DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Điển
Chương 79: Trao đổi con tin

"Địch Áo, biểu hiện không tệ!" Lôi Mông một lòng xem mình là đội trưởng, dùng sức vỗ vỗ bả vai Địch Áo. Trên thực tế trong lòng hắn đang rất ganh tỵ, cộng thêm chút xấu hổ. Ba đấu ba, song phương đều là tổ hợp tốt nhất Thổ hệ, Hỏa hệ, Phong hệ. Trận chiến này vốn phải đánh vô cùng gian khổ mới đúng, có thể kết thúc chiến đấu nhẹ nhàng như thế là nhờ Địch Áo lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai giải quyết triệt để Phong hệ võ sĩ của đối phương, lại một mình đánh chết Hỏa hệ võ sĩ. Còn bản thân hắn và Ca Đốn hai người đánh một, thời gian hao phí lại dài hơn cả Địch Áo, việc này làm cho hắn rất thẹn thùng. Thế nhưng, Lôi Mông lòng dạ rộng rãi, trong nháy mắt đã quên mất cảm thụ lúc nãy, cười hì hì bước sang bên cạnh Địch Áo, nhìn vào trong buồng xe nói: "Thành chủ đại nhân của chúng ta đâu? Không phải là sợ đến choáng váng rồi chứ?"

"Các ngươi cần tiền? Hay là cần cái gì?" Việc đã đến nước này, Hào Uy Nhĩ không cần phải sợ nữa rồi, hắn dùng còn mắt duy nhất nhìn Lôi Mông chằm chằm, hiển thị rõ bản sắc côn đồ ác bá mấy năm về trước.

"Chúng ta chỉ cần ngươi biết điều hợp tác với chúng ta thôi." Lôi Mông vươn tay ra nắm lấy vạt áo Hào Uy Nhĩ, mạnh mẽ kéo Hào Uy Nhĩ ra ngoài, sau đó ném Hào Uy Nhĩ xuống mặt đất.

"Đừng nói nhảm nữa, muốn giết cứ giết." Hào Uy Nhĩ chật vật ngồi dậy, con mắt độc nhất trừng lớn, nói như hét: "Mấy đứa tạp chủng các ngươi nhớ lấy, Lặc Tư Bá tước sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

Lôi Mông ngồi xổm xuống đất, nhắm một con mắt lại, dùng một con mắt khác nhìn chằm chằm vào Hào Uy Nhĩ: "Trời đất ơi, ngươi không có lỗ tai hả? Lão tử nhắc lại một lần nữa, nên biết điều hợp tác với chúng ta."

"Muốn ta làm gì?" Nếu như là lúc bình thường, có người nhái bộ dạng một mắt của hắn thì hắn đã sớm nổi giận bộc phát uy phong rồi. Thế nhưng tình thế bây giờ người ta mạnh hơn, hắn chỉ có thể giả bộ không thấy gì hết.

"Một người bằng hữu của chúng ta tên là Bái Tác Tư bị ngươi bắt, bây giờ muốn dùng ngươi đổi lấy hắn, hiểu chưa?" Lôi Mông đưa tay sờ sờ đầu Hào Uy Nhĩ.

Hào Uy Nhĩ đột nhiên hét lên một tiếng, giương nanh múa vuốt đánh về phía Lôi Mông: "Tới đi, tên tạp chủng, dù sao lão tử cũng không muốn sống nữa rồi, tới đi!"

Nói thật, Lôi Mông cũng bị dọa cho sợ hết hồn, không kịp nghĩ gì đã trở tay nện một quyền vào mặt Hào Uy Nhĩ, tên kia lập tức ngã lăn xuống đất. Khi Lôi Mông nhảy lên chuẩn bị bổ sung một cước vào người Hào Uy Nhĩ, thần sắc hắn đột nhiên sững sờ, quay đầu thấp giọng nói với Ca Đốn: "Ca Đốn, người bằng hữu kia của ngươi, hình như..."

"Ta biết." Sắc mặt Ca Đốn đã xanh mét, hai người bọn họ không phải là ngu ngốc, theo lý thuyết khi dùng một tù nhân đổi lấy an toàn cho mình, Hào Uy Nhĩ không có lý do gì cự tuyệt. Nhưng Hào Uy Nhĩ biểu hiện kịch liệt như thế đã chứng minh một chuyện, tình huống Bái Tác Tư cực kỳ không ổn, hoặc có thể là đã bị giết chết. Chỉ có như thế Hào Uy Nhĩ mới cho ra phản ứng dị thường này.

"Bất kể nói thế nào, chúng ta cần phải tận mắt nhìn thấy mới được." Địch Áo than nhẹ một tiếng, nói: "Đi thôi."

Trong khi nói chuyện, Tác Luân và Ngải Phất Lí đã ra khỏi tiểu lâu, bên cạnh còn có mấy gã đại hán. Bọn họ chính là thủ hạ Bái Tác Tư, chiến trường tanh máu tanh làm cho bọn họ không thể thích ứng, sắc mặt hoặc trắng hoặc xanh có vẻ cực kỳ khó coi. Mặc dù trong ngày thường bọn họ coi như là hạng người ngang ngược, nhưng chuyện cần làm hàng ngày chỉ là kêu gọi bằng hữu, hù dọa những người bình thường. Cảnh tượng kinh khủng thế này không nên phát sinh ở trong Thủy Tinh thành, nó phải phát sinh ở trên chiến trường mới đúng.

"Có cần ra ám hiệu với Tác Luân? Để cho hắn chuẩn bị tâm tư trước?" Lôi Mông thấp giọng nói.

"Không cần." Ca Đốn lắc đầu: "Một người đàn ông ngay cả điểm nhỏ này còn không có năng lực thừa nhận hay sao?"

"Tiêu chuẩn của ngươi…" Sắc mặt Lôi Mông trở nên quái dị: "Không phải là tiêu chuẩn nam nhân, mà là tiêu chuẩn kẻ điên."

"Đừng nói nhảm nữa, đi thôi." Ca Đốn lãng tránh đề tài này.

Ngải Phất Lí sợ hãi núp ở phía sau Tác Luân, thế nhưng con mắt duy nhất của Hào Uy Nhĩ còn dùng rất rốt. Hắn lập tức nhận ra Ngải Phất Lí, mở miệng phun một ngụm nướt bọt kèm máu tươi, oán hận mắng: "Ngải Phất Lí, thì ra là cái tên súc sinh nhà ngươi bán đứng ta. Chờ coi, ha ha, nghe nói ngươi có một đứa con gái rất đẹp?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Không, chuyện không liên quan đến ta." Ngải Phất Lí trả lời ngập ngừng, hắn vừa nói vừa nhìn lén đám người Địch Áo.

"Mụ nội mày." Hào Uy Nhĩ lại nhổ một bãi nước bọt, mắng to: "Không phải là ngươi bán đứng ta, bọn họ có thể tìm tới nơi này hay sao? Yên tâm, Lặc Tư Bá tước sẽ cực kỳ thương yêu con gái của ngươi, ha ha ha."

Sắc mặt Ngải Phất Lí trắng bệch, sau đó sải bước xông lên đá vào mặt Hào Uy Nhĩ, khi Hào Uy Nhĩ ngã lăn ra đất, hắn ngồi xuống cưỡi lên trên người Hào Uy Nhĩ, hai đấm liên tục "làm việc", vừa đánh vừa mắng: "Con mẹ mày, lão tử sẽ thương yêu lão bà của ngươi trước, ngươi có tin không? có tin hay không?"

"Đáng đánh, tên súc sinh nhà ngươi, đáng đánh." Hào Uy Nhĩ chẳng những không cầu xin, ngược lại cố gắng bật người dậy, đánh nhau với Ngải Phất Lí rối loạn cả lên, chỉ có điều hắn thể lực kém cỏi, người đang bị thương, căn bản không phải là đối thủ Ngải Phất Lí.

"Được rồi." Lôi Mông đi tới xách Ngải Phất Lí lên ném qua một bên, hắn nhìn là hiểu Hào Uy Nhĩ một lòng muốn chết, nếu Ngải Phất Lí cứ tiếp tục đánh như vậy, ngược lại thành toàn cho hắn.

"Náo cái gì mà náo…"

Ngải Phất Lí vẫn chưa hết giận, lục tục bò dậy xông qua Hào Uy Nhĩ, Lôi Mông thấy thế không nhịn được nữa, tay phải vỗ nhẹ vào ngực Ngải Phất Lí làm cho hắn rút lui vài bước đặt mông té ngã xuống dưới đất, lúc này hắn mới thanh tỉnh lại, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lôi Mông.

"Chúng ta đi thôi." Địch Áo phất phất tay: "Tác Luân, ngươi biết cai ngục ở chỗ nào không?"

"Biết, biết." Tác Luân vội vàng nói.

Tác Luân làm phu xe, đám người Địch Áo chui vào trong khoang xe dưỡng sức. Cả nhóm chạy theo hướng tây Thủy Tinh thành, dọc đường đi không có gặp phải ngăn trở, thời gian trôi qua chừng vài tiếng, bọn họ đã tới trước cửa nhà ngục Thủy Tinh thành.

Khi bọn họ thương lượng đối sách, Tác Luân từng nói nhà ngục đề phòng sâm nghiêm, nhưng cái gọi là sâm nghiêm đối với đám người Địch Áo chỉ là thùng rỗng kêu to. Bn họ chỉ lo lắng đám thủ vệ bắt Bái Tác Tư làm con tin mới bỏ qua ý niệm mạnh mẽ đột phá nhà ngục trong đầu.

Bây giờ Hào Uy Nhĩ rơi vào tay bọn họ nên không còn chuyện gì phải lo lắng nữa, cho dù Hào Uy Nhĩ một lòng muốn chết, nhưng đám thủ vệ nhất định không dám trơ mắt nhìn Hào Uy Nhĩ bị giết.

Ngải Phất Lí xung phong nhận việc đi ra ngoài giao tiếp với nhóm thủ vệ. Khi mấy gã thủ vệ thấy cỗ xe ngựa nghênh ngang dừng trước cửa nhà ngục, bọn hắn đang định đi lên xua đuổi thì Ngải Phất Lí đã nắm lấy Hào Uy Nhĩ chui ra khỏi buồng xe.

Hào Uy Nhĩ một mắt là điểm đặc thù quá rõ ràng, mấy gã thủ vệ mặt mày biến sắc vội vàng chạy lên, Tác Luân nhảy xuống xe ngựa rút một cây chủy thủ từ bên hông ra, đặt sát cổ họng Hào Uy Nhĩ, lạnh lùng nói: "Đừng động."

Mấy gã thủ vệ không dám động đậy, còn Hào Uy Nhĩ liều lĩnh chật vật né tránh, thậm chí là cố ý đưa cổ của mình đụng vào chủy thủ. Ngải Phất Lí phải dùng tất cả khí lực mới đè hắn lại, dưới tình huống vừa tức vừa vội, hắn vung quả đấm đập lên đầu Hào Uy Nhĩ đánh bảy, tám quyền, nhưng đầu người là nơi cứng rắn nhất, kết quả kẻ la hét kêu đau ngược lại là hắn.

"Ngải Phất Lí, ngươi điên rồi?" Một gã thủ vệ thấy thế liền kinh sợ, lớn tiếng quát.

"Con mẹ mày, lão tử mới không điên." Giờ phút này Ngải Phất Lí không sợ trời, không sợ đất, kêu lên: "Tên súc sinh này mới là kẻ điên." Nói xong hắn lại vung quả đấm đánh thật mạnh vào lưng Hào Uy Nhĩ.

"Mang Bái Tác Tư ra đây, sau đó chúng ta trả lại thành chủ đại nhân cho các ngươi." Tác Luân lạnh lùng nói, việc đã đến nước này hắn thông suốt hơn cả Ngải Phất Lí, dù sao Thủy Tinh thành đã không thể lưu lại được rồi.

Mấy gã hộ vệ liếc nhau hội ý, lát sau có một gã quay đầu chạy vào trong ngục giam. Sự tình trọng đại, bọn họ không dám tự tiện làm chủ.

Chốc lát sau có một gã đại hán mang theo một đám võ sĩ đi ra, đại hán kia còn cách thật xa đã la lớn: "Đại nhân, là ngài sao?"

Hào Uy Nhĩ ngẩng đầu lê nhìn thấy gã đại hán kia, lập tức liều mạng lắc đầu lia lịa, hắn đang muốn nói cho đối phương biết tuyệt đối không nên đồng ý trao đổi. Thế nhưng, Ngải Phất Lí đang chế trụ hắn gắt gao, cái đầu vừa dao động mấy cái, máu tươi đã theo cần cổ chảy xuống đất.

Gã đại hán kia thấy tình cảnh của Hào Uy Nhĩ cũng phải hít sâu một hơi lạnh. Hắn không nói nhiều lời làm gì, chỉ phất phất tay ra hiệu, mấy gã võ sĩ xoay người chạy về trong ngục giam.

Trên thực tế, nhóm thủ vệ cai ngục cách nơi phát sinh sự tình quá xa, căn bản không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Nếu như bọn hắn biết có mấy Quang Mang võ sĩ tập kích đoàn xe Hào Uy Nhĩ, cho dù Hào Uy Nhĩ yêu cầu bọn hắn trao đổi, nhưng một khi suy nghĩ vì tính mạng của mình, bọn hắn sẽ có thể trực tiếp cự tuyệt.

Thời gian không lâu sau, mấy gã võ sĩ xách một chiếc chiếu đi ra, có một người nằm trên chiếu nhưng không thấy rõ bộ dáng, bởi vì ở trên mặt đã bị một lớp vải thô che lại.

Đọc truyện chữ Full