Một gã võ sĩ cách Địch Áo gần nhất bỗng nhiên dừng bước nhìn lại vị trí phát ra thanh âm, song tầm mắt hắn chỉ nhìn thấy một mảnh đất đá lởm chởm, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Gã võ sĩ kia mới vừa thở phào nhẹ nhỏm quay đầu trở lại, nhưng ngay sau đó đột nhiên tỉnh ngộ ra vấn đề quái lạ ở chỗ nào, nơi đó rõ ràng phải có một tên đồng bọn mới đúng. Gã võ sĩ nhất thời khẩn trương trầm giọng quát: "Đặc Lý?"
Ba gã võ sĩ khác nghe thấy thanh âm, vội vàng nhìn sang hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không thấy Đặc Lý." Tên kia võ sĩ vừa nói vừa chậm rãi đi về phía khả nghi.
"Làm sao có thể?" Mấy tên võ sĩ khác kinh ngạc tới cực điểm, mặc dù gã võ sĩ tên là Đặc Lý không phải là người mạnh nhất trong nhóm, nhưng thực lực xem như không yếu. Vì sao đột ngột biến mất không một tiếng động?
Tất cả võ sĩ còn lại đều nhắm vị trí Địch Áo đi tới, Địch Áo suy nghĩ đối sách thật nhanh, lại còn ngưng thần lắng nghe tiếng bước chân, âm thầm tính toán khoảng cách hai bên.
Đợi đến lúc gã võ sĩ gần nhất còn cách vị trí Địch Áo không đủ năm thước, Địch Áo điểm mũi chân vào thi thể phía dưới, cỗ thi thể nhất thời bay ra ngoài.
Gã võ sĩ thấy từ phía sau nham thạch đột nhiên bay ra một bóng đen, theo bản năng nghĩ rằng đó là địch nhân muốn chạy trốn, hắn không cần suy nghĩ lao vọt tới chém một đao vào cỗ thi thể kia.
Thân hình Địch Áo lóe lên phóng xuyên qua vòi máu, vung quyền đánh tới mặt gã võ sĩ, tốc độ phản ứng của gã võ sĩ cũng rất nhanh, vừa lui một bước vừa vung chiến đao chém thẳng vào đầu Địch Áo.
Gã võ sĩ quyết định phát động phản kích không hề sai, chiến đao trong tay hắn so sánh với quyền đầu Địch Áo rõ ràng chiếm cứ ưu thế rất lớn. Nhưng hắn đánh giá tốc độ Địch Áo sai lầm nghiêm trọng, khi hắn giớ chiến đao lên dùng sức bổ ra đột nhiên cảm giác một cỗ kình phong ập vào mặt.
"Ầm..." Gã võ sĩ giống như bị điện giật chợt lui về phía sau, đâm đầu ngã xuống đất.
Gã võ sĩ xăm hoa văn đầu sói vọt tới bên này, Địch Áo vẫn một mực chú ý tới đối phương. Thân hình hắn lập tức lui nhanh về phía sau, chớp hiện vài cái đã biến mất ở trong đống đá lởm chởm.
Bây giờ đã là sau nửa đêm, hơn nữa Thánh Đế Tư hồ khắp nơi đều là đá tảng to lớn, nơi này cung cấp cho Địch Áo bức tường bảo vệ tuyệt hảo.
Mặc dù Ngõa Tây Lý nhiều lần cảnh rằng phải dũng cảm trực diện đối kháng, nhưng không phải nói để cho lúc Địch Áo cận kề cái chết lại liều mạng quyết chiến. Đối phương có thể buông thả đấu kỹ, Địch Áo chỉ có thể dựa vào chính mình, thực lực không bằng đối phương thì không có biện pháp đánh chính diện. Vì thế trước khi Địch Áo xuất hiện đã quyết định kéo dài trận chiến với đối thủ, lợi dụng địa hình và màn đêm tiến hành du đấu.
"Lục soát, moi cái tên kia ra cho ta." Gã võ sĩ hoa văn đầu sói giận dữ hét lớn.
Gai gã võ sĩ còn sót lại đáp ứng một tiếng, một trái một phải đi tới vị trí Địch Áo vừa biến mất, nhưng lúc này Địch Áo đã sớm chạy xa rồi, nơi đó không có gì cả.
Gã võ sĩ hoa văn đầu sói nhảy lên trên một tảng đá lớn, từ trên cao nhìn xuống bốn phía, làm như vậy chỉ cần Địch Áo hiện thân lần nữa sẽ không thể chạy trốn khỏi tầm mắt hắn.
Hai tên võ sĩ kia thì cẩn thận tìm kiếm trong đống đá tảng gai góc, bọn hắn hành động rất ăn ý, tận lực không rời khỏi đồng bọn quá xa.
Địch Áo ẩn núp ở trong đám đá tảng tự nhiên không thể nào nhìn thấy đối phương an bài, hắn chỉ có thể ngưng thần lắng nghe tiếng bước chân, tùy thời chuẩn bị tấn công một đợt mạnh mẽ nhất.
Lúc này dã nhân ở bên kia thấy võ sĩ bộ tộc dồn lực chú ý sang nơi khác thì lặng lẽ di động, hắn rón rén bò ra nơi xa. Mặc dù tư thế dán sát mặt đất rất khó làm cho người ta phát giác, hành động không hề phát ra âm thanh, nhưng nơi này thật sự là quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thanh âm rất nhỏ cũng sẽ biến lớn hơn gấp mấy lần. Cho dù là một cục đá vụn rơi xuống đất, ở trong màn đêm yên tĩnh thế này cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Dã nhân hiển nhiên không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như thế, mới vừa bò ra mấy bước liền phát giác không đúng, nhất thời ngừng động tác, thân thể cương ngắc ở một chỗ.
Nhưng mà đã chậm rồi, gã võ sĩ hoa văn đầu sói đứng ở trên tảng đá lớn bỗng nhiên xoay người nhìn về phía vị trí phát ra thanh âm, sắc mặt vô cùng kinh ngạc, nơi này còn có người khác?
Hai gã võ sĩ cảm nhận được chỗ khác thường, đồng thời dừng cước bộ dùng ánh mắt dò xét nhìn qua võ sĩ hoa văn đầu sói. Nhìn bộ dáng có lẽ gã võ sĩ này là thủ lĩnh của nhóm.
Gã võ sĩ thủ lĩnh do dự một hồi rồi phất tay chỉ hướng một tảng đá lớn, ý bảo hai tên võ sĩ đi qua bên kia xem xét, còn bản thân tiếp tục lưu lại cảnh giác chung quanh.
Ngoại trừ thanh âm hai gã võ sĩ bước đi phát ra, khu vực này không còn thanh âm nào nữa, dã nhân nằm trên mặt đất đột nhiên nhảy lên phóng tới Thánh Đế Tư hồ.
Gã võ sĩ thủ lĩnh lập tức bắt được thân ảnh dã nhân, hắn tung người nhảy lên cao tay phải đẩy tới trước, một vòng hỏa diễm có đường kính hơn năm thước xoay tròn xuyên qua không gian đuổi theo dã nhân.
Dã nhân lập tức thay đổi phương hướng, nhưng vòng hỏa diễm tựa hồ có ý thức riêng biệt, đang bay ở trên không trung đột nhiên vẽ thành một đường cong mỹ lệ tiếp tục đuổi tới chỗ dã nhân, khoảng cách giữa hai bên rút ngắn cực nhanh.
Dã nhân đột nhiên ngã lăn xuống đất, vòng hỏa diễm lướt qua phía sau lưng hắn đánh trúng tảng đá lớn trước mặt. Còn dã nhân không kịp giữ thân hình, cả người lăn nhanh mấy vòng đụng vào tảng đá, chẳng qua hắn rất biết cách tự bảo vệ mình, lập tức dùng hai tay ôm đầu, thân thể co lại thành một đoàn, mặc dù lực va chạm không nhỏ nhưng hắn vẫn không bị thương tổn.
Sau chốc lát, dã nhân phủi phủi mấy cục đá vụn trên người rồi nhảy dựng lên, tiếp tục phóng tới Thánh Đế Tư hồ. Ngay lúc đó ở phía trước đột nhiên có một luồng hỏa diễm nhanh chóng nở rộ.
"Viêm Bạo."
Dã nhân biết loại bí kỹ này rất lợi hại, hắn hú lên quái dị nghiêng thân hình lui gấp ra sau. Nhưng phản ứng của hắn vẫn hơi chậm, lúc này đã có bảy, tám tia lửa đánh trúng người hắn. Ngay sau đó làn sóng xung kích cuốn thân thể hắn lên giữa không trung, dã nhân văng ra xa hơn mười thước mới rớt xuống mặt đất. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Ngươi không phải là chạy trốn rất nhanh sao? Chạy đi, tiếp tục chạy đi cho ta xem." Gã võ sĩ thủ lĩnh cười khẩy nói, chẳng qua là hắn dám buông lỏng cảnh giác, thỉnh thoảng đề phòng liếc quanh bốn phía.
Dã nhân chật vật ngồi dậy, quần áo trên người hắn đã rách nát lộ ra da thịt nám đen. Nếu như đổi thành người bình thường, da thịt bị đốt rụi thế này đã sớm đau đến chết đi sống lại, lên tiếng hét thảm rồi Vậy mà dã nhân thủy chung cắn chặc hàm răng, dùng ánh mắt tràn đầy thù hận ngó chừng gã võ sĩ ở đối diện.
"Giao ra đây." Gã võ sĩ thủ lĩnh chậm rãi nói "Đừng bắt ta phải động thủ."
Ngay lúc này, một thanh âm nhu hòa và lạnh như băng từ giữa hồ truyền tới: "Các ngươi, cái đám Dã nhân chưa khai hóa này lá gan càng lúc càng lớn, ngay cả Thánh Đế Tư hồ cũng dám tới làm bẩn?"
Nhu hòa là chỉ thanh âm tự nhiên của nữ tử kia, lạnh như băng lại chỉ trong thanh âm của nàng tràn đầy căm hận.
Thân hình gã võ sĩ xăm hoa văn đầu sói lập tức cứng ngắc, hắn di chuyển tầm mắt ngơ ngác nhìn về phía Thánh Đế Tư hồ.
Đột nhiên có một luồng ánh sáng từ chỗ xa xa hiện lên, luồng sáng đẹp đẽ kia cấp tốc xẹt qua không gian rơi xuống bờ hồ.
Nguyên lực phát sáng trong đêm tối cực kỳ chói mắt, Địch Áo có thể nhìn thấy rõ ràng đó là một nữ nhân, tuổi chừng hai mươi, đôi môi anh đào, hai hàng lông mày đen khẽ cau lại biểu lộ rõ ràng nàng không vui. Trên người nàng là một bộ trường bào màu xám nhạt, nhưng trong quá trình phát ra nguyên lực tràng đã che mất nó đi, hiện tại nguyên lực ngưng tụ thành một bộ chiến y màu trắng bạc sáng chói.
Võ Tôn?
Địch Áo hít sâu một hơi lạnh, Quang Mang võ sĩ và Cực Hạn võ sĩ khác nhau ở chỗ Quang Mang võ sĩ có phạm vi công kích trong vòng mười thước, Cực Hạn võ sĩ có khả năng công kích cự ly xa và sát thương quy mô lớn. Giống như Ca Đốn và Lôi Mông mấy ngày trước liên thủ đối phó võ sĩ bộ lạc, mặc dù đánh chém rất hoành tráng nhưng không có tạo thành ảnh hưởng gì đối với chung quanh. Còn Hỏa Hồ Chu Địch Ti và Mã Tát Nhĩ Đa giao chiến ở trong Đôi Tháp trấn chốc lát đã tạo ra một mảnh phế tích.
Nhưng chênh lệch giữa Võ Tôn và Cực Hạn võ sĩ lại còn xa hơn nữa, Võ Tôn có khả năng cụ thể hóa nguyên lực, khống chế nguyên lực ngưng tụ thành chiến y làm cho lực phòng ngự vượt xa hết thảy chiến giáp được chế tạo. Nhất là Địa hệ Võ Tôn, chiến y bền bỉ đạt đến trình độ nghịch thiên, cho dù đứng ở một chỗ mặc cho mấy Cực Hạn võ sĩ điên cuồng oanh tạc mấy phút cũng chưa chắc tạo thành thương tổn.
Gã võ sĩ thủ lĩnh cũng đoán ra thân phận đối phương, hắn đã sớm sợ hãi mặt không còn chút máu, hàm răng không ngừng run rẩy va chạm phát ra thanh âm "lách cách".
Hai mắt Địch Áo lóe sáng không chừng, bên trong Thần Điển có ghi một đoạn thường thức bây giờ lần đầu tiên phát huy công dụng. Thực lực nữ nhân kia ở vào khoảng Võ Tôn cấp một cấp hai, bởi vì đối phó một Quang Mang võ sĩ nho nhỏ không cần phải thả ra nguyên lực chiến y, việc này chứng minh nàng còn chưa đạt trình độ thu phát tự nhiên, một khi sử dụng nguyên lực sẽ tự động ngưng tụ thành chiến y.