DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Đại Thánh
Chương 129: Mã đại tiểu thư (Thượng)


Thật không nghĩ đến, còn chưa nói hết vài câu, đối phương đã mở miệng nhục mà, đây là địa bàn của Thanh Long đường mà dám mở miệng nhục mạ Thanh Long đường, thân là phân đường đường chủ, hắn vốn có tâm tư dàn xếp ổn thỏa, nhưng lúc này không thể bỏ qua.

May mắn đối phương cũng không phải là thiết bản, dù trong tay có chút công phu, nhưng cũng chỉ là đồ gà mờ mà thôi, không qua mấy chiêu đã bị mình thu thập, điểm huyệt nói, nhìn bộ dáng của nàng, đúng là rất xinh đẹp, xinh đẹp khả nhân, trong khoảng thời gian ngắn, liền động tiểu tâm tư, trực tiếp vác nàng lên vai, chuẩn bị mang đi, sau đó sẽ làm cái gì? Vậy phải xem tình huống cụ thể, nếu đối phương không có chỗ dựa lớn, hắn cũng không cần để ý sẽ làm con rể tiện nghi của người khác.

Nhưng không ngờ, vừa mới chuẩn bị nhấc chân rời đi, đã bị người ta gọi lại, người gọi hắn là một con chim non!

Đúng là chim non, không nhìn tu vi, chỉ nhìn tuổi là biết rõ, là một gia hỏa mới ra giang hồ, mười hai mười ba tuổi, quần áo toàn thân ngay ngắn, hai đầu lông mày vẫn còn nét ngây thơ, nhưng lời nói đã làm hắn tức giận.

Hình như là nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống, ngẩng đầu nhìn lên, định tìm kiếm người trên lầu hai, không thấy được một bóng người, trong nội tâm không khỏi khẽ động.

- Ngươi là một tiểu oa nhi, tuổi còn nhỏ, biết cái gì, tiểu nữ tử này dám nhục mạ Thanh Long đường, đương nhiên ta phải hỏi nàng cho rõ, ngươi quản làm gì, trở về đi, miễn cho chọc phải phiền toái thì hối hận không kịp!

Tiểu Báo Tử trợn trắng mắt, giống như liếc nhìn một thằng ngốc, nói:

- Không có biện pháp, tính khí trời sinh của ta, không thích nhìn thấy nhất chính là đồ trộm cướp, mau mau đem vị cô nương kia buông, nếu không, ta sẽ không lưu tình đâu.

Tiểu Báo Tử ưỡn ngực, cố gắng làm ra một bộ dáng vô cùng khí thế.

Nhưng do tuổi còn nhỏ, nên khí thế này thật sự không được, ngược lại làm cho đám Thanh Long bang cười nhạo một hồi.

- Ngươi là hảo tiểu tử, đúng là rượu mời không uống thích uống rượu phạt, còn muốn động thủ với đường chủ, ta sẽ giáo huấn ngươi một chút.

Tiểu Báo Tử thấy thằng này thò tay ra, cho nên cũng không khách khí với hắn, thân hình khẽ động, bước chân lên một bước, nghênh đón, hai tay nắm lại, đánh ra một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm, trực tiếp đánh vào vai trên của hắn, đánh bay hắn ra xa ba trượng, rơi xuất mặt đất, nằm trên mặt đất rên rỉ.

Lúc này, có một cái lệnh bài từ trên cửa sổ lầu hai rơi xuống, Hồ Nghiệp Bân đưa tay bắt lấy, trong tay trầm xuống, cúi đầu xem xét, không khỏi hít sâu một hơi, một tấm lệnh bài sắt lớn nhỏ bằng lòng bàn tay, toàn thân hiện lên màu đen, phía trên viết một chữ " Ô " màu bạc.

Thanh Long bang dù là tiểu bang phái giang hồ, cho nên chút nhãn lực vẫn phải có, từ chữ Ô trên lệnh bài hắn đã nhìn ra, hơn nữa màu chữ là màu bạc, cho nên biết rõ, đây là trưởng lão Ô gia mới có.

Bạch Vân trấn này vẫn còn nằm trong phạm vi Vân Châu, cũng là nơi thế lực Ô gia mạnh nhất, cho nên Thanh Long bang không dám dây vào, cho nên vừa nhìn thấy lệnh bài kia, sắc mặt của Hồ Nghiệp Bân đã tái nhợt, trong nội tâm âm thầm cầu nguyện cho người ngồi trên kia không phải là trưởng lão có tính khí nóng nảy, nếu không, cái mạng nhỏ của mình đã xong rồi.

- Không biết, không biết là vị trưỡng lão Ô gia nào đại giá quang lâm Bạch Vân trấn, Thanh Long bang không tiếp đón từ xa, mong được thứ tội!

Hồ nghiệp dùng hai tay dâng lệnh bài lên, cung kính nói với người trên lầu.

- Lão phu không muốn dây dưa với Thanh Long bang các ngươi, nơi đây cũng không chào đón các ngươi!

Từ Ung ló đầu trên lầu hai ra, nói:

- Tiểu Báo Tử, đưa cô nương này lên, các ngươi có thể đi!

- Dạ, dạ!

Nghe được Từ Ung cho phép bọn họ đi, Hồ Nghiệp Bân liên tục gật đầu, cung kính đem lệnh bài dâng lên tay Tiểu Báo Tử, mang theo một đám thủ hạ, chạy trốn nhanh như gió.

Tiểu Báo Tử đi đến bên người nàng kia, phất tay giải huyệt cho nàng, lúc này mới nhìn rõ dung nhan.

Là một tiểu cô nương rất đẹp, dù không được xưng là khuynh quốc khuynh thành, nhưng ở nơi như thế này, cũng được xem là mỹ nữ số một số hai. Bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, vẻ mặt xảo quyệt dễ thương.

Sau khi giải huyệt đạo, cảm kích nhìn Tiểu Báo Tử, thấy Tiểu Báo Tử trẻ tuổi như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh dị, vừa rồi nàng bị điểm huyệt đạo, lại nằm sấp trên vai, cho nên không rõ bộ dáng người cứu nàng, bây giờ nhìn thấy là một tiểu hài tử mười một mười hai tuổi, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.

- Tiểu đệ đệ, vừa rồi là ngươi cứu ta sao?

Tiểu cô nương mới mở miệng, dùng những từ ngữ làm cho Tiểu Báo Tử nghẹn khuất muốn chết.

- Ngươi mới là tiểu đệ đệ, cả nhà của ngươi là tiểu đệ đệ!

Trong lòng Tiểu Báo Tử nguyền rủa, nói ra:

- Không phải, ta chỉ đánh đám người kia một trận, là sư phụ ta cứu ngươi!

- A! Sư phụ ngươi ở đâu?

Tiểu cô nương hiếu kỳ hỏi lại.

- Trên lầu, ngươi đi theo ta đi lên!

Tiểu Báo Tử cũng không nhiều lời, nàng kia bất đắc dĩ đành phải đi theo hắn tiến vào khách sạn.

Đi đến lầu hai, Tiểu Báo Tử cầm lệnh bài trong tay trả lại cho Từ Ung, sau khi nữ tử nhìn thấy lệnh bài, trên mặt lộ ra thần sắc vui vẻ, nói:

- Chữ Ô màu bạc a, ngươi nhất định là trưởng lão Ô gia a?

Từ Ung có chút ngoài ý muốn liếc nhìn nàng, gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta là trưởng lão Ô gia, cô nương có nhãn lực không tệ!

- Đó là đương nhiên!

Nghe được tán dương nàng có nhãn lực, tiểu cô nương rất là cao hứng nói:

- Nếu ngươi là trưởng lão Ô gia, chắc sẽ biết được đường nào đi Thiên Long Thần Sơn đúng không?

- Cái gì?

Từ Ung sững sờ một chút.

Thiên Long Thần Sơn?

Đương nhiên hắn biết rõ, với tư cách là trưởng lão Ô gia, hắn đã từng đi qua một hai lần, nhưng vừa đi ra ngoài đã gặp một tiểu cô nương hỏi mình vấn đề này, cũng có chút cổ quái.

- Vận khí của lão phu không tệ, đã từng đi qua mấy lần!

Từ Ung nói:

- Cô nương hỏi chuyện này làm gì?

- Đúng là quá tốt, lão tiền bối, ngươi dẫn ta đi Thiên Long Thần Sơn a, ta trả thù lao cho ngươi!

Tiểu cô nương nghe được Từ Ung đi qua Thiên Long Thần Sơn, không khỏi đại hỉ, sờ loạn trên người một hồi, sờ cả buổi, chỉ lấy ra được mấy miếng vàng lá và vài nén bạc, ngẫm lại thấy không đúng, đối phương là trưởng lão Ô gia, làm sao mà thiếu tiền, cho nên vội vàng thu hồi vàng lá và nến bạc, sau đó, nàng móc ở bên người ra một khỏa trân châu đen vô cùng tinh khiết.

Khỏa trân châu đen này lớn nhỏ như một viên Long nhãn, rất tròn nhu nhuận, màu đen như mực, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, phát ra màu sáng bóng yêu dị.

Đọc truyện chữ Full