DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ấn Vương Tọa
Chương 308: Sát thần thích

Long Hạo Thần dẫn dắt mũi nhọn đại quân này có hơn một vạn bốn ngàn người. Không sai, chính là hơn một vạn bốn ngàn. Bởi vì hắn chỉ dẫn theo toàn bộ chức nghiệp giả hai quân đoàn chứ không mang lính bình thường.

Hai đại quân đoàn đệ nhất, đệ nhị Liên Bang tổ thành một, đều do bốn ngàn chiến sĩ, một ngàn kỵ sĩ, năm trăm thích khách, ma pháp sư, triệu hoán sư, mục sư hợp thành. Mỗi quân đoàn thêm vào bốn vạn các loại binh sĩ hợp thành hoàn chỉnh hai quân đoàn mỗi bên năm vạn người.

Làm mũi nhọn xâm nhập ma tộc tác chiến, tác dụng của lính thường thua kém xa, hơn nữa trên diện rộng ảnh hưởng tốc độ cả đội ngũ. Bởi vậy, hành động lần này chân chính tham gia chỉ có hơn một vạn bốn ngàn chức nghiệp giả Lục Đại Thánh Điện. Những chức nghiệp giả này đều có tọa kỵ, dù là chức nghiệp gì cũng giống nhau.

Ma pháp sư, triệu hoán sư, mục sư là ít nhất, nhưng dù sao họ là chức nghiệp giả, tố chất thân thể hơn xa người thường, thích ứng một chút là có thể cưỡi ngựa.

Ban đầu bởi vì là tân Liên Bang thành lập trước tiên tổ thành quân đoàn, bởi vậy khi tổ đoàn Lục Đại Thánh Điện đều lựa chọn tinh nhuệ, trong đó bao gồm một phần thành viên Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn Long Hạo Thần từng trông thấy.

Tu vi của chiến sĩ trên cấp bốn, cường giả năm Thánh Điện khác đều ở trên cấp sáu. Tuy tổng số chỉ hơn một vạn, chiến sĩ còn chiếm hơn phân nửa, nhưng những người này là tinh nhuệ trong tinh nhuệ Lục Đại Thánh Điện.

Màn đêm buông xuống, đại quân từ hậu phương Ngự Long quan xuất quan, sau đó đánh vòng từ hướng nam đâm xéo vào doanh địa đại quân ma tộc.

Cường giả có tác dụng trong chiến tranh bây giờ hoàn toàn hiện ra. Hơn một vạn bốn ngàn người, tất cả đều cưỡi tọa kỵ, diện tích không nhỏ, nhưng chỉ một mình Long Hạo Thần, chỉ dựa vào lực lượng tinh thần cường đại của hắn đã bao phủ tất cả người vào trong. Bất cứ ma pháp dò xét nào đừng hòng dưới tinh thần lực quấy nhiễu của hắn tìm kiếm ra chút gì. Trừ phi người thi triển ma pháp dò tìm về mặt tinh thần lực vượt qua Long Hạo Thần.

Tiêu Hoắc ở bên cạnh Long Hạo Thần, nó cũng cưỡi một con ngựa cao to. Dưới thân Long Hạo Thần chính là Tinh Diệu Độc Giác Thú. Bên trái Long Hạo Thần là Thải Nhi, sau lưng là Nhã Đình. Vì che giấu linh lực nồng đậm của Quang Tinh Linh Vương, Nhã Đình không thể không mặc áo choàng ma pháp che đậy nguyên tố.

Cô và Long Hạo Thần không giống nhau. Quang nguyên tố bản thân cô chẳng những tinh thuần, cô còn là thể tự nhiên càng thêm thân cận với thiên nhiên, tất nhiên càng được Quang nguyên tố thân thiết. Dù là lúc nào thì người cô tự tỏa ra ánh sáng vàng nhu hòa, đây là điều mà cô không thể khống chế. Trừ phi trong hoàn cảnh hoàn toàn không có Quang nguyên tố, nếu không thì Nhã Đình chính là vật sáng vĩnh viễn không tắt.

Tất cả Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đều ở bên cạnh, nhưng mỗi người đều đứng cạnh một vị Anh Hùng Vĩnh Hằng.

Không thể nghi ngờ, ánh mắt và tu vi hình thành đối lập. Chọn trúng thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi làm người thừa kế đều là Anh Hùng Vĩnh Hằng từ cấp chín bậc năm trở lên.

Lúc này, mừng rỡ nhất chính là Lâm Hâm. Bởi vì bên cạnh y có một nữ kỵ sĩ cân quắc anh thư cưỡi Mai Khôi Độc Giác Thú.

Khi đệ nhất, đệ nhị quân đoàn Liên Bang thành lập, Lý Hinh đã bị Kỵ Sĩ Thánh Điện sai qua đó. Lần này hai quân đoàn ra tiền tuyến, tất nhiên cô cũng đi theo. Năm nay Lý Hinh chỉ mới ba mươi tuổi, thoạt trông càng như hai mươi tuổi, tất nhiên chính là trái ngon để Anh Hùng Vĩnh Hằng chọn lựa. Chọn trúng cô là một vị nữ kỵ sĩ, lúc này nó đang sóng vai với con ngựa của cô, thỉnh thoảng còn nói cười vài câu cùng Lý Hinh. Nếu không phải biết trước thì tuyệt đối không thể đoán ra nó chính là vong linh kỵ sĩ.

Sau khi Anh Hùng Vĩnh Hằng trở về, Long Hạo Thần ngày càng khâm phục những vị tổ tiên này. Các vấn đề Liên Bang Thánh Điện lo lắng không xuất hiện. Bởi vì các Anh Hùng Vĩnh Hằng nêu ra muốn truyền thừa tuyệt học của mình, lựa chọn người thừa kế trong Lục Đại Thánh Điện, chớp mắt kéo gần khoảng cách với Lục Đại Thánh Điện. Thêm nữa thực lực của họ cường đại, phân tán trấn giữ năm Thánh Điện khác. Chẳng những đệ tử truyền thừa có thể tại Lục Đại Thánh Điện thống nhất điều phối lựa chọn, càng khiến các lãnh đạo Lục Đại Thánh Điện nhiệt liệt hoan nghênh, đón tiếp.

Bất cứ Thánh Điện nào cũng không lấy ra được chín vị cường giả trên cấp chín bậc ba! Có những tổ tiên này trấn giữ, tương đương với cho họ thuốc an thần. Anh Hùng Vĩnh Hằng thành công hòa hợp vào hệ thống Liên Bang Thánh Điện.

"Thải Nhi." Thúc Vịnh Tiêu nói với Thải Nhi bên cạnh mình.

"Thúc tỷ." Thải Nhi mỉm cười nhìn nó.

So sánh thì Thải Nhi không như Long Hạo Thần có vẻ gò bó, cung kính trước mặt mấy vị tổ tiên, nàng tự nhiên hơn. Thúc Vịnh Tiêu trừ màu mắt và hơi thở trên người thì chính là một giai nhân tuyệt sắc. Dù lực lượng tịnh hóa trong người Thải Nhi thỉnh thoảng bởi vì cảm giác được hơi thở vong linh mà dâng lên, nhưng tu vi của nàng tăng lớn trong thế giới đỏ và đen, bây giờ khống chế năng lực bản thân khá mạnh. Tiêu Hoắc dạy Long Hạo Thần cách khống chế Lĩnh Vực Vi Ta, Thúc Vịnh Tiêu cũng có chỉ nàng rồi. Về mặt công kích, nàng càng am hiểu hơn Long Hạo Thần.

"Đợi lát nữa bắt đầu chiến đấu, ngươi theo sau lưng ta, làm cái bóng của ta. Không cần ngươi ra tay, chỉ cần chú ý quá trình ta hành động là được."

Thúc Vịnh Tiêu nói chuyện với Thải Nhi thì giọng rất dịu nhẹ, các Anh Hùng Vĩnh Hằng khác có chút không quen. Bọn họ quen thuộc điện chủ Thích Khách Thánh Điện đời thứ nhất này, lòng hiểu rằng Thúc Vịnh Tiêu cực kỳ yêu thương Thải Nhi.

"Được." Thải Nhi lập tức đồng ý.

Tất nhiên nàng cảm giác được Thúc Vịnh Tiêu yêu thích mình, nàng cũng rất thích vị tổ tiên Thúc tỷ này. Dù mới tiếp xúc bảy, tám ngày thôi nhưng Thúc Vịnh Tiêu đã dạy cho nàng rất nhiều thứ hữu dụng, tăng cường sức chiến đấu của Thải Nhi.

Cách đại doanh ma tộc ngày càng gần. Long Hạo Thần nâng tay ý bảo toàn quân ngừng lại.

"Truyền lệnh của tôi, tất cả xuống ngựa. Để lại năm trăm chiến sĩ tại đây trông ngựa, người khác giữ trận hình, theo tôi tấn công!"

Không uổng là chức nghiệp giả, mệnh lệnh của Long Hạo Thần rất nhanh truyền khắp quân. Trừ kỵ sĩ ra, mấy chức nghiệp giả đều lặng lẽ xuống ngựa. Ngựa để lại tại chỗ, không phát ra thanh âm dừ thừa. Trừ Kỵ Sĩ Thánh Điện ra, mấy chức nghiệp giả khác không am hiểu cưỡi ngựa tác chiến, ngựa chỉ là để cho họ chạy đi mà thôi. Lúc chiến đấu thật sự thì đường bộ càng khiến họ quen thuộc hơn.

Hai ngàn kỵ sĩ ở đằng trước, mục sư phía sau, ma pháp sư và triệu hoán sư thì ở vị trí càng xếp chót. Trái, phải hậu phương đều bị chiến sĩ vây quanh. Thích khách thì đi vòng ngoài. Tất cả giữ trận hình hoàn hảo từ từ tiến lên.

Long Hạo Thần cố ý để lại Hàn Vũ, tất nhiên không phải muốn y trông ngựa mà nhờ vào tinh thần lực của Tà Nhãn Bạo Quân quấy nhiễu ma pháp dò tìm ma tộc, không để ngựa và chiến sĩ ở lại bị bại lộ. Cùng lúc đó, có Hàn Vũ tại đây cũng tránh cho xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Đại quân ma tộc trú đóng ngoài Ngự Long quan quanh năm có tổng số hơn hai mươi vạn. Năm năm trước lúc thánh chiến, lần tối đa nhất đạt tới mức trăm vạn. Chỉ bởi vì hoàn cảnh nơi này ác liệt, còn giữ lại ma tộc cấp cao tác chiến, chứ ma tộc cấp thấp rất khó sinh tồn tại đây.

Bởi vậy, thủ quân ma tộc ngoài Ngự Long quan có thể nói là mạnh nhất trong sáu quan ải, đều là ma tộc trên cấp bốn.

Từ đó có thể thấy thực lực ma tộc mạnh cỡ nào. hai mươi vạn cường giả trên cấp bốn, cả Liên Bang Thánh Điện gom góp lại mới ra con số như vậy. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao cho đến bây giờ Liên Bang Thánh Điện e sợ chính diện đối đầu ma tộc.

Nhưng có Anh Hùng Vĩnh Hằng tham gia, về mặt thực lực cao tầng của Liên Bang Thánh Điện đã hoàn toàn không kém gì ma tộc. Lần này còn cố ý, có đám Long Hạo Thần là cường giả đứng đầu dẫn dắt, họ mới tự tin lấy con số hơn một vạn tấn công đại quân ma tộc hai mươi vạn.

Cách thủ quân ma tộc ngày càng gần. Từ xa có thể thấy doanh trướng đại quân ma tộc.

Không thể tiếp tục áp sát. Tuy bên Ngự Long quan thời tiết giá rét, buổi tối tầm nhìn rất tệ, nhưng cứ tiếp tục tiến lên, ma tộc ở tháp canh có thể nương mắt thường trông thấy họ tới gần.

Long Hạo Thần trầm giọng nói.

"Ngừng đi tới, ra lệnh cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Lâm Hâm!"

"Đại ca!" Lâm Hâm bước nhanh tới bên cạnh Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần hỏi.

"Lấy thực lực ma pháp sư tổng thể của chúng ta, còn cần tới gần bao nhiêu mới phát huy sức chiến đấu được?"

Lâm Hâm đáp ngay.

"Chúng ta cách ma tộc khoảng tám dặm, chỉ cần tới gần trong vòng ba dặm thì ma pháp phạm vi của ma pháp sư mới phát huy tác dụng. Muốn sinh ra hiệu quả sát thương tốt nhất vậy phải tới gần một dặm."

Long Hạo Thần gật đầu, nói.

"Được, tôi biết rồi. Mọi người lại đây đi."

Các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi chính là người chỉ huy thống lĩnh mũi nhọn quân đoàn lần này. Dựa theo chức nghiệp chia nhau cai quản mỗi một quân đội chức nghiệp. Họ nhanh chóng tập trung bên cạnh Long Hạo Thần, đương nhiên mười tám vị Anh Hùng Vĩnh Hằng cũng hội tụ.

Long Hạo Thần thấp giọng nói.

"Địch quân ước chừng hơn hai mươi vạn. Dựa theo tin tức Ngự Long quan tìm kiếm, trươc mắt trong địch quân chỉ có một ma thần đóng giữ, là Trụ Ma Thần thứ hai mươi, Bố Tùng. Có thể tiến vào hai mươi hạng đầu, tu vi của gã chắc chắn không thấp, Trụ Ma Thần cũng có tại đây. Vốn nơi này có ba ma thần trấn thủ, theo tin tức của chúng ta, trừ Bố Tùng ở lại, hai tên khác đã bị điều về Ma Đô."

Các Anh Hùng Vĩnh Hằng không có ý kiến gì. Lúc họ đi tới Ngự Long quan thì Thúc Vịnh Tiêu, Tiêu Hoắc đã tỏ thái độ. Trong chiến tranh với ma tộc, họ sẽ không tham gia bất cứ ý kiến chỉ huy nào, chỉ toàn nghe điều phối, chỉ phụ trách chiến đấu.

Họ quyết định như vậy không thể nghi ngờ là sáng suốt nhất. Bởi vì dù sao họ đã ngủ say mấy ngàn năm, không biết rõ tình huống bên ngoài. Mà chiến tranh giữa nhân loại và ma tộc chắc chắn không thể dùng cách mấy ngàn năm trước. Hơn nữa bối phận của họ cao như vậy, nếu thật góp ý kiến chỉ huy thì có ai dám không nghe theo?

Thế nên Thúc Vịnh Tiêu và Tiêu Hoắc, cùng các Anh Hùng Vĩnh Hằng nghiên cứu một lúc ra quyết định, tuyệt đối không nêu ý kiến gì, chỉ đơn thuần tác chiến.

Vậy nên, đừng nhìn chỗ này có mười tám vị Anh Hùng Vĩnh Hằng, người chỉ huy chân chính vẫn chỉ là Long Hạo Thần.

"Vì giảm nhỏ tổn thất của chúng ta, cũng vì một chiêu thành công, chờ lát nữa tất cả chức nghiệp giả cấp chín chúng ta sẽ dẫn đầu tấn công địch quân. Trọng thương kẻ địch, xử lý ma thần, quấy rối địch quân. Sau đó đại quân phát động toàn diện thế công, cố gắng đánh chết chủ lực ma tộc, trọng thương chúng."

Trước mặt thực lực tuyệt đối, cách chiến đấu không cần phức tạp. Mọi người đều gật đầu. Các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi tin phục Long Hạo Thần không thể nghi ngờ, có hắn chỉ huy tất nhiên không ra sai lầm.

Lâm Hâm bắt đầu xoa tay. Y là ma pháp sư duy nhất trong đoàn, nhiệm vụ giết sướng tay thế này chắc chắn là y chiếm món hời lớn nhất.

"Tiểu Long, ma thần đó có thể giao cho ta được không? Tất nhiên, Trụ Ma Thần vẫn thuộc về ngươi, ta không có năng lực hủy Trụ Ma Thần." Thúc Vịnh Tiêu lên tiếng.

Long Hạo Thần gật đầu, nói.

"Vậy vất vả người rồi."

Con ngươi đỏ của Thúc Vịnh Tiêu lóe tia sáng.

"Thằng nhóc này, vẫn không chịu kêu ta là Thúc tỷ?"

Long Hạo Thần cười khổ nói.

"Không thể thất lễ được, tiền bối."

Thúc Vịnh Tiêu hừ một tiếng, nói với Thải Nhi.

"Ngươi nhìn người đàn ông của mình kìa, thật là cái tên cổ hủ. Đi thôi, chúng ta đi trước, lát nữa ngươi hãy nhìn Thúc tỷ làm sao xử lý ma thần đó. Thích khách chúng ta ở trên chiến trường đều là chém thủ lĩnh địch."

Long Hạo Thần nói với Trương Phóng Phóng.

"Trương huynh, hãy ở lại đây chỉ huy thay tôi. Chờ tín hiệu của tôi, giây phút Trụ Ma Thần bị phá hủy thì bên này có thể hành động."

Trương Phóng Phóng nói.

"Yên tâm đi!"

Long Hạo Thần ngẩng đầu nhìn sắc trời, đêm sâu thăm thẳm. Tối nay tuy gió không quá mạnh nhưng vẫn rất lạnh lẽo. Sắc trời tối đen, ánh trăng bị áng mây che khuất.

"Chúng ta đi!" Long Hạo Thần khẽ quát.

Hắn mang theo các thành viên Quang Chi Thần Hi và đám Anh Hùng Vĩnh Hằng xuất phát, đi hướng đại doanh ma tộc. Khoảng cách đã rất gần, bên đại quân không cần che giấu gì nữa, bởi vì chiến hỏa sẽ rất nhanh thiêu đốt ma tộc.

Hai mươi mấy cái bóng chỉ mất bảy, tám giây đã lao tới mười dặm. Lâm Hâm sốt ruột nhất là người dẫn đầu phát động.

Pháp trượng Bất Hủ Long Hóa mang theo ánh sáng chói mắt huyễn lệ xuất hiện trong tay y. Bầu trời bỗng chốc có một tầng sắc đỏ đậm, ngay cả khí lạnh cũng bị vệt đỏ này rút đi nhiều.

Màu đỏ rất nhanh biến thành sắc xanh. Trong lúc Lâm Hâm ngâm xướng chú ngữ thì Chú Pháp Thánh Dương đã nở rộ, Thánh Dương Lĩnh Vực cũng hiện ra.

Bên dưới đại quân ma tộc vẫn có binh trinh sát phụ trách tuần ra tình hình xung quanh đại doanh, trên trời bỗng xuất hiện biến đổi rõ ràng như vậy, thoáng chốc tiếng cảnh báo chói tai thê lương vang lên trong đêm lạnh lẽo.

Bầu trời hắc ám có một mặt trời xanh, nhiệt độ đậm đặc mà nóng bức từ trên trời giáng xuống. Nguyên đại doanh ma tộc bởi vì ánh nắng chói mắt này mà phản chiếu một tầng sắc xanh đậm, theo đốm lửa xanh nhấp nháy xuất hiện từng tầng ánh sáng lung linh.

Nhưng mặt trời xanh đem đến cho chúng không phải ấm áp mà là hủy diệt.

Ngay sau đó, từng đoàn hỏa cầu xanh bắt đầu từ trên trời giáng xuống, đánh hướng lều đại doanh ma tộc.

Lâm Hâm ngâm xướng chú ngữ với tốc độ cực nhanh, ánh sáng Chú Pháp Thánh Dương biến ngày càng sáng ngời. Nhiệt độ khủng bố nở rộ trên không trung. Từng đoàn bạo liệt hỏa cầu siêu cấp đậm từ trên trời giáng xuống, dần tụ thành Lưu Tinh Hỏa Vũ bản Tâm Diễm Hỏa Diễm, phạm vi lớn bao trùm đại doanh bên dưới.

Hai mươi vạn quân doanh đại quân chiếm diện tích cực lớn, lan tràn hơn mười dặm. Vì cố gắng chống chọi rét buốt, những cái lều này sắp xếp san sát nhau, điều này khiến Lưu Tinh Hỏa Vũ của Lâm Hâm phát huy ra tác dụng càng lớn thêm.

Từng đoàn lửa xanh thiêu đốt giữa tiếng gào thét thê lương của ma tộc. Công kích của Lâm Hâm trúng ngay vị trí trung tâm đại doanh ma tộc. Chỉ cần có chút gió thổi là đốt hết lều bốn phía, chứ nói chi là hỏa cầu rơi xuống đất sẽ nổ tung.

Hành động tất nhiên không chỉ mình Lâm Hâm, mọi người đều lao vào chiến đấu.

Trong mười tám vị Anh Hùng Vĩnh Hằng có ba chiến sĩ đều ở lại trên không trung. Nhiệm vụ của họ là phụ trách bảo vệ ma pháp sư. Trừ Lâm Hâm ra, trong Anh Hùng Vĩnh Hằng cũng có hai ma pháp sư, một vị là phong hệ, một vị là thủy hệ.

Hai vị ma pháp sư vừa ra tay, lập tức hiện ra năng lực cường đại của họ. Cách họ chiến đấu hoàn toàn hỗ trợ Lâm Hâm buông tay. Họ hỗ trợ ít nhất khiến lực sát thương ma pháp của Lâm Hâm tăng lên gấp ba.

Hai ma pháp sư đều không trước tiên ra tay, đợi Lâm Hâm thi triển Chú Pháp Thánh Dương Lưu Tinh Hỏa Vũ đốt hừng hực đống lớn trong đại doanh ma tộc thì ma pháp của họ mới bùng phát.

Ma pháp sư phong hệ thi triển ra là một ma pháp nhỏ thoạt trông rất đơn giản, vòi rồng.

Ma pháp vòi rồng có lực công kích không mạnh, chỉ có thể ở trong phạm nhất định phóng ra đoàn lốc xoáy coi như mạnh, là một ma pháp phong hệ cấp ba. Mà vị ma pháp sư phong hệ này chính là người chọn Lâm Hâm truyền thừa của nó. Đừng nhìn thuộc tính không giống nhau, nhưng nó vừa ý Lâm Hâm.

Từng vòi rồng rơi vào đại doanh ma tộc bên dưới. Lúc mới bắt đầu Lâm Hâm lấy làm khó hiểu, nhưng khi uy lực vòi rồng phóng ra thì y mới kinh ngạc, tràn ngập kính nể Anh Hùng Vĩnh Hằng phong hệ.

Từng vòi rồng giống như có sự sống, đều đặn rơi vào đại doanh ma tộc. Mỗi một vòi rồng đều rơi vào nơi Lưu Tinh Hỏa Vũ của Lâm Hâm mới tổ tung.

Lực bạo tạc của Lưu Tinh Hỏa Vũ cực kỳ kinh khủng, từng mảng ánh lửa bùng phát, kèm tiếng chấn điếc tai. Vòi rồng vừa lúc rơi vào vị trí chính giữa bạo tạc.

Từng mảng, từng mảng đốm lửa xanh bị cuốn lấy đưa đi xa nhưng không tắt ngấm. Về mặt vận dụng linh lực, có thể nói tinh diệu tuyệt luân.

Nhiệt độ của Tâm Diễm Hỏa Diễm cao cỡ nào chứ, dù là đốm lửa nhỏ xíu rơi vào lều đều lập tức đốt cháy cái lều. Có những vòi rồng giúp đỡ, lực sát thương của Lưu Tinh Hỏa Vũ tăng lên không nhiều nhưng lực phá hoại đại doanh ma tộc thì tăng gấp mấy lần.

Vị ma pháp sư hỏa hệ càng tuyệt. Ma pháp của nó chuyên môn thả ở nơi lửa cháy mạnh nhất, còn là ma pháp cấp rất thấp, cột nước.

Đây mới là ma pháp cấp hai, lực sát thương của cột nước không bằng vòi rồng, dưới tình huống bình thường chỉ có tác dụng trùng kích, trùng kích kẻ địch ra, không để đối thủ cận chiến tới gần mình, chỉ đơn giản như thế.

Bây giờ từng cột nước giống như muốn đối đầu Lâm Hâm, chuyên môn kiếm chỗ Tâm Diễm Hỏa Diễm đốt mạnh nhất rơi xuống.

Nhưng khiến người kinh ngạc là, khi cột nước rơi vào ngọn lửa, nó không trực tiếp tản ra, cũng không đập xuống mà là tạm dừng ở tầng ngoài cùng Tâm Diễm Hỏa Diễm, sau đó mới tán loạn.

Thế thì những cột nước chẳng những không khiến Tâm Diễm Hỏa Diễm yếu đi, ngược lại trở thành nhiên liệu khủng bố nhất. Được nhiên liệu hỗ trợ, ánh lửa bên dưới tăng mạnh ít nhất gấp đôi. Từ trên trời nhìn xuống có thể thấy rõ ràng.

Ma pháp sư phong hệ bềnh bồng bên cạnh Lâm Hâm, nói.

"Ma pháp vô cùng ảo diệu, không phải ma pháp cấp bậc càng cao thì càng mạnh. Mà ma pháp thích hợp nhất mới là cường đại nhất."

Người thông minh chỉ cần nói một chút là hiểu, không cần nhiều lời, tất nhiên Lâm Hâm đã hiểu hết rồi.

Trừ ba vị ma pháp sư và ba vị chiến sĩ bảo vệ họ ra, mấy người khác đều lao vào chiến trường.

Tất cả thích khách đã biến mất không thấy bóng dáng, Long Hạo Thần đứng ngạo nghễ trên không trung, Tinh Diệu Độc Giác Thú Tinh Vương thì ở dưới thân hắn. Ánh sáng trong suốt đã phóng lên cao trước khi bắt đầu chiến đấu, chiếu sáng trời đêm. Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa khổng lồ xuất hiện giữa không trung. Uy áp khủng bố của siêu thần khí trước tiên đè ép xuống dưới, toàn diện áp chế đại quân ma tộc.

Áp lực sẽ có lực sát thương thực tế không? Đáp án là chắc chắn.

Lúc ban đầu Long Hạo Thần vừa được Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa thừa nhận, Thần Ấn vương tọa thủy tổ này lần đầu tiên xuất hiện liền khiến đại quân ma tộc ngoài mấy chục dặm bị trùng kích mãnh liệt. Đây cũng là vì sao chúng trú đóng cách Ngự Long quan xa đến trăm dặm mà không phải bình thường là ba mươi, năm mươi dặm.

Lần này Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa trực tiếp xuất hiện trên không trung đại doanh ma tộc, uy áp mãnh liệt đó dĩ nhiên tăng lớn.

Tinh thần lực của Long Hạo Thần đã hoàn toàn dung nhập vào uy áp này, hết sức ứng phó bùng nổ. Cả quân doanh ma tộc đều bị ảnh hưởng khác nhau. Rõ ràng nhất chính là đại quân ma tộc bên dưới phạm vi một dặm, tất cả ma tộc dưới cấp sáu đều bị ấn trên mặt đất không thể nhúc nhích. Ma tộc tu vi khoảng cấp bốn, thân thể yếu ớt hơn bắt đầu chết.

Nếu chỉ bị áp chế không thể động đậy thì cũng chẳng sao, nhưng mấu chốt là trên trời còn có phóng hỏa!

Vầng sáng chói mắt của Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa di chuyển khuếch tán ra ngoài. Dù là Ngự Long quan ở phía xa, các cường giả Kỵ Sĩ Thánh Điện cũng trông thấy rõ.

Làm thống soái, Long Hạo Thần không làm gương cho mình sĩ xông vào chiến đấu. Bởi vì hắn nhất định phải khống chế toàn cục, chứ không phải mù quáng công kích.

Lại thúc đẩy Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa tỏa ra uy áp mãnh liệt, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào chính giữa đại doanh ma tộc. Lúc ánh mắt hắn liếc qua thì chỗ đó, một cột trụ đen như mực bỗng tỏa ánh sáng rực rỡ.

Cột trụ đen nhánh tỏa ra ánh sáng xanh đen, kỳ lạ nhất là khi tỏa ánh sáng thì thể tích của nó nhanh chóng tăng lên, giống như là gốc cây liều mạng sinh trưởng. Chỉ chốc lát sau, cây cột đã hơn trăm mét. Từ cây cột còn có một vật thể giống như cành cây thò ra, trông như là người cây khổng lồ.

Một bóng dáng xanh đen cũng bay lên trời, xuất hiện giữa không trung. Một tầng sáng xanh đen chớp mắt nở tung, bao phủ hướng Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa.

Lĩnh vực.

Không thể nghi ngờ, kẻ đột nhiên xuất hiện chính là chủ soái trước mắt trong đại doanh ma tộc, bảy mươi hai Trụ Ma Thần xếp hàng thứ hai mươi, Thụ Ma Thần, Bố Tùng.

Có thể tiến vào hai mươi hàng đầu tất nhiên là cường giả lĩnh vực. Hơn nữa bản thân Thụ Ma Thần kết hợp cùng Trụ Ma Thần, có thể nói là một trong mấy tên giỏi nhất trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần.

Đại doanh bị đánh bất ngờ, Bố Tùng rất kinh ngạc. Gã vừa ra khỏi lều liền cảm nhận được uy áp khủng bố của Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa.

Uy áp này không lâu trước kia gã từng cảm nhận được, lúc đó khiến gã rất rung động. Về sau gã lập tức truyền tin hướng Ma Đô. Không lâu sau Ma Đô truyền đến mệnh lệnh, triệu hồi gã và hai ma thần cùng trấn thủ ngoài Ngự Long quan quay về Ma Đô hội nghị.

Trước mắt phía Ma Đô còn chưa truyền đến tin tức, nhưng gã lờ mờ cảm giác được bên nhân loại không bình tĩnh, bệ hạ tất nhiên có phản ứng rồi. Nhưng gã không bao giờ ngờ nổi chiến tranh lại đến nhanh như vậy, còn là do nhân loại chủ động tấn công.

Nhìn Thần Ấn vương tọa khổng lồ trên không trung, Thụ Ma Thần Bố Tùng cảm giác da đầu tê rần, bởi vì gã hoàn toàn không biết Thần Ấn vương tọa này cường đại đến mức nào. Hơn nữa, gã chưa từng thấy qua Thần Ấn vương tọa như vậy. Trong Kỵ Sĩ Thánh Điện nhân loại, phía ma tộc không ghi chép kỹ càng chỉ có Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa chưa từng bị nhân loại sử dụng!

Nhưng làm thống soái, sau khi vội vàng ra vài mệnh lệnh, gã vẫn là trước tiên kích phát Trụ Ma Thần của mình, bay lên trời, tấn công Long Hạo Thần. Nhất định phải át chế uy áp của Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa, nếu không thì sức chiến đấu của đại quân ma tộc giảm thấp trên diện rộng. Thần Ấn vương tọa này xuất hiện tương đương với ma pháp có tính áp chế phạm vi siêu lớn!

Long Hạo Thần bềnh bồng giữa không trung, chẳng thèm liếc Bố Tùng. Vị ma thần thứ hạng hai mươi này không cần hắn đối phó.

Thải Nhi đi theo Thúc Vịnh Tiêu sớm đã tới giáp ranh ma tộc. Lâm Hâm ở không trung công kích mới vừa bắt đầu. Thúc Vịnh Tiêu làm động tác tay ra hiệu với nàng, rồi như luồng khói lặng lẽ lẻn vào doanh trại quân ma tộc.

Thải Nhi vội vàng theo sau bước chân Thúc Vịnh Tiêu. Về mặt tốc độ nàng rất tự tin, theo sát vị tổ tiên này, thật giống như cái bóng của nó. Thúc Vịnh Tiêu xông lên thì nàng lên, Thúc Vịnh Tiêu né tránh thì nàng né tránh.

Rất nhanh. Lưu Tinh Hỏa Vũ bay đầy trời, đại doanh ma tộc bị kinh động. Thật nhiều ma tộc bắt đầu chạy ra khỏi lều, một ít ma pháp sư Ác Ma tộc, Địa Ngục Ma tộc bắt đầu hướng không trung phản công. Không quân ma tộc cũng tác chiến trên không.

Tốc độ tiến lên của Thúc Vịnh Tiêu không vì kẻ địch xuất hiện mà giảm bớt, ngược lại biến nhanh thêm. Thải Nhi mơ hồ thấy trong tay Thúc Vịnh Tiêu chẳng biết khi nào thì có hai thanh tam lăng thích. Tam lăng thích tối đen như mực, nằm trong tay Thúc Vịnh Tiêu chúng nó tựa như đôi rắn độc. Vị tiền bối này đi qua đâu, hễ ma tộc bị nó lướt qua là thân thể chợt cứng ngắc không động đậy, mãi đến khi nó mang theo Thải Nhi đi qua thật lâu thì thân thể đó mới ngã ra đất.

Thải Nhi thông qua quan sát phát hiện công kích của Thúc Vịnh Tiêu cực kỳ đơn giản, trực tiếp. Khiến nàng khâm phục là trong quá trình Thúc Vịnh Tiêu công kích, nàng không cảm giác một chút linh lực dao động nào.

Tam lăng thứ như tia chớp đen không ngừng vặn vẹo, mỗi lần ra tay tuyệt không đâm hụt. Hơn nữa vị trí của nó giống hệt nhau. Ma tộc bị Thúc Vịnh Tiêu lướt qua, trên trán sẽ có lỗ hổng, bị đâm thủng đầu não. Thúc Vịnh Tiêu cực kỳ tự tin công kích của mình, thậm chí không thèm chú ý linh lực trong người đối thủ, xẹt qua. Quá trình giết chóc chỉ có thể dùng như mây trôi nước chảy hình dung.

Thải Nhi đi theo sau lưng nó, hết sức chăm chú nhìn từng động tác. Dần dần, nàng phát hiện một số chỗ kỳ diệu. Nhìn thì Thúc Vịnh Tiêu có động tác và công kích cực nhanh, dường như là loại tiết tấu đặc biệt. Thải Nhi không biết tiết tấu này là gì, giống như không ngừng vỗ trống, tiếng vỗ không mãnh liệt nhưng lại như không ngừng tích góp lại cái gì.

Thải Nhi có thể cảm nhận được chỉ bao nhiêu đó. Có thể nói nàng là thích khách trừ Anh Hùng Vĩnh Hằng ra mạnh nhất trong Thích Khách Thánh Điện. Nhưng nhìn công kích nhanh nhẹn của Thúc Vịnh Tiêu xong, Thải Nhi có cảm giác hổ thẹn. So sánh với vị tổ tiên này, kỹ xảo thuần túy đã có chênh lệch cực lớn rồi. Chỉ chốc lát đã có ít nhất hai trăm ma tộc chết trong lúc Thúc Vịnh Tiêu lướt qua.

Tiết tấu kỳ dị của nó rốt cuộc đang tích góp cái gì? Chắc chắn không phải là lực lượng lĩnh vực!

Đang lúc Thải Nhi cực kỳ khó hiểu thì Thụ Ma Thần Bố Tùng xuất hiện giữa không trung, còn phóng ánh sáng xanh đen hướng Long Hạo Thần.

Trong chớp mắt này, Thải Nhi rốt cuộc biết Thúc Vịnh Tiêu tích góp là lực lượng như thế nào.

Bố Tùng xuất hiện khiến Thúc Vịnh Tiêu khựng lại. Vị trí nó ngừng là bên dưới Bố Tùng.

Trong chớp mắt này, Thải Nhi thấy rõ ràng, Thúc Vịnh Tiêu như hoàn toàn biến đổi. Con ngươi bắn ra tia sáng đỏ máu, ngay sau đó, thân thể nó như con diều gặp gió, thứ nó tích góp rốt cuộc bùng phát. Đó chính là, sát khí!

Lúc trước khi công kích thì Thúc Vịnh Tiêu giống hệt như chỉ là vong linh, chẳng hề phóng ra khí thế gì, Thải Nhi còn tưởng vì nó là vong linh nên không có sát khí thích khách bình thường có. Đến giờ phút này nàng mới hiểu, không phải Thúc Vịnh Tiêu không có sát khí mà là nó khống chế không để sát khí phóng ra ngoài.

Lần đầu tiên Thải Nhi nhìn thấy sát khí có màu sắc. Sát khí của Thúc Vịnh Tiêu là đen, đen như mực. Bởi vậy, giây phút nó lên trời, thân thể bị sát khí đen bao trùm, cho nên từ góc độ nào nhìn cũng không thể thấy có gì đột ngột xuất hiện trên không trung.

Càng khủng bố là Thúc Vịnh Tiêu phóng ra sát khí Thải Nhi cảm nhận được, nhưng Thụ Ma Thần Bố Tùng ở trên trời thì không. Bởi vì sát khí của nó là thực chất, tựa như thể rắn, trừ phi chân chính đụng chạm, nếu không thì không cách nào phát hiện.

Không, không thể nói là thể rắn, bởi vì thể rắn không biến hình được. Nhưng không phải là chất lỏng, vì chất lỏng không ổn định như vậy, dùng chất dịch để hình dung thì chính xác hơn.

Lúc này Thải Nhi không đi theo bên cạnh Thúc Vịnh Tiêu nữa. Nàng chưa từng nghĩ sát khí có thể ứng dụng như vậy, sinh ra tác dụng khủng bố mà cường đại đến thế.

Động tác của Thúc Vịnh Tiêu nhìn thì không nhanh lắm, nhưng Thải Nhi kinh sợ phát hiện, Thụ Ma Thần Bố Tùng là cường giả lĩnh vực, còn đang phóng ra lĩnh vực thế mà mãi đến khi Thúc Vịnh Tiêu tới sau lưng vẫn không phát hiện. Gã vẫn hết sức khống chế lực lượng lĩnh vực vươn hướng Long Hạo Thần.

Công kích của Thúc Vịnh Tiêu rốt cuộc phát động. Khoảnh khắc nó động, coi như là Thải Nhi luôn chăm chú từng hành động của nó cũng chỉ cảm thấy bầu trời hơi khác lạ. Ngay sau đó, Thụ Ma Thần Bố Tùng phóng ra lĩnh vực ở trên không trung tự động tán loạn.

Một vệt đen xẹt qua không trung, thân thể Bố Tùng đông cứng tại chỗ, không động đậy, nhưng khí thế từ người gã đang nhanh chóng biến mất. Thúc Vịnh Tiêu ở trên trời thì đã biến mất, ngay cả Thải Nhi luôn chú ý đến nó cũng không bắt giữ được bóng dáng. Khoảnh khắc phát động công kích, đã mất đi bóng dáng của Thúc Vịnh Tiêu.

Quá đáng sợ. Dù cùng là thích khách, trong chớp mắt này, Thải Nhi kiềm không được cảm thấy cả người lạnh lẽo. Cùng lúc đó, nàng nắm bắt được một số điều đặc biệt.

Là siêu cấp thích khách cấp chín bậc bảy, từ lúc Thúc Vịnh Tiêu ra tay đến khi kết thúc công kích không lộ ra một chút khí thế hay hơi thở. Dù là Thụ Ma Thần bị nó công kích thì đại quân ma tộc bên dưới vẫn không hề phát hiện ra. Chính nàng luôn chú ý Thúc Vịnh Tiêu, còn rất quen thuộc năng lực của thích khách cũng không thể nắm bắt bóng dáng của nó.

Sát thần một đâm, thiên địa tịch diệt.

Thân thể Bố Tùng ở trên không trung rốt cuộc xuất hiện biến đổi, chớp mắt rơi xuống đất. Hơi thở sự sống của gã trong lúc rơi đã biến mất, mà Vương Miện Ma Thần không xuất hiện. Điều này nghĩa là giây phút gã bị giết chết thì Vương Miện Ma Thần cũng bị đánh nát.

Cùng lúc đó, một bàn tay chộp bả vai Thải Nhi. Thải Nhi phản xạ lập tức quét ra Lưỡi Hái Tử Thần, thế mà rơi vào chỗ trống, bàn tay kia vẫn đặt trên vai nàng.

"Thúc tỷ!" Thải Nhi kinh hô. Lúc này nàng tràn ngập sùng bái nhìn Thúc Vịnh Tiêu. "Tỷ thật quá cường!"

Từ khi nào thì Thúc Vịnh Tiêu đi tới sau lưng Thải Nhi, vốn không ai trông thấy được. Ánh đỏ trong mắt nó từ khi ra tay đã tắt ngấm. Mới rồi bị nó một chiêu giết chết chính là trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần, xếp hạng thứ hai mươi, siêu cấp cường giả!

"Thải Nhi, một chiêu vừa rồi tiêu hao năm mươi phần trăm lực lượng của ta. Cho ta biết, ngươi nhìn thấy cái gì?"

Nói rồi Thúc Vịnh Tiêu xoay người, như tia chớp lắc lư, phạm vi trăm mét xung quanh không còn ma tộc nào sống sót.

Thải Nhi nghiêm túc nói.

"Tôi nhìn thấy chân lý của thích khách."

Dường như Thúc Vịnh Tiêu không vừa lòng lắm đáp án của Thải Nhi, hỏi tiếp.

"Chân lý của thích khách là cái gì?"

Mắt Thải Nhi sáng ngời, nhìn thẳng Thúc Vịnh Tiêu, đáp.

"Bí ẩn, tất sát, nhất kích."

Đọc truyện chữ Full