" Thác Hà Đế tiền bối, đã lâu…"
Hứa Hải Phong huýt sáo dài một tiếng, thanh âm của hắn truyền ra xa xa, dù là nơi chiến trường có mấy vạn người đã liều mạng chiến đấu, cũng không cách nào che khuất thanh âm của hắn.
" Thác Hà Đế, Lợi Trí…các ngươi cùng lên đi."
Lời nói cuồng ngạo từ trong miệng của hắn xuất ra, sĩ khí Hung Nô nhân vào giờ khắc này dĩ nhiên lại càng giảm xuống thêm mấy phần.
Đây là người nào, không ngờ muốn một mình khiêu chiến hai đại tông sư.
Thác Hà Đế, đặt chân cảnh giới tông sư mấy chục năm, được Hung Nô nhân tôn sùng như thủ hộ thần của dân tộc.
Thanh danh của hắn vang dội, võ công cao, đưa mắt thảo nguyên tuyệt đối là không có người thứ hai sánh bằng. Bạn đang đọc chuyện tại
Hắn tung hoành thiên hạ, cùng Trung Nguyên chiến thần Lê Ngạn Ba danh xưng hậu thế.
Đệ tử Lợi Trí, là tuyệt đại thiên kiêu, là ngôi sao mới kiệt xuất nhất trong giới tuổi trẻ Hung Nô.
Lấy ba mươi tuổi thành danh, vinh thăng tông sư, từ cổ chí kim cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hai người bọn họ, là thảo nguyên thần, là dũng sĩ chân chính nhất của dân tộc bưu hãn.
Vô luận là tại thảo nguyên, hay tại Đại Hán, địa vị của bọn họ đều vô cùng cao vời.
Cho tới bây giờ không người nào dám khinh thường khinh thị, đối với bọn họ đều mang theo lòng cung kính vô cùng.
Nhưng mà hôm nay, có một người, là một người đã không coi bọn họ vào đâu.
Hứa Hải Phong, vị tinh tú đã quật khởi từ chốn bình dân vô danh trở thành một đời thiên kiêu.
Không ngờ hắn ở đây, dùng lời cuồng ngôn đồng thời khiêu chiến hai đại tông sư, lập tức khởi lên một trận ba đào mãnh liệt trong lòng người.
Dù là Thái Ất chân nhân đứng đầu tam đại tông sư Trung Nguyên, cũng không dám nói có thể đồng thời thắng được hai người kia liên thủ.
Chỉ là vô luận Thác Hà Đế hay là Lợi Trí, trên mặt bọn họ đều vô cùng ngưng trọng.
Đối mặt sự khiêu chiến của Hứa Hải Phong, bọn họ rốt cục vẫn yên lặng lựa chọn tiếp nhận.
Đôi thầy trò ở chung từ nhỏ, tình như cha con, giữa bọn họ vốn không cần dùng lời để nói chuyện với nhau, liền có thể hiểu rõ ràng tâm tư đối phương.
Lúc này Hứa Hải Phong đã không còn là người mà bọn họ có thể nói có thể một mình ứng phó.
Từ khi trên thế giới này, sinh ra vị tông sư thứ nhất, thì đã chưa từng thấy có người có thể đạt tới độ cao lúc này của hắn.
Trong mắt bọn họ, thân ảnh Hứa Hải Phong phảng phất như vô hạn mở rộng, loại tinh thần lực cường đại tràn ngập trong thiên địa, ngưng thật mà không tiêu tan, làm cho người đã lĩnh ngộ tinh thần lực lượng như bọn họ càng thêm sợ hãi trong lòng.
Thiên nhân hợp nhất, có lẽ đây mới là cảnh giới thiên nhân hợp nhất chân chính.
Đối phó một địch nhân như vậy, trong lòng bọn họ không cách nào nắm chắc. Dù là bọn họ liên thủ, cũng giống nhau không hề nắm chắc.
Thấp giọng huýt sáo dài, thân hình Hứa Hải Phong hóa thành một đoàn ảo ảnh, ngạnh sanh chen vào giữa hai người họ, trái phải đều đánh ra một chưởng, chính là muốn dùng lực một người, chiến đấu hai đại cao thủ.
Trong lòng Thác Hà Đế cùng Lợi Trí đồng thời nổi lên một tia khó hiểu.
Dù lúc này Hứa Hải Phong có cường đại, nhưng nội lực cũng không thể nào cao hơn họ bao nhiêu.
Nếu chỉ luận công lực, hai người cũng sẽ không kém hơn hắn.
Hứa Hải Phong sở dĩ có thể để cho bọn họ sinh ra cảm giác không thể địch lại, chính là bởi vì tinh thần lực lượng của hắn đã đạt tới độ cao không thể tưởng tượng.
Loại tinh thần lực lượng này trước kia chưa từng có, mới làm cho bọn họ cùng thán phục.
Nguyên nhân chính là vì tinh thần lực lượng chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, cho nên Hứa Hải Phong mới có khả năng dự đoán trước mọi chuyện, trong vòng mấy chiêu, bại Lợi Trí dưới chưởng.
Nhưng một chưởng hiện tại, hắn rõ là lấy sở đoản của mình tấn công sở trường của đối phương, chuyện ngu ngốc như vậy, sao lại xuất từ tay hắn.
Tuy lòng mang nghi ngờ, nhưng một chưởng này cũng không thể không để ý.
Thầy trò hai người cơ hồ đồng thời nhấc tay nghênh kích.
Bốn chưởng chạm nhau, chân khí mãnh liệt mênh mông cuồng dũng ra, nặng nề đánh vào cùng một chỗ.
Thân hình Hứa Hải Phong có chút đảo một cái, chợt đứng vững.
Thác Hà Đế hai người bật lui ba bước.
Trong nháy mắt quyền chưởng tương giao, thấy trò hai người đồng thời cảm thấy chân khí của đối phương. Trong lòng lập tức hiểu rõ, Hứa Hải Phong mượn phương pháp mượn lực đánh lực, dẫn động chân khí hai người bọn họ va chạm nhau.
Mà bản thân hắn chỉ làm một chiếc cầu bắc qua, không có nửa phần hao tổn.
Trong lòng bọn họ cười khổ, cũng chỉ nhờ vào lực lượng tinh thần như Hứa Hải Phong mới có khả năng hoàn thành hành động như thế.
Tông sư, đối với sự nắm giữ nội lực chính mình, cũng giống như trong lòng bàn tay. Nghĩ muốn mượn lực, trên cơ bản là việc không có khả năng.
Nhưng Hứa Hải Phong lại làm được, hắn tiêu tiêu sái sái, phảng phất như tùy ý tự nhiên liền làm được.
" Hộ kỳ…"
Thanh âm cao ngang xa xa truyền đến.
Hứa Hải Phong vẫn không quay đầu lại, nhưng trong lòng hắn cảm nhận được hoàn toàn rõ ràng.
Hắn chậm rãi nói: " Quát Bạt Ưng đang thủ hộ Kim Lang đại kỳ, không bằng Hứa mỗ cùng nhị vị đánh cuộc một chút, đại kỳ kia có thể lấy xuống hay không?"
Dứt lời, hắn căn bản không đợi hai người đáp lời, đã tự mình lướt đi.
Hai vị tông sư già trẻ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đồng thời thấy được vẻ kiên định trong mắt đối phương.
Thân hình vừa động, bọn họ biến mất tại chỗ, trong nháy mắt không thấy.
&&&&
" Chém…"
Khẩu hiệu vang rền phát ra từ miệng Triết Biệt đang đốc chiến.
Trên sự thật, khẩu hiệu của Triết Biệt cũng chỉ là làm bộ dáng mặt ngoài, chân chính chỉ huy Hắc Kỳ quân, cũng là Hứa Hải Phong đang dùng tinh thần lực khống chế từ xa.
Tim của hắn phảng phất có thể hóa thân ngàn vạn lần, hơn nữa không chút nào ảnh hưởng chủ thể.
Mấy ngàn thanh mạch đao đồng thời giơ lên khỏi đầu, hung hăng chém xuống.
" Phốc…"
Máu tươi vẩy ra cao cao bay lên, có thể ngăn cản chiến mã phóng tới, nhưng dù sao cũng khong ngăn cản được mạch đao chém giết.
Mã chiến vô địch, bộ chiến cũng vô địch.
Đây là đánh giá chân thật của Tương Khổng Minh giành cho Hắc Kỳ quân.
Hắn Kỳ quân xuống ngựa, phảng phất so với kỵ sĩ trên ngựa càng thêm khó ứng phó ba phần.
Đẩy ra núi thi thể trước mặt, các dũng sĩ Hắc Kỳ quân từng bước từng bước hướng đại kỳ màu vàng tới gần.
Hung Nô nhân cầm mã đao trong tay ùa lên, bọn họ nghĩ muốn nhờ vào ưu thế nhân số thật lớn, đem các chiến sĩ Hắc Kỳ quân vững vàng khốn chặt nơi này. Nhưng ánh đao chợt lóe, hi vọng xa vời của bọn họ lập tức toàn bộ tan biến.
Các chiến sĩ mặc thiết giáp rậm rạp bày thành một loạt. Mỗi khi họ bước tới một bước, liền huy đao chém xuống, ánh đao lướt qua, vạn vật biến mất.
Lúc này so sánh với mạch đao nặng nề kia, mã đao của Hung Nô nhân giống như đồ chơi của tiểu hài tử.
Hai loại binh khí chạm nhau giữa không trung, nổi lên vô số hỏa hoa, nhưng duy nhất chưa từng ngoại lệ chính là mã đao trong tay Hung Nô nhân sẽ lập tức bị chém gãy.
Bọn họ căn bản không cách nào ngăn cản sự tiến công toàn lực của Hắc Kỳ quân.
Tuy bọn họ cũng dũng mãnh thiện chiến, nhưng trước sự cường đại không gì ngăn được kia, bọn họ giống như bông tuyết hở hang dưới ánh mặt trời, nhanh chóng tan rã.
Bước tiến của Hắc Kỳ quân thủy chung không hề dừng lại, bọn họ đang thẳng hướng đại kỳ màu vàng, từng bước từng bước không ngừng tới gần.
" Chém…"
Thanh âm cao ngang giống như lá bùa đòi mạng của tử thần, các chiến sĩ thiết giáp của Hắc Kỳ quân giống như một vách tường dày cứng mà ổn trọng, kiên quyết hướng phía trước di động.
Đột nhiên, một thân ảnh cao cao nhảy lên, xuyên qua vô số đỉnh đầu Hung Nô nhân, hàn quang trong tay chợt lóe, hướng mặt đại kỳ hung hăng vọt tới.
Mấy tên Hung Nô nhân liều mạng nhảy dựng lên, bọn họ giơ cao tấm chắn trong tay, hi vọng ngăn trở luồng hàn quang kia.
Mấy tiếng nổ liên tiếp, mấy tên hộ vệ chật vật té xuống, trong nhóm bọn họ đã có đa số người chảy máu miệng, hiển nhiên đã bị nội thương nghiêm trọng.
Thân thể Lý Minh Đường không thể giữ mãi sự lăng không giữa không trung, hắn rốt cục rơi xuống, rơi vào giữa vòng vây trùng trùng của Kim Lang quân.
Nhưng nguyệt nha sạn trong tay hắn cũng là lựa chọn tốt nhất để ứng phó quần chiến.
Một trăm lẻ tám chiêu Phong Ma trượng pháp, một khi thi triển ra, mượn sức nặng của trượng, mượn lực đánh lực, bao phủ trong phạm vi một trượng.
Lấy thứ này công phá, là lựa chọn tốt nhất.
Đương kim thế gian, sợ là cũng chỉ có đầu bạo long hình người Tần Dũng, mới có được vũ lực bưu hãn thắng được sức mạnh của hắn mà thôi.
Lấy thân tông sư, tham gia quân đội không phải là chưa từng có, nhưng cũng như lông phượng cùng sừng lân, cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng lấy thân tông sư, lại đem ra để công phá trận hình, cùng những tiểu binh hỗn vào một chỗ, Lý Minh Đường cũng tuyệt đối là người đầu tiên từ xưa tới nay.
Khi thân thể hắn bay quanh trong một vầng ánh sáng chói mắt lóe ra, chậm rãi hướng đại kỳ màu vàng tiến đến, phía trước hắn đã không còn ai ngăn cản nổi.
Mũi tên chớp động, trên không trung không ngừng xẹt qua từng đạo quang mang chói mắt, bốn phía đại kỳ nằm xuống vô số dũng sĩ.
Đột nhiên, đại kỳ màu vàng chợt chớp lên.
Ánh mắt mọi người đều tập trung đến chỗ đại kỳ đang lung lay muốn ngã.
Một thân ảnh, một bóng người gầy gò đứng thật thẳng tắp, hai tay của hắn giơ lên cao khỏi đầu, trên tay, đại kỳ màu vàng đón gió tung bay.
" Hộ kỳ…"
Thanh âm hơi có vẻ non nớt còn chưa hoàn toàn phát dục đang kiệt lực hét lên trong cổ họng hắn.
Khảm Cát, ấu tử được thương yêu nhất của Mạo Đốn, đã dùng hai tay giơ cao lá đại kỳ màu vàng phấp phới.
Hắn muốn dùng tính mạng của chính mình duy trì sự vinh diệu của Hung Nô nhân.
Thiếu niên mười sáu tuổi, đạp núi thây biển máu, giơ cao niềm kiêu hãnh của Hung Nô nhân.
Hắn đứng thẳng tắp, quay mắt về phía trước, nhìn thẳng địch nhân cường đại cơ hồ không thể chống cự, hai mắt của hắn không hề sợ hãi, trái tim tuổi trẻ kia, giống như đang hùng hùng ngọn lửa, làm huyết mạch hắn như trào sôi.
Ánh mắt của hắn mang theo niềm kiên định, hắn đột nhiên cao giọng quát: " Hung Nô…"
" Hung Nô…"
Vô số hán tử như nước thủy triều hướng Hắc Kỳ quân phóng đi.
Đối mặt mạch đao vô địch, bọn họ liều mình tiến tới, vì muốn giúp cho những người sau có cơ hội, một cơ hội dùng một kích liền giết chết địch nhân.
" Sưu…"
Một mũi tên như thiểm điện hướng ngay ngực thiếu niên bay đi, đó là tốc độ nhanh đến cực điểm, cơ hồ đã siêu việt cực hạn mà loài người có khả năng đạt tới.
" Quang…"
Tiếng vang va chạm xa xa truyền ra.
Thân ảnh cao lớn của Quát Bạt Ưng xuất hiện ngay trước người thiếu niên, hắn dùng chính thân hình của mình đem thiếu niên chắn ngay phía sau.
Ở trên tay hắn, là một mặt đại thuẫn được sở chế từ tinh cương.
Ngạnh sanh ngăn lại mũi tên trí mạng, nhưng không ai chứng kiến, cánh tay hắn đang run nhè nhẹ.
Một mũi tên kia uy lực to lớn, đã xa xa vượt qua sự tưởng tượng của hắn.