Nếu như đã mở miệng, Lôi Mông liền thả lỏng cảm xúc, hắn vừa nhận được đáp án cũng lập tức tăng cao hứng thú, nhìn về phía Địch Áo chào hỏi nhiệt tình: "Địch Áo huynh đệ."
Địch Áo nhìn sang Lôi Mông, mở miệng vô cùng bình thản: "Chuyện gì?"
"Có thể nói chuyện với Tác Phỉ Á một chút hay không?" Lôi Mông không thèm để ý tới thái độ Địch Áo, dùng bộ mặt cợt nhả nói tiếp: "Ở trong xe của nàng hình như còn có rượu?"
"Đúng là có rượu, thế nhưng bây giờ không thể uống." Địch Áo cười cười, quả nhiên không ngoài dự liệu, một khi tên này lộ ra vẻ mặt thế này nhất định là có ý đồ.
Lôi Mông mặt nhất thời xụ mặt, than thở: "Không cần hẹp hòi như vậy chứ?"
"Lúc này mới có mấy ngày? Không nhịn được nữa rồi?" Ca Đốn ở một bên nghiêng đầu qua nói với Lôi Mông: "Mấy bình rượu còn dư lại phải để dành, nếu như phía trước không tìm được thôn trấn thì làm sao bây giờ?"
"Vận khí không đến nổi kém như thế chứ? Mấy ngày hôm trước còn gặp một thôn nhỏ mà?" Miệng lưỡi Lôi Mông luôn luôn đủ khả năng xảo biện. Đi trong sa mạc lâu như vậy, mặc dù lúc trước tiếp liệu ở trong thôn một ít thức ăn và nước ngọt, nhưng không thể tìm được hàng cao cấp. Vì thế mấy ngày gần đây chất lượng thức ăn giảm xuống rất nhiều, Lôi Mông dần dần chuyển chủ ý lên cái rương Tác Phỉ Á giấu riêng.
Ca Đốn tức giận nói: "Vận khí có thể cho thấy gì không?"
Lôi Mông phẫn nộ ngậm miệng lại, trong khi đang tìm cách phản kích chợt nghe từ nơi xa truyền đến thanh âm ùng ùng giống như có đại đội chiến mã đang vọt tới nơi này. Mọi người không khỏi ngừng động tác nhìn ra xa, đập vào mắt chính là một mảnh bụi mù tràn ngập không gian.
Đợi đến lúc gần hơn, mọi người mới phát hiện đó là trên trăm con lạc đà, chủng loài này trong sa mạc rất thường gặp. Thế nhưng khiến cho mọi người kỳ quái chính là lạc đà luôn luôn lười biếng, nếu không cần thiết nó rất ít khi tiến hành chạy đi xa. Tình thế trước mắt tựa như phía sau đang bị quái vật đáng sợ đuổi theo.
"Hình như có điểm không đúng." Phí Đức Sĩ nhíu nhíu mày.
Tác Phỉ Á nhìn tới thân ảnh đàn lạc đà, nói: "Tại sao?"
"Bất kể là chuột nhảy hay là lạc đà đều không hoạt động tại biên giới sa mạc, hơn nữa một khi bọn chúng định cư sẽ không dễ dàng di chuyển." Phí Đức Sĩ chậm rãi nói.
"Ý của ngươi là..." Tác Phỉ Á vừa suy nghĩ vừa hỏi.
"Ta hoài nghi trong sa mạc xuất hiện một hoặc vài con quái vật đáng sợ khiến cho bọn chúng phải rời khỏi địa bàn sinh sống." Phí Đức Sĩ nói ra phán đoán của mình.
"Yêu thú biến dị?" Ca Đốn nghi ngờ hỏi. Sau thời đại thiên tai, nhân loại và dã thú đều phải chịu tai nạn thảm khốc, sau đợt tai biến có một ít nhân loại nắm giữ nguyên lực, còn dã thú cũng nhận được lực lượng tương ứng. Khi đó số lượng yêu thú biến dị vượt xa cường giả nhân loại. Theo thời gian trôi qua, nhân loại từ từ nắm giữ địa vị chủ đạo, bởi vì vì nhân loại có trí tuệ, có khả năng đoàn kết, có thể chủ động đi tìm mảnh vỡ tinh thần, còn dã thú thì không.
Phí Đức Sĩ cười cười nói với Ca Đốn: "Yêu thú tùy tiện có thể đụng tới sao? Huống chi, nếu quả thật chính là yêu thú, sợ rằng nơi này không có mấy người có khả năng chạy thoát."
Lôi Mông rốt cuộc tìm được cơ hội, đi tới bên cạnh Ca Đốn, vỗ vỗ bả vai Ca Đốn nói rất chân tình: "Tiểu tử, dũng khí thì có thể khen, thế nhưng nhà ngươi phải xem lại thực lực của mình!"
"Cút sang một bên!" Ca Đốn trả lời rất đơn giản.
"Ngươi…" Lôi Mông giận dữ, đang định nói gì đã nghe Ngã Lệ ở bên kia nói lớn: "Ăn cơm !" Cho nên Lôi Mông chẳng thèm quan tâm cãi nhau với Ca Đốn, hấp tấp chạy đi.
Có lẽ, thứ duy nhất có thể ngăn cản Lôi Mông nói chuyện chỉ có một chuyện duy nhất này, thời điểm miệng Lôi Mông chất đầy đồ ăn thường thường cực kỳ an tĩnh.
Khi mấy người nói chuyện tào lao trời nam đất bắc, bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, sau đó mọi người nhìn thấy gã đại hán thủ hạ Tác Luân vốn chịu trách nhiệm trực đêm ba chân bốn cẳng chạy trở lại.
"Bọ... bọ cạp !" Gã võ sĩ chạy gấp đến nổi thở không ra hơi, mặt mày trắng bệch hô lớn.
"Lớn to đầu như vậy rồi còn sợ bọ cạp?" Tác Luân cũng đỏ mặt dùm cho thủ hạ của mình, tức giận quát lớn.
"Không phải thế!" Gã võ sĩ vội vàng biện giải: " Nhiều lắm… vô số."
Lúc này mọi người ở bên cạnh đống lửa cũng nghe thấy bốn phía vang lên thanh âm xào xạc làm cho da đầu người ta tê dại, không khỏi đứng lên quan sát chung quanh.
Không có qua bao lâu, theo thanh âm xào xạc càng lúc càng lớn, dưới ánh lửa chiếu rọi, mọi người có thể thấy rõ ràng một mảnh thủy triều từ trong bóng tối men sát mặt đất lao qua, nhìn kỹ lại thì phát hiện luồng thủy triều đen thui này dĩ nhiên là do ngàn vạn con bọ cạp tạo thành.
Hai chân Ngã Lệ mềm nhũn nhất thời ngã ngồi xuống đất, hoảng sợ vạn phần lui về phía sau, An Kỳ Nhi nhào vào trong ngực Ngã Lệ, thân thể lạnh run, không dám nhìn thêm chút nào nữa.
"Đừng sợ, có chúng ta ở đây." Tác Phỉ Á bước lên phía trước giúp đỡ Ngã Lệ, thật ra nhìn thấy loại cảnh tượng kinh khủng này, ngay cả Tác Phỉ Á cũng phải cố nén lắm mới không có thất thố.
Phí Đức Sĩ vung tay lên thả ra một đạo Ám Diễm, đàn bò cạp trước mặt mọi người vẫn đang di chuyển nhanh chóng. Kết quả là toàn thể đâm đầu vào ngọn lửa hóa thành một mảnh tro bụi nhàn nhạt, thanh âm rít lên không dứt, một mùi cháy khét khó ngửi xông lên tràn ngập trong không khí.
Tựa hồ đã nhận ra trước mặt có thứ gì đó bọn chúng không thể vượt qua, sau khi tổn thất gần ngàn đồng bọn, đàn bò cạp binh chia làm hai đường vượt qua phạm vi Ám Diễm bao phủ, tiếp tục bò về phía trước.
Thoạt nhìn mục đích của đàn bò cạp rất rõ ràng, chẳng qua là liều mạng chạy về phía trước mà thôi, bọn chúng không có ý định công kích đoàn người Địch Áo. Điều này làm cho Phí Đức Sĩ thở phào nhẹ nhỏm, bò cạp là sinh vật một khi quyết định mục tiêu công kích tuyệt đối là cái loại cực đoan tre già măng mọc, chết rồi lại lên. Không phải một hai đạo Ám Diễm có thể ngăn cản được.
Dĩ nhiên, nếu như đàn bò cạp thật sự phát động công kích cũng không có kết quả tốt, cùng lắm thì Phí Đức Sĩ không tiếc hao phí nguyên lực, buông thả mấy đạo Ám Diễm che chở toàn bộ mọi người lại là ổn.
Qua hồi lâu đàn bò cạp mới dần dần đi xa, lưu lại mọi người đứng tại chỗ bốn mắt nhìn nhau, cho dù là người không hiểu biết về sa mạc, giờ phút này cũng cảm thấy trong đó có điểm dị thường. Tính cả mấy con chuột nhảy là lạc đà lúc trước thì không còn nghi ngờ gì nữa, trong sa mạc nhất định có chuyện không bình thường.
Địch Áo bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn trời, một vầng trăng sáng sáng tỏ ở trên không trung, bầu trời đêm tĩnh mịch, vạn dặm không mây.
"Đang nhìn gì đó?" Lôi Mông tò mò hỏi.
Địch Áo lắc đầu không nói gì, trong nhận thức của Địch Áo, hễ sinh vật xuất hiện dấu hiệu di chuyển đại quy mô thế này đều là điềm báo trước thiên tai sắp xảy ra. Thí dụ như động đất, biển gầm, tương ứng chính là bầu trời sẽ u ám lại rất nhanh, thế nhưng khí trời giờ phút này khác với phán đoán của hắn.
"Ban đêm cẩn thận một chút." Phí Đức Sĩ nói, bằng vào kinh nghiệm lịch duyệt của hắn cũng không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những người khác lại càng không hiểu.
Mọi người gật đầu, xảy ra chuyện như vậy chỉ sợ đêm nay không có ai an tâm ngủ rồi. Ngoại lệ duy nhất là An Kỳ Nhi, dù sao nó vẫn là con nít, sau khi nghe Lôi Mông kể chuyện xưa lập tức vứt chuyện kinh khủng mới vừa phát sinh ra sau ót, bắt đầu sinh động hoạt náo, giằng co một hồi mệt mỏi là dựa vào người Ngã Lệ tiến vào mộng đẹp.
An Kỳ Nhi mới vừa ngủ không được bao lâu, Địch Áo chợt thấy phương hướng sâu trong sa mạc bỗng nhiên lóe sáng lên, sau đó ánh lửa hừng hực phóng lên cao, toàn bộ bầu trời biến thành một mảnh đỏ bừng.
"Đó là gì vậy?" Địch Áo ngạc nhiên đặt câu hỏi.
Mọi người nhìn theo phương hướng ngón tay Địch Áo, phát hiện ra ánh lửa tỏa ra từ nơi đó. Phí Đức Sĩ càng lộ vẻ ngưng trọng, từ trình độ lan tỏa của ánh lửa để đoán, so sánh với hắn dùng toàn lực buông thả Chân Hồng Chi Vũ cũng không thua kém bao nhiêu.
" Ta đi xem tình hình, các ngươi lưu lại." Phí Đức Sĩ nói.
Đám người Địch Áo liếc nhau nghi ngờ, mọi người không có dị nghị gì cả, trước kia đã có vết xe đổ của Đặng Khẳng, bây giờ cho dù là Ca Đốn cũng không dám vội vã xúc động.
Phí Đức Sĩ lao thẳng vào trong sa mạc, lúc này ánh lửa đã bắt đầu lóe sáng, từ nơi xa mơ hồ truyền đến thanh âm nổ vang kịch liệt, hiển nhiên nơi đó đang phát sinh một trận chiến đấu kịch liệt.
Một lúc lâu sau, thân ảnh Phí Đức Sĩ từ trong bóng tối chạy trở về.
" Xảy ra chuyện gì?" Tác Phỉ Á vội hỏi.
Phí Đức Sĩ không có nhìn Tác Phỉ Á, mà nhìn thoáng qua Ca Đốn, cười cười nói: "Một tin tức tốt và một tin tức xấu, các ngươi muốn nghe cái nào trước?"
Mọi người nhìn nhau, trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ Phí Đức Sĩ.
"Đầu tiên nói tin tức tốt đi." Tác Phỉ Á cũng rất tò mò, Phí Đức Sĩ luôn luôn nghiêm cẩn vì sao đột nhiên cười giỡn rồi?
"Tin tức tốt là… Ca Đốn nói không sai, quả thật có một con yêu thú."
Ca Đốn ngẩn ra, ngay cả nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh, chần chờ hỏi: " Vậy thì tin tức xấu?"
"Tin tức xấu chính là…" Phí Đức Sĩ bỗng nhiên nói rất nghiêm túc: "Bằng vào thực lực của mấy người chúng ta rất khó bắt được nó."
"Rốt cuộc là con gì, nói nhanh đi!" Mọi người lập tức sinh ra lòng hiếu kỳ.
"Là một con Hỏa Hống Thú."
Phí Đức Sĩ vừa dứt lời Ca Đốn liền nhảy lên thật cao, vui mừng hô: "Thật hả?"