DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tà Đạo Tu Tiên Lục
Chương 131: Phụ thân vị quả

Đột nhiên, Linh Cơ nhìn thấy trong cát bụi đang cuốn về phía mình, vài đạo kim sắc quang mang chợt lóe lên, lực lượng của cơn sóng cát bụi này dường dư bị loại lực lượng nào đó đánh tan, trong nháy mắt liền biến mất.

Cây cối cũng dừng lay động, lá cây và cát bụi lả tả rơi xuống.

Trong chốc lát, lá cây và cát bụi rơi xuống, thân ảnh của Trần Nhược Tư xuất hiện trong tầm mắt của Linh Cơ. Trần Nhược Tư đứng đó không hề nhúc nhích, ở quanh người hắn có vô số hắc sắc vụ khí, đang bay vòng vòng xung quanh.

Linh Cơ thấy vậy, cảm thấy càng thêm nghi hoặc, trong lòng buồn bực: "Oán linh này không phải là đã dung hợp thành một cái chỉnh thể nhập vào thân thể hắn rồi sao? Vì sao quanh người hắn vẫn còn bộ phận vụ đoàn không cách nào tiến nhập vào trong cơ thể hắn nhỉ? Kỳ quái, thật là kỳ quái."

Thân thể của Trần Nhược Tư mặc dù là một trong những người thích hợp cho oán linh nhập vào, nhưng thân thể của hắn có chút đặc thù, hơn nữa trong cơ thể của hắn có hộ tâm tiên khí tồn tại. Oán linh vốn đem lực lượng sẵn có toàn bộ nhập vào cơ thể hắn một lần, nhưng mà, oán linh chi lực này bởi vì là lực lượng tà ác, khí tức của nó tương khắc với tiên khí. Điều này cũng là vượt ngoài ý liệu của oán linh, toàn bộ lực lượng của nó trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể của Trần Nhược Tư, một số khí đoàn bị hộ tâm tiên khí trong cơ thể Trần Nhược Tư mạnh mẽ bức ra ngoài.

Kim quang mà Linh Cơ mới vừa thấy vừa rồi chính là quang mang do hộ tâm lực lượng trong thể nội Trần Nhược Tư phát ra.

Lúc này, trong thân thể của Trần Nhược Tư có hai cổ lực lượng khác nhau đang không ngừng đối kháng lẫn nhau, phát sinh xung đột không ngừng muốn đem cỗ lực lượng còn lại bức ra ngoài cơ thể. Nếu không phải là thân thể hắn kết cấu phát sinh biến hóa kỳ diệu, sợ rằng sớm đã bị hai cỗ lực lượng này làm cho phình lớn, nổ thành từng mảnh nhỏ rồi.

Linh Cơ không biết tình hình lúc này, cũng không biết Trần Nhược Tư lúc này không bị oán linh khống chế, nàng không dám tới gần, chỉ có thể ở xa xa giương mắt lên nhìn động tĩnh của Trần Nhược Tư.

Không biết đã trải qua bao lâu, bên ngoài thân thể của Trần Nhược Tư dần dần hiện ra quang mang vàng nhạt, mà hắc sắc tiểu vụ đoàn đang bay vòng quanh thân thể hắn cũng càng lúc càng nhiều, trên đỉnh đầu Trần Nhược Tư còn xuất hiện loại khí thứ ba, đó là tầng tầng hơi nước bốc lên từ cơ thể của hắn. Bạn đang đọc chuyện tại

Toàn thân Trần Nhược Tư trên dưới đầm đìa mồ hôi, cơ hồ mỗi một cái lông mao đều đổ mồ hôi.

Việc đổ mồ hôi này bị kim quang nhàn nhạt và hắc sắc vụ đoàn bao phủ bên trong, Linh Cơ không cách nào nhìn thấy được.

Theo kim quang bao phủ Trần Nhược Tư càng lúc càng cường thịnh, số lượng hắc sắc tiểu vụ đoàn bay vòng vòng ngoài thân thể hắn cũng càng lúc càng nhiều.

Linh Cơ nhìn thấy tình huống này, cảm thấy vô cùng kỳ quái, thầm nghĩ: "Chuyện này là sao vậy, lực lượng của oán linh lại không có cách nào khống chế được thân thể của hắn, loại sự việc này làm cho người ta cảm thấy không thể nào tin được."

Suy nghĩ của Linh Cơ còn tiếp tục thì lúc này Trần Nhược Tư đã được một vòng sáng do vô số đạo kim quang tạo thành bao bọc ở bên trong. Lúc này nhìn hắn như một bức tượng phật thân được dát vàng. Hắc sắc tiểu vụ đoàn quấy nhiễu bên ngoài thân thể hắn dần dần tránh xa khỏi thân thể hắn, chầm chậm bay lên không trung.

Khi đoàn hắc sắc tiểu vụ cuối cùng cách xa Trần Nhược Tư, kim sắc quang mang trên người hắn trong nháy mắt biến mất. Thân thể của hắn cũng trở nên yếu ớt vô lực, đôi chân cũng không còn một chút lực lượng chống đỡ thân thể, thân thể hắn lảo đảo vô lực ngã sấp xuống mặt đất, lập tức mất đi tri giác lâm vào hôn mê.

Vô số tiểu hắc sắc vụ đoàn bay lên không trung, ở trong không trung ngưng kết thành một cái chỉnh thể, sau vài lần biến hóa, huyễn hóa thành bộ dạng nhân hình, đứng yên trong không trung nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư đang lâm vào hôn mê, dường như là thì thầm tự nói, nó nói: "Tên gia hỏa này là kẻ thích hợp nhất cho ta phụ thể, vì sao lực lượng trong cơ thể hắn khiến cho ta không có cách nào khống chế tâm trí hắn nhỉ, nếu như bây giờ ta nhân lúc hắn yếu ớt vô lực mà khống chế hắn, như vậy cũng chỉ có thể tạm thời khống chế hắn, đợi lực lượng trong cơ thể hắn khôi phục lại, công sức của ta vì vậy mà trở thành công cốc. Hộ tâm chi lực trong cơ thể hắn mạnh mẽ như vậy, ngay cả ta cũng vô pháp khống chế hắn, trong tương lai hắn rất có thể sẽ trở thành đại địch của ta. Chỉ tiếc là, trước khi ta tìm được thân thể căn bản là không thể giết người. Ài, xem ra chỉ có thể đi tìm một người khác thích hợp cho ta phụ thể, đợi đến khi phụ thể thành công rồi, lập tức trở lại đem tên sẽ trở thành đại địch của ta trong tương lai này giết chết."

Linh Cơ nghe xong những lời này, trong lòng âm thầm kinh ngạc: "Điều này sao có thể, Trần tiểu tử hiện tại ngay cả một phần năm lực lượng của ta cũng không có, tương lai làm sao có thể có năng lực cùng với người bị oán linh phụ thân chống lại đây? Thật không nghĩ đến, tiểu tử này lại là khắc tinh của người bị oán linh phụ thân." Nghĩ đến đây, nàng nhìn thấy cái vụ đoàn nhân ảnh ở trong không trung bay đến một vị trí, vặn vẹo biến hóa, trong nháy mắt hóa thành vô số cái hắc sắc tiểu vụ đoàn, vòng vòng trên mặt đất, sau khi bay vài vòng mới bay đi.

Linh Cơ biết rằng lúc này nguy hiểm đã đi qua, nàng bước nhanh đến bên người Trần Nhược Tư, đỡ hắn đứng dậy, dùng tay vỗ nhè nhẹ lên mặt hắn, gọi: "Tiểu tử, Trần tiểu tử, ngươi tỉnh lại."

Vô luận là Linh Cơ gọi như thế nào đi nữa, Trần Nhược Tư vẫn không mở mắt. Linh Cơ thấy hắn một chút phản ứng cũng không có, nàng kinh hoảng vội vàng đưa tay đặt trước mũi hắn kiểm tra, thấy hắn vẫn còn hơi thở yếu ớt, trong lòng nàng mới buông lỏng xuống. Nàng mặc niệm chú ngữ Liệu thương quyết, đem pháp lực ngưng tụ trên tay phải, sau đó đặt lên trên ngực Trần Nhược Tư giúp hắn liệu thương.

Mặt trời sắp biến mất ở phía tây, ánh sáng của nó chiếu xuống khu rừng một mảnh vàng rực. Tiếng hót của đám chim chóc đã khôi phục lại bình thường, thỉnh thoảng còn truyền lại vài tiếng hót ngọt ngào.

Linh Cơ ngồi trên mặt đất trong khu rừng, yên lặng nhìn Trần Nhược Tư đang nằm trong lòng mình, trong lòng thầm nghĩ: "Ta làm sao vậy nhỉ, thấy hắn bị thương, trái tim ta cũng cảm thấy khó chịu, mà lúc hắn bình thường, ta lại muốn từ trong miệng hắn lấy được tin tức tư liệu ta cần." Nghĩ đến đây, nàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài một hơi.

Đột nhiên, có tiếng bước chân truyền đến tai Linh Cơ. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy phía xa trong rừng xuất hiện ba cái nhân ảnh đang đi về phía vị trí của nàng.

Theo khoảng cách với ba người này càng lúc càng gần, nàng thấy rõ ba người là hai nữ và một nam.

Linh Cơ thấy ba người bọn họ, bước chân nhẹ nhàng, bước tiến như bay, nàng cảm thấy ba người đang đến này không phải là phổ thông nhân loại mà giống như là người tu hành, nàng trong lòng nghi hoặc: "Từ phương hướng của bọn họ liền có thể phán đoán ra bọn họ muốn đến Bạch Vân đạo quán ở phía trước kia, trước đó chúng ta từ Minh tộc chạy ra cũng gặp được một số người tu đạo đang đi tới Pháp Hoa tự, mà ba người này vì sao lại muốn tới đó nhỉ? Chẳng lẽ là tới truyền tin, muốn mời người của đạo quán này đi đến Pháp Hoa tự sao? Người tu hành ở Trung thổ toàn bộ tập trung ở Pháp Hoa tự, không biết là có mục đích gì? Đợi sau khi Trần tiểu tử tỉnh lại, nhất định bắt hắn mang ta đến Pháp Hoa tự điều tra thực hư."

Trần Nhược Tư ho khan vài tiếng, chậm rãi mở mắt, hắn mơ mơ màng màng cảm thấy mình dường như đang nằm trong lòng Mộng Tuyết, hắn nhìn Linh Cơ nói: "Đây là nơi nào, nàng không việc gì chứ, nàng tới đây khi nào, có thể nhìn thấy nàng, đặc biệt là có thể nằm trong lòng nàng, ta cảm thấy đặc biệt vui sướng."

Linh Cơ ngẩn người, nói: "Đây là khu rừng phía trước Bạch Vân đạo quán, ta cùng ngươi ở chỗ này, ngươi liền chợp mắt một lát, đã quên rồi sao? Ngươi thật là ngốc nghếch."

Trần Nhược Tư vừa nghe được giọng nói này, hắn phát hiện ra không giống giọng nói của Mộng Tuyết, hắn sửng sốt, dùng tay xoa xoa mắt, nhìn thấy mình không phải là đang nằm trong lòng Mộng Tuyết, hắn vội vàng đứng dậy, nhìn Linh Cơ cười nói: "Xấu hổ quá, ta vừa rồi mơ mơ màng màng, nếu như có nói điều gì khó nghe, mong cô bỏ qua cho."

"Ngươi không nói điều gì khó nghe cả, nhưng ngươi nói ta một số lời khiến cho ta nghe cảm thấy không hiểu gì cả." Linh Cơ cười đáp.

Trần Nhược Tư mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: "Vừa rồi ta bởi vì cho rằng cô là Mộng Tuyết mà nói ra những lời đó, nếu là Mộng Tuyết nghe được, nhất định có thể hiểu được những lời này của ta, không phải là nói cho cô, đương nhiên cô cảm thấy khó hiểu rồi. Ài, cũng không biết Mộng Tuyết các nàng bây giờ như thế nào rồi." Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thở dài, qua một hồi lâu hắn mới nói: "Quái vụ đoàn đuổi theo chúng ta đi đâu rồi? Cô không phải là nói chúng ta không có cách nào chạy thoát khỏi nó sao, bây giờ sao lại an toàn rồi."

Linh Cơ ngẩn người, đáp: "Việc này xảy ra có chút kỳ diệu, ta nhất thời không thể giải thích rõ với ngươi được, chúng ta vừa đi vừa nói."

Trần Nhược Tư đồng ý một tiếng, xoay người lại, khi hắn nhìn thấy ba người phía xa, hắn không khỏi sững người chốc lát, một trận vui sướng tràn ngập trái tim hắn, vẻ mặt hiện ra nụ cười sung sướng. Hắn bước nhanh hơn, chạy như bay tới nghênh đón.

Linh Cơ không biết Trần Nhược Tư vì sao lại như vậy, nàng cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo.

Đọc truyện chữ Full