DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Đại Thánh
Chương 104: Thất Bảo Kỷ Ảo Chi Thiên Xà Liễm Tức (Hạ)


- Cái gì?

Tiểu Báo Tử cả kinh mãnh liệt, hắn không thể tưởng tượng được, đột nhiên Vương Xà đến nơi đây, chính là nói cho hắn nghe những chuyện này.

- Không nên khiếp sợ như vậy, Hỏa Hồng Tình là chuyện sớm muộn ngươi sẽ biết.

- Lời của thủ tọa nói, tiểu tử ghi nhớ, nhưng mà, tiểu tử không rõ, tại sao thủ tọa nói với ta những lời này?

Nếu đã nói ra rồi, Tiểu Báo Tử cũng không sợ nữa, đột nhiên Vương Xà đến tìm mình, rõ ràng là hắn có mưu đồ với mình, giống như Huyết Vô Nhai ngày đó, nhưng dù nói thế nào, Tiểu Báo Tử tự nhận là người có thể bạo chết cường giả Bát phẩm, dù có đối mặt với người mạnh mẽ như Vương Xà, vẫn có sức chống cự nhất định, sau khi trải qua khiếp sợ ban đầu, tâm tình của hắn đã ổn định lại, nhìn Vương Xà hỏi.

- Ta sẽ không giống với những người kia, bọn họ muốn tiêu diệt huyết mạch thần kỳ của ngươi, nhưng ta lại ước gì người như ngươi càng nhiều càng tốt.

Vương Xà cười hắc hắc, nhìn vào đôi mắt của Tiểu Báo Tử, giống như nhìn thấy một bảo vật gì đó rất hiếm lạ.

- Tiểu tử, cho dù ngươi có được Hỏa Hồng Tình cũng không thể tùy tiện dùng nó để giết người a, có muốn ta truyền cho ngươi thủ đoạn bảo vệ tình mạng hay không?

Mục quang của Tiểu Báo Tử lóe lên, trên mặt xuất hiện nụ cười, nói:

- Đây là chuyện cầu còn không kịp, mong thủ tọa vui lòng chỉ giáo a!

- Ngươi đúng là người không chịu thiệt mà, nhưng cũng thế, hôm nay ta đến đây, vốn là muốn truyền cho ngươi một môn tâm pháp, tiểu tử, ngươi hãy nghe cho kỹ, đây chính là Thiên Xà Liễm Tức Thuật trong Thất Bảo Kỳ Ảo, nhìn thì giống như bình thường, kì thực vô cùng diệu dụng, nếu trong tương lai ngươi có thể dung hợp sáu loại kỳ ảo khác, dung hợp chúng với nhau, uy lực sẽ tăng thêm gấp mười lần, đáng tiếc a...

Nói đến đây, hình như hắn nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng cười hắc hắc, nói:

- Tốt rồi, không nói đến những lời vô dụng này nữa, hiện tại ta sẽ đem yếu quyết tu luyện Thiên Xà Liễm Tức Thuật dạy cho ngươi, đây là môn dễ học nhất trong Thất Bảo Kỳ Ảo, đúng là rất dễ nhớ, cho nên, ta chỉ nói một lần, ngươi phải dụng tâm ghi nhớ!

Dứt lời, cũng không đợi Tiểu Báo Tử trả lời, khẩu quyết đã từ trong miệng của hắn nói ra, nói thẳng một hơi hết một nén hương.

Tiểu Báo Tử không dám lãnh đạm, dụng tâm ghi nhớ.

- Tốt rồi, tiểu bằng hữu, khẩu quyết và tâm pháp Thiên Xà Liễm Tức Thuật ta đã truyền cho ngươi, sau khi ngươi tu luyện, sẽ biết rõ diệu dụng của liễm tức thuật, có người đến, ta sẽ không nhiều lời với ngươi nữa, nhớ kỹ lời ta nói.

- Có thể...

Tiểu Báo Tử vừa muốn mở miệng, thân ảnh Vương Xà đã biến mất trước mắt hắn, giống như lúc hắn xuất hiện, bất ngờ và đột ngột, giống như chưa từng tồn tại ở đây.

Gió đêm tung bay, Tiểu Báo Tử cô linh đứng ở bên cạnh bàn đá, có chút sờ không được đầu mối.

- Tiểu tử, nhớ kỹ lời ta nói, đây là ta muốn tốt cho ngươi, ha ha...

Trong tai của hắn truyền đến âm thanh của Vương Xà, từ từ đi xa, biến mất không thấy đâu nữa.

Sau đó, một hồi bước chân hỗn loạn chạy tới, chính là Tần Tuyển Long vừa tỉnh rượu, đi ra nhà xí, nhìn thấy Tiểu Báo Tử đứng trong nội viện, cười ha hả, nói:

- Tiểu Báo Tử, muộn như vậy, còn không ngủ a, có phải hưng phấn quá không ngủ được không.

- Đúng vậy a, nằm cũng ngủ không được, cho nên đi ra hóng gió!

Tiểu Báo Tử quay người cười nói, nhưng trong lòng đang đắm chìm trong dư vị của Thiên Xà Liễm Tức Thuật.

- Cổ quái a, tâm pháp Thiên Xà Liễm Tức Thuật này không ngờ lại giống với tâm pháp quái lực quyền mà Huyết Vô Nhai truyền cho ta a, hình như có điểm tương tự nhau?

Sau chân tuyển, Ô gia tiếp tục thiết đãi yến hội, vì nhị thiếu gia của gia tộc cử hành đại lễ bái sư long trọng, còn những người tham gia chân tuyển tới từ tất cả các quận thành, không quan tâm ngươi có thông qua hay không, tất cả đều lưu lại, cho đến khi lễ bái sư chấm dứt, mới rời đi.

Đối với việc lão nhị Ô gia bái Vương Xà làm sư phụ, so sánh với Tiểu Báo Tử và Thạch Kinh bái hai vị trưởng lão Ô gia làm sư phụ, còn đơn giản hơn nhiều.

Sau khi bái sư xong, Tần Tuyển Long mới từ từ rời đi, đối với Tiểu Báo Tử mà nói, hai người khác cùng đến từ Thanh Dương thành có chút thất vọng chán nản.

Lúc ăn cơm chia tay với nhau, đều lộ ra vẻ thương cảm.

Sau ngày ăn cơm chia tay, Tiểu Báo Tử và đệ tử các nơi thông qua chân tuyển trở thành đệ tử nội môn, chính thức tiến vào trong đại viện Ô gia.

Chém đầu gà, đốt giấy vàng, khấu đầu vài cái trước từ đường Ô gia, sau đó đều tán đi.

Đệ tử nhập môn, ở trong thế gia như Ô gia, cũng không phải là đại sự gì.

Hoàn toàn khác với những người khác, Tiểu Báo Tử và Thạch Kinh đều được sư phụ của mình đến mang đi, ở cùng một chỗ với sư phụ, không hề giống với những đệ tử nội môn khác phải ở cùng nhau.

Sư phụ của Tiểu Báo Tử họ Từ, gọi là Từ Ung, tổ tiên chính khai sơn đại đệ tử của thủy tổ Ô gia, Từ gia đã từng là nhất mạch mạnh nhất, thời kỳ toàn thịnh, Từ thị nhất mạch chiếm hai phần ba Ô gia, nhưng hiện giờ đã suy sụp, mà Từ Ung chính là trưởng lão duy nhất của nhất mạch Từ gia ở Ô gia, mới vào Ngũ phẩm.

So sánh với những trưởng lão khác, Từ Ung ở trong đại viện Ô gia, có một tiểu viện của riêng mình, sân nhỏ rất lớn, trừ căn phòng của Từ Ung sinh sống ra, còn dư lại hơn mười căn phòng.

Thời điểm Từ Ung và Tiểu Báo Tử đi vào sân nhỏ, thì mười căn phòng còn lại đã được quét dọn sạch sẽ.

- Về sau, ngươi ở lại đây!

Từ Ung mang theo Tiểu Báo Tử đi đến một phòng khách ở phía tây, nói:

- Ta đã bảo bọn họ thu thập qua, bên kia có một thư phòng, nhưng không có sách gì, nếu ngươi muốn xem sách, đi đến thư phòng của ta, ta nghe nói, ngươi biết chữ!

- Trước kia đã học chữ từ một vị tiên sinh trong thôn.

- Ân, học qua là tốt rồi!

Từ Ung đối với việc Tiểu Báo Tử biết chữ rất hài lòng, nói:

- Ngươi đi theo ta!

Tiểu Báo Tử đi theo phía sau Từ Ung, trong nội tâm đúng là có chút khẩn trương, sư phụ của mình, từ khi bái sư đến giờ, chưa từng nói chuyện với mình vượt qua mười câu, hơn nữa nhìn ra, hắn cũng không phải là người thích nói chuyện, sau này ở chung, có khả năng phải cẩn thận một ít.

- Ngồi đi!

Đi đến tiền sảnh, Từ Ung ngồi xuống, chỉ vào cái ghế bên cạnh bảo Tiểu Báo Tử ngồi xuống, Tiểu Báo Tử vừa ngồi xuống, liền có một gã sai vặt mặc áo xanh tiến đến, thấp giọng nói:

- Mời dùng trà!

- Cảm giác này cũng không tệ!

Cho đến lúc này, Tiểu Báo Tử mới thực sự có cảm giác cá chép vượt Long môn, bây giờ mình đã là đệ tử của trưởng lão, trở thành đệ tử hạch tâm của Ô gia, so với những đệ tử Ô gia khác, địa vị đã tăng vọt, trừ mấy vị thiếu gia của Ô gia ra, hình như, lúc này mình đã là một nhân vật.

Đọc truyện chữ Full