Tại phụ cận phòng tiếp khách của thành bảo, Lôi Mông đang cùng mấy võ sĩ giằng co, tọa giá của Uy Liêm Bá tước đã trở nên te tua, trên mặt đất nằm năm sáu cỗ thi thể, hiển nhiên, nơi này vừa mới xảy ra chiến đấu kịch liệt.
" Tránh ra!" Một tên võ sĩ lớn tiếng quát, tay phải của hắn giơ cao lên một đứa con nít, trực chờ chuẩn bị đem hài tử này ném xuống mặt đất.
"Con ta... con của ta..." Một nữ nhân vừa kêu gào vừa liều mạng giãy dụa, bất quá mấy mấy võ sĩ giữ chặt nàng ta căn bản không thể thoát ra.
" Hắc hắc..." Lôi Mông cười quái dị :"Dọa lão tử? Lão tử không nhận biết bọn họ, không tránh ra đó các ngươi làm gì?" Nói xong, Lôi Mông bước từng bước, chậm rãi đi thẳng về phía trước, kỳ thật trong lòng của hắn phi thường chán nản, trước khi phát sinh chiến đấu kịch liệt thì chứng kiến mấy võ sĩ đang tạm giam một nữ nhân, hắn biết thân phận nữ nhân kia có thể không đơn giản, liền muốn trộm tới gần, sau đó đột nhiên xuất thủ đánh lén. Đáng tiếc, hắn là địa hệ võ sĩ, tốc độ vĩnh viễn là thứ yếu, địch nhân chỉ chết có mấy tên, người thì không thể cứu ra.
"Không nên ép ta!" Võ sĩ giơ hài tử lui về phía sau từng bước, tay phải giơ lên cao hơn.
"Nó cũng không phải là con của lão tử." Lôi Mông lại bước vài bước tới trước.
" Không nên vọng động Lôi Mông." Theo tiếng hô, Đặng Khẳng băng qua phòng, bước nhanh về phía này.
Nhìn thấy thân ảnh Đặng Khẳng, mấy võ sĩ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, trước mặt gia hỏa dầu muối không vào này, nói thật là làm cho bọn hắn không có biện pháp, nhưng mà Đặng Khẳng thì khác.
" Nam tước đại nhân, ngài tới vừa kịp lúc, kêu gia hỏa này lập tức cút đi." Võ sĩ giơ trẻ con âm trầm nói :" Nếu không..." Võ sĩ kia đột nhiên làm cái động tác muốn ném xuống.
"Đừng!" Đặng Khẳng sắc mặt đại biến, theo sau đó xoay người nói :" Lôi Mông, ngươi rời đi trước, nơi này giao cho ta."
Giao cho ngươi? Lôi Mông ở trong lòng âm thầm nói thầm, Đặng Khẳng mới vừa xuất hiện, trên khí thế so với người ta thấp hơn, như vậy còn có thể làm được cái gì chứ? Bất quá, Đặng Khẳng dù sao cũng là chủ nhân nơi này, Lôi Mông cũng không tiện chủ trương, hơn nữa Lôi Mông cũng không chứng kiến trước đó chuyện gì đã xảy ra, mặc dù không yên lòng, nhưng vẫn là lui về phía sau.
Mấy võ sĩ đối điện xì xào bàn tán với nhau vài câu, tức thì sắc mặt thay đổi, ban đầu nhìn thấy Đặng Khẳng thì bọn hắn trong lòng là cao hứng phi thường, như vậy bọn hắn có thể thoát khỏi sự dây dưa của tên cứng đầu kia, nhưng hiện tại bọn hắn đã nghĩ tới một vấn đề phi thường nghiêm trọng, Đặng Khẳng không phải là bị Uy Liêm Bá tước bắt đi sao? Như thế nào lại chạy về đây được? Chẳng lẽ phía trước...
" Nam tước đại nhân, ta cũng không muốn làm khó dễ hài tử này." Khẩu khí của võ sĩ hòa hoãn :" Bất quá, ta cần ngài phối hợp, lại đây, chậm rãi đi tới..."
"Được!" Đặng Khẳng không chút nghĩ ngợi một lời đáp ứng tiếp theo chậm rãi đi thẳng về phía trước.
" Đặng Khẳng, ngươi thực qua tới sao?" Một thanh âm từ góc tường truyền đến.
Lôi Mông theo phương hướng thanh âm nhìn lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mấy tên võ sĩ kia liếc mắt nhìn sang Địch Áo thì nhận ra là tên tiểu thị vệ của Đặng Khẳng, cũng không có để Địch Áo vào mắt.
" Địch Áo..." Đặng Khẳng dụng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Địch Áo, hiện tại hắn đã hiểu, mới vừa rồi là Địch Áo đem hắn cứu ra miệng hổ, nếu không thì kết cục của hai vợ chồng bọn hắn là có thể đoán được.
" Đặng Khẳng Nam tước!" Võ sĩ đối diện lớn tiếng quát.
Đặng Khẳng cười khổ tiếp theo lại bước thẳng về trước.
" Đặng Khẳng Nam tước, ngài... quả thật là một phê vật." Địch Áo than một tiếng, tiếp theo lắc đầu, mới đầu thấy Đặng Khẳng biết điều như vậy, hắn cho rằng Đặng Khẳng là đang giả vờ tìm cơ hội phản kích, nhưng sự thật chứng minh, hắn là lấy bụng mình đo lòng người khác, Đặng Khẳng hoàn toàn không có ý niệm phản kháng trong đầu, điều này làm cho hắn phi thường thất vọng.
"Địch Áo các hạ, ngài... Ngài đây là có ý gì?" Đặng Khẳng ngạc nhiên hỏi ngược lại, bởi vì Địch Áo nói rất khó nghe, hắn theo bản năng sử dụng kính ngữ.
"Còn muốn ta nói sao? Từ sau khi địch nhân bắt đầu hiển lộ địch ý, thẳng đến hiện tại, ngài đã làm được những gì?" Địch Áo lạnh lùng nói :"Chúng ta đều là đang nghĩ cách tiêu diệt địch nhân, còn ngài thì đang giúp địch nhân mài đao, ngài nhận thấy vũ khí của địch nhân còn chưa đủ sắc bén sao?"
"Ta... Ta có biện pháp nào chứ?" Đặng Khẳng trên mặt lộ ra đau xót :"Ta là lãnh chúa, bảo hộ các con dân an toàn, đây là trách nhiệm ta không thể trốn tránh."
"Ngài thật vĩ đại a..." Địch Áo châm biếm cười :"Ngài ngay cả mình cũng bảo hộ không được, còn có thể bảo vệ ai? Ngài có tư cách đi bảo hộ người khác sao?"
"Ta không thẹn với lương tâm!" Đặng Khẳng nhấn từng chữ.
"Thật sự?" Địch Áo phát ra tiếng cười lạnh :"Chứng kiến An Đông Ny té trên mặt đất như vậy, bị địch nhân giẫm đạp, ngài thật sự không thẹn với lương tâm? Xem ra ngài không những là phế vật mà còn là phế vật vô sỉ."
"Ngươi..." Sắc mặt Đặng Khẳng trở nên xanh mét, thân thể đã run nhè nhẹ.
"Đặng Khẳng Nam tước!" Võ sĩ đối diện quát to, tiếp theo lại lại động tác ném hài tử, nhưng toàn bộ lực chú ý của Đặng Khẳng đều tập trung trên người Địch Áo, đối với âm thanh khác đều không nghe thấy, bởi vì bị Địch Áo đâm trúng điểm yếu nhất trong lòng.
"Ngài rất ích kỷ, Nam tước đại nhân." Địch Áo lạnh lùng nói.
"Ta ích kỷ?" Đặng Khẳng tức giận cười lớn, hắn nhận thấy rằng những hy sinh cố gắng của mình đủ để lưu trong sử sách.
"Ngài quý trọng thanh danh của mình còn hơn hết thảy, ngài không muốn danh dự của mình xuất hiện bất luận vết nhơ gì." Trong mắt Địch Áo đã tràn ngập mỉa mai :" Được rồi, ngài nguyện ý làm một anh hùng, đây là chuyện của ngài, người khác không có quyền can thiệp, nhưng, ngài hỏi qua An Đông Ny chưa? Nàng có muốn làm anh hùng như vậy hay không?"
Sắc mặt Đặng Khẳng trở nên cứng ngắc lại, sau một lúc lâu không nói gì.
"Hoặc là... Ngài trong lòng cho là như vậy, An Đông Ny nếu là thê tử của ngài, như vậy nhất định sẽ hy sinh vì ngài, vì danh dự và thành tựu chói lọi của ngài?"
"Ngươi thúi lắm!" Đặng Khẳng quát :"Địch Áo các hạ...Thật... Thật không nghĩ tới, nguyên lai ngài là một người ác độc như vậy."
"Ta có ác độ cỡ nào thì cũng chưa từng thương tổn bất kỳ người bằng hữu nào của mình." Địch Áo cười lạnh nói :"Mà ngươi, ngươi ác độc hơn ta nhiều lắm, An Đông Ny, ngươi cho rằng ta nói có đúng hay không?"
Đặng Khẳng giật mình quay đầu lại, mà Địch Áo đồng thời ở nơi này như điện bắn đến, thẳng tắp đánh về phía Đặng Khẳng.
Lôi Mông đã thấy được ám hiệu của Địch Áo, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng từ sự tín nhiệm đối với bằng hữu, hắn vẫn là lựa chọn xuất thủ, trong nháy mắt Đặng Khẳng quay đầu lại, hắn đã vung lên nắm tay, ra sức đánh trên sườn phải Đặng Khẳng.
Công kích của Địch Áo theo sát phía sau, từ một hướng khác đánh tới, một con dao chém về phía cổ Đặng Khẳng.
Sườn phải đã bị đòn nghiêm trọng, đau đớn kịch liệt làm cho không thể thở, nguyên lực vận chuyển cũng chậm đi, ngay sau đó, con dao của Địch Áo đã bổ trúng cổ Đặng Khẳng, Đặng Khẳng lung lay té xuống, ánh mắt dại ra nhìn Địch Áo.
Địch Áo thu tay lại, tiếp đó lại cho một dao, Đặng Khẳng rốt cục chống đỡ không được, ngã nhào xuống đất.
" Địch Áo, không phải chứ?" Đánh cũng đã đánh rồi, Lôi Mông cảm thấy khẩn trương :" Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Vạn nhất chọc giận An Đông Ny kia, chúng ta cũng không được an lành."
"Người phải tàn nhẫn thì mới có chỗ đứng yên ổn." Địch Áo cười, tiếp theo trở lại nhìn về phía đối diện, lấy tay chỉ phía võ sĩ giơ trẻ con, lạnh lùng nói :"Hiện tại, ngươi có thể quăng rồi."
Võ sĩ kia nghe vậy không khỏi lui về phía sau vài bước, cho hắn mấy lá gan hắn cũng không dám thật sự quăng chết hài tử, đây là tiền vốn bảo mệnh bọn hắn, hoàn toàn có thể tưởng tượng, trong tay đã không có con tin, bọn hắn sẽ rơi vào kết cục gì.
"Ngươi không dám? Ta tới giúp ngươi!" Lời còn chưa dứt, Địch Áo đã phóng ra phong chi ưu nhã, thân hình trên không trung lưu lại một đạo tàn ảnh, lời còn chưa dứt võ sĩ kia.
" Đặng Khẳng đại nhân... Đặng Khẳng đại nhân..." Võ sĩ kia vừa điên cuồng hô vừa lui về sau.
Tình huống này có chút quỷ dị, bọn hắn rõ ràng là địch nhân của Đặng Khẳng, nhưng lại đang dung một loại thanh âm tha thiết hô hoán Đặng Khẳng tựa hồ đem Đặng Khẳng trở thành chủ nhân của bọn họ.
Động tác của Địch Áo không chút cố kỵ, có thể cứu đương nhiên sẽ cứu, cho nên hắn cũng không có toàn lực phóng thích phong chi ưu nhã, nếu cứu không được cũng không sao, Đặng Khẳng trong mắt hắn chỉ là một phế vật, hắn không hề để ý đến việc Đặng Khẳng có ghi hận trong lòng hay không.
Võ sĩ kia thấy thân hình Địch Áo lao nhanh tới gần, cũng quyết tâm tàn nhẫn, đem hài tử kia như vũ khí ra sức ném tới Địch Áo.
Thân hình của Địch Áo lộn vòng một cái, như tia chớp tới gần võ sĩ kia, nâng tay chém một dao.
Địch Áo chém hai lần mới đánh ngất Đặng Khẳng chẳng qua là bởi vì hắn không muốn thật sự đánh bị thương làm bị thương, mà Đặng Khẳng lại là địa hệ võ sĩ, cho dù chưa kịp phóng thích nguyên lực, thân thể cũng cực kỳ cứng cỏi, cho nên xuất hiện một chút lệch lạc, nhưng tuyệt không thể bởi vì chút lệch lạc này mà khinh thị lực sát thương của Địch Áo.
Phốc... Địch Áo nắm chặt con dao đâm mạnh vào cổ họng võ sĩ kia, tiếp theo cũng không nhìn đến đứa trẻ mà lạ đánh tới các võ sĩ phía sau.
Chuyện trên thế giới có đôi khi rất kỳ quái, nếu Địch Áo biểu hiện có chút do dự, những võ sĩ kia có lẽ sẽ động thủ thương tổn người đàn bà kia cùng hài tử để thị uy Địch Áo, nhưng động tác của Địch Áo toàn bộ không hề cố kỵ, khiến những võ sĩ kia trái lại sợ hãi rụt rè.
Võ sĩ ở giữa kéo nữ nhân kia đi lui về sau, võ sĩ hai bên đồng thời xuất thủ, bốn đạo liệt diễm trảm giao nhau ập tới hướng hướng.
Địch Áo trên mặt cười lạnh, trải qua nhiều lần chiến đấu, kinh nghiệm của hắn cũng dần dần trở nên phong phú, hiện tại chỉ nhìn bí kỹ địch nhân phóng xuất ra, đại khái có thể đoán ra cấp bậc của đối phương.
Mắt thấy sắp đụng trúng liệt diễm trảm, thân hình Địch Áo ở giữa không trung tức thì lộn mèo về trước, đây là hắn bí kỹ hắn tự mình lĩnh ngộ ra, chưa có đặt tên, giờ phút này, lòng tin của Địch Áo gia tăng, có thể tùy thời thay đổi phương hướng tiến lên của phong chi ưu nhã, giúp cho năng lực sinh tồn của hắn trở nên rất cường đại.
Ngay sau đó, song chưởng Địch Áo mở ra, trong nháy mắt xuyên qua giữa hai võ sĩ, đầu ngón tay lướt nhẹ trên cần cổ của hai võ sĩ, hai đạo phong nhận đồng thời bắn ra, bắn thủng cổ của hai võ sĩ này. Tình cảnh này giống như lấy súng bắn sát thái dương, căn bản không có đường sống né tránh.