DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ấn Vương Tọa
Chương 157: Ranh giới cấp bảy

Liên minh thánh điện, thánh thành, đại phòng đấu giá.

Một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, ăn mặc rất thiếu vải ngồi ở hậu viện đại phòng đấu giá Thánh Minh, váy dài trắng hoàn mỹ hiện ra dáng người động lòng người của cô. Mặt mày như tranh, hiện nét dịu dàng, có loại thuần khiết khó thể hình dung. Cô chỉ ngồi yên ở đó, tựa như tinh linh, tất cả cảnh đẹp trong vườn dường như vì cô mà sinh.

Một thiếu nữ váy đỏ đi tới sau lưng cô, đột nhiên kêu to.

"Nghĩ cái gì đó, đóa hoa nhỏ!"

"A!" Thiếu nữ váy trắng bị hù giật mình, đột nhiên ngồi thẳng quay đầu nhìn thiếu nữ váy đỏ, trách móc. "Vị Ương tỷ tỷ, tỷ thật biết dọa người. Đã nói đừng kêu người ta hoa nhỏ mà, tên đáng ghét đó, hừ."

Thiếu nữ này chính là thiếu chủ nhân của đại phòng đấu giá Thánh Minh, Phong Linh Nhi. Còn người hù cô, đương nhiên là chủ tịch người đấu giá đại phòng đấu giá Thánh Minh, phong tình vô hạn, Dạ Vị Ương.

Dạ Vị Ương cười khúc khích nói.

"Đúng vậy! không nên kêu muội là đóa hoa nhỏ, là hạt tiêu nhỏ mới đúng. Mỗi lần đều hung dữ với người ta, không mắng đi mất thì không cam lòng. Chỉ có tên ngốc đó mới ngày ngày chạy tới. Chẳng qua, giờ muội vừa lòng đẹp ý rồi chứ. Người ta đi rồi, sẽ không đến làm phiền muội nữa."

Sau khi Lâm Hâm mang Tư Mã Tiên làm quen Phong Linh Nhi, Tư Mã Tiên hiện ra sự cố chấp sau khi vừa gặp đã yêu. Mỗi ngày trong tình hình không ảnh hưởng tu luyện, nhất định sẽ có mặt ở đại phòng đấu giá Thánh Minh. Dạ Vị Ương cũng giúp đỡ không ít, mỗi lần ít nhất khiến gã gặp Phong Linh Nhi một mặt. Tiếp đó chính như Dạ Vị Ương nói, bị mắng chạy.

Còn về xưng hô đóa hoa nhỏ, đương nhiên là tên bạn ác ôn Lâm Hâm bán đứng mục sư đầu trọc, cũng thành trò cười cho Dạ Vị Ương trêu chọc Phong Linh Nhi.

Đương nhiên, Lâm Hâm cũng ngầm giúp Tư Mã Tiên không ít. Như mỗi khi Tư Mã Tiên đến đều mang đồ ăn ngon cho Phong Linh Nhi chính là y chỉ dẫn. Sở thích này là Dạ Vị Ương lén cho họ biết.

Cái hôm trước khi xuất phát, Tư Mã Tiên mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn ngon cho Phong Linh Nhi. Mãi đến bây giờ, Phong Linh Nhi còn nhớ tình cảnh khi đó.

Tên ấy mạnh thất, gã xách đồ ăn cũng tới trăm ký đi, toàn thân đều vác bao đồ ăn. Mình mắng gã, gã ngây ngô cười, chưa từng cãi lại. Sau đó đứng đấy nghe mình mắng, đến khi mình mắng mệt mỏi thì hắn đi.

"Nghỉ chút đi, uống miếng nước, cứ lớn tiếng nói thì cổ họng dễ đau lắm."

"Bắt đầu từ ngày mai, ta không thể tới nữa, lần này không biết đi bao lâu. Cô phải chú ý sức khỏe. Ta biết, cô không có khả năng thích ta. Nhưng không sao, ít nhất thì cô cho ta biết cảm giác yêu, cô xem như ta là thầm mến cũng tốt, đơn phương tương tư cũng thế, ít nhất cô không thể ngăn cản ta thầm thích cô."

"Thật cảm ơn cô, khoảng thời gian này ta rất vui vẻ. thì ra mỗi ngày chờ đợi người mình muốn gặp, sẽ thấy lòng vui đến thế. Mỗi ngày có thể nghe giọng cô là ta đã thỏa mãn."

"Kỳ thật, cô đúng lắm. Ta không xứng với cô, hơn nữa ta là Liệp Ma giả. Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, đều là đối mặt nguy hiểm tính mạng. Người đàn ông như ta sao có thể đem đến cảm giác an toàn cho cô? Những việc này ta đều hiểu rõ, chỉ là, ta nhịn không được tình yêu đối với cô."

"Cô đừng đẩy ta, để ta nói hết là ta đi ngay. Có lẽ, lần này từ biệt chính là vĩnh biệt. Ta không biết có thể sống sót trở về hay không. Tâm nguyện duy nhất của ta là đem lời trong lòng đều nói ra, không tiếc nuối rời khỏi, lòng thoáng đãng giết địch, có được không?"

"Mấy thức ăn này đừng ném được không? Đừng lãng phí. Kỳ thật biết cô thích đồ ăn vặt là Lâm Hâm cho ta biết, có phải ta ngu lắm không hả? Cô xem, nói với cô mấy câu là ta đdã toát mồ hôi. Hôm nay ta nói những lời này còn nhiều hơn mấy lúc trước gộp lại."

"Cô, cô cứ xem như ta là người qua đường trong đời cô, đi qua rồi sẽ quên mất. Hy vọng khoảng thời gian quấy rầy này không đem đến phiền nhiễu cho cô. Ta chỉ là hy vọng cô sống tốt."

"Cảm ơn cô, cho ta nói nhiều như vậy, ta đi rồi. Tuy cô đối với ta rất dữ, nhưng ta biết, đây là bởi vì ta không tốt. Ở trong lòng ta, cô vĩnh viễn là đóa hoa trắng thuần khiết."

"Tạm biệt."

"Ta…ta yêu cô."

Dù cho đã trôi qua nhiều ngày như vậy, Phong Linh Nhi vẫn có thể nhớ rõ tình cảnh hôm đó. Tư Mã Tiên sắp đi ra khỏi vườn, đột nhiên quay đầu trở lại, thốt ra ba chữ kia xong bỏ chạy mất. Bộ dáng chạy trốn lại vô cùng thỏa mãn của gã, lần đầu tiên khiến trong lòng Phong Linh Nhi dấy lên rung động.

"Ê, nghĩ cái gì đó? Suy nghĩ ngây như phỗng thế. Chẳng lẽ muội thật sự thích mục sư đầu trọc đó?" Dạ Vị Ương trêu chọc hỏi.

"Ai mà thích hắn?" Phong Linh Nhi cáu kỉnh nói.

Dạ Vị Ương cười hì hì, nói.

"Đúng vậy, hắn làm sao xứng với công chúa nhỏ của chúng ta! Người theo đuổi muội từ đây kéo dài tới cổng thành. Hắn một chút đều không dịu dàng, cũng không biết nịnh nọt, mỗi ngày mang đồ ăn ngon là ta ra ý kiến. Đúng rồi, trước khi đi hắn đưa tới cá khô đâu? Muội không ăn cũng đừng phí phạm, cho ta hết đi, giống như lúc trước vậy, hì hì, ta giúp muội ăn hết cho."

Phong Linh Nhi liếc cô.

"Vị Ương tỷ, tỷ xấu lắm. Rõ ràng là tỷ muốn ăn, lại tính trên đầu ta. Không lẽ tỷ muốn còn không có người mua cho sao?"

Dạ Vị Ương đột nhiên khẽ thở dài.

"Có phải muội rất lấy làm lạ, vì sao ta giúp đỡ mục sư đầu trọc tiếp cận muội? Lúc trước lại giúp muội đuổi đi đám ong bướm?"

Phong Linh Nhi bản năng gật đầu.

Dạ Vị Ương nói.

"Bởi vì ta rất có hứng thú với đoàn trưởng của họ, muốn gặp lại hắn, giao lưu với hắn. Cho nên, ta định tiếp xúc người bên cạnh hắn, hiểu rõ hắn. Hắn kế thừa thần kiếm của ông tổ, ta rất muốn biết hắn là người như thế nào."

"Nhưng mà, mặc kệ là Lâm Hâm hay mục sư đầu trọc đều không chịu nói nhiều. chỉ nói là đoàn trưởng của họ đang bế quan, ta luôn thất bại. Linh Nhi, tỷ tỷ lợi dụng muội, muội có trách ta không? Nhưng Lâm Hâm và Tư Mã Tiên đều không phải người xấu, làm bạn bình thường cũng tốt."

Phong Linh Nhi nói.

"Hắn bế quan thì tỷ không thể trực tiếp tìm đến sao? Vì sao phải kéo ta vào?" Trong giọng nói ẩn giấu tức giận, còn có chút bực dọc xấu hổ.

Dạ Vị Ương cười khổ nói.

"Bởi vì ta đã mất tự tin. Ta còn nhớ rõ tình cảnh khi ấy, ánh mắt một người đàn ông lại có thể trong suốt như vậy."

"Có phải tỷ động tâm với hắn rồi?" Phong Linh Nhi kinh hô.

Dạ Vị Ương không chút giấu giếm gật đầu, nói.

"Là động tâm. Nhưng chỉ sợ ta không có chút cơ hội. Lâm Hâm đã từng nói, hắn có hồng nhan tri kỷ, là phó đoàn trưởng của họ."

Phong Linh Nhi nói.

"Vậy thì có sao đâu, họ chưa kết hôn, lấy ba mươi sáu thủ đoạn của Vị Ương tỷ, chẳng phải quá dễ dàng?"

Dạ Vị Ương lắc đầu nói.

"Không thể nào. Ta có cảm giác rất mạnh rằng người đàn ông này không phải ta có thể nắm trong tay. Hơn nữa, ta không phải thích hắn. Ta nói động tâm, phần nhiều là tò mò. Hơn nữa, thông qua khoảng thời gian tiếp xúc chắc muội cũng cảm nhận được, dù là Lâm Hâm hay Tư Mã Tiên, đều cực kỳ ưu tú. Trong đám người trẻ tuổi liên minh, hai người đều tinh anh trong tinh anh. Ta còn chưa hiểu biết Tư Mã Tiên, nhưng ta quen biết Lâm Hâm đã lâu. Ông nội hắn, là phó điện chủ Ma Pháp Thánh Điện, bản thân lại là Đại Ma Đạo Sư trẻ tuổi nhất, hiện tại là Liệp Ma giả. Ta từng lén tra xét tu vi hắn, không ngờ đã đến trình độ cấp sáu."

"Nhưng dù là vậy, không biết muội có để ý thấy, mỗi lần ta nhắc tới Long Hạo Thần đoàn trưởng trước mặt họ, thì sắc mặt trung lập sẽ thay đổi, tôn kính, không sai, chính là tôn kính. Thời gian họ trở thành Liệp Ma giả không lâu, chính là nói, tuổi của Long Hạo Thần chắc là không cách biệt với họ lắm. Một người trẻ tuổi như vậy, lại có hai nhân vật tinh anh trẻ tuổi nhất liên minh sinh ra cảm xúc tôn kính, có thể tưởng tượng, bản thân Long Hạo Thần ưu tú cỡ nào. Cho nên, ta càng tò mò nhiều hơn nữa. Không nói gạt muội, mỗi khi ta nhớ đến ánh mắt lúc hắn nâng lên thần kiếm, trong lòng dâng lên cảm giác hổ thẹn, dường như ta không xứng với hắn."

Một hơi nói nhiều như vậy, Phong Linh Nhi làm người nghe đã ngẩn ngơ. Dạ Vị Ương tận trong xương cốt cao ngạo thì chính cô rõ ràng nhất, một Dạ Vị Ương cao ngạo như vậy, lại đối với một người đàn ông sinh ra cảm giác hổ thẹn, đây là loại khó tin cỡ nào!

"Vị Ương tỷ, tỷ nói, họ có thể sống sót trở về không?" Phong Linh Nhi nhỏ giọng hỏi.

Dạ Vị Ương nhẹ lắc đầu.

"Ta cũng không biết."

Phong Linh Nhi nhíu chân mày thanh tú, nói.

"Chẳng phải chị đã nói họ lợi hại lắm sao? Còn có đoàn trưởng thần bí kia, người đó thoạt nhìn đúng là không tầm thường."

Dạ Vị Ương nói.

"Lực lượng mạnh là thanh kiếm hai lưỡi. Chính bởi vì họ mạnh, cho nên nhận nhiệm vụ cũng có lẽ không tầm thường. Lâm Hâm chẳng qua mới hai mươi, nếu mấy người khác cũng cỡ tuổi hắn, vậy toàn đội chắc là không đến hai mươi lăm. Nhưng ta lại nghe Lâm Hâm nói, họ đã là Liệp Ma Đoàn cấp suất. Điều này có nghĩa là thực lực tổng thể của họ đã vượt qua cấp sáu, mà họ phải nhận nhiệm vụ chính là cấp suất."

Không biết vì sao, nghe lời Dạ Vị Ương nói, Phong Linh Nhi đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, bật thốt.

"Vị Ương tỷ, tỷ đừng ăn đồ tên kia tặng ta nữa, để lại ta ăn."

"A?" Dạ Vị Ương ánh mắt quái quái nhìn cô.

Phong Linh Nhi lại như không trông thấy, thì thào

"Hy vọng bọn họ đều có thể sống sót trở về.

Chiến trường đã thu dọn sạch sẽ. Hai đội Liệp Ma Đoàn trải qua thời gian ngắn nghỉ ngơi đều tạm hồi phục lại. Đặc biệt là Liệp Ma Đoàn cấp vương, bộ dạng có chút chật vật.

"Xin chào, ta là đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương, Thủ Hộ kỵ sĩ, Thiên Kình, cảm tạ các người hỗ trợ." Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ đã lấy xuống mũ giáp, xuất hiện khuôn mặt hơi tang thương nhưng đường cong cứng rắn. Thoạt nhìn gã khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, bàn tay rộng rãi, mạnh mẽ.

Long Hạo Thần bắt tay với gã, dùng kính ngữ nói

"Chào ngài, chúng ta là Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất, ta là đoàn trưởng Long Hạo Thần, rất vinh hạnh cùng các người chiến đấu."

"Cấp suất?" Thiên Kình ngớ người. "Anh bạn, chắc không phải nói giỡn chứ?"

Trong khi nói chuyện thì Long Hạo Thần đã nâng tay giở mũ trùm đầu ra, cũng kéo xuống khăn che cát vàng.

Nhìn khuôn mặt trẻ đẹp trai, Thiên Kình nói không nên lời.

Không chỉ là gã, đồng bạn trong đội gã cũng giống như thế. Mới rồi Long Hạo Thần bộc phát thực lực mạnh mẽ khiến họ cực kỳ rung động. Chỉ khiến họ khó hiểu là, vì sao Long Hạo Thần không mặc Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp chiến đấu. Lấy thực lực hai kiếm trọng thương nặng Nhã Khắc Ma cấp tám như hắn, trở thành kỵ sĩ Bí Ngân Cơ Tòa chắc là không thành vấn đề mới đúng! Trừ phi chính hắn có trang bị càng tốt hơn.

"Thật không ngờ nổi, cậu lại trẻ tuổi như vậy. Nhưng dù sao thì, ta đại biểu mình và đồng bạn, tssngì đáy lòng cảm tạ các người đúng lúc cứu viện. Nếu không có các người kịp thời xuất hiện, chỉ sợ hôm nay chúng ta khó tránh thoát một kiếp."

Long Hạo Thần hơi khó hiểu hỏi.

"Tiền bối, thực lực như quý đoàn, đối phó hai Nhã Khắc Ma chắc là không khó, vì sao…"

Liệp Ma Đoàn từ cấp suất thăng lên cấp vương phải nói là bay vọt. Chẳng những phải giao nộp một trăm vạn công huân, mỗi thành viên phải có tu vi cấp bảy. Dám thanh toán nhiều công huân cỡ đó, chứng minh đội Liệp Ma Đoàn này có đủ trang bị cường đại. Tuy chỉ cấp bảy, nhưng một đội Liệp Ma Đoàn toàn do cường giả cấp bảy tổ thành, lại có trang bị hoàn mỹ, đối phó hai ma tộc cấp tám hẳn là không khó khăn. Đặc biệt là Nhã Khắc Ma không phải chủng tộc truyền thừa của ma thần. Còn về Nhã Khắc Ma cấp thấp thì càng đừng nói, từ trận chiến trước đó của đám Long Hạo Thần là có thể nhìn ra.

Thiên Kình cười khổ một tiếng, nói.

"Đừng nói nữa, lần này thật xui xẻo. Nhiệm vụ của chúng ta vốn là tiến vào Nhã Khắc hành tỉnh, ám sát hai Nhã Khắc Thủ Lĩnh cấp tám. Ai biết lúc phục kích Nhã Khắc Thủ Lĩnh thì bị tổ Trừ Liệp Ma của ma tộc mai phục. Tuy chúng ta trọng thương đối thủ, nhưng linh lực tiêu hao mảng lớn. Dù nhờ dược vật hồi phục chút ít, nhưng đã bị Nhã Khắc Ma bao vây. Khó khăn lắm mới coi như thoát khỏi vòng vây, lại bởi vì trên bầu trời Bệnh Ma đáng ghét mà không thể vứt bỏ chúng. Việc sau đó thì các người biết rồi."

"Trừ Liệp Ma? Đó là cái gì?" Long Hạo Thần nghi hoặc hỏi.

Thiên Kình nói.

"Trừ Liệp Ma, nói chính xác thì khá giống Liệp Ma Đoàn chúng ta, là tổ chức mới ma tộc thành lập chuyên để đối phó chúng ta."

"Thời gian thành lập chắc khoảng hơn một năm. Liên minh thực lực càng mạnh, sức chiến đấu của Liệp Ma Đoàn chúng ta luôn tăng cao. Ma tộc thì càng ý thức được lực phá hoại của chúng ta đối với ma tộc, chúng không thể không tìm ra cách đối phó. Trừ Liệp Ma chính là như vậy. Trừ Liệp Ma, là từ ma tộc chọn lựa ra một số tinh anh lập thành đội ngũ. Mỗi đội Trừ Liệp Ma đều do mười thành viên tổ thành. Đoàn trưởng dẫn đầu nhất định phải là cường giả cấp tám. Một số đội có đoàn trưởng Nghịch Thiên Ma Long tộc, Nguyệt Ma tộc và Tinh Ma tộc là mạnh nhất. Thực lực tổng thể của đoàn viên đều khoảng cấp bảy. Thậm chí có Trừ Liệp Ma đặc biệt mạnh hoàn toàn do cường giả ma tộc cấp chín tổ thành. Phân loại cụ thể của Trừ Liệp Ma thì chúng ta còn đang điều tra."

"Liệp Ma Đoàn chúng ta sở dĩ dám trong lãnh địa ma tộc chấp hành các loại nhiệm vụ, chủ yếu là bởi vì nội bộ ma tộc phân tán. Mà Trừ Liệp Ma không thể đi vào lãnh địa liên minh chúng ta, bọn chúng không dám. Dù sao ngoại hình và hơi thở của ma tộc rất khác với nhân loại chúng ta. Số ít ma tộc cao đẳng mới có được hình thái nhân loại, bọn chúng không dám mạo hiểm. Bởi vậy, Trừ Liệp Ma đem toàn bộ tinh lực đều dùng để đối phó chúng ta khi trong lãnh địa ma tộc. Hơn một năm nay, ít nhất có mười đội Liệp Ma Đoàn chết trong tay chúng. Lần này chúng ta cũng suýt nữa bị thương thảm trọng"

Long Hạo Thần hít sâu một hơi, nói.

"Hiện tại Trừ Liệp Ma có bao nhiêu tổ, ngài biết không?"

Thiên Kình nói.

"Căn cứ tin tức chúng ta được đến, lúc Trừ Liệp Ma mới thành lập thì khoảng một trăm tổ, do Ma Thần Hoàng trực tiếp chỉ huy, cũng chỉ nghe Ma Thần Hoàng điều khiển. Sau này các người hành động trong ma tộc thì phải cẩn thận chút. Trừ Liệp Ma rất khó đối phó, chúng thậm chí mang một ít trang bị cường đại. Tuy nói là phỏng theo Liệp Ma Đoàn chúng ta, nhưng ma tộc có ưu thế bẩm sinh, ma tộc cao đẳng không cần bồi dưỡng nhiều là đã có thực lực trên cấp bảy."

Long Hạo Thần nói.

"Nếu đã vậy thì chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Nhã Khắc Ma chạy tứ tán thể nào cũng tiết lộ hành động của chúng ta cho Trừ Liệp Ma."

Thiên Kình gật đầu.

"Đúng là thế, như vậy, các người theo chúng ta đi, chúng ta tới đoàn bộ gần nhất."

Long Hạo Thần chần chờ nói.

"Không hợp quy tắc cho lắm. Cấp bậc như chúng ta còn không có quyền lợi tiến vào đoàn bộ."

Gọi là đoàn bộ, chính là cứ điểm bí mật trong lãnh địa ma tộc của Liệp Ma Đoàn, chuyên môn cung cấp cho Liệp Ma Đoàn từ cấp vương trở lên chỗ ở, bổ sung thể lực.

Đây không phải kỳ thị Liệp Ma Đoàn cấp thấp, mà bởi vì Liệp Ma Đoàn cấp thấp chấp hành nhiệm vụ không quá khó khăn. Đoàn bộ này thành lập trong ma tộc hao phí rất nhiều nhân lực, vật lực và tài nguyên của liên minh. Bởi vậy, đương nhiên phải ưu tiên cung cấp cho Liệp Ma Đoàn cường đại sử dụng.

Nếu ví dụ đơn giản, Liệp Ma Đoàn Ma Thần Chi Vẫn ẩn núp trong Ma Đô Tâm Thành, chính là đang ở trong đoàn bộ.

Ma Thần Hoàng từng ra lệnh điều tra kỹ Tâm Thành, cuối cùng vẫn không thể đào ra đoàn bộ. Do đó có thể thấy, tác dụng của đoàn bộ mạnh cỡ nào.

Thiên Kình vỗ bả vai Long Hạo Thần.

"Đừng nói mấy lời khách sáo này. Quy tắc là chết, người là sống. Chẳng lẽ đoàn bộ thật không thể cung cấp cho Liệp Ma Đoàn cấp hiệu, cấp suất sử dụng? Chỉ cần có đội từ cấp vương trở lên dẫn dắt thì không thành vấn đề. Đi thôi, đoàn bộ gần nhất ở Nhã Khắc đại thành. Chẳng phải chúng muốn truy sát chúng ta sao? Vậy chúng ta dùng gậy ông đập lưng ông, trở lại là được. Cứ như vậy bỏ đi, ta thật không cam lòng. Chờ chúng ta nghỉ ngơi một phen, nhất định phải lật tung Nhã Khắc đại thành."

Nói xong, vị Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ cường đại này mắt sáng ngời.

Có thể trở thành Liệp Ma giả cấp vương, ai mà không phải từ liên tục chinh chiến đánh với ma tộc đi ra? Trong tay họ không biết nhiễm bao nhiêu máu của cường giả ma tộc.

Thiên Kình và đội của gã rõ ràng rất quen thuộc địa hình xung quanh. Theo gã dẫn đường, hai đội Liệp Ma Đoàn vòng một vòng lớn, dùng thời gian cả ngày, tốc độ cao nhất mới tiến tới Nhã Khắc đại thành.

Khác với đám Long Hạo Thần hóa trang thành Nguyệt Ma tộc, Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương cũng có cách riêng. Bọn họ sử dụng một loại tên là bảo thạch Ảo Hình, có thể biến mình thành bộ dáng giống Nhã Khắc Ma, vây quanh đám Long Hạo Thần cùng nhau tiến vào Nhã Khắc đại thành.

Nhã Khắc đại thành có chút hỗn loạn, phòng ngự không nghiêm lắm, ít nhất là không điều tra đám Long Hạo Thần đã cho họ vào trong thành.

Thiên Kình nói cho Long Hạo Thần, bảo thạch Ảo Hình có linh lực duy trì thì có thể biến ảo thành ảo giác trữ tồn. <à trữ tồn ảo giác là một quá trình rất phiền phức. Nhưng trong lãnh địa ma tộc, đó lại là bảo vật mà Liệp Ma Đoàn cường đại phải chuẩn bị. Chẳng qua đám Long Hạo Thần mới tiến vào cấp suất, còn chưa tiếp xúc đến loại này.

Nhã Khắc đại thành tuy là thủ đô hành tỉnh Nhã Khắc, nhưng không lớn lắm, giống như đa số thành thị ma tộc khác, cũng hiện ra hơi rách nát. Thiên Kình mang theo đám Long Hạo Thần tới một tiệm cơm do nhân loại mở, trực tiếp tiến vào bếp nấu. Quá trình tiếp theo thật là khiến đám Long Hạo Thần được rửa mắt.

Nhà bếp hình vuông, lộ ra huyệt động, mười ba hang cá nhập vào, bên trên nhà bếp lại điều chỉnh khép kín. Khiến Long Hạo Thần giật mình là, khi bên trên cửa vào khép lại, lấy lực cảm giác cao siêu như hắn nhưng không cách nào cảm nhận được phía bên ngoài.

Chính là nói, cửa động hoàn toàn che chắn năng lực tìm kiếm bên ngoài, hơn nữa vừa mới vào huyệt động thì Long Hạo Thần đã thấy, phòng bếp hình vuông, lối vào mặt đất cách hơn một mét. Không cần nghi ngờ, bên trong còn dung nhập kim chúc đặc thù, thậm chí có thể là khắc ma pháp trận.

Nên biết, Nhã Khắc hành tỉnh trong ma tộc không phải trọng trấn, chỗ như vậy mà đoàn bộ còn làm tỉ mỉ cẩn thận, khó trách Liệp Ma Đoàn có thể ở ma tộc hoạt động không kiêng dè.

Hai bên đường khảm tinh thể đặc thù có thể phát sáng, hơn nữa nơi này rõ ràng có hệ thống thông gió, không cảm thấy khó thở.

Một đường đi xuống dưới, xâm nhập mặt đất gần ba mươi mét biến thành đi ngang. Tiếp tục tiến lên khoảng hai mươi mét, hai bên bắt đầu xuất hiện từng cái phòng nhỏ. Mỗi căn phòng bố trí rất đơn giản, một bộ giường, đệm, bàn ghế. Toàn bộ hành lang khoảng hai mươi căn phòng, đủ cất chứa ba đội Liệp Ma Đoàn nghỉ ngơi tại đây. Chẳng qua lúc này không có người. Bên trong còn có nhà kho chuyên môn tồn trữ khá nhiều thực vật, nước trong.

"Mọi người trước nghỉ ngơi một chút. Long huynh đệ, chúng ta trò chuyện vài câu nhé?" Thiên Kình nói với Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần gật đầu.

Hai người tiến vào một gian phòng, mấy người khác đương nhiên đều tự tìm gian phòng nghỉ ngơi.

Thiên Kình mời Long Hạo Thần ngồi xuống, nói.

"Trước mắt bên này chỉ có hai đội Liệp Ma Đoàn chúng ta. Lời cảm ơn ta sẽ không nói nữa, tình nghĩa này ta vĩnh viễn nhớ kỹ, khắc ghi trong lòng toàn đội Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương chúng ta. Cậu cũng đừng kêu ta là tiền bối cái gì, chúng ta trực tiếp xưng hô tên đối phương đi."

Tính cách Thiên Kình rất thẳng thắn, nhưng không có hỏi tuổi đám Long Hạo Thần hay dùng bí kỹ gì đánh chết Nhã Khắc Thủ Lĩnh cấp tám. Mỗi đội Liệp Ma Đoàn đều có bí mật của riêng mình, cho dù mọi người là đồng chí, hỏi bí mật người ta cũng không tốt.

"Tốt." Long Hạo Thần đồng ý.

Thiên Kình trầm giọng nói.

"Lần này chúng ta có thể nói là ăn thiệt thòi lớn, suýt nữa để mệnh tại đây. Ta thực không cam lòng. Nhưng mà, lần này Nhã Khắc tộc cũng bị các người trọng thương nặng, đặc biệt là Nhã Khắc Thủ Lĩnh đã chết một tên. Đối với Nhã Khắc hành tỉnh mà nói thì ảnh hưởng cực lớn, tất nhiên sẽ dẫn đến toàn bộ Nhã Khắc tộc biến động. Nhất định sẽ có càng nhiều Trừ Liệp Ma đến bên này tìm tung tích của chúng ta. Ta có đề nghị, chúng ta bàn bạc chút, xem có được không."

Long Hạo Thần nói.

"Thiên Kình đại ca, anh cứ nói."

Thiên Kình nói.

"Lần này các người tiến vào ma tộc là chấp hành nhiệm vụ gì? Kế hoạch của ta có khả năng sẽ cần đoạn thời gian khá dài. Nếu các người có nhiệm vụ gấp gáp, thì cứ ở lại đây nghỉ ngơi rồi rời đi thôi. Từ đoàn bộ chúng ta có hai con đường liên thông ra ngoài thành. Các người có thể trực tiếp rời khỏi thành."

Long Hạo Thần nói.

"Chúng ta thì không có nhiệm vụ gấp gì, lần này nhận vài nhiệm vụ giết chóc mới tiến vào lãnh địa ma tộc. Nói đến thì ta phải cảm tạ các anh, một trong các nhiệm vụ của chúng ta là săn giết một trăm Nhã Khắc Ma, qua chuyện này thì đã hoàn thành xong trước."

Thiên Kình nói.

"Nếu vậy thì không thành vấn đề. Đám Trừ Liệp Ma chẳng phải muốn diệt trừ Liệp Ma Đoàn chúng ta sao? Hơn nữa đã đem tới nhiều tổn thất như vậy cho chúng ta, nếu không trả thù cứ để ma tộc huênh hoang như thế sao? Nếu đã nhất định sẽ có Trừ Liệp Ma đến đây điều tra tung tích chúng ta, vậy thì, ta cứ…"

Vừa nói, trong mắt gã tràn ngập lạnh lẽo, tay phải chém ngang trên không trung, mang theo tiếng gió rít.

"Phục kích Trừ Liệp Ma?" Long Hạo Thần hỏi.

Thiên Kình gật đầu.

"Trong Nhã Khắc đại thành có tai mắt của đoàn bộ chúng ta. Chẳng qua, trước khi phục kích thì ta phải ngủ đông một đoạn thời gian. Ít nhất cần nửa tháng để tê liệt đám Trừ Liệp Ma. Nếu ta nhớ không lầm thì nhiệm vụ săn giết của suất cấp các người, rất nhiều đều tập trung vào ma tộc cấp bảy. Trừ Liệp Ma chủ yếu do ma tộc mười thứ hạng đầu cấp bảy tổ thành, làm như vậy thì tương đương với các người chấp hành nhiệm vụ. Thế nào? Có hứng thú không? Nguy hiểm rất lớn, cậu nghĩ cho tốt rồi trả lời ta. Một khi xác định, chúng ta sẽ bắt đầu sắp xếp kế hoạch."

Long Hạo Thần chẳng chút do dự nói.

"Được, chúng ta sẽ phối hợp hành động với các anh."

Thiên Kình có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Long Hạo Thần mỉm cười nói.

"Không gạt anh, lần này chúng ta là nhận mười sáu nhiệm vụ giết chóc mới đến ma tộc. Ở đây tập kích Trừ Liệp Ma còn tốt hơn chúng ta lẻn vào Ma Đô Tâm Thành đánh chết chúng. Dù sao, các cao tầng Nguyệt Ma tộc, Tinh Ma tộc và Ác Ma Tộc đều chỉ hoạt động trong Tâm Thành, mục tiêu của chúng ta cũng chỉ có chúng. Nếu như có thể ở đây hoàn thành xong đương nhiên tốt nhất. Huống chi còn có các anh hợp tác."

Thiên Kình trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.

"Mười sáu nhiệm vụ giết chóc? Các người thật dám nhận! Không có đoàn bộ duy trì, các người định ở lâu dài trong ma tộc sao? Quả nhiên là người gan to, đất có tài nguyên lớn. Trách không được các người tuổi trẻ vậy mà mạnh như thế."

Long Hạo Thần cười nói.

"Nếu chúng ta đã muốn phục kích Trừ Liệp Ma, vậy phần trinh sát rất quan trọng. Tai mắt ở đây có thể làm được không?"

Thiên Kình gật đầu nói.

"Việc này thì cậu cứ yên tâm. Tuy đoàn bộ thành lập bỏ vào rất nhiều, nhưng trợ giúp chúng ta cũng đồng dạng nhiều. Tai mắt bên này đều là nhân loại dung nhập vào xã hội ma tộc, hơn nữa do nhiều người hợp thành. Mỗi cách một khoảng thời gian sẽ đưa tới tin tức một lần, đủ để chúng ta phán đoán. Đương nhiên, chúng ta không có khả năng phục kích tất cả Trừ Liệp Ma, cho nên nhất định phải ngủ đông một đoạn thời gian, đợi Trừ Liệp Ma ở lại đây giảm tới trình độ nhất định, rồi mới tìm cơ hội. Cậu yên tâm, có bài học lần này, chúng ta nhất định càng thêm cẩn thận, tuyệt không cho chúng có cơ hội nào."

Quyết định xong kế hoạch, hai đội Liệp Ma Đoàn đều ở lại đây, trị liệu vết thương, hồi phục thân thể.

Sau khi Long Hạo Thần bộc phát lực lượng, sẽ suy yếu tới chín ngày mới hoàn toàn hồi phục. Do đó có thể thấy chân chính dung hợp với Hạo Nguyệt rồi, hắn kích phát tiềm lực mạnh cỡ nào. Dùng cách dốc hết lực lượng kích phát chẳng những không thể dài lâu, hơn nữa tác dụng phụ cực lớn. Nhã Đình cũng suy yếu rất lâu, mãi đến ngày thứ năm mới hồi phục lại. Nhưng cô truyền cho Long Hạo Thần một tin tức. Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán có thể hoàn toàn chịu được cô dung nhập, thậm chí là tình huống khủng bố muốn hấp thu cô trong đó để cố định thành kiếm linh, khiến Nhã Đình có chút sợ hãi. Nếu không phải thực lực cô đủ mạnh, chỉ sợ không thể nào tách ra được.

Nếu cô thật sự hoàn toàn dung hợp với Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, vậy thì không thể nghi ngờ, sẽ tái hiện bộ mặt chân chính của thần kiếm. Nhưng nếu vậy thì Long Hạo Thần sẽ mất đi Nhã Đình. Đồng thời, lấy thực lực hiện tại của hắn, còn xa xa chưa đủ lực lượng khống chế Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán chân chính.

May mắn, Nhã Đình không phải Quang nguyên tố tinh linh bình thường, mà là đã tiến hóa ba lần, hơn nữa còn dung hợp Thánh Dẫn Linh Lô, trí tuệ và năng lực suy nghĩ đã tăng mảng lớn. Chỉ cần cô không nguyện ý, xem như là Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán cũng không thể cưỡng bức hấp thu cô làm kiếm linh.

Trong bảy ngày, bên ngoài không ngừng truyền đến tin tức, Thiên Kình không hề giữ lại chia sẻ với Long Hạo Thần. Khiến họ giật mình là, Nhã Khắc đại thành đột nhiên biến náo nhiệt. Theo tai mắt báo cáo thì ít nhất phát hiện bảy, tám tổ cường giả ma tộc rất giống Trừ Liệp Ma.

Lấy thực lực hai đội Liệp Ma Đoàn bọn họ, đối phó một tổ Trừ Liệp Ma thì không thành vấn đề. Đối phó hai tổ thì còn có cơ hội đụng độ, cơ may thắng khá lớn. Nhưng nếu đối mặt ba tổ Trừ Liệp Ma, đặc biệt là bị kẻ địch quấn lấy, còn có khả năng xuất hiện viện quân, vậy họ nhất định thất bại.

Đám Long Hạo Thần đỡ chút, dù nói sao thì họ có tháp Vĩnh Hằng làm đường lui. Nhưng Thiên Kình thì không được. Lấy tu vi hiện tại của Long Hạo Thần, cho dù có lòng muốn mang họ tiến vào tháp Vĩnh Hằng cũng không đủ năng lực. Huống chi bí mật tháp Vĩnh Hằng vẫn nên cố gắng đừng lộ ra.

Bởi vậy, hai đội Liệp Ma Đoàn chỉ có thể ở tại đây nghỉ ngơi, không dám rời khỏi.

Nhã Khắc tộc phát động số lớn nhân lực ở trong thành tra xét tìm tòi, tựa như phát điên, kéo dài đến ba ngày mới dần bình ổn. May mắn đoàn bộ cực kỳ bí mật, bên ngoài ngụy trang đủ tốt, mới không bị phát hiện. Điều này khiến Long Hạo Thần càng lúc càng hiểu được tính quan trọng của đoàn bộ đối với Liệp Ma Đoàn.

Ngồi xếp bằng trên giường đệm, cả người Long Hạo Thần đều chìm trong biển quang minh. Từ khi hắn thức tỉnh thể chất thần quyến giả, tốc độ tu luyện có thể nói là tiến triển cực nhanh.

Trong ngực, linh khiếu ánh vàng rực rỡ khác với lúc trước. Giờ đây linh khiếu to cỡ trứng gà, tản ra quang mang vàng nhu hòa, cùng với mỗi lần Long Hạo Thần hô hấp đều cảm giác ra quang nguyên tố nhập vào người. Dịch Thái Linh Lực quay quanh linh khiếu tựa như ngôi sao xoay tròn. Dịch Thái Linh Lực dính đặc tốc độ vận chuyển tuyệt không nhanh, nhưng chúng nó lại thuần tịnh và cô đọng.

Tu vi Long Hạo Thần đã tiếp cận cấp bảy, nhưng xem như là cường giả cấp bảy cùng hắn so đấu tiêu hao linh lực, thì khẳng định không bằng được. Nguyên nhân rất đơn giản, linh lực của Long Hạo Thần cô đọng tinh thuần hơn họ nhiều, sử dụng cùng kỹ năng, tiêu hao linh lực đương nhiên ít hơn nhiều.

Đổi làm quang hệ chức nghiệp giả bình thường, cho dù có thể tinh luyện linh lực đến trình độ này, thì tốc độ tu luyện nhất định sẽ chịu ảnh hưởng lớn, rất khó tăng lên. Nhưng Long Hạo Thần chỉ cảm thấy linh lực mình tăng lên dễ dàng như hít thở. Nên biết, từ một năm bế quan đến nay, nếu không phải rất nhiều thời gian hắn dẫn theo đồng bạn ở tầng hai tháp Vĩnh Hằng, làm không chiến và các loại kỹ xảo chiến đấu, và kỹ năng mới học khi thăng lên làm Liệp Ma Đoàn cấp suất lấy từ liên minh, chỉ sợ tu vi của hắn đã sớm đạt tới bình cảnh đỉnh cấp sáu.

Sở dĩ Long Hạo Thần không làm như vậy, chính là bởi vì tích lũy.

Thông qua nhiều năm tu luyện, Long Hạo Thần phát hiện, khi tu vi đạt tới bình tĩnh thì đột phá khó khăn chủ yếu là bởi vì tích lũy không đủ. Linh lực đột phá, không chỉ là hiểu rõ và khống chế linh lực, đồng thời còn cần phối hợp kinh nghiệm thực chiến tương đương. Dù sao, linh lực chỉ có ở không ngừng sử dụng mới sản sinh tuần hoàn.

Bởi vậy, hắn không vội vàng tăng tu vi lên tới đỉnh cấp sáu, mà là không ngừng tích góp. Hắn tin rằng, cứ như vậy, khi mình đến bình cảnh cấp sáu sắp đột phá cấp bảy thì sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Trong đầu ký ức phụ thân để cho hắn dần rõ ràng.

"Biến hóa từ cấp sáu đến cấp bảy, đồng dạng là tăng vọt chất lượng. Cấp sáu ngưng tụ linh khiếu, ý nghĩa chức nghiệp giả từ người thường biến thành cường giả. Có được linh khiếu rồi, mới duy trì chiến đấu thời gian dài được."

"Linh khiếu ngưng tụ tại ngực, cũng là nơi chúng ta hội tụ linh lực. Nhưng chúng ta có thể thừa nhận tổng sản lượng linh lực nhiều ít? Chỉ có một vạn. Cũng chính là nói, khi khả năng thừa nhận một linh khiếu đạt tới cực hạn, tu vi của con sẽ không thể tiếp tục tăng lên nữa. Nếu cưỡng bức đột phá cực hạn, rất có khả năng tổn hại linh khiếu, do đó đem đến nguy hiểm hủy diệt chính mình."

"Cho nên, quá trình cấp sáu đến cấp bảy, không còn là đột phá mà là sáng tạo. Nếu vậy phải làm sao tăng thực lực? Khi một linh khiếu sức chứa đến cực hạn, vậy vì sao chúng ta không mở thêm một linh khiếu nữa? Cho nên, liền có cách từ cấp sáu đột phá cấp bảy. Mở ra linh khiếu thứ hai và thứ ba. Trình tự tuyệt không thể có sai lầm, nếu không con sẽ không thể chịu đựng được."

"Vị trí linh khiếu thứ hai ở bụng, linh khiếu thứ ba thì ở trong óc con. Khi sáng tạo ra linh khiếu thứ hai, nghĩa là con đã đột phá đến cấp bảy. Khi linh lực của con tràn ngập linh khiếu thứ hai, cũng chính là thời gian xây dựng linh khiếu thứ ba. Đó là lúc con gặp phải nguy hiểm lớn nhất trong khi tu luyện, nhất định phải hành động cẩn thận. Nhớ kỹ, không thể làm liều."

"Cách xây dựng linh khiếu cụ thể thì cha không thể cho con biết, con chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ."

Đọc truyện chữ Full