DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Điển
Chương 152: Ngư ông đến trễ

Trên thực tế Ốc Luân có thể kiên trì đến bây giờ đã đủ tự hào rồi, sau khi Đường Ân gia nhập thế cục lập tức biến thành một mình hắn đối mặt ba gã Cực Hạn võ sĩ, còn có Địch Áo và Tác Phỉ Á đứng ở xa xa đánh lén, có thể nói là nguy cơ trùng trùng. Một khi không cẩn thận sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, thế nhưng Ốc Luân thủy chung chống đỡ không chịu ngã, đồng thời cũng nói lên chỗ đáng sợ của Hỏa hệ Cực Hạn võ sĩ cao cấp. Bởi vì đối phương vĩnh viễn không thể biết được khi nào hắn thả ra Ám Diễm công kích trí mạng.

Lúc nãy gã Phong hệ võ sĩ đuổi theo Ốc Luân chỉ dám né tránh xa xa, tùy hứng dùng Phong Nhận dò đường, bởi vì chung quanh không có người khác. Nhưng vào thời khắc này không làm như vậy được, nhiều người cũng có chỗ xấu của nó, nếu như hắn lại ném loạn Phong Nhận như trước kia dễ dàng tạo thành ngộ thương cho phe mình.

Song phương đều có kiêng kỵ riêng, Ốc Luân vừa đánh vừa lui, từ từ bị ép lùi vào trung tâm tòa thành, vào lúc này nhóm võ sĩ tác tác cũng chạy đến nơi này.

Những võ sĩ kia thấy Ốc Luân có chiến lực cao nhất trong bọn họ cũng bị người ta đuổi ngược trở lại, không khỏi bị dọa cho sợ hãi hồn phi phách tán bắt đầu tràn ra khắp nơi như ong vỡ tổ. Nói đùa gì vậy, Cực Hạn võ sĩ chiến đấu thì bọn hắn làm gì có tư cách tham dự vào trong đó, chẳng qua là dư âm bí kỹ va chạm bọn họ đã chịu không nổi rồi.

Nhưng võ sĩ ở phía trước muốn lui về sau, còn mấy gã võ sĩ ở phía sau không rõ ràng tình hình phía trước, nên tiếp tục liều mạng xông tới trước. Bởi vì sau lưng bọn hắn đang có hai tên sát thần một đường chém giết đuổi sát tới nơi, hai dòng người chen lẫn vào nhau thành một đoàn hỗn độn, trong lúc nhất thời tiếng kêu la thảm thiết, thanh âm chửi rủa vang lên bên tai không dứt.

"Tiêu rồi !"

Cơ Tư đứng ngơ ngác tại chỗ, để mặc những người bên cạnh chen tới chen lui, phảng phất như một pho tượng đá vậy, trong lòng hắn bắt đầu hối hận, tại sao lại dễ dàng tin lời Ba Lý Khắc như vậy chứ, cũng chỉ có thể trách bản thân đã quá sốt ruột báo thù. Nhưng Cơ Tư nghĩ mãi không ra tại sao Đường Ân có được thực lực cường đại cỡ đó, tại sao lúc trước còn bị tỷ tỷ của hắn áp chế gắt gao như vậy? Nếu như Đường Ân sớm hiển lộ ra cỗ lực lượng này, trong toàn bộ Bá tước lĩnh có ai dám chống lại Đường Ân?

Ốc Luân nhìn thấy đám người lộn xộn ở phía trước, ngược lại thở phào nhẹ nhỏm, lập tức xông vào bên trong đó, có thể nghỉ ngơi một lát cũng tốt, luân phiên buông thả bí kỹ khiến cho nguyên lực trong cơ thể Ốc Luân đã không còn thừa bao nhiêu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng không cần người khác xuất thủ, hắn rất có thể trực tiếp mệt mỏi chết người.

Mắt thấy Ốc Luân sắp chạy vào trong đám người, gã Phong hệ võ sĩ đuổi theo phía sau Ốc Luân bỗng nhiên cất giọng hô to: "Sử Đế Văn ~!"

"Tới !" Gã tráng hán cao hơn hai thước nhếch miệng cười lạnh, vung tay ném cây đại phủ ra ngoài, lưỡi rìu xoay tròn xé gió bắn về phía Ốc Luân.

Gã tráng hán nắm bắt thời cơ quá chuẩn xác, khi Ốc Luân ở trên nóc nhà nhảy xuống, lực cũ sắp hết lực mới chưa sinh ra thì cây đại phủ đã ập tới vị trí hắn rơi xuống, phương thức công kích cuồng mãnh như vậy so khiến cho người ta động tâm còn hơn cả Liệt Diễm Trảm, Phong Nhận. Giờ phút này Ốc Luân muốn thay đổi phương hướng đã không còn kịp nữa, chỉ có thể nổi giận gầm lên buông thả Chân Hồng Chi Vũ, vô số hỏa diễm hợp thành một con Hỏa long nghênh đón cây đại phủ kia.

Một tiếng nổ ầm vang, mặc dù gã tráng hán kia trời sinh thần lực nhưng cây đại phủ cũng chỉ là vật chết, vừa va chạm với Chân Hồng Chi Vũ do Ốc Luân toàn lực buông thả, nó liền bị đánh văng ra ngoài xa.

Gã tráng hán thấy thế không tiến mà lui, gã Phong hệ võ sĩ chẳng những không hề thất vọng, ngược lại còn cười cười gian trá, bỗng nhiên đẩy nhanh tốc độ xông tới chỗ Ốc Luân.

Ốc Luân cực kỳ giận dữ, trong thời gian ngắn ngủi hắn căn bản không rảnh rỗi để phân tích vì sao gã Phong hệ võ sĩ này trước giờ luôn cẩn thận giữ gìn khoảng cách, ngay lúc này bỗng nhiên thay đổi phương pháp tác chiến như thế. Thấy gã Phong hệ võ sĩ xông thẳng về phía mình mà không thèm buông thả Phong Nhận dò đường, Ốc Luân âm thầm cười lạnh trong lòng, ngươi đã muốn chết thì đừng có trách ta.

Ốc Luân đứng tại nguyên chỗ nhìn gã Phong hệ võ sĩ ở đối diện, tay phải giấu vào trong tay áo lặng lẽ nắm chặc thành quyền, dự định âm thầm bố trí một đạo Ám Diễm trong lúc gã Phong hệ võ sĩ tiến công. Lúc này Phí Đức Sĩ và Đường Ân còn cách nơi này một đoạn, Ốc Luân hoàn toàn nắm chắc thả ra Ám Diễm rồi xông vào bên trong đám người.

Gã Phong hệ võ sĩ nhanh chóng đến gần, ánh mắt Ốc Luân hiện ra một tia băng lãnh, chính là hiện tại…

Đáng tiếc là tâm tình Ốc Luân quá mức nặng nề, Ám Diễm đúng là không có tiếng động nhưng ánh mắt của hắn đã bán đứng hắn.

Gã Phong hệ võ sĩ mỉm cười ranh mãnh, thân hình lập tức bay lùi về phía sau, đồng thời trong lúc này chợt có một người đại hán chạy ra khỏi đội hình, phóng thẳng tới chỗ Ốc Luân.

Ốc Luân hơi sửng sốt, lập tức xoay người thả ra Ám Diễm.

Gã đại hán dĩ nhiên không sợ hãi, cứ tiếp tục cắm đầu chạy tới trước, trong chốc lát, Bàn Thạch Thủ Hộ thả ra kim quang chói mắt bảo phủ toàn thân hắn.

Địa hệ võ sĩ thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ được gọi là lĩnh vực nhỏ, một vị Cực Hạn võ sĩ thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ lại càng bền bỉ vô song, có lẽ không thể ngăn cản được Chân Hồng Chi Vũ không ngừng oanh kích, nhưng đối phó với Ám Diễm bị động thiêu đốt chắc chắn là dư dả, Ám Diễm căn bản không thể nào xâm nhập được nguyên lực Bàn Thạch Thủ Hộ.

Vài giây sau, kim quang Bàn Thạch Thủ Hộ bỗng nhiên ngừng rung động, điều này có ý nghĩa gã đại hán kia đã chạy ra khỏi phạm vi Ám Diễm bao phủ, sau đó hắn giơ chân lên đạp xuống đất thật mạnh, miệng quát lớn: "Chết đi."

Mặt đất lập tức xuất hiện từng vết nứt thật nhỏ nhanh chóng lan tràn tới trước.

Ốc Luân lập tức tập hợp hỏa diễm về thủ hộ trước người nhằm cứng rắn ngăn chặn Liệt Địa Kích của đối phương, ngay lúc này, phía sau lưng vang lên tiếng gió gào thét, hai đạo Băng Trùy chia ra một trái một phải bắn nhanh tới, còn có mười mấy đạo Phong Nhận âm hiểm bay sát mặt đất, trên không trung còn có thanh quang ập xuống, thì ra là một đạo Phong Nhận hiển hóa thành một trận mưa công kích lao thẳng xuống đầu Ốc Luân.

"Các ngươi là cái đám khốn kiếp." Ốc Luân điên cuồng rống lên giận dữ, vội vã vận toàn lực thi triển Chân Hồng Chi Vũ, ở bên trong hàng nghìn hàng vạn hỏa diễm điên cuồng vần vũ, Băng Trùy và Phong Nhận nhanh chóng bị đánh cho nát bấy.

Ốc Luân Lấy một địch nhiều lại có thể ngăn cản tất cả công kích, thoạt nhìn có vẻ chiếm ưu thế nhưng hắn đã thở hồng hộc từng cơn rồi. Màu sắc Chân Hồng Chi Vũ cũng ảm đạm rất nhiều, còn nhóm địch nhân của hắn ai nấy thần sắc lạnh nhạt đứng ở một chỗ, đối với lực lượng công kích như thế, bọn họ có thể tái diễn vài chục lần, còn Ốc Luân thì sao? Hắn có thể toàn lực thi triển Chân Hồng Chi Vũ vài chục lần không? Đoán chừng một lần cũng làm không nổi.

Lúc này gã đại hán đã nhặt cây đại phủ về, nhào tới bên sườn Ốc Luân, hắn đồng dạng là Địa hệ võ sĩ cũng không cần phải sợ Ám Diễm của Ốc Luân.

Hai đại hán cùng nhau phát động tiếp cận Ốc Luân, Đường Ân và gã Phong hệ võ sĩ không cam lòng rơi ở phía sau, phân ra một trái một phải chạy nước rút.

Ốc Luân thả ra Chân Hồng Chi Vũ đã cực kỳ ảm đạm, thỉnh thoảng còn có một số hỏa diễm lặng lẽ tắt ngấm, bọn họ cũng nhìn ra được Ốc Luân đã hoàn toàn kiệt lực rồi.

"Lại tới." Gã đại hán đột nhiên rống lên giận dữ: "Đừng tranh giành với ta, cút!" Thân hình hắn xoay nhanh một vòng lấy đà chém thẳng lưỡi rìu vào đầu Ốc Luân.

Ốc Luân cố gắng thả ra một tia lực lượng cuối cùng, hỏa diễm tung bay ập tới thân thể gã đại hán kia.

Mặc dù thân hình gã đại hán cao lớn dị thường nhưng vẫn bị vô số ngọn lửa nuốt sống, từ bên ngoài có thể loáng thoáng thấy được thân ảnh của hắn đang mạnh mẽ đột phá vòng vây, nhanh chóng tiếp cận Ốc Luân.

Ánh lửa chói mắt bỗng nhiên dập tắt, thân thể Ốc Luân đã bị chém thành hai khúc, tình cảnh vô cùng thê thảm ngã xuống mặt đất, còn gã đại hán ngửa đầu lên trời cười như điên cuồng: "Ha ha ha, là của ta." Đường Ân dừng lại nói với gã Phong hệ võ sĩ: "Tây Áo Đa, ta không có cướp công thì rất bình thường, nhưng vì sao ngươi cũng không xuất thủ, già rồi hả?"

"Ta già?" Phong hệ võ sĩ tên là Tây Áo Đa âm trầm cười nói: "Trước tiên đi tìm cái gương nhìn thật kỹ nhìn tóc của mình đi, sau đó lại đến nói chuyện với ta."

Nghe nhắc tới đầu tóc, thần sắc Đường Ân có chút lúng túng, hắn dĩ nhiên biết hai bên tóc mai của mình hai đã trắng như tuyết rồi, vì thế ngập ngừng nói: "Nếu chỉ so đầu tóc, ta còn trẻ tuổi hơn Sử Đế Phân, tóc của ta chỉ bạc chút đỉnh mà thôi, còn hắn, nhìn kia kìa, một cọng cũng không còn."

"Ta đây là cạo có được hay không?" Gã đại hán cầm đại phủ cả giận nói.

"Đừng có giải thích vô ích, ngươi vì muốn che dấu mới cạo sạch." Đường Ân khoát tay áo, quét mắt bốn phía một vòng rồi đột nhiên quát lớn: "Còn không đầu hàng?"

Các võ sĩ thuộc hạ Cơ Tư lập tức kinh hãi ngây người, Ốc Luân đã bị giết chết, bọn họ hoàn toàn không cần thiết phản kháng nữa rồi, may là hai gã sát thần kia đã chạy đi vây công Ốc Luân, nếu như thừa dịp bọn hắn ngây người bất động mà động thủ, có trời mới biết bọn hắn sẽ chết thêm bao nhiêu người.

Đọc truyện chữ Full