Nếu như Địch Áo tu luyện ở trong khoang thuyền và liên tiếp đột phá bốn cấp, Tuyết Ny sẽ không kinh ngạc. Nhưng tình cảnh hiện tại thực sự đáng kinh hãi.
"Địch Áo, ngươi không có chuyện gì?." Lôi Mông vừa mới trèo qua mép thuyền đã lập tức rống lên.
"Cái gì?" Địch Áo mới vừa khôi phục thanh tĩnh, nghe thấy Lôi Mông lên án làm cho hắn không hiểu gì cả. Sau đó rất nhiều hình cảnh trước đó xẹt nhanh trong đầu hắn, những chuyện sau này hắn không nhớ ra được, chỉ nhớ rõ lúc sắp rơi vào biển rộng, hoa mắt một cái hắn đã trở lại trên thuyền rồi.
"Lão tử liều mạng với ngươi." Lôi Mông giận dữ nhảy lên boong tàu, nhanh chóng chạy tới gần Địch Áo. Thật ra hắn cũng phát hiện có điểm cổ quái, phát tiết lửa giận lên trên người Địch Áo hoàn toàn là vì thể diện. Địch Áo còn chưa có động thủ mà hắn đã bị đánh văng ra rớt xuống biển, phải biết rằng hắn đã là Quang Mang võ sĩ cấp bảy.
"Đừng cos lộn xộn." Tuyết Ny đột nhiên nói: "Hiện tại hắn cần an tĩnh. Địch Áo, ngươi lập tức trở về phòng mình, bắt đầu tĩnh tu, Lôi Mông, Ca Đốn, các ngươi không được quấy rầy Địch Áo."
"Được rồi, các ngươi đứng ở đó làm gì?" Y Toa Bối Nhĩ nói: "Mấy người bên kia, lập tức đi kiểm tra xem Thiểm Điện Hào bị tổn hại chỗ nào. Nếu như phát hiện phải lập tức tu bổ. Địch Áo, ngươi nghe lời Tuyết Ny, trở về phòng tĩnh tu đi, yên tâm, trừ phi ngươi đi ra ngoài, chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi."
"Ừ." Địch Áo gật đầu, thật ra hắn rõ ràng bản thân mình đang cần gì nhất. Thế nhưng bởi vì lòng dạ sâu xa, vẻ mặt hắn thủy chung không có bất kỳ biến hóa. Cho dù Tuyết Ny không nói, hắn cũng phải đi về yên lặng suy nghĩ quá trình xảy ra hồi nãy.
"Địch Áo, ngươi tới đây." Tuyết Ny tiến lại gần Địch Áo.
"Tốt lắm, tất cả chúng ta giải tán." Y Toa Bối Nhĩ nói, nàng biết Tuyết Ny có chuyện trọng yếu muốn nói với Địch Áo.
Lôi Mông không cam lòng, Ca Đốn phải níu lấy hắn nói: "Đi, chúng ta đi xem Ngã Lệ thế nào rồi." Nói xong không để ý tới Lôi Mông phản kháng, hắn mạnh mẽ lôi Lôi Mông đi ra xa. Lúc nãy Lôi Mông ở dưới biển không có nghe thấy rõ ràng. Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi vấn nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc hỏi Địch Áo.
"Chuyện gì?" Địch Áo đi tới cạnh Tuyết Ny, nhẹ giọng nói.
"Địch Áo, Vĩnh Đống băng xuyên là một chỗ tu luyện rất tốt, không chỉ thích hợp Thủy hệ võ sĩ tu luyện, mà còn thích hợp với Phong hệ võ sĩ. Ở đó có một ngọn núi Tuyết Phong cao gần vạn thước, hàng năm ở trên đó luôn luôn có cuồng phong mãnh liệt." Tuyết Ny mỉm cười nói: "Nếu có cơ hội, ngươi thử tới đó một lần."
"Cái gì?" Địch Áo nghe mà không hiểu, ngọn núi cao gần vạn thước chẳng phải là đã gần chạm tới tầng bình lưu rồi? Chạy tới đó tu luyện?
"Sau này ngươi sẽ rõ." Tuyết Ny nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, đội ngũ đạo sư Thánh Đế Tư học viện thường xuyên tới đó, nếu tu luyện gặp phải khó khăn cũng có người để hỏi. Tóm lại, khẳng định sẽ có lợi cho ngươi, dĩ nhiên, biện pháp tốt nhất là ngươi gia nhập Thánh Đế Tư học viện."
"Hình như Thánh Đế Tư học viện chỉ chiêu thu nữ học viên?" Địch Áo càng thêm khó hiểu.
"Quy củ là chết, người là sống." Tuyết Ny giải thích, lúc này nàng đã hiểu bản thân mình biểu hiện hơi gấp. Thật ra hao tốn tâm cơ thuyết phục Địch Áo còn không bằng nghĩ cách thuyết phục Tác Phỉ Á. Bởi vì Tác Phỉ Á sẽ không cự tuyệt cuộc sống học tập và tu luyện chung với Địch Áo ở Thánh Đế Tư học viện.
"Không làm chậm trễ thời gian của ngươi nữa, Địch Áo, nhanh chân trở về nghỉ ngơi đi."
"Tốt." Địch Áo nhìn sang Tuyết Ny tỏ ý cảm ơn, rồi xoay người bước nhanh về phía khoang thuyền.
Nhóm thủy thủ bắt đầu đi xung quanh kiểm tra tình huống Thiểm Điện Hào, còn có vài thủy thủ đi xuống khoang thuyền xem xét thành viên bị thương. Khi Địch Áo vước vào gian phòng của mình, Y Toa Bối Nhĩ nháy mắt ra hiệu cho hai gã thủy thủ phân ra đứng trước cửa phòng Địch Áo.
Địch Áo không quan tâm đến chuyện bên ngoài, vừa đóng cửa phòng lại hắn lập tức ngồi lên giường nhắm mắt nội thị. Căn Luân, Chân Tri Luân và Chính Luân mới vừa đột phá nối liền thành Tam Luân ở trong huyết mạch, cả ba đang lóe lên hồng quang u ám.
Trở thành Quang Mang võ sĩ chân chính dĩ nhiên đáng để mừng rỡ, nhưng Địch Áo không thể nào tiếp nhận một chuyện, đó là hắn quên mất quá trình.
Còn có đạo Phong Nhận ẩn chứa tia sáng bạc kia nữa? Là tên khốn nạn nào ở trong tối chơi xỏ hắn? Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư không phải là Phong hệ võ sĩ, hơn nữa góc độ cũng không phù hợp, hắn cảm giác địch nhân ẩn núp ở trên bầu trời, nhưng nơi đó thật sự có người sao? Hay là hắn nhìn lầm rồi?
Những người khác không tới quấy rầy Địch Áo, Thiểm Điện Hào được tu bổ đơn giản xong bắt đầu lên đường, đảo mắt đã tới thời gian ăn tối những Địch Áo vẫn không xuất hiện.
Ở trong phòng, Địch Áo chậm rãi mở mắt, trải qua mấy giờ tĩnh dưỡng Chính Luân đã biến thành màu đỏ thẫm, Địch Áo trầm mặc chốc lát bỗng nhiên nở nụ cười vui sướng.
Rốt cuộc hết khổ.
Địch Áo nhảy xuống giường đi tới vách khoang, xoay người nhìn thẳng về phía cửa phòng, thân thể hắn khẽ co rúc, hai chân cong lại, mắt lóe tinh mang nhìn chằm chằm phía trước.
Ở trong thân thể hắn, Căn Luân, Chân Tri Luân và Chính Luân đang vận chuyển với một tốc độ đều đều kỳ diệu, lần đầu tiên hắn hưng phấn gần như mất khả năng khống chế cảm xúc.
Mới vừa trở thành Quang Mang võ sĩ nên bí kỹ hắn có thể tu luyện chỉ có hai loại, một là Phong Nhận, một là Phong Ưu Nhã. Nhưng lúc này Địch Áo đã rất thỏa mãn, trước giờ cả ngày lẫn đêm chờ đợi dai dẳng, rốt cuộc ngày hôm nay đã trở thành thực tế.
Bí kỹ Địch Áo muốn tu luyện nhất đương nhiên là Phong Ưu Nhã, chiêu này sẽ giúp cho lực chiến đấu và năng lực sinh tồn của hắn gia tăng trên diện rộng.
Thân hình Địch Áo càng lúc càng cong, thoạt nhìn rất giống một cây cung bị kéo căng ra, trước kia hắn chưa từng thấy võ sĩ khác thi triển Phong Ưu Nhã, chỉ dựa vào nội dung ở trong Thần Điển là không đủ. Vì thế hắn vận dụng toàn lực, hi vọng thực hiện chuẩn xác theo phán đoán, bởi vì lần thử nghiệm này ảnh hưởng đến sinh tử tồn vong của hắn trong tương lai.
Sau một lát, rốt cuộc Địch Áo lao bắn tới trước, trong nháy mắt thân hình hắn phát động chợt phát ra tiếng động thanh thúy.
Phong Ưu Nhã có thể giúp cho tốc độ di động của võ sĩ tăng lên gấp hai, nguyên lực bản thân càng cường đại thì tốc độ gia tăng càng nhiều, thời gian bảo trì cũng kéo dài hơn.
Nếu như thời gian có thể chạy chậm lại sẽ thấy da thịt trên mặt Địch Áo rung động liên hồi, đó là kết quả do phong áp tạo thành. Không gian tựa hồ như đọng lại, hắn cảm giác mình chỉ nháy mắt một cái cánh cửa phòng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Địch Áo chỉ kịp cúi thấp đầu xuống rồi tông thẳng vào cánh cửa phòng.
"Ầm ~!" Cánh cửa bị đụng nát bấy, thân hình Địch Áo lưu lại trên không trung một tàn ảnh mơ hồ vẫn tiếp tục lao thẳng tới trước.
Khi hắn nháy mắt một cái nữa, kết quả là cánh cửa phòng thứ hai lại xuất hiện ở trước mặt.
"Ầm ~!" Cánh cửa phòng bị đụng nát bấy, va chạm liên tiếp làm cho Địch Áo cảm thấy không gian trước mắt biến thành màu đen, ngay lúc này hắn thấy một vách tường bay tới với tốc độ cực nhanh.
Địch Áo không thể nào hình dung nổi tâm tình lúng túng lúc này, hắn không có cách nào thay đổi phương hướng, chuyện có thể làm chính là giơ hai cánh tay lên bảo vệ trước người.
"Ầm ~!" Địch Áo tông vào vách khoang thuyền, thời gian qua chừng vài giây, thân thể hắn y như tờ giấy dán cứng trên vách, sau đó một làn gió nhẹ thổi tới, thân hình tà tà bay xuống.
Hai gã thủy thủ canh giữ trước cửa phòng Địch Áo sợ hết hồn, bọn họ lập tức xoay người quan sát, nhưng hiện tại Địch Áo đã bay vào trong phòng đối diện. Bọn họ không thể nào nhìn thấy Địch Áo, chỉ có hai cánh cửa phòng hóa thành vô số vụn gỗ bay lượn đầy trời.
Ngã Lệ mặc nội y, tay cầm một bộ trường bào màu trắng đang làm dáng ở trước gương. Buổi sáng gặp phải sóng U Linh, nàng rất nhanh trí lập tức ném hết quần áo bên trong tủ ra ngoài, sau đó ôm An Kỳ Nhi núp vào trong. Mặc dù bị sóng đánh lật tới lật lui, cuối cùng chịu không nổi hành hạ bất tỉnh nhân sự, nhưng chỉ là vài vết thương nhẹ, coi như là may mắn lắm rồi.
Thế nhưng y phục của nàng đã bị dính máu, trước bữa ăn tối, Y Toa Bối Nhĩ gọi nàng vào rồi cho nàng một bộ trường bào. Hiện tại đang đứng trước gương thử trang phục mới tự dưng cửa phòng bị đụng nát.
Ngã Lệ thất kinh quay đầu lại nhìn, vội vã dùng hai tay cuốn trường bào che lại cảnh xuân trên người. Kết quả cũng giống như hai gã thủy thủ, nàng chỉ thấy được từng mảnh gỗ vụn văng ra.
Đang sững sờ bất động, bất chợt phía sau truyền đến thanh âm thở gấp, Ngã Lệ quay đầu lại liền thấy Địch Áo đang chật vật bò dậy.
"Địch Áo, ngươi…" Hai má Ngã Lệ đỏ bừng.
"Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?" Theo tiếng quát ầm ĩ, Lôi Mông và Ca Đốn nghỉ ngơi ở cách vách trước sau xông vào trong phòng, khi thấy Địch Áo, lại thấy Ngã Lệ đang từ từ lui vào trong góc, bọn họ đều ngẩn người ra.
Qua chừng mười mấy giây, một nụ cười xấu xa hiện lên trên khóe miệng Ca Đốn, hắn cười ha hả nói: "Địch Áo, không nhìn ra nha, không ngờ nhà ngươi lại gấp đến như vậy."
"Ta không cố ý." Địch Áo lắc đầu, hắn vốn bị đụng không nhẹ, kết quả lảo đảo đi được mấy bước, suýt nữa ngã nhào.
"Ai da…" Lôi Mông cũng la lên: "Không phải ngươi đang tu luyện ở trong phòng sao? Thế nào lại đi uống trộm rượu rồi?"
Đây là chuyện khó xử nhất từ khi Địch Áo trọng sinh tới nay, hắn không biết nên giải thích thế nào nữa, đành phải cắn răng lắc lư lảo đảo đi ra khỏi phòng Ngã Lệ, lại nhìn về phía đối diện, sau đó xoay người đi sâu vào trong hành lang, tiếp theo quẹo vào một gian phòng, hất tay đóng chặt cửa phòng lại, Lôi Mông đi theo phía sau hắn thiếu chút nữa bị đập vỡ mũi.
"Ngươi?" Lôi Mông đưa tay đẩy cửa phòng ra, nhưng Địch Áo đã khóa từ bên trong. Lôi Mông giận dữ dùng sức đập mấy cái, hét lên: "Địch Áo, mở cửa ra, đây là phòng của ta."
"Ngươi đổi lại phòng khác."
"Mụ nội, tại sao ta phải đổi." Lôi Mông giơ chân lên định đạp cánh cửa, đột nhiên nghe thấy Ca Đốn ở phía sau nói: "Lôi Mông, tới đây."
Lôi Mông dừng động tác, xoay người đi tới chỗ Ca Đốn, Ca Đốn đang khoanh tay tựa lưng vào khung cửa, đưa mắt quan sát gian phòng Địch Áo.
Lôi Mông nhìn theo tầm mắt Ca Đốn, thấy sàn nhà nơi góc tường có vết nứt giống mạng nhện, hai cánh cửa phòng vừa vặn nằm trên một đường thẳng tắp. Mà ở phía trước chính là vách tường của gian phòng Ngã Lệ, nơi đó cũng xuất hiện vết nứt.
Sắc mặt Lôi Mông trở nên ngưng trọng: "Đây là bí kỹ Phong Ưu Nhã?"
"Hẳn là thế." Ca Đốn gật đầu.
"Nhưng Địch Áo mới vừa trở thành Quang Mang võ sĩ đã có thể buông thả bí kỹ?" Bọn họ đã trải qua một bước này, sau khi trở thành Quang Mang võ sĩ cần phải tĩnh tu mấy ngày, hoặc là hơn mười ngày mới có khả năng bắt đầu tu luyện bí kỹ.
"Phong Ưu Nhã không thể nào khoa trương như vậy."
"Đi hỏi Địch Áo." Ca Đốn nói.
Địch Áo đang trốn ở trong phòng đã biết được mình phạm vào sai lầm, toàn lực phát động bí kỹ Phong Ưu Nhã quá mức nguy hiểm. Nếu như lúc nãy phía trước không phải là vách tường mà là lưỡi dao sắc bén, hắn cũng sẽ cứng rắn đâm đầu vào. Nếu nói Phong Ưu Nhã, mấu chốt là ở hai chữ "ưu nhã", lẽ ra phải dùng một cách thức phát động nhẹ nhàng và uyển chuyển hơn, điều động nguyên lực vừa đủ là được, làm vậy mới có thể tiến thối tự nhiên. Nếu lần nào lao thẳng một đường như thế, các cường giả bao nhiêu năm trước sẽ không mệnh danh bí kỹ này là Phong Ưu Nhã, mà phải gọi Phong Tự Tuyệt mới chính xác.
Nếu như Ngõa Tây Lý ở chỗ này nhất định sẽ than thở không thôi vì ngộ tính xuất chúng của Địch Áo. Đối với Địch Áo một lần giáo huấn là đủ rồi, hắn đã bộ nắm được ý nghĩa sâu xa của Phong Ưu Nhã.
Địch Áo không có tâm tình ra ngoài dùng cơm, hắn không ngừng phát động Phong Ưu Nhã, trì hoãn tốc độ từ chậm đến mau, thân hình của hắn thỉnh thoảng bay lên trần nhà, thỉnh thoảng chạy trên vách tường, thỉnh thoảng nhẹ nhàng rơi xuống. Sau đó hóa thành một dãy tàn ảnh bay vụt lên cao, trong lúc nhất thời khắp phòng đều là bóng dáng Địch Áo di động.
Địch Áo vẫn không biết mới vừa trở thành Quang Mang võ sĩ, mỗi ngày chỉ nên tu luyện Phong Ưu Nhã vài ba lần, tới lần thứ năm là nguyên lực khô kiệt rồi, sau đó phải trải qua thời gian tĩnh dưỡng mới có khả năng khôi phục trạng thái đỉnh phong. Nếu bản thân đang ở trong vòng nguy hiểm, các võ sĩ căn bản không dám lãng phí nguyên lực cho việc tu luyện, không chừng đến lúc cần thiết sẽ biến thành sơn dương đợi làm thịt trước mặt địch nhân.
Năng lực của Địch Áo quả thực có thể dùng từ "nghịch thiên" để hình dung, hắn tiến bộ nhanh hơn các võ sĩ đồng giai nhiều lắm.