lóe sáng ở trong tay của hắn tản mát ra hàn khí dày đặc.
- Giết...
Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cứ như vậy giục ngựa hướng tới hơn vạn thiết kỵ quân sĩ ở trước mặt vọt đi.
- Hắn điên rồi sao?
Mãi Mãi Đề thốt nhiên đại nộ, dùng sức một người đối với vạn danh kim lang quân phát động xung phong. Lúc này, hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cái loại cảm giác bị người khác coi rẻ này tuyệt không dễ chịu.
Mãi Mãi Đề trở tay rút ra cung tiễn. Trong nháy mắt liền kéo lại thành hình trăng tròn.
Người nọ cưỡi ngựa thật nhanh, dĩ nhiên xông đến trong vòng trăm bước.
- Sưu...
Mũi tên rời cung như ngựa đứt cương, mang theo một tiếng gió xoáy chói tai, hướng về đối diện bay đi.
- Tê...
Một tiếng hí rên rĩ, chân trước kị mã khuỵ xuống. Té ngã trên đất, trên cổ nó cắm thật sâu một mũi tên còn lóe ra hàn quang.
Lập tức kỵ sĩ bất ngờ không kịp đề phòng, tại dưới quán tính. Nặng nề ngã trên mặt đất, thân bất do kỷ, hướng về phía trước trôi đi.
Cho đến khi quán tính biến mất, hắn quật cường từ trên mặt đất đứng lên.
Lúc này, trong khi quay cuồng, khôi giáp trên đầu hắn sớm rơi ra, không biết tung tích. Khải giáp sáng bóng trên người thì đã bị bịt kín một tầng thật dày bụi đất, miếng hộ tâm trước sau, không còn phản chiếu lại ánh sáng nữa. Mà là dính một chút bùn đất đen tuyền, theo đai đeo bị gãy, giáp hông suy sụp rơi xuống trước bụng, không có nửa điểm tác dụng phòng hộ, cả người có vẻ chật vật vạn phần.
Hắn chính là một viên võ tướng, nhưng chỉ là một viên võ tướng đủ tư cách phòng giữ thôi.
Võ công của hắn tuy rằng không tồi, nhưng cũng không xuất chúng, lúc này đây, hắn không thể tránh né một mũi tên giống như điện quang hỏa thạch của Mãi Mãi Đề.
Một mảnh tiếng cười vang động truyền đến, người Hung Nô đều cất tiếng cười to, đối với tướng lãnh người Hán không biết tự lượng sức mình này lớn tiếng nhạo báng.
Trần Tín Hoành đứng thẳng thân hình, trong cơ thể hắn phảng phất như có cái gì đó thiêu đốt, máu của hắn cơ hồ như muốn sôi trào, dưới một loại lực lượng không hiểu duy trì, hắn đối mặt trước biển người mắt đông nghìn nghịt mênh mông vô bờ, lại không hề sợ hãi.
Đại đao trong tay phải một lần nữa giơ lên, quay mắt về phía biển người vô cùng vô tận, hắn cao giọng hò hét:
- Giết...
Đã không còn ngựa, hắn chỉ bằng chân của mình, hướng về phía trước chạy đi.
Lúc này hắn trông cậy vào, chỉ có một thân huyết nhục cơ thể mà thôi.
Trên mặt Mãi Mãi Đề lại không có chút nào xấu hổ và giận dữ, hắn kinh ngạc nhìn tướng lãnh người Hán. Dứt khoát lại lần nữa rút ra dây cung.
- Sưu...
Thanh âm chói tai chợt vang lên, trong khi chạy vội Trần Tín Hoành đột nhiên dừng lại.
Phía trên ngực phải của hắn có hơn một lỗ máu, một mũi tên dài xuyên qua bộ ngực đã mất đi miếng hộ tâm bảo hộ.
Máu tươi tí tách chảy xuống, theo y giáp dơ bẩn kia rơi xuống chân.
- Giết...
Hai mắt Trần Tín Hoành trợn lên, hắn kiệt lực tê rống, cước bộ của hắn tuy rằng loạng choạng, nhưng là thủy chung cố định tiến về trước.
Trên chiến trường, quỷ dị yên tĩnh trở lại, cũng không có người nào mở miệng nhạo báng, và cũng không có người nào có ánh mắt khinh thường.
Giống như trong thiên địa chỉ còn lại tiếng cước bộ tập tễnh động lòng người vang dội quanh quẩn.
Một bước, hai bước, ba bước...
Một luồng dài nhỏ vết máu ở phía sau hắn chảy xuôi, tươi đẹp như lửa.
Mười bước, khoảng cách đến trước ngựa của Mãi Mãi Đề chỉ có gần mười bước mà thôi, nhưng mà máu của hắn dĩ nhiên đã chảy hết.
Lồng ngực vô cùng nặng nề, một hơi rốt cuộc không hít vào, hắn đã không có chút sức lực nào.
Con ngươi của hắn không tán phát ra ánh sáng, không còn có tiêu cự.
Cước bộ của hắn càng ngày càng chậm, rốt cục duy trì không được, về phía trước té ngã trên đất.
Nhưng mà trong đầu của hắn thủy chung còn có một ý niệm bất khuất.
Mấy vạn ánh mắt dừng ở hai tay của hắn, đôi tay to lớn tái nhợt vô cùng nhưng đầm đìa máu tươi mạnh mẽ cắm vào bên trong bùn đất, thân thể hắn như cũ vẫn một tấc lại một tấc tiến về phía trước.
Cho đến... một chút sức lực cuối cùng của hắn biến mất hầu như không còn.
Mặt trời chói chang trên cao, nhưng trong lòng Mãi Mãi Đề không hề cảm thấy một tia ấm áp, hắn mờ mịt ngẩng đầu.
Thương Châu thành, cửa thành mở rộng ra, một mặt mầu trắng cờ hàng ở trong gió tung bay, nhưng mà, đập vào mắt lại có vẻ đầy kinh hãi.