Lộ Dịch Sĩ Bá tước hắng giọng một cái, đang định nói chuyện chợt nghe thấy bên trong thành bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng nổ ầm ầm, mặt đất theo đó run rẩy từng đợt, sau một lát, những bức tượng đá võ sĩ nơi cửa thành phảng phất như bị lực lượng vô hình nào đó dẫn phát, liên tiếp nổ tung ầm ầm, vụn băng, máu thịt bể tan tành, chân tay cụt, còn có cơ quan nội tạng, ruột gan bay lượn đầy trời, toàn trường hiện ra hình ảnh tanh máu tới cực điểm.
Sau khi cơn mưa máu tản đi, mặt đất đã bị nhuộm thành một mảnh đỏ ngầu, chung quanh chất đầy tứ chi thịt nát.
Đám kỵ sĩ thủ hạ Lộ Dịch Sĩ Bá tước cho tới bây giờ còn chưa từng thấy loại tràng diện kinh khủng thế này, không nhịn được chạy qua một bên không ngừng nôn mửa.
Sắc mặt Bá tước cũng rất khó coi, thân là Cực Hạn võ sĩ, hiển nhiên hắn đã từng đánh qua mấy trận chiến lớn, nhưng thảm cảnh cỡ này thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy, nhất là có một con mắt may mắn thế nào bay tới dính trên đầu ngựa Lộ Dịch Sĩ Bá tước, từ đáy lòng Lộ Dịch Sĩ Bá tước không khỏi nổi lên một trận ác tâm dùng cán roi hất con mắt xuống đất, sau đó nhíu mày nhìn về phía cửa thành, chuyện này đã có thể xem như là hành động khiêu khích.
"Đại nhân." Một gã kỵ sĩ bỗng nhiên đi tới bên cạnh Lộ Dịch Sĩ Bá tước, sắc mặt nghiêm trọng nhìn xuống đất.
Lộ Dịch Sĩ Bá tước nghi ngờ nhìn theo hướng thủ hạ của mình, rồi biến đổi sắc mặt ngay lập tức, hắn lúc này mới phát hiện trên mặt đất chẳng biết từ lúc nào xuất hiện rất nhiều vết nứt thô to bằng cánh tay, rõ ràng là Liệt Địa Kích Cực Hạn võ sĩ cao cấp thả ra, từ lúc nào thủ hạ Đường Ân có nhân vật như vậy rồi?
Đám người Đường Ân đạp lên máu thịt đỏ ngầu ra khỏi cửa thành, ngoại trừ đại hán gọi là Tư Phái Khắc ra, trên mặt những người khác đều có vẻ vẻ không vui gì lắm, bởi vì dưới chân truyền đến cảm giác sềnh sệch trơn lầy thật sự là khiến cho lòng người phải nổi gai lạnh từng đợt. Địch Áo nhìn sang Tư Phái Khắc làm như không có chuyện gì xảy ra, thành viên Mãnh Hổ đoàn tựa hồ đều có thiên tính tàn nhẫn, bá đạo, trước kia Đường Ân Nam tước là cái dạng gì đây?
"Bá tước đại nhân? Vì sao ngài làm sao đến nơi đây?" Đường Ân cố ý làm ra bộ dạng kinh ngạc.
"Nghe nói cái tên Cơ Tư chạy đến chỗ của ngươi quấy rối, ta sợ ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới tới đây xem tình hình thế nào." Lộ Dịch Sĩ Bá tước vừa nói vừa nhìn Sử Đế Văn đứng bên cạnh Đường Ân, hình thể người này cao hơn hai thước, bất luận đứng ở chỗ nào cũng là mục tiêu hấp dẫn ánh mắt người khác.
"Thật sự cảm tạ Bá tước đại nhân." Đường Ân cười nói.
"Cơ Tư đâu? Ở đâu rồi?" Mặc dù Lộ Dịch Sĩ Bá tước nhìn thấy Đường Ân là biết rằng Cơ Tư rất có thể đã bị Đường Ân đánh bại. Thế nhưng căn cứ tin tức hắn nhận được, Cơ Tư đã điều hai tên Cực Hạn võ sĩ trong gia tộc tới đây, về tình về lý không nên bị đánh bại dễ dàng như vậy. Cho nên Lộ Dịch Sĩ Bá tước muốn nghe được đáp án chuẩn xác từ trong miệng Đường Ân.
"Hắn hả, đã chết." Đường Ân cười cười nói.
"Đã chết? Ngươi giết hắn?" Lộ Dịch Sĩ Bá tước kinh ngạc hỏi, cảm giác Đường Ân ở trước mặt bắt đầu to lớn hơn một chút, nhiều năm trước kia phu nhân Đường Ân ngộ hại, Đường Ân cực kỳ nổi giận cũng chỉ đánh Cơ Tư mù một con mắt mà thôi. Vì sao ngày hôm nay đột nhiên xuất ra thủ đoạn kịch liệt như thế? Chẳng lẽ hắn không e ngại Sắc Vi Hoa gia tộc trả thù?
"Không phải, lúc ta phát hiện hắn thì hắn đã là cỗ thi thể rồi." Đường Ân thản nhiên nói.
Lộ Dịch Sĩ Bá tước lâm vào trầm mặc, khi tới đây hắn thật sự không nghĩ đến sẽ có tình huống như thế này, nguyên bản định canh me lúc Đường Ân nguy cấp để xuất thủ chiếm tiện nghi. Sau đó cưỡng chế Cơ Tư rời khỏi, sự tình kế tiếp đề ra bất cứ yêu cầu gì cũng có thể thuận lý thành chương, Đường Ân bị đả kích trầm trọng tuyệt đối không dám chống lại hắn.
Nhưng bây giờ nhìn lại hình như Đường Ân hủy diệt Cơ Tư không có phí bao nhiêu khí lực, mấy người đứng đối diện, bao gồm cả Đường Ân ở bên trong đều là Cực Hạn võ sĩ.
Võ lực cỡ này đã cường đại hơn hắn rồi, trước khi đến đây hắn đã định liệu trước hết thảy mọi trường hợp có thể tiến hành cũng vì thế mà mất đi ý nghĩa, dùng sức mạnh cưỡng bức Đường Ân? Khẳng định là không được, nếu Đường Ân nổi giận sẽ biến thành một người kẻ điên không hề cố kỵ bất cứ điều gì, còn nói nhẹ nhàng để giữ vững hòa bình? Vậy thì hắn gióng trống khua chiêng chạy đến nơi này làm gì?
Lộ Dịch Sĩ nắm chặc quyền một lúc lâu vẫn không thể đưa ra lựa chọn.
Nhìn vẻ mặt Lộ Dịch Sĩ Bá tước, trong lòng Đường Ân cười thầm không dứt, lão cáo già ngươi cũng có ngày hôm nay. Thế nhưng trên mặt hắn lại lộ vẻ thành khẩn nói: "Bá tước đại nhân, mời vào bên trong, đường xa như vậy ngài còn cố ý chạy tới trợ giúp, thật sự là làm cho người ta phải cảm động."
Lộ Dịch Sĩ Bá tước cố nặn ra vẻ tươi cười gật đầu đáp lễ, được Đường Ân hướng dẫn tiến vào trong thành.
Nhìn thấy các võ sĩ thủ hạ Cơ Tư đã hạ vũ khí xuống ngồi chồm hổm trên mặt đất, Lộ Dịch Sĩ Bá tước càng thêm lúng túng. Thoạt nhìn Đường Ân đã sớm khống chế tốt thế cục, bản thân mình ra tay giết chết nhóm võ sĩ ở ngoài cửa thành hiển nhiên là dư thừa rồi. Nói cách khác, hắn mang theo đại đội nhân mã bôn ba đường dài đến đây, chỉ giết chết một ít binh lính không đáng kể, Lộ Dịch Sĩ nghĩ tới đây tâm tình càng thêm buồn bực, nếu như chuyện này truyền đi quả thực là một truyện cười cho thiên hạ.
Mặc dù đang là đêm khuya nhưng Đường Ân vẫn an bài một bàn tiệc thịnh soạn, cho dù hắn ác cảm với Lộ Dịch Sĩ như thế nào, đối phương cũng là Bá tước đại nhân, vẫn phải được đối xử đúng mực.
Lộ Dịch Sĩ Bá tước ngồi ở vị trí chính giữa, bên trái hắn là mấy gã thuộc hạ võ sĩ cao cấp, phía bên phải là đám người Đường Ân. Hai bên phân biệt rõ ràng như thế không giống tiệc tẩy trần cho Lộ Dịch Sĩ, thoạt nhìn giống như là đàm phán hơn.
Mùi thơm thức ăn thơm nồng ở trên mặt bàn xông vào mũi nhưng đại đa số người ở đây không hề đói bụng. Tư Phái Khắc toàn lực buông thả Liệt Địa Kích tạo thành cảnh tượng cực kỳ tanh máu, người nào không có nôn mửa tại chỗ đã có thể tự hào rồi, làm gì còn có khả năng nuốt trôi đồ ăn.
Đầu tiên là tán gẫu với Đường Ân, Lộ Dịch Sĩ Bá tước làm bộ lơ đãng ném ánh mắt sang Tác Phỉ Á: "Đúng rồi, Tác Phỉ Á, nghe nói ngươi mới vừa trở lại Nam tước lĩnh?"
"Vâng, Bá tước đại nhân." Tác Phỉ Á trả lời rất lễ phép.
"Ngươi đi con đường nào?" Lộ Dịch Sĩ Bá tước hỏi.
"Chúng ta đi đường mòn ở sa mạc Hỏa Diễm trở về."
"Trân Lâm cũng đến sa mạc Hỏa Diễm, đứa nhỏ ngốc nghếch này vì chuẩn bị một phần quà sinh nhật cho ta, thế mà bất chấp nguy hiểm đi bắt Hỏa Hống Thú." Sắc mặt Lộ Dịch Sĩ Bá tước trở nên trầm trọng, nói: "Nhóm võ sĩ tùy tùng của Trân Lâm trốn về nói cho ta biết thủ hạ ngươi tập kích Trân Lâm. Trên thực tế, nói Lộ Dịch Sĩ lời này đã ngầm đưa ra ý thỏa hiệp, nếu không, hắn không chuyển mục tiêu vào nhóm thủ hạ Tác Phỉ Á, bởi vì nhắm thẳng vào Tác Phỉ Á mới có khả năng lấy được hiệu quả tốt nhất.
"Công kích Trân Lâm? Không thể nào!" Tác Phỉ Á lắc đầu, thần sắc thong dong nói: "Lộ Dịch Sĩ Bá tước, ta cũng là một trong những người chứng kiến, tại sao ngài không hỏi lúc ấy ta đã thấy chuyện gì?"
Lộ Dịch Sĩ Bá tước ngó chừng Tác Phỉ Á, cố gắng tìm vài dấu vết sơ hở, nhưng Tác Phỉ Á cực kỳ bình thản, nhìn lại Lộ Dịch Sĩ Bá tước không hề nhượng bộ. Qua một lúc lâu, Lộ Dịch Sĩ Bá tước mới thở dài một hơi.
Mặc dù rất nhiều người không bao giờ xem trọng hai chữ chính nghĩa, nhưng có đôi lúc cái thứ chẳng có ý nghĩa gì lại có thể phát huy tác dụng, nhất là dưới tình huống lực lượng song phương giữ vững ở trình độ ngang nhau.
Nếu như Đường Ân Nam tước không có nhiều lão huynh đệ trợ trận như thế này, mọi chuyện đối với Lộ Dịch Sĩ Bá tước sẽ vô cùng đơn giản, cứ mạnh mẽ lên án Tác Phỉ Á nói dối, ra lệnh võ sĩ lập tức bắt Tác Phỉ Á lại mang về Bá tước lĩnh tiếp nhận thẩm tra. Về phần đầu Hỏa Hống Thú, dĩ nhiên phải thuộc về Lộ Dịch Sĩ Bá tước, coi như là một công ba việc, đầu tiên là có được một nơi phát tiết nỗi đau mất đứa con gái, hai là Hỏa Hống Thú có tác dụng trọng yếu gia tăng thực lực cũng rơi vào trong tay, cuối cùng còn đả kích được Đường Ân. Thậm chí có thể thừa cơ đoạt đi tước vị Đường Ân, nếu dứt khoát hơn một chút thì trực tiếp xử lý luôn hai cha con, giải quyết hoàn toàn mọi phiền toái.
Nhưng mà lực lượng Đường Ân không hề thua kém hắn, vì thế ở tình cảnh bây giờ hắn không thể không nhìn chính nghĩa tồn tại. Trên thực tế, sau khi nhận được hồi báo từ những gã võ sĩ tùy tùng của Trân Lâm, hắn cũng không tin Tác Phỉ Á lại làm chuyện như vậy. Cho dù là Nam tước lĩnh hay là Bá tước lĩnh, Tác Phỉ Á cũng có danh tiếng rất tốt. Nói cách khác, nếu như Tác Phỉ Á thật sự là tiểu nhân vì đạt được mục đích mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, một đám vương tôn công tử ở trong Bá tước lĩnh sẽ không tranh nhau theo đuổi Tác Phỉ Á rồi. Lấy vợ không thể chỉ nhìn bề ngoài, cho dù đám công tử kia ham mê dung mạo Tác Phỉ Á, thì những vị trưởng giả trong nhà cũng sẽ lên tiếng cảnh cáo. Bọn họ ngầm ủng hộ vãn bối trong gia tộc theo đuổi Tác Phỉ Á, hiển nhiên là nhìn trúng năng lực và nhân phẩm của nàng, cho rằng Tác Phỉ Á chắc chắn sẽ trở thành trợ lực rất lớn cho gia tộc.
-------------------------
Một người, mấy người có lẽ còn sai sót, rất nhiều người cùng coi trọng Tác Phỉ Á thì không thể nào sai lầm được.
Có câu nói muốn gán tội cho người khác không sợ không có lý do, nhưng đó là dưới tình huống lực lượng song phương chênh lệch nghiêm trọng, giờ phút này Lộ Dịch Sĩ Bá tước nào dám liều lĩnh áp bách Đường Ân, cường thế gài tang vật cho Tác Phỉ Á?
"Lộ Dịch Sĩ Bá tước, là ai nói với ngươi thủ hạ Tác Phỉ Á tập kích Trân Lâm?" Đường Ân cau mày nói: "Nếu đã như vậy, mau gọi người lên đối chất với chúng ta."
"Hôm nay tạm thời tới đây." Lộ Dịch Sĩ Bá tước chậm rãi đứng lên, hắn cố ý né tránh lời Đường Ân đề nghị: "Đường Ân Nam tước, trước tiên tìm cho ta một chỗ nghỉ ngơi, ta rất mệt mỏi, cũng bắt đầu hồ đồ rồi, ngày mai chúng ta sẽ bàn lại."
"Cũng tốt." Đường Ân cười cười đứng lên: "Bá tước đại nhân, mời đi bên này."
Thấy Lộ Dịch Sĩ Bá tước rời đi, các võ sĩ Bá tước lĩnh cũng tự tìm lý do rời khỏi phòng ăn.
"Lão tiểu tử kia còn không phục đâu!" Tư Phái Khắc cười hắc hắc nói: "Hắn muốn suy nghĩ cẩn thận, ngày mai giao tranh mạnh bạo với chúng ta hay là biết điều kẹp đuôi rời đi nhỉ?"
"Đúng rồi, Tác Phỉ Á, rốt cuộc ngươi có cho người tập kích Trân Lâm không?" Tây Áo Đa đột nhiên hỏi.
"Không có." Tác Phỉ Á thản nhiên nói: "Lúc ấy chúng ta đã chuẩn bị buông tha đầu Hỏa Hống Thú rồi."
"Thật?"
"Đương nhiên là thật." Thần sắc Tác Phỉ Á có vẻ không vui.
"Tâm tính ngươi tốt hơn lão tiểu tử Đường Ân nhiều." Tư Phái Khắc cười cười quái dị nói: "Nếu như đổi thành Đường Ân, hắc hắc, bọn họ đừng mong chạy thoát một tên nào, cũng không thể nào cho người đi báo tin."
"Tựa hồ không nên đánh giá người khác ở trước mặt con gái nhỉ?" Tác Phỉ Á bình thản nói: "Hơn nữa, lại còn dùng cái loại thái độ cười giỡn thế này hình như không lễ phép lắm." Ở trong trường hợp này nàng phải duy trì tôn nghiêm cho phụ thân, huống chi thái độ của đối phương quả thật hơi quá đáng, nàng cũng bắt đầu tức giận.
Mấy gã đại hán ở trên bàn ăn đồng thời trở nên an tĩnh, ngay Sử Đế Văn đang liên tục nhai nuốt cũng ngừng động tác, yên lặng nhìn Tác Phỉ Á.
Tác Phỉ Á đã từng chứng kiến tác phong của bọn hắn, cũng biết bọn họ đều là hung đồ quen việc giết người phóng hỏa, nhưng nàng không hề e sợ. Trên phương diện đánh giá con người, Tác Phỉ Á có cách giải thích tương đối độc đáo, nếu như bọn họ bằng hữu chân chính của phụ thân sẽ không thể tức giận chỉ vì mấy câu nói đó. Nếu như bọn họ và phụ thân là đồng bạn bằng mặt không bằng lòng, không có tình cảm trụ cột thì đã sớm phân liệt rồi. Thậm chí có thể trở thành thù địch, bởi vì Nam tước lĩnh có quy tắc của riêng mình, không bao giờ tha thứ cho mấy kẻ vô pháp vô thiên.
"Tiểu nha đầu này tựa hồ có chút bất mãn đối với chúng ta." Tây Áo Đa cười cười nói: "Có phải là vì chúng ta quá thô bỉ? Hay là vì chúng ta quá tàn nhẫn?"
Tác Phỉ Á thầm than trong lòng, thì ra ngươi cũng biết điều đó? Nhưng trên mặt mũi nàng lại không hề biểu lộ, chỉ lắc đầu nói: "Không phải, ta chỉ không thích người khác dùng cách nói như thế bàn luận về cha ta."
"Ngươi hiểu được phụ thân của ngươi không?" Tây Áo Đa nghiêm mặt nói.
"Ta…" Tác Phỉ Á chỉ nói được một chữ liền im lặng, đúng vậy, nàng có hiểu tính cách phụ thân không?
"Thật ra chúng ta đều là người tốt." Tây Áo Đa cười ha hả nói, chỉ có điều hai chữ "thật ra" bị hắn nhả ra rất nặng: "Sau đó bởi vì nhóm chúng ta tao ngộ rất nhiều nguy hiểm mới biến thành như bây giờ, nói thí dụ như hắn, Sử Đế Văn."
"Nói tới ta?" Sử Đế Văn còn chưa kịp hiểu vấn đề.
"Ban đầu chúng ta cùng nhau lịch lãm còn là một đám thiếu niên không hiểu gì hết, có một ngày chúng ta đói bụng săn giết một đầu Dã Trư, tiếp theo Sử Đế Văn phát hiện một con heo con vừa mới sinh ở trong chuồng." Tây Áo Đa vừa kể vừa mỉm cười, nụ cười của hắn có điểm cổ quái: "Sau đó Sử Đế Văn mang con heo đó về nuôi, mỗi ngày tắm cho nó, mỗi ngày tìm rau dại cho nó ăn, ha ha, con heo nhỏ đó được hắn nuôi vừa trắng vừa mập, khả ái tới cực điểm."
Tác Phỉ Á không khỏi liếc sang Sử Đế Văn, nàng không nghĩ tới một cự hán như vậy còn có được tình yêu thương to lớn, thậm chí tràn lan đến độ bao la bát ngát như thế. Thế nhưng, nàng phát hiện một điểm cổ quái, hình như vẻ mặt Sử Đế Văn từ từ cứng ngắc lại, còn quai hàm Tư Phái Khắc đang không ngừng giật giật, tựa hồ cố nén cười thì phải?
"Sau đó chừng mấy ngày, chúng ta không có tìm được đồ gì để ăn." Tây Áo Đa nói: "Đường Ân không nhịn được phái Sử Đế Văn ra ngoài dò đường, sau đó cầm con heo nhỏ kia ném vào trong nồi, ừ, đến tận bây giờ ta còn nhớ được, ngày hôm đó chúng ta ăn một bữa cơm dã ngoại cực kỳ ngon."
"A?" Tác Phỉ Á lấy làm kinh hãi, vừa nhìn sang lưu ý Sử Đế Văn, một con heo dĩ nhiên không coi vào đâu, vấn đề nằm ở chỗ nó là sủng vật Sử Đế Văn nuôi mà?
"Một lát sau, Sử Đế Văn quay trở lại, thấy chúng ta ăn thịt liền mắng chửi chúng ta không nói nghĩa khí, không đợi hắn trở lại đã giành ăn trước." Tây Áo Đa cười nói: "Sau đó hắn đoạt lấy cái muỗng, ha hả, một mình hắn ăn hết nửa nồi thịt, ngay cả nước canh cũng húp cạn sạch, dĩ nhiên là do sức ăn hắn rất lớn, nên chúng ta không hề để ý."
Lúc này khuôn mặt Sử Đế Văn đã đỏ bừng như lửa rồi, còn bả vai Tư Phái Khắc cũng đang run rẩy từng đợt, hình như sắp sửa không nhịn được.
"Ăn no, uống đủ rồi, hắn mới nhớ tới con heo nhỏ của mình, chạy đi khắp nơi tìm kiếm, hô to gọi nhỏ nhưng vẫn không thể tìm được." Tây Áo Đa nói: "Sau này ta thấy tội nghiệp hắn quá mới nói cho hắn biết con heo đó đã nằm trong bụng của chúng ta, người tốt nha, một đại nam nhân lúc ấy liền nổi điên lên cất tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa muốn quyết đấu với Đường Ân. Không đợi Đường Ân động thủ, hắn đã bỏ chạy ra ngoài trại nôn mửa, tất cả thức ăn lúc trước đều phun ra ngoài."
"Ha ha ha ha ~!" Tư Phái Khắc rốt cuộc không nhịn được nữa, có lẽ là tình cảnh lúc ấy Sử Đế Văn cất tiếng khóc lớn rất có ý tứ, đã nhiều năm như vậy hắn vẫn còn có thể cười nghiêng ngã. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Ha ha ha ~!" Tây Áo Đa cũng lập tức cười theo.
"Các ngươi… muốn nói… chuyện này… nói cả đời sao?" Sử Đế Văn nhả ra từng câu từng chữ, hai mắt hắn đã trừng to ra y như hai quả chuông đồng.
"Không phải thế, không phải thế." Tây Áo Đa khoát tay nói: "Ta đây đang chứng minh với Tác Phỉ Á tiểu thư mỹ lệ một điều, chúng ta đã từng là người tốt."
"Nếu như còn dám nói thêm một chữ, lão tử liền quyết đấu với ngươi !" Sử Đế Văn lạnh lùng nói.
"Không dám, vậy đi, chúng ta bàn về Tư Phái Khắc." Tây Áo Đa nói.
"Vì sao lại đến phiên ta?" Nụ cười của Tư Phái Khắc lúc này đã cứng ngắc lại.
"Tên này lúc còn trẻ luôn cho rằng mình là võ sĩ chính trực nhất, thuần khiết nhất trên thế giới." Tây Áo Đa chỉ chỉ Tư Phái Khắc, nói: "Mỗi lần quyết đấu với người ta, hắn nhất định phải chỉ vào lỗ mũi người khác nói cho tên đó biết, các ngươi không nên làm việc này, không được khi dễ người nọ, hoặc là không nên chém giết,… vân …vân. Tóm lại, hắn phải nói cho đối thủ biết bọn họ đã làm sai rồi, còn vị võ sĩ chính trực nhất trên thế giới tới để trừng phạt bọn họ."
Thần sắc Tác Phỉ Á dở khóc dở cười, cái loại phong cách này cũng quá cổ xưa rồi.
"Thế nhưng hắn chỉ kiên trì thói quen tốt này hơn một năm, sau đó không thể nào kiên trì được nữa, Tác Phỉ Á, ngươi biết tại sao không?" Tây Áo Đa nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì mỗi lần quyết đấu hắn không bao giờ nói cho hết câu đã bị người ta đè xuống đánh một bữa, ha ha ha." Tây Áo Đa cất tiếng cười thật to.
Thế nhưng, lần này không có ai cười theo, trong lòng Tác Phỉ Á thổn thức nao nao, nàng thật sự không nghĩ tới Tư Phái Khắc tạo ra tình cảnh tanh máu thảm thiết ở cửa thành, lại từng là một thiếu niên vô cùng ngây thơ như thế.
Tư Phái Khắc cũng không cười, hắn híp mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Ý, tại sao các ngươi không cười?" Tây Áo Đa cười hồi lâu thấy không có ai phối hợp thì khó hiểu hỏi.
"Có cái gì buồn cười ?" Tư Phái Khắc thản nhiên nói: "Thật ra bên trong nhóm chúng ta, Đường Ân mới là người biến hóa lớn nhất."
"Đúng vậy." Tây Áo Đa thở dài một tiếng.
"Phụ thân ta trước kia là hạng người gì?" Tác Phỉ Á hỏi.
"Muốn biết hả?" Tây Áo Đa nói.
Đúng lúc này, Đường Ân đẩy cửa phòng ăn đi vào: "Các ngươi đang nói chuyện gì đó?"
Tây Áo Đa cười khan một tiếng, hạ giọng nói với Tác Phỉ Á nói: "Ngày mai ta sẽ nói cho ngươi biết."
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Lộ Dịch thập Bá tước xuất hiện ngoài phủ, bộ dáng hắn đã hoàn toàn thay đổi, không hề đề cập tới chủ đề ngày hôm qua, chẳng qua là mở giọng nhàn nhạt thảo luận với Đường Ân một vài sự tình khẩn yếu không liên quan. Nhưng Lộ Dịch Sĩ Bá tước làm như vậy, Đường Ân lại càng cảnh giác, vừa đối đáp ứng phó Bá tước, vừa âm thầm suy tư đối phương có thể xuất ra động tác gì.
Dựa theo lý luận, ở bên ngoài Lộ Dịch Sĩ Bá tước không thể nào gióng trống khua chiêng đối phó Đường Ân, trừ phi có một lý do thỏa đáng.
Nói đơn giản chính là phải làm việc dựa theo quy tắc, Tái Nhân Hầu tước không thể nào để cho lãnh địa của mình lâm vào tình trạng hỗn loạn. Nếu bất kỳ ai nhìn thấy đối phương gai mắt khó chịu đều có thể đi tới chém một đao, chẳng phải là lãnh địa của hắn sẽ vô cùng lộn xộn, rất khó quản lý hay sao?