Sắc trời đã chuyển dần sang mùa thu.
Mặc dù mới chớm sang thu, nhưng khí hậu vẫn nóng bức oi ả như giữa hè.
Tùy tiện sờ một cái, cảm giác nóng bỏng vẫn truyền đến tay như khắc cốt ghi tâm.
Đối với hai quân trên chiến trường mà nói, thời khắc này sắp đối mặt với sinh tử, bọn hắn cũng không có cảm thấy khí hậu mát mẻ của mùa thu.
Có hơn trăm cỗ xe ngựa. từ trong doanh trại của Hung Nô nhân chậm rãi di chuyển, tại một đám binh lính điều khiển, đoàn xe ngựa chậm rãi hướng về phía sườn đông thảo nguyên nơi liên quân hạ trại, chạy tới.
Bầu không khí trên chiến trường nguyên bản xơ xác tiêu điều, lúc này có một tia dao động quỷ dị.
Hành động ngoài dự liệu của Hung Nô nhân lần này, lập tức hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Đương nhiên, đối với đám người Trình gia luôn luôn chăm chú theo dõi động tĩnh của Hung Nô nhân trên tháp cao, hết thảy cũng đều thu mọi chuyện này vào trong tầm mắt.
"Đây là vật gì?" Trình Minh lẩm bẩm tự nói.
Chư tướng đưa mắt nhìn nhau, đều không đoán ra nguyên nhân.
"Hay là…"
Mọi người nhìn về phía phương hướng thanh âm truyền ra, cũng chính là nhân tài mới xuất hiện của Trình gia, vị này công lực đã đạt tới cảnh giới nhất phẩm, Trình Anh Đào.
"Đào đệ, có ý tưởng gì, cứ nói." Trình Anh Hào hơi nhăn mày, nói.
"Là…"
Đối với vị huynh trưởng này, Trình Anh Đào kính phục từ tận trong tâm tưởng, tuy rằng công lực của hắn chưa đạt tới nhất phẩm, nhưng vô luận là kiến thức, trí tuệ, khí độ, đều là nhân vật số một trong những người cùng trang lứa.
Địa vị của Trình Anh Hào tại Trình gia, tuy rằng vẫn còn kém hơn so với địa vị của Phương Hướng Minh ảnh hưởng tới Phương gia. Nhưng chuyện này cũng không phải là nói mị lực cá nhân của hắn không đủ, mà là trên vai hắn vẫn còn có trưởng bối đè nặng, theo như Tương Khổng Minh nói, thì việc này gọi là anh hùng không gặp thời vận.
Bất quá, trong đám thanh niên đồng trang lứa tại Trình gia, lời của hắn tuyệt đối là nhất ngôn cửu đỉnh, không có người nào đủ can đảm làm trái với mệnh lệnh.
Trình Anh Hào phóng mắt nhìn đoàn xe ngựa đang chạy ở phương xa, thanh âm của hắn mang vẻ khẩn trương cùng bất an:
"Chuyện này, có khi nào cũng là cái vũ khí bí mật gì hay không?"
Nghe được câu này không người nào là không biến sắc.
Vũ khí bí mật. Đây là chuyện trọng yếu mà gần đây trong Trình gia thường bàn tán. Tuy nhiên, vấn đề này, để có tư cách tham dự, cũng chỉ có nhóm nhân vật thuộc lớp đệ tử cao tầng mới được biết, còn lại mọi người đối với chuyện này đều kiêng kị vạn phần, ở những nơi công cộng không có trường hợp nào dám đàm luận nửa câu.
Bởi vì, Trình Huyền Phong Trình lão gia tử đã chính miệng hạ lệnh, nếu có người nào mảy may tiết lộ, lập tức mang ra chém đầu.
Bình thường, địa vị của lão gia tử ở trong lòng của bọn họ cũng giống như là Minh Thần vậy, tự nhiên không có ai đủ can đảm phạm điều cấm kỵ này.
"Không có khả năng. Hứa Hải Phong, tuyệt đối sẽ không đem mấy thứ này bán cho Hung Nô nhân."
Trình Anh Hào quả quyết lắc đầu, cùng so sánh với nỗi nghi ngờ trong lòng. Thanh âm của hắn có vẻ khẳng định, chuyện này tuyệt đối rất đáng ngờ:
"Nếu không phải là cái vũ khí kia, vậy thì sẽ là cái gì? Không hiểu, có khi nào Hung Nô nhân nổi điên, nhàn rỗi không có việc gì làm, cho nên đẩy mấy cỗ xe ngựa tới đây hư trương thanh thế đi sao."
Một vị lão nhân ở bên cạnh, vừa cười vừa phân tích đề tài, hắn là một người trong thập đại cao thủ nhất phẩm Trình gia- Trình Gia Hiếu.
"Phụ thân, Hào ca không bao giờ nói sai." Trình Anh Đào nhướng mày, trầm giọng nói.
Chỉ nhìn thấy hắn ngang nhiên dám phản bác lại lời của phụ thân mình, cũng hiểu được, trong lòng hắn, địa vị của Trình Anh Hào có cân lượng hơn phụ thân.
Trình Gia Hiếu xấu hổ cười khan hai tiếng. Trong lòng có chút tức tối, nhưng hài nhi của hắn lại là một nhân vật kiệt xuất, thật sự không thể trút giận lên đầu được.
"Anh Hào."
Thanh âm già nua xen lẫn một tia bất đắc dĩ vang lên, Cổ Đạo Nhiêm cảm thán thở dài.
"Dạ.." Trình Anh Hào cao giọng đáp.
" Vậy ngươi nói, ẩn tình trong chuyện này là cái gì?" Cổ Đạo Nhiêm thản nhiên hỏi.
Trình Anh Hào nhẹ nhàng chau mày, đường nét trên mặt hắn càng lộ ra vẻ kiên cường.
"Ai…" Lần thứ hai thở dài một hơi, Lão nguyên soái phân phó nói: "Truyền lệnh cho Vương Hồng Hán, Thương Lang quân đoàn bảo trì hàng ngũ, cẩn thận đối phó ứng biến. Ngoài ra… Canh phòng nghiêm ngặt… Hãy đi đi."
"Thưa… Tuân lệnh." Binh sĩ truyền tin hô to lên một tiếng, cầm lệnh bài, ngay tức khắc, liền rời đi.
"A…" Trình Anh Hào sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, đột nhiên, hắn giống như đã nhớ ra một chuyện gì đó, hít một hơi thật sâu, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
Nhìn thấy biểu hiện của hắn, chư tướng trên tháp cao đều hít một ngụm lãnh khí.
Trình Anh Hào là nhân vật kiệt xuất trẻ tuổi nhất trong Trình gia, từ trước đến nay được ca tụng là kiến thức uyên bác, sâu rộng. Cho dù tính toàn bộ các nhân vật kiệt xuất trong nội cảnh Đại Hán, hắn tuyệt đối là đủ tư cách xếp vào hàng ngũ thứ ba.
Ngoại trừ Hứa Hải Phong, ngoại trừ Phương Hướng Minh, còn có người nào có thể so tài cùng hắn.
Một người như thế, mà giờ phút này, sắc mặt của hắn lại trở nên trắng bệch thê thảm như vậy, há lại có thể không làm cho người khác hết hồn.
"Làm sao vậy?" Trình Anh Đào cẩn thận hỏi han.
Trình Anh Hào nhìn chằm chằm vào Cổ Đạo Nhiêm, chậm rãi nói: "Đại soái làm như vậy, là vì phòng ngừa biến cố phía Đông, chỉ phân phó cho một mình Vương thống lĩnh Vương Hồng Hán, vậy thì phải nói là biến cố sẽ không xuất hiện từ Thương Lang quân đoàn."
Thanh âm của hắn càng thêm trầm thấp, mơ hồ, lại có một cỗ lực lượng thu hút sự chú ý của mọi người, "Hoàng Long quân đoàn, ngài là đang lo lắng Hoàng Long quân đoàn."
Lẳng lặng gật đầu, Cổ Đạo Nhiêm thở dài: "Chỉ mong rằng bổn soái đã tính toán sai."
Mọi người đều nghi hoặc, từ trước đến nay, mỗi khi xảy ra chiến tranh, kẻ làm tướng đều hy vọng mình có thể tính toán như thần mới là việc tốt, thái độ của Cổ đại soái hôm nay thật khác thường.
"Chỉ sợ…" Trình Anh Hào, ánh mắt, khuôn mặt, khóe miệng, đều hiện lên một tia chua sót rõ ràng: "Ngài đã đoán đúng."
Đối diện với bọn hắn, Cáp Mật Thứ nhìn ra phía trước, đột nhiên hỏi: "Lợi Trí tông sư, đến đây sao?"
Cái danh tông sư, quả thật có ma lực không thể tưởng tượng nổi.
Trước khi Lợi Trí chưa phải là tông sư, Cáp Mật Thứ đối với hắn chính là cực kỳ thưởng thức. Nhưng mà, ngay khi Lợi Trí thăng cấp tông sư, thái độ của Cáp Mật Thứ đối với hắn lập tức đã thay đổi đến một trăm tám mươi độ.
Không quản hắn có ý tốt giả bộ, hay là ý tốt phát ra từ trong nội tâm
Tóm lại, trong lòng đám Hung Nô nhân, Lợi Trí đã có được một cái loại địa vị cực kỳ cao thượng, để được như vậy cũng là do hắn tự thân nỗ lực giành lấy.
"Quốc sư."
Thanh âm nhẹ nhàng truyền vào trong tai của hắn, Cáp Mật Thứ thậm chí không cần quay đầu lại, đã biết người tới là ai.
Có thể lẳng lặng không tiếng động, tới được nơi này mà không có người nào phát hiện ra, nhìn quanh dân tộc Hung Nô, cũng chỉ có ba người.
Hiện giờ, Đan Vu Mạo Đốn đã sóng vai đứng cùng hắn.
Thác Hà Đế thân cô thế cô lẻ loi một mình khiêu chiến thủ hộ thần của Trình gia, vị đó chính là một lão nhân tám mươi tuổi, Trình Huyền Phong.
Như vậy, còn có một người, tự nhiên chính là Lợi Trí.
"Lợi Trí tông sư.."
Toàn bộ Hung Nô nhân đều hướng hắn khom người, ân cần thăm hỏi, ngay cả Mạo Đốn cũng chắp tay làm lễ.
Lợi Trí chắp tay hướng mọi người trả lễ.
Ngay cả là đối mặt với Đan Vu, hắn cũng không gò bó mà cứ tiêu sái như vậy, nhưng mà, không có người nào lấy làm lạ về chuyện này, giống như mọi việc là chuyện đương nhiên.
Tông sư, đây là danh hiệu chí tôn đối với một võ giả. Hung Nô nhân là một dân tộc sùng võ, cho nên địa vị càng có trọng lượng.
"Quốc sư, tìm Lợi Trí có chuyện gì?"
Cáp Mật Thứ vẻ mặt nghiêm chỉnh, hắn chỉ vào mười vạn quân tư binh của Trình gia phía đối diện, nói: "Mời, tông sư nhìn."
Lợi Trí không chút úy kị phóng tầm mắt về phía trước, hơn mười vạn quân tư binh tinh nhuệ của Trình gia kia, được xưng là hùng binh đệ nhất đại lục Kim Lang quân. Vô luận là nhìn từ phương diện nào đều có thể hiểu được một điều, trên chiến trường không phải chỉ là từ tân đinh mà tạo thành binh lính.
" Bọn chúng so với ngũ đại quân đoàn Hán triều thì như thế nào?" Cáp Mật Thứ chỉnh sắc hỏi.
"Có lẽ không giống như vậy, nhưng cũng không khác nhau lắm."
Lợi Trí đánh giá đúng trọng tâm mà hiểu rõ, hắn không chút che dấu sự thưởng thức của mình đối với địch nhân.
"Vậy thì vẫn coi như là chưa bằng sao?"
Suy ngẫm một lát, Lợi Trí chậm rãi nói: "So sánh với Thiên Ưng, Thương Lang hơi kém. Nhưng cũng không dưới Hoàng Long."
Chư tướng đều hiểu được ý tứ của hắn, Thiên Ưng cùng Thương Lang quân đoàn dù sao cũng đã trải qua vô số trận chiến.
Sở dĩ, Hoàng Long quân đoàn được so sánh tốt hơn một chút là bởi vì bọn họ được trang bị đầy đủ, nhưng trên thực tế năng lực chiến đấu thì lại kém hơn một bậc.
"Chính là điểm này." Cáp Mật Thứ thanh âm chậm rãi vang lên: "Lúc đầu ta còn tưởng rằng, chỉ cần tấn công vào một cánh quân ở trung tâm, để xem Thiên Ưng quân đoàn giằng co với chúng ta như thế nào. Đã xác nhận tư binh của Trình gia, bảo vệ hai cánh chung quanh. Nhưng hiện giờ…"
Cáp Mật Thứ giơ một ngón tay lên chỉ trước mặt, thanh âm của hắn lạnh lùng như băng, nói: "Cổ Đạo Nhiêm, không ngờ hắn tạo thành một cái trận thế như vậy. Các ngươi có biết vì sao không?"
Trong mắt của mọi người đều mờ mịt, ngay cả Mạo Đốn cũng không thể lý giải. Giống như bên phía Trình gia, không người nào có thể đoán ra hơn một trăm cỗ xe ngựa kia, bên trong có chứa cái bí mật gì, bọn hắn cùng Cổ Đạo Nhiêm đều không hiểu đối phương đang tính toán cái gì.
"Xin hỏi Quốc sư, đây là vì sao?" Mọi người ở đây đều cẩn thận giữ im lặng, Lợi Trí chậm rãi hỏi.
"Không biết…"
Cáp Mật Thứ lắc đầu rất rõ ràng, nghe hắn nói không hiểu như thế, nhất thời đều nằm ngoài ý liệu của mọi người.
Trong mắt Lợi Trí phảng phất như lóe lên một tia quang mang, hắn chăm chú nhìn Cáp Mật Thứ, cũng im hơi lặng tiếng không hỏi thêm nữa.
Hai mắt của Cáp Mật Thứ bỗng nhiên mở to, tiếp theo hắn chăm chú nhìn, trong miệng lại chậm rãi nói: "Ta nghĩ, muốn thỉnh Lợi Trí tông sư đi làm một việc."
"Cứ nói."
"Ám sát Cổ Đạo Nhiêm."
Bầu không khí chung quanh nổi lên một trận ồn ào, lúc này đây, ngay cả Mạo Đốn cũng cảm thấy có chút quá mức.
Nơi này là chiến trường, là địa phương tụ hội mấy chục vạn đại quân, như thế nào nói giết là có thể giết được nhân vật đầu não của quân địch. Không chỉ nói riêng Lợi Trí, chỉ sợ, ngay cả là tập trung toàn bộ tông sư trong thiên hạ cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Trên mặt Lợi Trí vẫn bình thản, tĩnh lặng như mặt nước, không ai có thể nhìn ra được biến hóa gì, từ trong mắt của hắn.
"Cổ Đạo Nhiêm là kỳ nhân, làm việc cẩn thận, nếu như không hoàn toàn nắm chắc, quyết sẽ không làm cái việc giống như tự sát này. Ta đoán hắn tất có thủ đoạn, ít nhất hắn tin tưởng có thể chính diện, ngăn cản lại sức tiến công tăng cường của Kim Lang quân chúng ta."
Cáp Mật Thứ biểu tình trên mặt giống như rất kính nể, thanh âm của hắn trầm thấp, rồi lại dõng dạc, nói: "Cổ Đạo Nhiêm là linh hồn của quân Hán, chỉ cần hắn chết tại chiến trường, quân Hán liền như rắn mất đầu. Nếu được như vậy thì chắc chắn chúng ta sẽ thắng trận này…"
"Quốc sư." Mạo Đốn thần sắc vô cùng ngưng trọng nói: "Địa phương này là chiến trường, lấy sức một người Lợi Trí tông sư, muốn đi ám sát Cổ Đạo Nhiêm chỉ sợ…"
"Quang minh chính đại, tự nhiên là không thể, nhưng nếu bỏ cái thân phận tông sư thì sao đây?" Trong mắt Cáp Mật Thứ chợt lóe lên vẻ tàn khốc, lạnh lùng nói.
"Bỏ đi cái thân phận tông sư?" Mạo Đốn hoài nghi dò hỏi.
"Không sai…" Đột nhiên, Cáp Mật Thứ hướng Lợi Trí vái một cái thật sâu, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt rất kiên định, nhìn thẳng vào trong mắt Lợi Trí, gằn từng chữ một: "Ngày hôm nay, Cáp Mật Thứ muốn thỉnh Lợi Trí tông sư giả trang, xâm nhập vào hàng ngũ quân địch, tùy cơ mà hành động."
"Được…Ta đáp ứng ngươi."