Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Địch Áo cảm thấy một trận mỏi mệt ập tới, hắn mở to miệng ngáp một cái. Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác cái gì đó, thân hình bỗng nhiên căng thẳng, ngay sau đó hắn ngửi được một mùi thơm cơ thể quen thuộc, thần sắc buông lỏng trở lại.
"Tác Phỉ Á?"
Bóng người từ trên giường ngồi dậy, chậm rãi đi tới chỗ Địch Áo, chính là Tác Phỉ Á.
"Không có xảy ra chuyện gì chứ?" Tác Phỉ Á nhẹ giọng hỏi.
"Không có." Địch Áo lắc đầu, có vẻ mất tự nhiên: "Ta lúc nãy đi..." Tác Phỉ Á đã vươn tay ra che miệng Địch Áo lại, nàng tình nguyện không nghe lời giải thích, chứ không nguyện ý nghe nói dối, nhất là Địch Áo nói dối nàng.
Sau một lát, hai tay Tác Phỉ Á vòng qua ôm thắt lưng Địch Áo, đặt khuôn mặt của mình lên lồng ngực hắn, im lặng thật lâu, cứ đứng lẳng lặng như vậy nghe tiếng tim Địch Áo đập.
Địch Áo không nói chuyện, chỉ ôm chặc lấy eo thon của Tác Phỉ Á.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tác Phỉ Á ngẩng đầu lên khẽ đẩy Địch Áo ra, nói: "Chàng nên ngủ đi, ngày mai còn có chuyện."
"Đã trễ thế này, nàng nghỉ ngơi ở chỗ ta luôn đi." Địch Áo thấp giọng nói.
Tác Phỉ Á suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Cũng được, nếu như trở về sẽ kinh động Bách Lệ Nhi và Bích Cơ, mấy nàng đã chịu khổ không ít, để cho bọn họ nghỉ ngơi yên ổn vậy."
"Nàng bất kể làm chuyện gì cũng phải tìm lý do thuyết phục người khác hoặc là thuyết phục chính bản thân mình." Lời Địch Áo nói có chứa ẩn ý trong đó. Hai người chưa lập gia đình, hơn nữa đã trưởng thành cả rồi, nửa đêm nửa hôm chạy đến ngủ cùng nhau hiển nhiên là không thỏa đáng. Người ngoài còn không nói, ở nhà sẽ phải bận tâm đám người hầu rỗi rãnh bàn tán. Thế nhưng Tác Phỉ Á có một đặc điểm, đó là khi nàng muốn làm gì, đặc biệt là chuyện tình sâu xa một chút, nàng sẽ tìm một lý do nào đó để thuyết phục bản thân.
"Lý do?" Tác Phỉ Á kinh ngạc, lát sau chợt hiểu ra ý Địch Áo, vểnh miệng lên nói: "Vậy ta đi."
Địch Áo cười to một tiếng, chợt vòng tay qua ôm lấy Tác Phỉ Á đi tới đầu giường.
"Nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy người khác." Tác Phỉ Á ngượng ngùng nói.
"Yên tâm, La Y vẫn còn có chút ít thông minh." Địch Áo nhẹ nhàng dìu Tác Phỉ Á ngồi lên trên giường: "Những chuyện không nên nghe, hắn khẳng định không nghe thấy gì hết."
Nói xong, Địch Áo cúi người nằm xuống, nhường ra một chỗ cho Tác Phỉ Á.
Tác Phỉ Á e lệ nằm xoay qua đưa lưng về phía Địch Áo, Địch Áo cũng không có miễn cưỡng Tác Phỉ Á, chỉ nhẹ nhàng khoác tay qua eo Tác Phỉ Á. Một đường cùng nhau đi tới đã xảy ra quá nhiều chuyện, bất kể tinh thần hay là sức lực gì cũng rất mệt nhọc, cho nên thời gian trôi qua không bao lâu, hai người trước sau chìm vào mộng đẹp.
Khi tỉnh lại đã là buổi trưa, hai người vội vã rửa mặt rồi chạy tới phòng ăn. Ca Đốn, Lôi Mông đang trò chuyện với nhau khí thế ngất trời, thật ra hiện tại đã đúng ngay buổi ăn trưa luôn rồi.
Thấy Tác Phỉ Á và Địch Áo xuất hiện, Lôi Mông lập tức dời mục tiêu: "Vì sao đến giờ này các ngươi mới rời giường."
"Quá mệt mỏi." Địch Áo vừa giải thích vừa ngồi xuống ghế.
"À? Quá mệt mỏi." Lôi Mông kéo dài thanh âm.
Không có ai tham gia náo nhiệt, đám người Tác Luân và Ngải Phất Lí bây giờ đang ăn nhờ ở đậu, tương lai là khổ hay ngọt hoàn toàn dựa vào Địch Áo và Tác Phỉ Á an bài, bọn họ không dám trêu ghẹo lung tung.
Thấy không ai nói tiếp, Lôi Mông ho khan một tiếng, sau đó đổi đề tài: "Tác Phỉ Á, đầu bếp của các ngươi không tốt nha, tay nghề thua kém Ngã Lệ quá nhiều."
"Có ý gì? Để cho Ngã Lệ ở chỗ này làm đầu bếp? Ngươi không cảm thấy quá ủy khuất Ngã Lệ hay sao?" Địch Áo nói.
"Không ủy khuất, không ủy khuất." Ngã Lệ vội vàng nói.
"Ta đã nghĩ kỹ chuyện của Ngã Lệ rồi." Tác Phỉ Á nói: "Sáng ngày mốt, ta sẽ viết một phong thư cho Bối Nhĩ, bảo nàng phái người tới đón An Kỳ Nhi. Sau khi tới học viện, ta có thể tìm một cơ hội cho An Kỳ Nhi khảo nghiệm, nhưng có thể thành công hay không còn phải nhìn thiên phú của An Kỳ Nhi."
Thấy Tác Phỉ Á nói tới tương lai An Kỳ Nhi, Ngã Lệ lắng nghe hết sức chăm chú.
"Nếu như An Kỳ Nhi được trúng tuyển, vậy thì Ngã Lệ sẽ tới Thánh Đế Tư thành mở tửu lâu, ta có thể xuất tiền vốn." Tác Phỉ Á nói tiếp: "Mặc dù ta có thể bảo đảm Y Toa Bối Nhĩ nhất định sẽ chiếu cố tốt An Kỳ Nhi, nhưng không có mẫu thân ở bên người, ta lo lắng tính cách An Kỳ Nhi trưởng thành không ổn định, cho nên tốt nhất là hai mẹ con ở chung một chỗ."
"Tác Phỉ Á tiểu thư, thật sự cám ơn ngài." Hốc mắt Ngã Lệ đã ươn ướt, có thể đi vào Thánh Đế Tư học viện học tập, không thể nghi ngờ chính là một cơ hội sải bước lên trời.
"Không nên khách khí, Ngã Lệ, ừ, sau này ta sẽ gọi nàng là tỷ tỷ." Tác Phỉ Á mỉm cười nói: "Hơn nữa, An Kỳ Nhi cũng là nữ nhi của ta, đây là việc ta phải làm."
Ngã Lệ kích động đến đỏ bừng khuôn mặt, nhưng An Kỳ Nhi vẫn không biết chuyện gì xảy ra, một lát nhìn bên này, một lát xem bên kia, bộ dáng vô cùng thích thú.
"Đúng rồi, Lôi Mông, ngươi cũng không thể nhàn rỗi." Tác Phỉ Á nói: "Ngươi đi đưa thư, ngươi nhận thức Y Toa Bối Nhĩ đúng không?"
"Ta? Đi đưa tin?" Lôi Mông há to miệng hỏi lại.
Ca Đốn ngồi một bên mỉm cười hả hê, ai bảo ngươi không chịu im mồm, hiện tại bị trả thù rồi, sướng chưa?
"Ta không yên lòng để cho người khác đi, lỡ may dọc đường đi xảy ra chuyện không may sẽ làm chậm trễ đại sự." Tác Phỉ Á nói: "Tình huống chúng ta bây giờ không hề lạc quan, đầu tiên là chúng ta phải chuẩn bị đón nhận Bá tước lĩnh trả thù, còn có đám cướp Phật Lang Duy, có trời mới biết bọn hắn lúc nào sẽ xuất hiện ở trên Khắc Lý Tư bình nguyên, cho nên chúng ta cần trợ giúp."
"Ai tới trợ giúp chúng ta?" Ca Đốn hỏi.
"Ngươi cho rằng ta đến Thánh Đế Tư học viện chỉ là vì học tập bí kỹ?" Tác Phỉ Á nói: "Ta là vì kết giao thêm bằng hữu tạo thành mối quan hệ cho riêng mình, giữa người với người ngoại trừ lợi ích và gút mắc ra, còn có một loại không thể bỏ qua, đó là nhân tình. Ví dụ như ngươi và Lôi Mông, là cái gì khiến cho các ngươi cùng nhau hưởng vui vẻ, cùng nhau gánh chịu nguy hiểm? Chính là nhân tình. Ta và Y Toa Bối Nhĩ, Tuyết Ny cũng giống như vậy, nếu như ta cầu viện Y Toa Bối Nhĩ, nàng nhất định sẽ không ngồi yên, tương tự như thế, nếu như Y Toa Bối Nhĩ gặp phải chuyện gì cần ta trợ giúp, ta tuyệt đối không cự tuyệt."
"Thật ra ta và Địch Áo, Ca Đốn có dự định đi sâu vào trong bình nguyên, ban đầu chúng ta nói đến việc kia…" Lôi Mông liếc mắt qua bên cạnh, hắn đang nhắc nhở Tác Phỉ Á, lúc ấy không phải chúng ta đã bàn kế hoạch tìm kiếm mảnh vỡ tinh thần hay sao?
"Không được, chỉ dựa vào tránh né không thể nào giải quyết phiền toái vĩnh viễn." Tác Phỉ Á nói.
"Nhóm thuộc hạ Phật Lang Duy có rất nhiều Cực Hạn võ sĩ, cho dù là Y Toa Bối Nhĩ tới cũng không có bao nhiêu tác dụng mà." Ca Đốn nói.
"Ta có thể cầu trợ đạo sư của ta." Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói.
Ca Đốn và Lôi Mông lập tức động dung, bọn họ nhìn ra được Tác Phỉ Á tạo dựng mạng lưới liên lạc phi thường thành công, có thể mời đạo sư Thánh Đế Tư học viện tới hỗ trợ không phải là chuyện dễ dàng. Điều này đại biểu Tác Phỉ Á đã tiếp cận tầng lớp trọng yếu của Thánh Đế Tư học viện. Đợi thêm một thời gian nữa, nàng chắc chắn sẽ thành một thành viên hạch tâm trong đó.
Cuối cùng Lôi Mông cũng không thể thay đổi kết quả làm người mang tin tức, không đòi dẫn Ca Đốn theo nữa. Như lời hắn nói là trên đường có thể chiếu ứng lẫn nhau, nhưng những người khác đều biết rõ ràng tên này chỉ sợ không có ai nói chuyện với hắn mà thôi.
Mấy ngày sau, người của Nam tước lĩnh chạy tới trang viên, dẫn đội chính là một gã Quang Mang võ sĩ cao cấp trực thuộc Nam tước lĩnh, Phỉ Lực Khắc.
"Tiểu thư, ta phải báo cho ngài một tin xấu." Phỉ Lực Khắc vừa ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề.
"Xảy ra chuyện gì?" Tác Phỉ Á kinh ngạc hỏi.
Phỉ Lực Khắc nhìn ngồi ở bên cạnh Tác Phỉ Á, liếc sang Địch Áo hỏi: "Vị này là…"
"Ta là Địch Áo."
Phỉ Lực Khắc gật đầu, ánh mắt nhìn Địch Áo rất kỳ lạ nhưng không có nói gì. Hiển nhiên hắn đã sớm nghe nói tới cái tên Địch Áo, sau đó chậm rãi nói với Tác Phỉ Á: "Nhị thiếu gia đã chết."
"Cái gì?" Tác Phỉ Á kinh hãi trợn mắt hỏi ngược lại.
Phản ứng của Tác Phỉ Á rơi vào trong mắt Phỉ Lực Khắc, nhìn không ra bất kỳ sơ hở nào cả.
"Nhị thiếu gia đã chết." Phỉ Lực Khắc lặp lại một lần nữa, thở dài nói với Tác Phỉ Á: "Ở một địa phương cách đây hơn ba mươi dặm, gần đây hình như có một đoàn đạo tặc đang hoạt động phải không?" Nguyên nhân Phỉ Lực Khắc than thở chính là không cần biết Tác Phỉ Á có làm chuyện này hay không, bọn họ vẫn không thể thoát được hiềm nghi. Mọi người đều biết mấy ngày trước Hoắc Hoa Đức đi tới trang viên Tác Phỉ Á, địa điểm hắn gặp chuyện không may là trên đường trở về Nam tước lĩnh.
Nam tước đại nhân có mấy đứa con trước giờ minh tranh ám đấu lẫn nhau không ít, nhiều năm qua Phỉ Lực Khắc thủy chung nhìn thấy tất cả ở trong mắt. Công bằng mà nói, hắn vẫn tương đối đồng tình với Tác Phỉ Á, dù sao khi Tác Phỉ Á còn bé đã gặp gỡ tình cảnh ngoài ý muốn, đối với một cô bé tám tuổi thì không khỏi quá mức tàn nhẫn, thủ đoạn như vậy đúng là xấu xa tàn ác.
Thế nhưng Phỉ Lực Khắc cũng chỉ đồng tình mà thôi, hắn không muốn nhúng tay vào đấu tranh nội bộ trong gia tộc. Sau khi thấy thi thể Hoắc Hoa Đức, Phỉ Lực Khắc lập tức nghĩ rằng có liên quan tới Tác Phỉ Á. Nhưng hiện tại vẻ mặt Tác Phỉ Á không giống giả bộ, Phỉ Lực Khắc không khỏi bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
"Ta vừa trở về mấy ngày hôm trước thôi, nơi này xuất hiện đoàn đạo tặc quy mô lớn hả?" Tác Phỉ Á nhướng mày nói.
"À, ta thiếu chút nữa quên mất tiểu thư đã rời khỏi đây một đoạn thời gian." Phỉ Lực Khắc gật đầu nói: "Sau khi tiểu thư trở về có phát sinh chuyện gì với Nhị thiếu gia không?"
"Ta quả thật rất không vui với sự hiện diện của hắn." Tác Phỉ Á không cần giấu diếm điểm này, cười khổ nói: "Hắn đến nhà của ta thì có chuyện tốt gì chứ? Nếu ta về chậm mấy ngày, chỉ sợ hai thị nữ của ta cũng bị hắn bức tử rồi. Thế nhưng bây giờ coi như người chết là hết, còn nói làm gì nữa."
Phỉ Lực Khắc lâm vào trầm tư, chuyện này quả thực rất khó giải quyết, mặc dù Hoắc Hoa Đức không được tích sự gì, dù sao cũng là con của Nam tước đại nhân. Phỉ Lực Khắc hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, sau khi Nam tước đại nhân biết được tin tức kia sẽ tức giận đến trình độ nào.
"Tiểu thư, cho tới bây giờ đại nhân vẫn còn không biết tin tức kia, ta phải ở lại tìm kiếm quanh đây cho ra đầu mối, ngài xem có nên đích thân đi báo tin này cho đại nhân không?" Phỉ Lực Khắc dò hỏi, nếu như Tác Phỉ Á lựa chọn đáp ứng, ít nhất có thể nói rõ trong lòng Tác Phỉ Á không có quỷ, chỉ khi nào Tác Phỉ Á trực tiếp cự tuyệt đề nghị của hắn, như vậy chân tướng sự tình đã miêu tả vô cùng sinh động rồi, hắn sẽ lập tức rời khỏi nơi này.
"Có thể..." Tác Phỉ Á gật đầu nói: "Mặc dù quan hệ giữa hắn và ta không tốt, nhưng hắn cũng là huynh trưởng của ta, hiện tại đã phát sinh chuyện như vậy ta cũng rất đau lòng."
Nghe Tác Phỉ Á trả lời, Phỉ Lực Khắc không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Tác Phỉ Á có thể đáp ứng dứt khoát như thế, cho thấy chuyện tình hắn vẫn lo lắng không hề tồn tại. Thân là hộ vệ đi theo bên cạnh Nam tước đại nhân, Phỉ Lực Khắc tự nhiên đối với chuyện năm đó biết rõ chuyện này liên lụy đến rất nhiều người, một bên là chức vụ người thừa kế Nam tước lĩnh, một bên là Tác Phỉ Á nắm giữ toàn bộ tài chính Nam tước lĩnh. Nếu như Tác Phỉ Á nổi lên tâm tư báo thù cho Mễ Lan Đạt phu nhân, đến lúc đó cả Nam tước lĩnh sẽ lâm vào nguy cơ trầm trọng, Nam tước đại nhân không bao giờ cho phép loại tình huống đó xuất hiện.
Làm như vậy hiển nhiên là không công bình với Tác Phỉ Á, thế nhưng bản chất thế giới này vốn là như thế. Từ xưa tới nay làm gì có tồn tại công bình chân chính, có trách thì chỉ có thể trách số mệnh Mễ Lan Đạt phu nhân không tốt, bởi vì nữ nhân xinh đẹp bình thương không có mang theo hạnh phúc, mà là tai nạn.
"Cứ như vậy đi, bên phía đại nhân giao cho tiểu thư." Phỉ Lực Khắc đứng dậy cáo từ Tác Phỉ Á, sau đó dẫn người đi ra khỏi trang viên. Trước khi đi còn nhìn sang Địch Áo mấy lần, trong ánh mắt lộ ra mấy phần nghi ngờ, tựa hồ đang kỳ quái vì sao cái tên ngu ngốc này lại biểu hiện không giống như tin đồn.
Đưa tiễn Phỉ Lực Khắc rời đi, Tác Phỉ Á và Địch Áo trở lại đại sảnh.
"Làm nàng khó xử rồi." Địch Áo nhìn sang Tác Phỉ Á không khỏi tự trách mình, hình như hắn làm vậy là hơi quá?
"Không được nói thế nữa." Tác Phỉ Á cười cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Địch Áo: "Cho dù thế nào đi nữa, ta thủy chung sẽ luôn ở chung một chỗ với ngươi." Trong lòng Địch Áo cảm động tuôn trào, rất muốn đi tới ôm Tác Phỉ Á vào trong ngực thương tiếc một phen. Nhưng Phí Đức Sĩ đang đứng ở một bên, Địch Áo chỉ có thể bỏ đi ý nghĩ này, nói: "Ta sẽ cùng đi với nàng tới Nam tước phủ !"
"Ta cũng hi vọng chàng có thể theo ta đi, nhưng mà..." Tác Phỉ Á muốn nói lại thôi.
Địch Áo lập tức hiểu được ý Tác Phỉ Á, không nhịn được cười khổ: "Ta thoạt nhìn giống như là loại người dễ xúc động vậy sao?"
"Ta đương nhiên có lòng tin với chàng." Tác Phỉ Á thở dài nói: "Nhưng ta lại không có lòng tin đối với những người khác, chàng hiểu ý ta không?"
"Ý nàng là bọn hắn thường xuyên kiếm chuyện gây khó khăn cho nàng?" Địch Áo nhíu mày nói.
"Cũng không thể nói là gây khó khăn, tóm lại nếu nói ra thì rất khó nghe." Tác Phỉ Á làm bộ không cần để ý, nhưng Địch Áo rõ ràng thấy được trong đáy mắt nàng mấy phần chán nản.
"Hình như đây không thể trở thành lý do không cho ta cùng đi mà?" Địch Áo đau lòng nhìn Tác Phỉ Á, nhẹ giọng nói: "Nàng vừa mới nói với ta, cho dù ta làm gì cũng sẽ ở chung một chỗ với ta đúng không? Vậy thì tại sao không cho ta đi chứ?"
"Được rồi." Tác Phỉ Á do dự một hồi, rốt cuộc cho ra quyết định, chuyện tình phát sinh đến trình độ này đã không còn dư âm vãn hồi nữa. Những người khác nhìn nhận ra sao cũng không trọng yếu, quan trọng là thái độ của phụ thân. Giống như chuyện năm đó làm cho dư luận xôn xao, không phải vẫn bị áp xuống? Tác Phỉ Á âm thầm cười lạnh, không biết lần này phụ thân sẽ phản ứng như thế nào đây?
Thật ra chỉ cần có Phí Đức Sĩ ở bên cạnh, Tác Phỉ Á sẽ không có bất kỳ nguy hiểm. Bên trong phạm vi Nam tước lĩnh hoàn toàn không có người nào có thể tạo thành uy hiếp cho nàng, nhưng có một số việc Phí Đức Sĩ không thích hợp ra mặt, còn Địch Áo lại không giống, hắn là hôn phu Tác Phỉ Á nên có đầy đủ lý do xuất hiện chung tay giải quyết với nàng, cho dù là đối mặt Nam tước đại nhân.
Phần lớn võ sĩ được Tác Phỉ Á lưu lại trong trang viên, ngoại trừ Địch Áo và Phí Đức Sĩ, chỉ có bốn võ sĩ khác đi theo nàng. Trong đó có hai gã đi theo xuyên qua Phong Bạo Hải.
Đáng nhắc tới chính là La Y dần dần trở thành thủ lĩnh của nhóm võ sĩ trong trang viên, có lẽ là do ngày đó Địch Áo biểu hiện quá mạnh mẽ, còn La Y lại là người thân cận Địch Áo nhất ở trong trang viên, tự nhiên thuận thế nước đẩy thuyền lên. Cho dù hắn đi tới chỗ nào cũng sẽ có người mỉm cười chào hỏi, đãi ngộ hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
Mấy người Địch Áo thu thập đơn giản vài thứ, sau giờ ngọ lập tức rời khỏi trang viên, nếu đã quyết định muốn đi đương nhiên là càng sớm càng tốt. Ít nhất phải chạy tới Nam tước lĩnh trước khi thi thể Hoắc Hoa Đức vận chuyển trở về.
Ngồi ở trong xe ngựa, Địch Áo chợt nhớ tới Mễ Lan Đạt phu nhân mà Hoắc Hoa Đức nhắc tới, hẳn là mẫu thân của Tác Phỉ Á. Nhưng hắn không nghe Tác Phỉ Á nhắc tới lần nào, mười mấy năm trước Tác Phỉ Á thường xuyên thổ lộ tâm tình cho Địch Áo nghe, nhưng chuyện tình liên quan tới Mễ Lan Đạt phu nhân lại chưa bao giờ nghe thấy. Thoạt nhìn sự kiện năm đó đả kích Tác Phỉ Á quá lớn, vì thế nàng lựa chọn chôn sâu vào tận đáy lòng của mình rồi.
Thời gian mười năm, bờ vai nhu nhược của Tác Phỉ Á đã vác quá nhiều gánh nặng, có thể đi từng bước tới ngày hôm nay đã không phải là mồ hôi và cố gắng là có thể hình dung được rồi, gọi là kỳ tích cũng không hề quá phận.
Địch Áo vươn tay ra nhẹ nhàng ôm Tác Phỉ Á vào trong ngực: "Không nên chôn tất cả mọi chuyện vào trong lòng, nếu như có thể nói thì cứ nói với ta, giống như trước kia vậy, làm thế nàng sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều."
"Đúng vậy." Tác Phỉ Á tựa đầu vào vai Địch Áo, tìm một vị trí thoải mái rồi thở dài một hơi sâu kín, lẩm bẩm: "Trước kia đúng là mệt chết người, rất nhiều chuyện không thể nói với người khác, chỉ có thể nói với chàng mà thôi. Thế nhưng chàng chẳng bao giờ nói một câu, đúng là đầu gỗ mà."
"Sau này ta sẽ không bao giờ im lặng nữa." Địch Áo vỗ nhẹ lên vai Tác Phỉ Á, ôn nhu nói: "Nàng phải tin tưởng rằng chỉ cần chúng ta ở chung một chỗ sẽ không có bất kỳ vấn đề gì khó giải quyết cả."
"Ừ." Tác Phỉ Á gật đầu, ngay sau đó chợt nhớ tới cái gì đó, đẩy Địch Áo ra ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Địch Áo.
"Gì thế?" Địch Áo nhẹ giọng hỏi.
"Địch Áo, đáp ứng ta, cho dù như thế nào cũng không được thương tổn cha của ta." Nói tới đây, vành mắt Tác Phỉ Á đã đỏ lên.
"Nàng xem ta thành loại người gì rồi?" Địch Áo cười khổ nói: "Ác ôn mất đi bản tính hả?"
"Ta muốn chàng đáp ứng ta, phải trịnh trọng đáp ứng ta." Tác Phỉ Á nói.
"Được rồi." Địch Áo nghiêm mặt nói: "Ta đáp ứng nàng."
"Còn nữa, sau khi chúng ta đến Nam tước lĩnh, chàng phải khống chế tính tình của mình thật tốt." Tác Phỉ Á nói: "Không thể động chút là xuất thủ đả thương người như ở bên ngoài."
"Ta không phải là Ca Đốn." Địch Áo cười giỡn, sau lại nhìn thấy bộ dáng Tác Phỉ Á phá lệ nghiêm túc, hắn cũng không cười được nữa: "Được rồi, được rồi, ta bảo đảm, sau khi đến Nam tước lĩnh, ta nhất định sẽ đàng hoàng kẹp cái đuôi lại làm người."
Tác Phỉ Á cười xùy một tiếng, nói: "Chàng đó, đang nói chuyện đứng đắn mà."
"Nếu như thật sự chịu không được, ta có thể trừng phạt nho nhỏ mấy kẻ khiêu khích chứ? Nàng yên tâm, chỉ là trừng phạt nho nhỏ, Tác Phỉ Á, nàng cũng không muốn ta biến thành tượng đất, tùy tiện để cho người ta ăn hiếp đúng không?"
"Ta không giảng đạo lý như vậy sao?" Tác Phỉ Á liếc sang Địch Áo: "Ta chỉ yêu cầu chàng cố gắng khống chế bản thân mà thôi."
Bởi vì hoang nguyên vắng lặng, lãnh địa của phụ thân Tác Phỉ Á lớn hơn những Nam tước lĩnh khác nhiều lắm, bọn họ đi chừng ba ngày đường mới đến tòa thành trung tâm lãnh địa.
Tòa thành này chiếm diện tích rộng gấp mười mấy lần thành của Đặng Khẳng Nam tước, có thể coi như là một tòa đại thành rồi, trước sau có hai cửa ra vào thật lớn.
Các võ sĩ canh giữ trước cửa thành đều biết Tác Phỉ Á, thấy đoàn xe Tác Phỉ Á đi tới né qua một bên nhường đường, để cho đoàn xe Tác Phỉ Á thông qua.