DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ấn Vương Tọa
Chương 306: Phạm Thiên Tam Thức

Tình huống giống hệt như trước lại xuất hiện, lần này đả kích càng thêm trầm trọng, trong tiếng va chạm chói tai, Long Hạo Thần lần nữa bắn ngược ra, đụng vào vách động, ngay cả vị trí va đập cũng giống hệt lúc trước.

Người từ từ trượt xuống, lần này Long Hạo Thần ngã xuống nhưng không đứng lên ngay mà ngồi đó không động đậy. Tiêu Hoắc không hé răng, đáp xuống đất xong yên tĩnh đứng đó, song trọng kiếm còn bày ra tư thế trước đó.

Ánh mắt các Anh Hùng Vĩnh Hằng đều rơi vào người Long Hạo Thần. Họ đã sớm quen cô tịch, chờ đợi ngắn ngủi tính cái gì đâu?

Pháp trận trung tâm Kỵ Sĩ Thánh Sơn.

Thải Nhi nhỏ giọng hỏi Dương Hạo Hàm đứng cạnh.

"Dương gia gia, tại sao Hạo Thần còn chưa có động tĩnh gì? Mới rồi anh ấy dẫn động Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa, có phải là ra chuyện gì không? Mấy vị tổ tiên này…"

Dương Hạo Hàm mỉm cười nói.

"Yên tâm đi, Hạo Thần nắm giữ Thánh Sơn lệnh bài, dù thế nào thì mấy vị tổ tiên sẽ không làm gì hắn. Còn về việc hắn mới phóng ra Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa, rất có thể các vị tổ tiên tò mò với Thần Ấn vương tọa này. Dù sao đây là lần đầu tiên nhân loại chúng ta có thể điều động lực lượng Thần Ấn vương tọa. Đổi lại là ta cũng nhất định muốn chính mắt thấy bộ dạng của Thần Ấn vương tọa ra sao. Đừng sốt ruột, từ từ chờ đi, không lẽ ngươi không tin năng lực giải quyết sự việc của Hạo Thần ư?"

Thải Nhi gật đầu, mỉm cười nói.

"Tôi chỉ là quan tâm bị rối loạn."

Nói xong cô ngồi xuống ngay tại chỗ, tập trung tu luyện. Cùng lúc đó, thông qua tu luyện, nàng càng tập trung tinh thần cảm nhận linh lực biến đổi xung quanh.

Sâu trong hang động, Long Hạo Thần yên tĩnh ngồi đó hơn mười phút rồi. Cả hang động cực kỳ yên lặng, nếu không phải Vĩnh Hằng giáp trên người Long Hạo Thần, bộ giáp thể lỏng trên người Tiêu Hoắc lấp lóe ánh sáng, vậy hang động này sẽ giống hệt như trước.

Bỗng nhiên, không chút báo hiệu, Long Hạo Thần nhảy cẫng lên.

"Tổ tiên, tôi hiểu rồi!"

Mắt Tiêu Hoắc lóe tia sáng vàng, thanh âm bình tĩnh hỏi.

"Ngươi hiểu cái gì?"

Long Hạo Thần nói.

"Là lĩnh vực! Mới rồi người dùng lực lượng lĩnh vực phá đi lĩnh vực của tôi. Không phải lĩnh vực tôi quá yếu mà là lĩnh vực của người biến càng mạnh!"

Lúc này Tiêu Hoắc toàn thân phủ giáp, thêm vào nó là cương thi, tất nhiên vẻ mặt không thể biến đổi.

"Nói vô dụng, phải làm được. Ngươi có thể làm được không?"

Long Hạo Thần nói.

"Tôi muốn thử xem, xin tổ tiên chỉ dạy cho!"

Nói rồi hắn lại nâng lên song kiếm, nhìn Tiêu Hoắc phía xa, hít sâu. Quang Thần Lĩnh Vực chậm rãi từ người hắn tỏa ra, nhưng quá trình tỏa ra rất chậm. Lại thêm lần này Long Hạo Thần không nhờ vào lực lượng Vĩnh Hằng Lĩnh Vực trong Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa, chỉ đơn thuần phóng ra Quang Thần Lĩnh Vực.

Lĩnh vực màu vàng trong suốt dần biến thành bảy sắc, sau đó giữ ở phạm vi một mét trước người Long Hạo Thần. Phần ngực hắn, một đoàn sáng xanh ngọc hỗn hợp màu vàng dần xuất hiện. Xung quanh mỗi một vị Anh Hùng Vĩnh Hằng đều nghe rõ tiếng tim đập của hắn.

Quang Thần Lĩnh Vực ánh vàng bảy sắc dần xuất hiện ảo giác sương mông lung. Ngay sau đó nó biến hư ảo, tỏa ra ngoài người Long Hạo Thần biến ngày càng mỏng, dường như đang từ từ áp súc hướng người Long Hạo Thần.

Vĩnh Hằng giáp bị Quang Thần Lĩnh Vực nhuộm dần biến thành ánh vàng bảy sắc, cảm giác hư ảo bắt đầu biến ngày càng mãnh liệt.

Qua hai lần giao đấu với Tiêu Hoắc, Long Hạo Thần dựa vào sức quan sát cẩn thận mà cường đại của mình rốt cuộc hiểu ra. Tiêu Hoắc muốn so tài với hắn không chỉ vì kiểm tra thực lực, còn muốn truyền thụ kinh nghiệm chiến đấu mấy ngàn năm của nó!

Tại sao Tiêu Hoắc không bị ảnh hưởng bởi Quang Thần Lĩnh Vực hạn chế đối với quang thuộc tính? Thậm chí còn khiến hắn mất đi hiệu lực lĩnh vực? Qua hai lần thất bại, Long Hạo Thần dần tìm ra nguyên nhân. Nguyên nhân này chính là Lĩnh Vực Vi Ta.

Cấp chín bậc năm, vừa lúc có thể thi triển Lĩnh Vực Vi Ta. Tiêu Hoắc đang dạy hắn làm sao chân chính lợi dụng lực lượng Lĩnh Vực Vi Ta.

Lĩnh Vực Vi Ta không chỉ là để lĩnh vực và mình dung hợp tốt hơn, càng muốn mình hoàn toàn hòa vào lĩnh vực, hình thành tổng thể.

Lĩnh vực của Tiêu Hoắc về cấp bậc thì không bằng Quang Thần Lĩnh Vực của Long Hạo Thần, nhưng nó dựa vào độ dung hợp hoàn mỹ với lĩnh vực, khiến lĩnh vực hóa thành thân thể, thân thể biến thành lĩnh vực, mới bù đắp được chênh lệch cấp bậc lĩnh vực giữa hai bên. Thêm vào nó đem lĩnh vực hoàn toàn thu vào người. Lĩnh vực của Long Hạo Thần mạnh nhưng phạm vi bao trùm lớn, trong quá trình va chạm thì tất nhiên sẽ xuất hiện tình hình tản ra. Lĩnh vực của Tiêu Hoắc có thể nói là cực độ áp súc và tinh luyện, lúc va chạm thì tuy lĩnh vực của Long Hạo Thần chiếm ưu thế, nhưng tiếp xúc phạm vi nào đó thì bị áp chế hoàn toàn. Thế cho nên mới xuất hiện tình trạng lĩnh vực mất hiệu lực. Tình hình thực tế là Quang Thần Lĩnh Vực tiếp xúc với phạm vi của Tiêu Hoắc, Quang Thần Lĩnh Vực bị hoàn toàn áp chế, bài xích.

Lần so đấu thứ hai, Long Hạo Thần điều động Vĩnh Hằng Lĩnh Vực dung hợp, lại phát động kỹ năng lĩnh vực Thần Quang Viên Vũ Khúc, để lĩnh vực của mình tăng lớn cường độ. Lần này coi như là Lĩnh Vực Vi Ta của Tiêu Hoắc thi triển năng lực đến mức tận cùng cũng không thể giống lúc trước, khiến lĩnh vực của Long Hạo Thần mất đi hiệu lực. Nhưng Thần Quang Viên Vũ Khúc vẫn là không thể áp chế nó, dựa vào Lĩnh Vực Vi Ta hoàn mỹ, nó thong thả thoát khỏi công kích kỹ năng lĩnh vực của Long Hạo Thần, lần nữa đánh bay hắn.

Lúc này thì Long Hạo Thần đang trúc trắc mô phỏng trạng thái của Tiêu Hoắc.

Bề ngoài Tiêu Hoắc bình tĩnh nhưng trong lòng thì thầm khen. Thiên phú của Long Hạo Thần thật là quá giỏi, trong thời gian ngắn vậy đã lĩnh ngộ ra thứ nó muốn truyền thụ cho hắn. Ngộ tính này có thể nói là cả đời nó hiếm khi gặp, tuyệt đối là trẻ nhỏ dễ dạy.

Thậm chí khiến nó hơi ghen tỵ là Long Hạo Thần có được Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa bảo vệ.

Chân chính hoàn thành dung hợp lĩnh vực là ta, ta là lĩnh vực, là điều cực kỳ nguy hiểm, làm không tốt thì sẽ khiến mình bị lĩnh vực tổn thương, hoặc là phá hủy kết cấu lĩnh vực. Nghiêm trọng thậm chí khiến tu vị giảm xuống.

Nhưng Long Hạo Thần có Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa bảo vệ, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này, chỉ đơn thuần thử dung hợp là được, căn bản không cần sợ bị lĩnh vực phản phệ. Như vậy thì hắn lĩnh ngộ tất nhiên sẽ dễ dàng hơn Tiêu Hoắc trước kia nhiều.

Tiêu Hoắc không biết là cho dù không có Vĩnh Hằng giáp, Long Hạo Thần cũng hoàn toàn không cần lo lắng sẽ xảy ra vấn đề. Bản thân hắn là thể chất Quang Thần, từ ý nghĩa nào đó, thân thể hắn có thể gọi là một đoàn Quang nguyên tố tinh khiết nhất, sao mà bị lĩnh vực quang thuộc tính phản phệ chứ?

Bảy sắc dần nhạt đi trên người Long Hạo Thần, rõ ràng hắn hơi cố sức, cho nên thân thể nhẹ run. Nhưng bảy sắc vẫn không hướng ra ngoài, điều này nghĩa là có lực khống chế tuyệt đối lĩnh vực của hắn rất mạnh, cũng là đặc điểm tinh thần lực cường đại.

Rốt cuộc, khi bảy sắc cuối cùng hoàn toàn biến mất trên người hắn, thân thể Long Hạo Thần nhẹ run, có cảm giác như thay da đổi thịt.

Phút chốc hắn chỉ cảm thấy lực lượng của mình ít nhất mạnh gấp mười lần. Lĩnh vực thoáng chốc hoàn toàn trở thành một phần thân thể hắn, một phần sức mạnh, không còn đơn thuần là năng lực nữa. Lĩnh vực chính là hắn, hắn chính là lĩnh vực. Đôi kiếm vàng trong tay bất giác biến thành ánh vàng bảy sắc như thần khí.

"Tiền bối, tôi…"

Long Hạo Thần mới lên tiếng đã bị Tiêu Hoắc đánh gãy.

"Ngươi vẫn không thắng được."

Con mắt vàng lần nữa xuất hiện. Lần này nhanh hơn hai lần trước, khi con mắt màu vàng mở ra thì Long Hạo Thần cảm thấy ngực khó chịu. Ngay sau đó, thân thể hắn lại đập vào vách tường sau lưng. Cùng lúc đó, Vĩnh Hằng giáp phát ra tiếng ù ù mạnh mẽ. Ba đoàn sáng quay quanh người hắn nhanh chóng tụ tập trước ngực, tỏa ra từng vòng sáng nhu hòa, ổn định Vĩnh Hằng giáp dao động.

Lực công kích thật đáng sợ.

Chớp mắt vừa rồi, Long Hạo Thần thậm chí cảm giác Vĩnh Hằng giáp sắp tan vỡ. Đương nhiên, đây chỉ là loại cảm giác. Nhưng hắn đã hoàn thành lĩnh ngộ Lĩnh Vực Vi Ta, thế mà vẫn không cách nào cản một chiêu kia của Tiêu Hoắc. Lần này thì Long Hạo Thần hoàn toàn mê mang.

"Có phải ngươi cảm thấy, khi tu vi của mình đạt tới trình độ nhất định thì kỹ năng không còn quan trọng nữa?" Tiêu Hoắc nhàn nhạt nói.

Long Hạo Thần bò dậy, vừa ổn định thân thể vừa thở ra một hơi đọng trong ngực, thế này mới dễ chịu một chút. Hắn bản năng gật đầu nói.

"Sau khi tu vi tiến vào cấp chín, uy lực kỹ năng hoàn toàn là dựa vào năng lực bản thân quyết định, xem như là kỹ năng cấp thấp cũng có thể thi triển là lực lượng cường đại."

Tiêu Hoắc lắc đầu, nói.

"Ngươi sai rồi, loại lý giải của ngươi là bởi vì ngươi không có kỹ năng cường đại chân chính. Kỹ năng cường đại thực sự là phải đem lực lượng bản thân hoàn mỹ điều động, bùng phát vượt xa lực lượng tu vi bản thân. Ta chỉ có thể nói, kỹ năng trước kia ngươi học tập không thật sự thích hợp cường giả cấp chín sử dụng, càng không thích hợp từ cấp chín bậc năm dùng. Nhưng cái này không thể trách ngươi. Dù sao trong nhân loại chúng ta, người có tu vi trên cấp chín bậc năm rất ít."

Long Hạo Thần lòng máy động, nói.

"Mới rồi ngài thi triển chính là kỹ năng cường đại đó sao?"

Tiêu Hoắc gật đầu, nói.

"Mới rồi ta sử dụng kỹ năng có tên là Phạm Thiên Nhãn, là thức thứ nhất trong Phạm Thiên Tam Thức. Ta đã già, đây là mấy ngàn năm qua ta không ngừng lần mò, cảm nhận uy lực thiên địa, hiểu ý nghĩa mà tự chế ra. Nếu ngươi có hứng thú thì không ngại cùng ta học hỏi. Nếu ngươi có thể đi tìm một thần khí có phẩm chất tương đương với thanh Vĩnh Hằng kiếm sau lưng ngươi, vậy ta tin tưởng, Phạm Thiên Tam Thức của ta có thể phát ra sức chiến đấu mạnh nhất trong tay ngươi. Dù sao ta đã là vong linh, nằm trong tay ta, Phạm Thiên Tam Thức chỉ có nước bị mai một."

Nói đến cuối cùng, dường như cảm xúc của Tiêu Hoắc hạ thấp, nhưng sự tự tin về Phạm Thiên Tam Thức thì mỗi vị cường giả có mặt đều cảm nhận rõ ràng.

Long Hạo Thần nghe vậy mừng lắm, không chút chần chờ quỳ xuống trước mặt Tiêu Hoắc, nói.

"Cảm ơn tiền bối đã thành toàn!"

Uy lực của Phạm Thiên Nhãn thì hắn đã tự mình nếm rồi, hơn nữa dù hắn lấy cảm giác như thế nào tìm kiếm cũng không thể cảm nhận tinh túy trong đó. Trừ phi lấy Vĩnh Hằng kiếm phát động Vĩnh Hằng Tam Kiếm mới có cơ may ngăn cản được.

Nhưng đừng quên, từ mặt nào đó thì Vĩnh Hằng Tam Kiếm là kỹ năng kèm theo của Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa, không thuộc về bản thân Long Hạo Thần. Tiêu Hoắc sáng chế ra Phạm Thiên Tam Thức lại có thể sánh ngang với Vĩnh Hằng Tam Kiếm, do đó có thể thấy uy lực mạnh mẽ.

Đây không chỉ đơn giản là kỹ năng mà là một pháp thông, trăm pháp thông. Lấy ngộ tính của Long Hạo Thần, nếu học được Phạm Thiên Tam Thức đối với tương lai hắn tu luyện chắc chắn có chỗ tốt không thể đo lường. Dù là vận dụng linh lực hay lĩnh vực đều sẽ sinh ra chất lượng bay vọt.

Còn về hai thần khí, không sai, Vĩnh Hằng kiếm của hắn phẩm chất cao, chỉ sợ toàn nhân loại không tìm ra thanh thứ hai. Nhưng đừng quên, hắn còn có Hạo Nguyệt! Hạo Nguyệt đã thành công tiến hóa tám đầu. Nếu nó lại vì Long Hạo Thần biến ảo thành Tử Kim Hạo Nguyệt kiếm thì sợ là phẩm chất sẽ không kém hơn Vĩnh Hằng Tam Kiếm bao nhiêu. Lấy hai thần khí thi triển Phạm Thiên Tam Thức, Long Hạo Thần như trông thấy trận chiến mình đấu với Ma Thần Hoàng.

"Đứng dậy đi, trước khi ta truyền Phạm Thiên Tam Thức cho ngươi, ngươi cũng nên nói cho chúng ta lần này tiến đến là có chuyện gì?" Tiêu Hoắc hỏi.

Long Hạo Thần nói.

"Bởi vì Ma Thần Hoàng phát hiện tôi chưa chết, rất có thể trong khoảng thời gian này lại phát động thánh chiến. Hơn nữa lần này ma tộc sẽ dốc hết sức. Nghịch Thiên Ma Long tộc, Nguyệt Ma tộc, Tinh Ma tộc đều sẽ tham gia vào thánh chiến. Liên Bang trải qua đợt thánh chiến trước đã tổn thương nguyên khí nhiều, hơn nữa so về tổng thể thực lực thì chúng ta đúng là kém hơn ma tộc. Cho nên sau khi bàn bạc, chúng tôi hy vọng có thể mời các vị tổ tiên xuống núi."

Nghe hắn nói vậy, các Anh Hùng Vĩnh Hằng có mặt đều mắt sáng ngời.

Thúc Vịnh Tiêu thì thào.

"Rốt cuộc cần dùng đến chúng ta rồi ư?"

Long Hạo Thần nói tiếp.

"Xin các vị tổ tiên yên tâm. Chúng tôi đã bàn bạc, sẽ đính chính cho các vị trong Liên Bang, khiến tất cả nhân dân Liên Bang đều biết mọi chuyện các vị trả giá cho Liên Bang!"

Hiệu quả hình ảnh ma pháp còn tốt hơn tưởng tượng, điều này khiến Liên Bang càng có tự tin tuyên bố sự tích Anh Hùng Vĩnh Hằng.

"Không cần." Tiêu Hoắc thản nhiên nói.

"Nếu chúng ta ham muốn cái danh hiệu thì sẽ không lựa chọn trở thành vong linh, hơn nữa lặng lẽ ngủ say lâu như vậy. Mấy ngàn năm trôi qua, chẳng lẽ chúng ta còn chưa nhìn thấu những điều này sao? Xuất chiến không thành vấn đề, nhưng xin Liên Bang đừng tuyên bố sự tồn tại của chúng ta. Chúng ta sẽ có cách giấu thân phận của mình."

Đúng vậy, Tiêu Hoắc mặc giáp vàng tỏa ra hơi thở quang minh, đâu có chỗ nào giống vong linh?

Long Hạo Thần muốn nói cái gì thì Thúc Vịnh Tiêu cũng gật đầu bảo.

"Tiêu lão nói đúng, đối với thanh danh trong thế tục, chúng ta vốn không thèm để ý. Nhưng mà…"

Đọc truyện chữ Full