Lúc này gió biển bắt đầu thổi tạt mãnh liệt, không khí trở nên ướt át, tất cả dấu hiệu đều cho thấy rõ sắp sửa có mưa to ập xuống.
"Mau xuống dưới, không ai được ra ngoài." Thuyền trưởng ra lệnh cho đám người Địch Áo không chút khách khí.
Ngã Lệ lập tức ôm An Kỳ Nhi chạy xuống boong tàu, ba người Địch Áo liếc nhau một cái, tất cả đều đi tới bên cạnh thuyền trưởng.
"Chúng ta có thể làm những gì?" Địch Áo hỏi.
Thuyền trưởng kinh ngạc nhìn sang mấy người: "Tạm thời không cần, nếu cần ta sẽ gọi các ngươi."
"Chúng ta sẽ ở lại đây, yên tâm đi, sẽ không biết làm phiền đến các ngươi." Ca Đốn mở miệng nói, thật ra ba người đều có ý nghĩ giống nhau, bọn họ tình nguyện ở lại trên bong thuyền thừa nhận mưa sa gió giật chứ không chịu ở trong khoang thuyền chờ đợi bất an. Bất kể lúc nào, nắm giữ vận mệnh ở trong tay mình vẫn tốt hơn.
Thuyền trưởng chần chờ chốc lát vẫn phải đáp ứng, chủ yếu là thân phận Quang Mang võ sĩ của Ca Đốn và Lôi Mông xuất ra tác dụng. Nếu như ba người bọn họ chỉ là Thiên Phú võ sĩ, chỉ sợ đã sớm bị thuyền trưởng đá một cước lọt xuống khoang thuyền rồi.
Tầng mây trên bầu trời càng lúc càng dày đặc, gió biển càng lúc càng mạnh, thổi vào thân người không còn cảm giác mát mẻ như trước mà là một trận rét lạnh thấu xương, đột nhiên một cơn sóng lớn ập tới, cả thân thuyền nhất thời chấn động kịch liệt, xoay tròn nửa vòng.
Một gã thủy thủ đang lo hạ cột buồm đột ngột té xuống từ độ cao hơn mười thước, phần lớn thủy thủ là người bình thường, nếu như lần này thực sự va chạm với sàn thuyền kết quả nhất định thê thảm vô cùng. May là Địch Áo đứng ở vị trí cách cột buồm không xa, bước mấy bước rồi nhảy tới gần đưa tay giữ lấy đai lưng gã thủy thủ, nhưng tốc độ hắn rớt xuống quá nhanh kéo theo Địch Áo trầm xuống dưới. Tìh hình lúc này biến thành Địch Áo ở trên cao, gã thủy thủ ở phía dưới, nếu cứ như thế rơi xuống đất, cho dù gã thủy thủ không chết cũng phải trọng thương.
Địch Áo vặn eo phát lực ở trên không trung ném gã thủy thủ ra ngoài. Đồng thời Ca Đốn đã lao đến kịp lúc đón lấy gã thủy thủ, liên tục lui về sau mấy bước hóa giải xung lượng rồi mới ổn định thân hình đặt gã thủy thủ đặt nằm trên bong thuyền.
Gã thủy thủ tìm được đường sống trong chỗ chết đầu óc vẫn còn choáng váng, tựa hồ không thể tin được bản thân mình lại không bị tổn thương chút nào.
Y Toa Bối Nhĩ lẳng lặng đứng nhìn Địch Áo, dưới tình huống này cứu người rất đơn giản, nhưng cứu người không có một chút thương thì vô cùng khó khăn. Nói cách khác, đám người Địch Áo chỉ cần giúp cho gã thủy thủ không chết đã hết lòng hết dạ rồi, căn bản không cần thiết phải hao tốn công sức như thế. Phải biết rằng phát lực ở giữa không trung rất dễ bị nội thương, Địch Áo chỉ là một Thiên Phú võ sĩ có thể làm được như vậy lại càng đáng quý.
Địch Áo hạ xuống boong thuyền thở ra một hơi mệt nhọc, tình huống vừa rồi khá nguy hiểm. Nếu xảy ra vào mấy ngày trước, Địch Áo tuyệt đối không thể phát lực trên không trung được, hiện tại đã chứng minh năng lực của hắn đã tiến bộ rất lớn. Địch Áo không nhịn nghĩ thầm trong lòng, nếu có cơ hội thì nên tới Thánh Đế Tư hồ thêm lần nữa mới được. Đúng như Y Toa Bối Nhĩ nói, nơi đó là địa điểm tu luyện cực kỳ tốt.
Từ khi cứu gã thủy thủ đến lúc Địch Áo ngừng lại điều tức chỉ diễn ra trong thời gian mấy lần hô hấp. Thế mà lại mấy đợt sóng lớn liên tục vỗ tới, cũng may bọn họ đã kịp thời chuẩn bị, mãi cho đến khi thành công hạ tất cả cột buồm xuống vẫn không có xảy ra chuyện gì nữa.
Cảm giác thân thuyền chấn động kịch liệt, Khoa Lâm, Cách Lý Phỉ Tư và Tuyết Ny lần lượt chạy ra khỏi khoang thuyền.
"Y Toa Bối Nhĩ, nàng không sao chứ?" Khoa Lâm bước nhanh về phía Y Toa Bối Nhĩ.
"Hình như ta không có yếu ớt như vậy." Mặc dù boong tàu không ngừng đung đưa nhưng Y Toa Bối Nhĩ vẫn có thể đứng vững vàng trên đó, nàng trả lời mà không thèm nhìn tới Khoa Lâm.
Mặc dù đụng phải cô nàng tiểu thư đang tức giận nhưng Khoa Lâm không hề tức giận, ôn nhu nói: "Thật ra ta cũng biết nàng không sao, nhưng là do ta lo lắng cho nàng, ta..."
Không đợi Khoa Lâm nói xong, Y Toa Bối Nhĩ cắt ngang không chút khách khí: "Thay vì lo lắng cho ta, còn không bằng lo lắng bản thân ngươi đi."
Khoa Lâm ngơ ngác, trong mắt xẹt qua một tia tức giận, trên boong thuyền đang có nhiều người như vậy, Khoa Lâm không nghĩ tới Y Toa Bối Nhĩ lại không lưu mặt mũi cho mình. Cuối cùng Khoa Lâm đành phải nỗ lực khống chế bản thân, mở miệng hỏi: "Y Toa Bối Nhĩ, nàng rốt cuộc nghĩ thế nào?"
Tuyết Ny khẩn trương nhìn chăm chú vào người Y Toa Bối Nhĩ yên lặng không nói, nếu như giờ phút này Y Toa Bối Nhĩ nói ra sự thật chân tướng, như vậy có ý nghĩa quan hệ giữa nàng và Khoa Lâm sẽ không còn khả năng vãn hồi dư âm.
Đúng lúc này, một cơn mưa từng giọt từng giọt lớn bằng hạt đậu tương ập xuống con thuyền, sau đó mưa sa bão táp ào ạt đổ xuống như trút nước. Sấm sét chớp lóe ngang dọc bầu trời, tiếng sấm nổ đùng đùng, vô số tia chớp màu vàng ẩn hiện trong đám mây đen.
"Mau thả neo." Thuyền trưởng khẩn trương quát to một tiếng, bọn họ đều ngẩn người, theo lý thuyết khi con thuyền lâm vào mưa bão, phương pháp thích hợp nhất chính là tiến lên men theo làn sóng. Bởi vì làm vậy tốc độ sẽ nhanh hơn, có thể lẩn tránh phần lớn sóng gió, hiện tại neo thuyền không phải là cách tốt. Nhưng khi bọn họ nhìn theo tầm mắt thuyền trưởng, đập vào mắt bọn họ là một bức tường sóng dài dằng dặc màu trắng đục, bọn họ lập tức hiểu rõ vấn đề, mấy gã thủy thủ cùng nhau vọt tới hợp lực ném cái neo vào trong lòng biển, sau đó bắt đầu dùng sức chuyển động bàn quay.
"Đây là cái gì?" Địch Áo cũng chú ý tới phương xa dị tượng, nhìn thuyền trưởng và bọn khẩn trương vẻ mặt, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ dự cảm bất tường.
Y Toa Bối Nhĩ quay đầu nhìn lại, con ngươi bất chợt co rút lại tựa hồ nhìn thấy cảnh tượng không thể nào tin nổi.
Khoa Lâm cũng thay đổi sắc mặt, lẩm bẩm: "Y Toa Bối Nhĩ, không phải là sóng U Linh trong truyền thuyết chứ?"
Nguy hiểm lâm đầu Y Toa Bối Nhĩ tạm thời quên mất chuyện không vui với Khoa Lâm, lo lắng nói: "Cho dù không phải là nó, nhưng loại sóng quy mô lớn cỡ này, Thiểm Điện Hào sẽ vượt qua rất gian nan."
Lúc này thuyền trưởng đã cầm lấy một sợi dây thừng trói mình vào cột buồm, thản nhiên nói: "Các ngươi đều vào khoang thuyền hết đi, chuyện nên làm đã làm rồi, kế tiếp mặc cho số phận vậy."
Đám thủy thủ hạ neo xong, không nói một lời học theo bộ dạng thuyền trưởng, tìm một chỗ tương đối chắc chắn tự cột bản thân mình vào đó.
Thấy loại tình cảnh này, thuyền trưởng không nói gì nữa, chỉ thở dài than thở. Trên thực tế, trong lòng mọi người rất rõ ràng, dưới tình huống này dù có trốn hay không cũng không khác nhau bao nhiêu. Nếu như người ở trên bong thuyền gặp nạn, núp trong khoang thuyền cũng không thể sống nổi.
Địch Áo nhìn sang Lôi Mông và Ca Đốn, hắn phát hiện kể từ khi Khoa Lâm nói ra ba chữ sóng U Linh, vẻ mặt hai người này trở nên rất khó coi. Hiển nhiên bọn họ có hiểu biết về nó, Địch Áo đang định mở miệng hỏi sóng U Linh rốt cuộc là thứ gì, đột nhiên phát hiện trong đoạn thời gian ngắn ngủi này bức tường nho nhỏ ở phương xa đã lớn hơn trước rất nhiều lần, đến hiện tại không cần hỏi những người khác, Địch Áo cũng biết đây là thứ gì rồi.
Dĩ nhiên là một cơn sóng thần, dựa theo khoảng cách để đánh giá, sợ rằng nó phải cao hơn hai mươi thước, thứ này không phải là sóng biển bình thường nữa rồi. Ở trong kiến thức trước kia Địch Áo từng biết, loại sóng biển này được gọi là sóng Tử Thần.
Sóng lớn đến trình độ như vậy đủ để đập nát tất cả mọi thứ thành mảnh nhỏ, cho dù là thuyền hay người đều rất khó thoát khỏi lực lượng xung kích cuồng bạo này. Đối diện với sức mạnh thiên địa, Địch Áo có phát giác bản thân chỉ là một tồn tại nhỏ bé tới cực điểm.
Giờ phút khắc mưa đá và cuồng phong đã biến thành chuyện nhỏ không đáng kể, ngay cả sấm chớp trên bầu trời cũng không còn chói mắt như trước. Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung về phía cơn sóng thần đang cuồn cuộn lao đến kia.
Y Toa Bối Nhĩ đứng thẳng tắp trên bong thuyền, mặc cho mưa gió thổi rát mặt, hai hàng lông mày của nàng vẫn nhíu chặt làm như đang đau khổ suy tư đối sách. Tuyết Ny đứng ở bên cạnh, toàn thân hai người đã sớm bị nước mưa nhuộm ướt làm lộ ra thân thể lung linh đầy mê hoặc.
Ca Đốn im lặng đưa cho Địch Áo và Lôi Mông một sợi dây thừng, mấy người bọn họ buộc chặt thân mình vào con thuyền. Vào lúc này, cho dù là Quang Mang võ sĩ hay là Thiên Phú võ sĩ đều có cơ hội sinh tồn ngang nhau, nếu ở đây có Cực Hạn võ sĩ thì kết quả của hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Trời mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa dày đặc nện xuống boong thuyền rung động không ngừng, cuồng phong thổi mạnh đến mức khiến cho tai người đau rát. Thế nhưng tất cả mọi người đều cố gắng mở to hai mắt, bởi vì ai nấy hiểu rõ ràng một chuyện, có lẽ đây là thời khắc cuối cùng của sinh mạng bọn họ rồi.
Rốt cuộc khi sóng thần lan đến gần, tiếng sấm nổ vang đinh tai nhức óc tràn ngập không gian, mặt biển phảng phất như biến thành nồi nước sôi đung đưa kịch liệt, làm như nháy mắt cái sẽ lập tức sụp đổ.
Trong mắt mọi người lộ ra thần sắc tuyệt vọng, chỉ có tự mình trải qua mới có khả năng cảm thụ được loại sợ hãi phát ra từ sâu trong nội tâm này Vốn còn có người mang hy vọng may mắn trong lòng, đến hiện tại nhất thời nản lòng thoái chí, yên lặng chờ đợi thời khắc cuối cùng ập đến.