DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Đại Thánh
Chương 77: Thu hoạch thống khổ! (Hạ)


Đương nhiên, đây chỉ là một ý niệm, bởi vì rất nhanh, cơ thể hắn lại cảm nhận được tra tấn thống khổ lại đến.

Hắn không biết, sinh vật kia thực sự không phải đang thủ hộ Vô Căn Thảo, nó chỉ vô tình phát hiện ra Vô Căn Thảo, mà Vô Căn Thảo sẽ mang lại cho nó một ít chỗ tốt, cho nên nó liền ở đây, không được mấy ngày, lại không ngờ đụng phải Tiểu Báo Tử.

Quái vật kia chính là một dị chủng Thái Cổ hồng hoang lưu lại, là hung vật nổi tiếng, tên là Thực Long Thu, vào thời điểm Thái Cổ, chuyên bắt rồng làm thức ăn, chính là khắc tinh của rồng, dáng người không lớn, lớn nhất cũng không đạt đến nửa mét, nhưng lân phiến trên người cực kỳ cứng rắn, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, răng nanh trong miệng cực kỳ sắc bén, có thể dễ dàng xé rách lân phiến của rồng, chui vào trong bụng rồng, dùng huyết nhục của rồng làm thức ăn, đồng thời đẻ trứng trong bụng Long, mượn vô tận sinh khí trong cơ thể rồng dưỡng dục, ấp trứng ấu trùng của mình.

Nhưng mà, vài vạn năm nay, loài rồng đã sớm biến mất, làm cho Thực Long Thu cũng biến mất theo, chúng lợi hại thì lợi hại, nhưng điều kiện sinh tồn cực kỳ hà khắc, cũng chỉ ở trong bụng rồng, thì trứng mới có tỷ lệ sống sót cực cao, nếu đổi thành ấp trứng trong bụng sinh vật khác, không đợi đến lúc trứng được ấp ra, chỉ sợ sinh vật kia đã bị hút khô, mười không còn một, cho nên, sau khi loài rồng biến mất, Thực Long Thu cũng biến mất khỏi thiên địa.

Cũng không biết một đầu này xuất hiện từ đâu, nhưng lại bị Tiểu Báo Tử đụng phải, đương nhiên Tiểu Báo Tử cũng may mắn, tuy loài sinh vật này rất lợi hại, nhưng con hắn gặp được, chính là hậu đại may mắn sống sót của Thực Long Thu, do trên đời này đã không còn rồng xuất hiện, cho nên có thể nói gia hỏa này rất khó lớn vì không đủ dinh dưỡng, uy lực mười phần, phát huy không đến một phần, linh trí cũng cực thấp, cho nên mới bị Tiểu Báo Tử tiêu diệt một cách dễ dàng.

Về phần hỏa diễm màu đen kia, chính là thần thông trời sinh của Thực Long Thu, cũng chính là kỳ vật trong thiên địa, chính là một loại huyền hỏa chỉ thai nghén ra trong cơ thể của Thực Long Thu, uy lực vô cùng, cũng vì thế, bởi vì nguyên nhân dinh dưỡng không đủ, uy lực cũng không đạt tới một phần trăm, trên thực tế, mà huyền hỏa trong cơ thể Thực Long Thu chỉ là tiểu hỏa mà thôi, cho nên đem hết toàn lực, cũng chỉ có thể phun ra một đoàn hỏa diễm có uy lực không lớn, hơn nữa làm cho nó kiệt sức, trên thực tế, nếu như nó không phun ra huyền hỏa, có thể hiện giờ, Tiểu Báo Tử đã bỏ chạy rồi.

Cái này gọi là đi sai một nước, thua cả ván cờ.

Đây là dã ngoại hoang vu, Tiểu Báo Tử hôn mê suốt một đêm, nếu không phải hắn hấp thu hỏa diễm, sớm đã bị dã thú ăn thịt rồi, do hấp thu hỏa diễm đó, hơn nữa có một bộ phận năng lượng huyền hỏa dung nhập vào thể nội của hắn, bởi vậy, trên người của hắn phát ra hơi nóng của huyền hỏa, làm cho dã thú không dám đến gần.

- Nhân họa đắc phúc, hay là nói họa vô đơn chí?

Tiểu Báo Tử từ từ mở mắt, nhìn thấy ánh mặt trời đã lên cao hơn ngọn cây, hắn nằm không nhúc nhích, thật lâu không nói.

Không phải hắn không muốn động, mà là hơi động đậy một chút, toàn thân có cảm giác như bị xé rách.

Ngày hôm qua thân thể của hắn bốc cháy như một bó đuốc, đại thương nguyên khí, tuy hôm nay hắn tỉnh lại, phát hiện kinh mạch của mình không hao tổn nghiêm trọng lắm, nhưng đau đớn kịch liệt vẫn không biến mất, ngược lại khi kinh mạch phục hồi như cũ, cảm giác đau đớn rất rõ ràng.

Tuy thời tiết rất tốt, nhưng đây là khu rừng rậm âm u, nước mưa tích lại hôm qua vẫn còn, hiện giờ Tiểu Báo Tử đang nằm trong nước bùn, thời điểm hôn mê, ngược lại không biết gì, hiện tại tỉnh lại, hắn cảm thấy kinh mạch toàn thân ngoài đau đớn ra, nước bùn xung quanh làm hắn rét lạnh, trong ngoài khó chịu, cảm giác này, không thể dùng lời lẽ bình thường để diễn tả được.

Hiện tại Tiểu Báo Tử chết lặng, các cơ trên mặt run rẩy.

- Nếm trải trong khổ đau, mới là nhân thượng nhân, ta ăn khổ nhiều như vậy, nếu trong tương lai không thể trở thành nhân thượng nhân, thì lão thiên gia bị mù mắt rồi.

Tiểu Báo Tử cười hắc hắc, trong cổ họng phát ra từng âm thanh kỳ quái.

Bỗng nhiên, hắn hét lớn một tiếng, thân hình nằm trên mặt đất đứng thẳng dậy, đứng trên mặt đất.

- Aaaaa...

Hình như vừa rồi dùng sức quá mạnh, Tiểu Báo Tử hét dài một tiếng, sau đó, thân thể cứng ngắc, đi về phía trước hai bước.

- Kinh mạch bị hao tổn không nghiêm trọng lắm, nội khí cũng khôi phục được kha khá, trong đan điền có nhiều thứ cổ quái, nhưng hình như không làm hại đến ta.

Cơ mặt của Tiểu Báo Tử run rẩy, bỗng nhiên, hắn nghĩ đến cái gì đó, sau đó cường ngạnh vận nội khí, lập tức, nội khí Cửu Long Thần Hỏa vận hành trong kinh mạch.

- Ah, ah, ah, ah, ah...

Nội khí vận hành trong cơ thể thời gian một chén trà, Tiểu Báo Tử cũng "Ah" cạn thời gian một chén trà, sau khi vận hành nội khí toàn thân, cơ mặt của hắn thoát khỏi trạng thái cứng ngắc, dần dần khôi phục bình thường.

Nói cũng kỳ quái, lúc này, nội khí vận chuyển, năng lượng hỏa diễm màu đen dung hợp với nội khí không còn thiêu đốt như ngày hôm qua, trái lại, nó làm kinh mạch trong cơ thể Tiểu Báo Tử thoải mái, tiêu trừ đau đớn cho Tiểu Báo Tử.

- Cái gọi là khổ tận cam lai, có lẽ chính là để hình dung ta lúc này.

Thống khổ vẫn chưa tiêu trừ toàn bộ, nhưng hiện tại cũng không hề ảnh hưởng đến sự vui sướng của Tiểu Báo Tử.

Hắn trời sinh là người lạc quan, cũng không có thói quen oán trời trách đất, trong tư tưởng của hắn, sở dĩ hôm qua chịu khổ nhiều như vậy, chẳng qua là do mình không may, người ta thì bị chém thành hai đoạn, còn bề ngoài của mình thì rất tốt, cho nên cũng không oán hận gì, cho dù lúc đó hắn đau đớn cực độ, nhưng hắn chỉ phiền muộn tự giuễ mà thôi.

Hiện tại đau đớn đã giảm, tâm tình đương nhiên rất tốt.

Quay đầu nhìn sang, thi thể của con cá trạch hôm qua vẫn còn nằm yên ở chỗ cũ, liền trực tiếp đi qua.

- Quái vật kia có thể chống lại phi tiêu của ta công kích, nếu không phải Ô Kim đoản kiếm trong tay của ta là thần binh lợi khí, nói không chừng ta không thể giết nó, điều này nói rõ tầng lân phiến bên ngoài của nó rất cứng rắn, không lột ra thì uổng phí quá.

Nghĩ là làm, dù sao con cá chạch này đã bị hắn chém thành hai đoạn, ngoài bùn đất ở chỗ hắn chém ra, hắn đưa tay vuốt vài cái, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Bạn đang đọc truyện được copy tại

- Ân, đúng là không tồi, xem ra rất rắn chắc!

Lại nhìn thịt của con cá chạch sau khi bị lột da, trong bụng đang đói cồn cào, căn cứ vào nguyên tắc không được lãng phí, Tiểu Báo Tử đã đốt một đống lửa, sau khi làm sạch con cá chạch thì hắn liền nướng nó.

Đọc truyện chữ Full