DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Điển
Chương 106: Đệ thất võ sĩ đoàn!

"Ta có thể thề ngay tại hôm qua, Đặng Khẳng vì dẫn dụ ta đi ra đã tập kích một thôn trang trong lãnh địa của ta." Đặng Khẳng vừa nói vừa lấy ra một đồ vật, nặng nề đập lên trên bàn :"Song đầu xà võ sĩ đoàn cũng như vậy, đây là chứng cớ."

Lão giả yên lặng nhìn huy chương trên bàn, đột nhiên nói :"Cao Đăng đâu?"

"Đã chết, cái loại người này sống căn bản là chật đất." Nhớ tới việc Cao Đăng giết hại bình dân của mình, Đặng Khẳng oán hận nói.

" Cao Đăng chính là địa hệ cực hạn võ sĩ a?" Lão giả kia kinh ngạc nói :"Là ngươi giết hắn?"

"Ta..." Đặng Khẳng Nam tước ngẩn người, hắn vốn định nói là đám người Địch Áo ra sức mới giết được Cao Đăng, nhưng hắn đã nói dối trước rồi, không có biện pháp cải lời, đành phải nói :" Không phải, là Cao Đăng chọc giận một số mạo hiểm giả."

"Mạo hiểm giả?" Lão giả kia trầm ngâm nói :"Bọn họ ở nơi nào?"

"Bọn họ..." Đặng Khẳng cười khổ nói :"Đại nhân, những mạo hiểm giả này không phải là trọng điểm mà quan trọng là võ sĩ đoàn của chúng ta rốt cuộc đã làm gì? Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước đại nhân phái song đầu xà võ sĩ đoàn cùng kinh cức võ sĩ đoàn đóng tại rìa Hắc Hà, chẳng lẽ không phải để phòng bị Sơn Đế võ sĩ đoàn tập kích sao? Địch nhân của bọn họ ở phía đối diện, tại sao lại có thể chĩa dao về người một nhà?"

" Ta chỉ là Bá tước, không có quyền chỉ huy võ sĩ đoàn a." Lão giả thở dài :" Yên tâm, ta sẽ phái người hướng Hầu tước đại nhân báo cáo, Đặng Khẳng, ngươi có biết những mạo hiểm giả này là từ đâu tới không?"

"Điều này ta không biết." Đặng Khẳng lắc lắc đầu, hắn trong lòng có chút kỳ quái, vì cái gì đối phương cứ quan tâm đến những mạo hiểm giả này thế nhỉ?"

"Ngươi không nhận biết bọn hắn?" Lão giả mặt trầm xuống :"Vậy bọn họ tại sao lại giúp ngươi? Đặng Khẳng, ngươi phải nói thật, ta hoài nghi, bọn họ chính là do gian tế do sơn đế phái tới."

" Không có khả năng!" Đặng Khẳng vội vàng nói :" Ta cùng bọn họ tán gẫu qua, bọn họ là từ Hầu tước lĩnh bên kia tới."

"Nga? Bọn họ tổng cộng có mấy người?"

"Hai người!" Đặng Khẳng mở lớn mắt nói :"Đại nhân, ngài muốn tìm bọn họ sao?"

"Ngươi có thể tìm sao?"

"Một người trong bọn họ bị Cao Đăng đả thương, phỏng chừng đi không nhanh, nếu hiện tại phái người đuổi theo, sáng sớm ngày mai có lẽ đuổi kịp bọn họ." Đặng Khẳng trong lòng mơ hồ có cảm giác không ổn, chẳng lẽ bối cảnh của Cao Đăng rất thâm hậu sao? Đối phương rất sợ Hầu tước đại nhân sẽ trách móc xuống, cho nên muốn đem những mạo hiểm giả này bắt lấy đền tội? Điều này không thể được, hắn bất kể thế nào cũng phải bảo đảm an toàn cho đám người Địch Áo.

"Quên đi, nếu đã đi rồi cũng không cần đuổi theo." Lão giả kia khoát tay áo :"Đặng Khẳng, ngươi lại đây, cái này ngươi có biết là chuyện gì xảy ra không?" Nói xong, lão giả kia đem một phong thơ đặt ở trên bàn.

Đặng Khẳng hồ nghi đi tới, cầm lấy lá thư mở ra thoáng nhìn, nhưng hắn chỉ nhìn vài câu thì liền lộ ra thần sắc kinh hãi, đem thư ném ở trên bàn :"Đại nhân ta có thể dùng có tính mạng của ta đảm bảo ta căn bản không biết phong thư này, cũng chưa từng có qua lại gì với những võ sĩ của sơn đế bên kia." Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Mã Tu ở một bên cũng tò mò nghiêng đầu, nhìn lén nội dung trên thư.

"Ha ha... Đế hầu tước cho ngươi điều kiện rất hậu đãi a." Lão giả kia cầm lấy thủ, vừa xem vừa lẩm bẩm nói :" Bá tước lĩnh? Chậc chậc... Từ Nam tước thăng tới Bá tước lĩnh, giai đoạn này vốn là rất chậm chạp, có người dụng một đời cũng đi không xong, Đặng Khẳng, ngươi trẻ tuổi như vậy liền trở thành Bá tước, trong lòng cảm thấy thế nào?"

" Đại nhân, ngài là đang giễu cợt ta sao?" Đặng Khẳng nghiêm mặt nói :"Lãnh địa của ta ở đây, con dân của ta ở bên ngoài hỗn chiến mấy năm, võ sĩ của bọn chúng xông tới bao nhiêu lần? Giết của chúng ta bao nhiêu người? Đại nhân, xin ngài an tâm, ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước đám lang soi kia."

"Ngươi a... cứ thích nghiêm túc như vậy." Lão giả kia nở nụ cười, theo sau đem lá thư này nhẹ nhàng buông, tiếp theo nhìn về phía đệ đệ của Đặng Khẳng :"Mã Tu, ngươi cảm thấy chuyện này thế nào? Chờ ca ca ngươi thành Bá tước, ngươi cũng có thể trở thành Nam tước lĩnh, không cần phải giống như bây giờ, tới tìm ca ca ngươi gây phiền phức."

Mã Tu trở nên xấu hổ nói :"Đại nhân... Không phải..."

" Đặng Khẳng, nói cho ta biết, nếu người của Sơn Đế thật sự đến tiếp xúc với ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?" Lão giả kia nghiêm mặt nói.

" Đại nhân, ta sẽ làm thịt hắn, sau đó đem đầu của hắn treo trên cột cờ, a, ta biết làm như vậy quá không văn minh, giống như Dã Man Nhân, nhưng ta thích." Đặng Khẳng cười lạnh nói :" Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, chính là bọn chúng chém đứt hai chân của An Đông Ny."

"Tâm kết này của ngươi vẫn là không có biện pháp giải khai." Lão giả kia hơi hơi cười rộ lên :" Kỳ thật, ta cũng biệt, tới tìm ngươi cũng chỉ là phí công phí sức."

"Đại nhân? Ngài là có ý gì?" Đặng Khẳng sửng sốt.

Đúng lúc này, bên ngoài thành bảo đột nhiên truyền đến một trận reo hò, Mã Tu sửng sốt, chợt vọt tới cửa sổ, nhìn ra xung quanh bên ngoài, theo sau quay đầu lại thất kinh kêu lên :"Bá tước đại nhân, ca, bên ngoài đều là..." Hắn đột nhiên nói không được nữa, tên võ sĩ đứng sau hắn, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt của đối phương đang tản ra hàn quang lạnh lẽo.

"Đều là cái gì?" Đặng Khẳng quát.

Võ sĩ kia đột nhiên xuất thủ, một quyền oanh trên ngực Mã Tu, Mã Tu ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không thể phát ra, thân thể giống như đạn pháo bay ngược về phía sau, tiếp sau đó đập vào bức tướng chân nhẵn, hai mắt của hắn đã lồi ra, miệng sùi bọt mép xen lẫn máu tươi.

Đặng Khẳng sửng sốt rồi phát ra tiếng rống giận dữ :"Mã Tu!" Tuy rằng đệ đệ của hắn rất đỏ mắt lấy được lãnh địa của hắn, bình thường gây cho hắn không ít phiền toái, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, tay đứt ruột xót a.

"Đừng nên lộn xộn, Đặng Khẳng." Lão giả kia thản nhiên nói :"Ta xin giới thiệu một chút, vị này chính là đội trưởng thứ bảy võ sĩ đoàn của Sơn Đế Hầu tước, ngũ giai cực hạn võ sĩ A Ba Tư."

"Uy Liêm Bá tước, ngài... Ngài không ngờ lại phản bội Hầu tước đại nhân?"

"Ta đã già, cho dù ngày mai có chết, ta cũng chẳng để ý." Lão giả kia cười cười :"Nhưng trong nhà của ta còn có mấy trăm người, ta không thể đem vận mệnh toàn gia tộc ký thác vào trên người cái tên ngốc Tát Mỗ Nhĩ kia, ngươi hiểu được ý của ta chứ?"

"Ta nhớ rằng khi ta trở thành Nam tước lĩnh, ngài từng nói với ta, Tát Mỗ Nhĩ là một người thống trị anh minh." Đặng Khẳng hít sâu một hơi, chậm rãi nói :"Ngài đã quên rồi ư? Nhưng ta không thể quên, bởi vì đây là quang vinh của cả đời ta."

"Những lời này đã không còn ý nghĩa." Lão giả kia khoát tay áo :" Đặng Khẳng, buông bỏ đi."

"Ngài sai lầm rồi." Song quyền Đặng Khẳng nắm chặt lại, trên thân thể toát ra ánh sáng màu vàng kim, hắn là cao giai quang mang võ sĩ, cũng không e ngại trực diện chiến đấu.

Lão giả kia không nhúc nhích, võ sĩ phía sau cũng không động đậy, bọn hắn vẫn thong dong nhìn Đặng Khẳng đem nguyên lực vận chuyển tới cực hạn.

"Được rồi, được, Đặng Khẳng, thông minh một chút đi..." Lão giả kia khẽ cười nói :"Chúng ta làm giao dịch được không? "Ngươi thành thành thật thật bất động, ta chỉ giết ngươi, còn có An Đông Ny, người trong lãnh địa vẫn là có thể sống sót, bất quá nếu ngươi gây phiền phức cho chúng ta, ta đảm bảo, trong lãnh địa của ngươi sẽ không còn một người còn sống."

Biểu tình Đặng Khẳng đột nhiên trở nên ngốc trệ, thân hình cũng có chút cứng ngắc.

" A Ba Tư đại nhân, lời nói của ta có hữu hiệu hay không?" Lão giả kia quay đầu nói với võ sĩ phía sau.

" Uy Liêm đại nhân, mỗi câu nói của ngài đều là mệnh lệnh." Võ sĩ kia cung kính khom người :"Nếu Đặng Khẳng Nam tước nguyện ý phối hợp, ta nhất định sẽ ước thúc võ sĩ đoàn của ta, nếu không muốn phối hợp... ha ha, vậy thì không thể trách ta."

Đặng Khẳng tức giận đến cả người run run, nhưng, đối thủ của hắn là tên võ sĩ mang xú danh nhất của Sơn Đế võ sĩ đoàn, đây không phải là uy hiếp, nhiều nhất tính là một loại lừa gạt, cho dù hắn bỏ vũ khí xuống, con dân trong lãnh địa cũng sẽ bị giết hại.

"Đi thôi, Đặng Khẳng." Lão giả kia chậm rãi đứng lên :"Để cho chúng ta cùng nhau được kiến thức một lần phong thái của võ tôn An Đông Ny đi, ha ha..."

Theo tiếng reo hò từ bên ngoài truyền vào, người trong yến hội liền giật mình, bất quá, mọi người vẫn là duy trì bình tĩnh, dưới sự khai thông của các võ sĩ, nhanh chóng phóng vào trong thành bảo, hai người thị nữ vội vàng phụ đẩy An Đông Ny tới trước đại sảnh thành bảo, theo sau cũng gia nhập vào đội ngũ chạy trốn.

Kỳ thật chỗ dựa lớn nhất của thành bảo này, không phải là những võ sĩ kia, lại càng không phải là tường thành cao cao kia, mà là một nữ nhân mất đi hai chân, An Đông Ny.

Hơn nữa, bên dưới tòa thành vừa sâu vừa lớn đủ để giấu kín hơn một ngàn người cùng đại lượng vật tư, mọi người sống tại trong thành bảo cùng với phụ cận thành đã thành thói quen loại chiến thuật này, địch nhân đến xâm phạm bọn họ liền sẽ ẩn núp đi, chờ địch nhân đi rồi thì bọn họ lại trở ra.

Oanh... Đại môn của thành bảo đã bị phá vỡ, các võ sĩ ào ào vây quanh phía sau An Đông Ny, còn Tác Phỉ Á, Lôi Mông còn có Phí Đức Sĩ thì đi đến tầng cao nhất của tòa thành, quan sát động tĩnh phía dưới, Ca Đốn thì mang theo mẹ con Ngả Lệ, còn có nhóm người Tác Luân Na trốn xuống địa đạo.

Rất nhiều võ sĩ từ cửa vọt vào, chỉ là vừa chạy vài bước thì liền nhìn thấy An Đông Ny im lặng ngồi ở cửa, các võ sĩ ngay tức khác liền dừng lại két một tiếng.

"Là võ sĩ đoàn chính quy." Phí Đức Sĩ đứng ở tầng cao nhất của tòa thành chậm rãi nói.

Những võ sĩ kia nhịp bước chỉnh tề, sĩ khí cao ngút, xem ra chính là quân đội huấn luyện chính quy.

"Oh sh!t.. Tất cả đều là quang mang võ sĩ!" Lôi Mông nhịn không được kinh hô một tiếng :"Bọn chúng đến từ quân đội nào?"

Phí Đức Sĩ mới vừa bắt đầu chỉ chú ý quan sát động tác của những võ sĩ kia, lại quên quan sát những yếu điểm khác, nghe được câu nói của Lôi Mông, sắc mặt của hắn lúc này trở nên ngưng trọng.

Những võ sĩ kia đang chậm rãi tán ra xung quanh, bọn hắn tập chung cùng một chỗ, đội hình nghiêm chỉnh, tản ra thì lập tức biến thành từng tổ đội, hoặc ba người, hoặc bốn người, tiến thoái có nhịp điệu, khí thế uy nghiêm, rõ ràng là rất quen thuộc với chiến trận.

"Tiểu thư, Ca Đốn đã dẫn theo bọn chúng tới rồi, chúng ta không phải nên..."

"Địch Áo đâu?" Tác Phỉ Á nhẹ giọng hỏi.

Đọc truyện chữ Full