Về phần Đặng Khẳng ở phía sau lưng An Đông Ny cũng không kịp chạy trốn, hắn cực kỳ bất lực đứng nguyên tại chỗ bị băng phong ở bên trong, không còn năng lực động đậy.
Không chỉ là An Đông Ny và Đặng Khẳng, ngay cả đoàn võ sĩ thứ sáu và một vài võ sĩ cũng bị băng phong. Dĩ nhiên, lực sát thương của của lớp băng rất kém, đến khi băng tan ra bọn họ sẽ có thể khôi phục lại bình thường. Thế nhưng, gã võ sĩ núp ở trong trận chỉ có thể làm được như vậy, hắn có thể vây khốn An Đông Ny, nhưng không thể nào tạo thành thương tổn cho An Đông Ny. Chỉ qua vài giây ngắn ngủi, khối băng bỗng nhiên hiện ra vô số tia sáng màu xanh nhạt, số lượng tia sáng không ngừng gia tăng, sau đó một tiếng nổ mạnh vang lên, toàn bộ khối băng đã bị An Đông Ny dẫn phát chấn động nát bấy, trong lúc nhất thời băng tinh bay tán loạn đầy trời.
Người nọ hiển nhiên đã sớm dự liệu được kết cục như vậy, khi An Đông Ny vừa mới phá băng, trên mặt băng trơn nhẵn lại tỏa ra một tầng khí lạnh trắng xoá, An Đông Ny không kịp cho ra động tác nào đã bị đông cứng lại thành tượng băng lần nữa
"Bắt lấy hắn." Người nọ hét lớn, hiển nhiên chữ "hắn" ở đây là chỉ Đặng Khẳng, trừ phi đầu óc hỏng mất mới có thể vọng tưởng bắt giữ một vị Võ Tôn.
Người nọ sử dụng chiến thuật hoàn toàn chính xác, đây là nguyên nhân chủ yếu hắn dám ngang nhiên xuất thủ với An Đông Ny, chỉ cần hắn vây khốn An Đông Ny một đoạn thời gian, lúc đó bọn kỵ sĩ dưới tay hắn sẽ có thể bắt giữ Đặng Khẳng. Sau đó thế cục xem như phát sinh nghịch chuyển, đoàn võ sĩ thứ bảy cũng biết tình cảm của Đặng Khẳng và An Đông Ny, đoàn võ sĩ thứ sáu dĩ nhiên cũng phải biết. Khối xương mềm nhất của Võ Tôn An Đông Ny không phải là hai chân tàn phế, mà là Đặng Khẳng Nam tước.
Dĩ nhiên, hết thảy những điều đó có thể thành công với điều kiện tiên quyết là đám người Địch Áo không có hiện diện ở nơi này.
Khi gã võ sĩ thả ra Băng Phong, Phí Đức Sĩ lập tức nhận ra chiêu này hoàn toàn nhằm vào An Đông Ny, hắn quay đầu nói với Địch Áo: "Bảo vệ tiểu thư!"
Địch Áo gật đầu, lúc trước hắn có thể cứu Đặng Khẳng trong tay A Ba Tư hoàn toàn là dựa vào mưu lợi. Tình hình trước mắt lại khác hẳn, gã Thủy hệ Cực Hạn võ sĩ kia có phạm vi công kích rộng kinh người, mấy người Địch Áo xông qua chỉ có một kết quả, đó là biến thành tượng đá giống như Đặng Khẳng.
Phí Đức Sĩ dậm chân nhảy lên cao mười thước, quanh người bắn ra từng đạo hỏa diễm cực nóng tán loạn, giống như hàng vạn hàng nghìn xúc tua vũ động giữa không trung nhuộm cả bầu trời thành một mảnh đỏ bừng.
Lúc này An Đông Ny đã bị đông cứng lần thứ hai, mấy chục gã võ sĩ phe đối thủ đang trực tiếp lao về phía Đặng Khẳng.
Phí Đức Sĩ vung tay lên, từng ngọn lửa đỏ rực hung ác lao thẳng xuống mặt đất, mười mấy gã võ sĩ mới vừa lao ra ngoài trận doanh đã bị luồng hỏa diễm từ trên trời giáng xuống nhập vào cơ thể, cả đám vội vàng kêu thảm té ngã lăn lộn trên mặt đất.
Theo từng động tác của Phí Đức Sĩ, vô số ngọn lửa bay múa đầy trời, hung hăng nhập vào trong đám võ sĩ, tiếng nổ "ầm ầm" cuồn cuộn khắp thiên địa, mưa hỏa diễm đồ sát tứ phương, đây quả thực là tru diệt hoàn toàn nghiêng về một phía. Bởi vì đám kỵ sĩ xông lên trước nhất làm rối loạn trận hình, ít nhất cũng có một phần ba nhóm kỵ sĩ bị Phí Đức Sĩ đánh gục ngay tại chỗ, tất cả võ sĩ còn sót lại đều thất kinh tản ra chạy trốn chung quanh.
"Bắt giữ hắn nhanh lên!" Người nọ liều mạng gầm hét, thanh âm mang theo mấy phần tuyệt vọng, hắn không bao giờ nghĩ tới nơi này còn có một vị Cực Hạn võ sĩ cao cấp. Vốn có thể bắt giữ được Đặng Khẳng hay không chính là điểm mấu chốt của hành động lần này, cho dù không thể hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ cũng có thể bình yên rời đi. Thế nhưng bây giờ Đặng Khẳng lại trở thành rơm rạ bảo vệ tính mạng bọn họ, không có lá bùa hộ mệnh này, cho dù bọn họ có thể thoát khỏi An Đông Ny không có hai chân, nhưng không thể nào trốn thoát Chân Hồng Chi Vũ công kích.
Đám kỵ sĩ bị Phí Đức Sĩ đánh cho đầu óc choáng váng, hồi lâu sau mới cho ra phản ứng, chạy trốn chắc chắn là không được ích lợi gì, hi vọng sinh tồn duy nhất chính là Đặng Khẳng ở cách đó không xa. Chỉ cần chộp hắn vào trong tay, thế cục sẽ lập tức chuyển cơ, cho nên đám kỵ sĩ vội vàng hét ầm lên, liều mạng phóng tới chỗ Đặng Khẳng.
Phí Đức Sĩ làm sao để cho bọn hắn dễ dàng được như ý, hai tay thúc dục Chân Hồng Chi Vũ lên đến cực hạn, hàng nghìn hàng vạn con rắn lửa bay múa chung quanh, mỗi một lần vũ động sẽ thu hoạch đi một vài tính mạng, nhân số đối phương thật sự nhiều lắm. Hơn nữa cũng tương đối thông minh, không có ùa tới trước như ong vỡ tổ, mà phân tán ra bốn phương tám hướng chạy tới Đặng Khẳng, vì thế khó tránh khỏi có vài con cá lọt lưới.
Thế nhưng có châm chọc ý tứ hàm xúc chính là, bởi vì phương viên vài trăm thước mặt đất cũng bị tầng băng bao trùm, chiến mã hơi chút chạy mau chút ít liền lập tức trơn ngã xuống đất, có ít người từ trên mặt đất bò dậy, tiếp tục hướng vọt tới trước, sau đó lại lần ngã nhào, nhưng mà không đợi bọn họ một lần nữa đứng lên, liền bị ngọn lửa đốt thành tro bụi.
Gã võ sĩ kia Băng Phong vây khốn An Đông Ny chiến lực mạnh nhất, đồng thời cũng mua dây buộc mình đoạn tuyệt khả năng tiến tới gần Đặng Khẳng.
Hắn nhìn thấy đồng bọn hết đứng lên rồi té xuống, vừa đi được mấy bước thì gặp phải rắn lửa thiêu đốt mất mạng, ngay cả lực hoàn thủ cũng không có. Cho dù hắn là người tâm chí kiên định cũng khó tránh khỏi sinh ra cảm xúc tuyệt vọng, thế nhưng gã võ sĩ này không giống binh lính bình thường, hắn biết hiện tại nên lựa chọn thế nào mới có lợi nhất. Chẳng qua là bọn hắn đã không còn khí thế cao trào như lúc trước, cả đám chỉ lẳng lặng lao tới chỗ Đặng Khẳng. Trong quá trình tiếp cận này, bọn hắn phải vượt qua bức tường lửa do hàng vạn hỏa xà tạo thành, muốn vượt qua bức tường này phải trả giá bằng tính mạng của bọn hắn.
Một nhóm người té xuống bên trong ngọn lửa thì sẽ có nhóm khác lập tức vọt lên, cảnh tượng tre già măng mọc thoạt nhìn vô cùng bi tráng. Tựa hồ bọn họ muốn dùng thân thể máu thịt của chính mình để tìm kiếm con đường sinh tồn.
Người nọ không có ý thức được một việc, đó là hắn phái toàn bộ thủ hạ đi bắt Đặng Khẳng, chỉ có chính hắn lưu tại một chỗ không ngừng buông thả khí lạnh vây khốn An Đông Ny. Dẫn đến hậu quả trực tiếp chính là hắn cũng không thể ẩn núp ở trong đám người nữa.
Phí Đức Sĩ đang đợi thời điểm này, vừa lúc có mấy gã võ sĩ liều mình đột phá hàng phong tỏa của Chân Hồng Chi Vũ, vọt tới trước mặt Đặng Khẳng. Phí Đức Sĩ không thèm quản Đặng Khẳng, thân hình lóe lên mấy cái đã xuất hiện ở tiền tuyến. Theo động tác của hắn, vô số hỏa diễm quấn quanh, xoắn lại với nhau hội tụ thành một hỏa trụ to chừng mười thước đập xuống đầu gã võ sĩ kia. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, tia lửa bắn ra bốn phía, mặt đất chung quanh đám võ sĩ đã bị đào ra một cái hố to, chỉ có mảnh nhỏ dưới chân gã võ sĩ là bình yên vô sự. Hai tay hắn huy vũ cực nhanh tạo ra một bức tường băng triệt tiêu bớt một phần lực lượng từ một kích toàn lực của Phí Đức Sĩ.
"Băng Chi Chướng Bích."
An Đông Ny lại phá băng lao ra, gã võ sĩ kia làm sao để cho An Đông Ny tùy ý thoát khốn, khi tường băng xuất hiện cái khe, hắn cũng đồng thời chỉ tay về phía An Đông Ny, một luồng khí lạnh từ mặt băng nhanh chóng ập tới.
Thế nhưng đối thủ của đoàn võ sĩ thứ sáu không chỉ có mỗi An Đông Ny và Phí Đức Sĩ. Mắt thấy thủ lĩnh quân địch quá khó dây dưa, Địch Áo nhảy xuống tường thành, nhanh chóng phóng tới tiền tuyến, còn Tác Phỉ Á và Lôi Mông nhìn nhau dò ý, sau đó vội vàng bám sát Địch Áo.
Trước khi An Đông Ny lại bị Băng Phong một lần nữa, Tác Phỉ Á hô to: "Địch Áo."
Địch Áo không cần quay đầu lại cũng hiểu Tác Phỉ Á muốn làm gì, mũi chân hắn điểm nhẹ trên mặt đất nhảy lên không trung.
Một làn sương trắng dọc theo mặt đất nhanh chóng lan tràn về phía trước, đây là Đông Khí Ba do Tác Phỉ Á buông thả.
Gã thủ lĩnh địch quân đã dùng bí kỹ Băng Phong sáng tạo ra một tầng băng phạm vi trăm thước vuông, còn Tác Phỉ Á thi triển Đông Khí Ba lan tràn trên tầng băng đó, chẳng những uy lực được gia tăng trên diện rộng, tốc độ lan tràn cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nhóm võ sĩ của đoàn võ sĩ thứ sáu liều mạng tiếp cận Đặng Khẳng, căn bản không có lưu ý tới khí lạnh đang lan tràn, đến khi bọn hắn phát hiện có chỗ không đúng thì đã chậm. Đông Khí Ba được gia tăng uy lực nhanh chóng quấn lấy bọn họ biến tất cả thành tượng băng.
Lôi Mông vốn là đi theo phía sau Tác Phỉ Á, ngay khi Tác Phỉ Á thả ra Đông Khí Ba, hắn đột nhiên đẩy nhanh tốc độ lao thẳng tới trước. Theo bước chân hắn di chuyển, tầng băng lần lượt bị đạp nát bấy, điều này làm cho bước tiến của hắn cực kỳ trầm ổn.
Phí Đức Sĩ đang rất giận dữ, đối mặt với uy hiếp của hắn mà đối phương vẫn có thể buông thả bí kỹ công kích An Đông Ny, điều này quả thực là không có đặt Phí Đức Sĩ hắn vào trong mắt
Sau chốc lát, ngọn lửa đỏ bừng lan tràn ra bốn phía ngăn chặn mười mấy gã võ sĩ đang cố gắng xông lên, sau đó ngọn lửa tụ tập lại chính giữa ngưng tụ thành một vòng hỏa hoàn (vòng tròn lửa) to lớn không ngừng quay cuồng, vào lúc này Phí Đức Sĩ hóa thành một khối vẫn thạch lao thẳng xuống dưới.