Hai người Linh Cơ và Lâm Hân Ngọc an toàn chạy thoát khỏi Minh tộc một khắc, trước cửa Bạch Vân đạo quán nơi đang giam giữ Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết, xuất hiện một vị thanh niên đạo sĩ khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, vóc người trung bình, mặc một đạo bào màu lam nhạt. Nếu không phải hắn mặc đạo bào, người ta nhất định cho rằng hắn là một tên thư sinh nho nhã.
Hắn đứng ở trước cửa, nhìn hai đạo sĩ canh cửa, vô cùng lễ phép nói: "Hai vị tiểu ca, ta là đệ tử Trường Phong đạo quán, tên là Điền Lập Phong, vâng lệnh gia sư chưởng môn đến đây bái kiến Hầu Quang Bình- Hầu chưởng môn, phiền toái hai vị tiểu ca vào trong thông báo một tiếng."
Một tên đạo sĩ canh cửa đáp : "Ngài đã đến tìm Hầu chưởng môn, vậy thì không cần đa lễ, mời vào." Hắn nói xong, dẫn Điền Lập Phong tiến vào đạo quán, đi thẳng đến phòng khách của đạo quán.
Điền Lập Phong theo sát phía sau, đi đến phòng khách.
Đạo sĩ nọ đưa Điền Lập Phong dẫn tới phòng khách, thi lễ cười nói: "tiểu sư phụ xin đợi một lát, ta lập tức thông báo cho người chiêu đãi ngài, nếu như ngài nhất định muốn gặp chưởng môn vậy thì phải đợi vài ngày, bởi vì chưởng môn vừa có việc đã rời khỏi đạo quán rồi."
Điền Lập Phong sau khi trả lễ, nói: "à, thì ra vậy, ta sẽ đợi vài ngày đi, chỉ có điều không nên quá khách khí, tùy ý cấp cho ta một nơi có thể nghỉ ngơi là được."
Đạo sĩ nọ mỉm cười, nói: "Ngài ngồi một lát, ta đi thông báo cho người an bài cho ngài." Hắn nói xong, nhanh chóng rời khỏi phòng khách.
Điền Lập Phong rất tùy ý quan sát một chút cái phòng khách này, trong lòng thầm nghĩ: "Sư phụ vì sao lại muốn ta gặp vị chưởng môn của tiểu đạo quán này nhỉ? Còn nói là nhất định phải gặp được ông ta. Không biết là nên làm sao đây, ta cứ có cảm giác cái đạo quán này có chút không bình thường, cứ theo như tình hình nhìn thấy trên đường mà nói. Suốt cả đoạn đường vào đến đây không hề nhìn thấy một người nào, trước cửa cái phòng khách này, ngay cả một tên đạo sĩ thủ vệ cũng không có thế nhưng thiền phòng nhỏ cách đây một bức vách lại có đến mười tên đứng gác. Mặc kệ đi, tốt xấu gì thì cũng đã đến rồi, ở lại vài ngày rồi tính tiếp."
Hắn nghĩ đến đây, từ trong lòng ngực lấy ra một phong thư, ở trên tay lật qua lật lại, lẩm bẩm cười nói: "Chỉ vì một bức thư không quan trọng này, hại ta đi cả một chặng đường dài." Nói xong, thở dài một hơi.
"Mộng Tuyết, chúng ta đã bị giam ở đây vài ngày rồi, sao không có người tới thăm chúng ta một chút nhỉ, bất kể thế nào thì cũng phải mang chút đồ ăn chứ, người ta nói người xuất gia lấy từ bi làm gốc, ta thấy bọn chúng so với ác nhân còn xấu hơn, từ bi, ta khinh, cái gì mà từ bi với không từ bi chứ…….., ấy da, cái bụng đau quá." Giọng nói của một nữ tử yếu ớt truyền vào tai Điền Lập Phong. Bạn đang đọc chuyện tại
Điền Lập Phong sửng sốt, trong lòng nghi hoặc: "Đạo quán này sao lại có giọng nói của nữ tử nhỉ, kỳ quái." Hắn phán đoán phương hướng truyền đến thanh âm, rón rén bước về phía bức tường đối diện, áp mặt trên tường cẩn thận nghe ngóng.
"Lâm cô nương, cô nhẫn nại chút, người ta thật sự muốn cô đói chết thì mỗi ngày đã không cấp cho một lần đồ ăn rồi. Bọn chúng là quá nhỏ nhen đi, cũng có thể bởi vì bọn chúng biết được chúng ta rốt cuộc sẽ bị xử tử, ăn cũng là lãng phí lương thực, cho nên một ngày chỉ cấp cho một ít, để cho chúng ta kéo dài mạng sống, đợi đến khi mục đích của bọn chúng đạt được rồi sẽ lập tức giết chết chúng ta. Ta vài ngày không ăn cũng không sao, một lát nữa phần của ta sẽ dành cho cô được chưa." Một giọng nữ tử khác truyền đến tai Điền Lập Phong.
Điền Lập Phong nghe xong Mộng Tuyết nói, trong lòng có chút phẫn nộ, thầm nghĩ: "Khốn nạn, ta đã nói đi vào cái đạo quán này liền cảm thấy có chút không bình thường, nguyên lai người của cái đạo quán này làm ra cái loại việc ức hiếp nữ tử yếu đuối thế này, ta trở về nhất định đem sự việc này báo cáo cho sư phụ. Nhưng bây giờ hai nữ tử nọ đang gặp nguy hiểm, ta không thể ngồi yên không làm gì được." nghĩ đến đây, hắn rời khỏi bức tường đi ra khỏi phòng.
Tên đạo sĩ giúp hắn an bài chỗ ở đã quay trở lại, nhìn thấy hắn nói: "Thật xấu hổ, đại sư huynh của chúng tôi bây giờ không tới gặp ngài được, chỗ nghỉ ngơi của ngài đã an bài thỏa đáng rồi, bây giờ ngài lập tức đi nghỉ ngơi sao?"
Điền Lập Phong sững người, rất tùy ý đáp: "Cám ơn ngươi, ta lập tức đi nghỉ, làm phiền tiểu ca dẫn đường."
Đạo sĩ nọ sau khi khách sáo vài câu, mang Điền Lập Phong đi về phía phòng giành cho khách.
Điền Lập Phong khi ra khỏi cửa, cẩn thận quan sát một chút tình hình trước cửa gian thiền phòng nhỏ đang giam giữ Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc, liền đi theo sau đạo sĩ nọ về phía khách phòng, trên đường hắn vừa đi vừa nghĩ: "Ta không thể xúc động như vậy , cùng bọn họ phát sinh xung đột trở về khó ăn nói với sư phụ, phải nghĩ một cái kế sách vẹn toàn mới xong. Chỉ có điều, trước hết cần hiểu rõ nguyên do sự tình rồi mới tính."
Sau khi đạo sĩ nọ đem Điền Lập Phong mang đến khách phòng, nhìn hắn nói: "Ngài cần gì nữa xin cứ nói, ngài đã đi vài ngày đường rồi cũng có chút mệt mỏi, tôi không quấy nhiễu ngài nghỉ ngơi nữa." nói xong, liền rời khỏi khách phòng, tiện tay đem cửa khép lại luôn.
Điền Lập Phong lúc này đích xác là có chút mệt mỏi, khi hắn nằm trên giường, ánh mắt đăm đăm nhìn trần nhà, trong lòng vẫn cảm thấy không yên, thầm nghĩ: "Ta bây giờ một khắc cũng nhịn không được, muốn xem xem việc này là như thế nào." Nghĩ đến đây, hắn ngồi dậy, đi xuống giường, cầm lấy kiếm và bao phục đang đặt trên bàn, bước nhanh ra khỏi cửa.
Đạo sĩ làm việc vặt trong một cái đình viện thấy hắn vội vàng như vậy liền hỏi: "Vị đạo huynh này, có việc gì cần giúp đỡ sao?"
Điền Lập Phong sững người, đáp: "À, lúc ta đến đây, thấy phong cảnh bên ngoài của đạo quán ta rất ưu nhã cho nên muốn ra ngoài tham quan." Nói đến đây, hắn ngừng lại chốc lát rồi nói tiếp: "Xin hỏi trong gian tiểu thiền phòng kia đang có khách quý phải không? Vì sao lại có nhiều người bảo vệ trước cửa như vậy?"
Đạo sĩ làm tạp vụ nọ sửng sốt, sắc mặt khẽ biến, ấp a ấp úng nói: "Điều này tôi cũng không rõ, nếu cần tôi đi mời đại sư huynh tới giúp huynh, huynh hỏi hắn nhé."
Điền Lập Phong thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ: "tiểu đạo sĩ này nhất đinh là biết việc này, nhưng hắn vì cái gì muốn che dấu đây? Trong việc này nhất định có bí mật không muốn người khác biết đến, ta cũng không thể quá trực tiếp, một lát nữa nhìn bọn họ làm việc là được."
Nghĩ đến đây, mỉm cười, giả một bộ dạng không sao cả, nói: "Ngươi đã không biết thì thôi, ta chỉ cảm thấy hiếu kỳ tùy tiện hỏi chút mà thôi. Ài, đúng rồi, nếu như đến tối ta vẫn chưa trở về, vậy có nghĩa là ta không trở về nữa, làm phiền ngươi thông báo cho đại sư huynh của các ngươi một tiếng, cám ơn nhé. Ngươi làm việc của mình đi, ta ra ngoài một chuyến." hắn nói xong, không tiếp tục để ý đến đạo sĩ tạp vụ nữa, đi thẳng ra cửa đạo quán.
Mục đích của Điền Lập Phong ra khỏi đạo quán chính là muốn nắm rõ hoàn cảnh xung quanh đạo quán.
Bầu trời trong xanh vài đám mây trắng nhởn nhơ, chú chim tinh nghịch vui vẻ hót vang, đang lơ lửng trên không trung, mặt trời không biết vì nguyên nhân gì, trốn mình sau đám mây trắng. Thỉnh thoảng thổi tới một trận gió nhẹ, đám lá nhỏ trên đại thụ theo gió lay động.
Điền Lập Phong mất vài canh giờ từ bên phải đạo quán vòng qua cánh rừng bên trái đạo quán, hắn ngồi xuống bên cạnh một cây đại thụ, tựa người vào thân cây, nhìn về phía xa, trong lòng thầm nghĩ: "Vị trí địa lý của cái đạo quán này là một mảnh đồi núi khấp khửu, mà đạo quán chỉ có một cửa trước, tường bao quanh đạo quán cũng không phải là rất cao, chỉ cần người có chút bản lĩnh rất nhẹ nhàng bay qua là có thể tiến vào đạo quán.
Ta còn cố ý kiểm tra một chút, xung quanh các bức tường, ngay cả phòng ngự kết giới cơ bản nhất cũng không có bố trí, chẳng lẽ bọn họ không sợ yêu ma quỷ quái hỗn tiến vào đạo quán sao. Kỳ quái thật, cái đạo quán như thế này cũng có lý do tồn tại, sư phụ hình như rất xem trọng chưởng môn của cái đạo quán này, trước khi ta rời đi, trăm ngàn lần dặn dò ta nhất định phải tự tay đưa lá thư giao cho chưởng môn, điều là là vì sao đây? Không hiểu, thật là không hiểu nổi."
Điền Lập Phong đang tập trung suy nghĩ vấn đề, cũng là đợi cho đến khi trời tối. Trong lòng hắn tính toán, đợi đến khi trời tối, liền lấy thân phận người che mặt mạnh mẽ đột nhập vào đạo quán, cứu ra đám người bị giam, tự như suy đoán của hắn, cứu ra rồi tính sau.
Chờ đợi suốt một ngày quả thật là rất khó chịu, bởi vì trong lòng hắn đã có tính toán cho nên tâm tình tự nhiên là thoải mái không ít, bất giác hắn dựa vào thân cây ngủ một giấc.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, mặt trăng lặng lẽ mọc trên đầu, bầu trời đầy sao, sáng lấp lánh.
Một trận gió mát đột nhiên thổi đến, toàn thân Điền Lập Phong bị lạnh bất giác rùng mình một cái, cơn gió này cũng làm cho hắn tỉnh táo trở lại. Hắn mở mắt, nhìn thấy trời đã tối, vội vàng từ trên mặt đất đứng dậy, đón lấy ánh trắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, mở bao phục, thay một bộ quần áo dạ hành, tùy ý tìm một mảnh vải đem khuôn mặt che lại, lại tìm một góc khuất đem bao phục giấu đi, sau khi ở chỗ giấu bao phục làm một cái không hiện quá rõ ký hiệu, cầm lấy kiếm, vội vàng hướng về phía bức tường của Bạch Vân đạo quán mò mẫm đi tới.