DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tà Đạo Tu Tiên Lục
Chương 207: Huyền diệu bố cục

Không khí trong khống chế thất một lần nữa ngưng đọng lại, Mộ Dung Thiên, Tử Điệp, Trần Nhược Tư ba người đều rơi vào trầm tư, nghĩ đến những chuyện riêng của mình.

Thật lâu sau, Trần Nhược Tư mở miệng phá vỡ hào khí nặng nề, nói: "Chúng ta không nên bị ma đầu còn chưa xuất sanh nọ dọa sợ có được hay không, nói không chừng ma đầu đó cũng không lợi hại như trong tưởng tượng của chúng ta đâu, có lẽ nó chỉ là một cái rất bình thường yêu vật mà thôi."

Tử Điệp phụ họa với Trần Nhược Tư, nói: "Đúng vậy, Mộ Dung chưởng môn, có lẽ thật giống như là lời nói của Trần Nhược Tư, còn những gì được ghi trong Thanh tâm cảnh kỳ lục của các ngài bất quá chỉ là thổi phồng năng lực của ma đầu cũng không chừng."

"Chỉ mong là vậy, chúng ta bây giờ bắt đầu chuẩn bị thôi." Mộ Dung Thiên mỉm cười nói: "Ta phân phối nhiệm vụ một chút, Tư nhi năng lực của con kém nhất, con phụ trách giám sát dị động của các bức khắc các loại thú trong khống chế thất và trên kính quan sát, ta và Tử Điệp cô nương bây giờ bắt đầu nghỉ ngơi bảo trì thể lực, để chút nữa có đầu đủ lực lượng đến ứng phó với cái ma đầu kia."

"Cái gì, mọi người nghỉ ngơi, để một mình con giám sát, điều này cũng quá bất công đi." Trần Nhược Tư trong lòng kêu lên, trên mặt cũng lộ ra một chút thần sắc không hài lòng.

Tử Điệp liếc mắt nhìn Trần Nhược Tư, mỉm cười, hướng hắn nháy mắt, ý bảo: "Ai bảo ngươi năng lực kém cỏi, không có biện pháp a, ngươi chấp nhận số mạng đi."

Mộ Dung Thiên không thèm để ý tới hắn, hướng Tử Điệp nói: "Cô ngồi bên cạnh quả cầu kia, ta ngồi bên này, một khi có dị động, chúng ta cũng kịp thời ra tay, thôi động lực lượng của pháp khí, lấy tốc độ nhanh nhất và thời gian ngắn nhất cấp cho ma đầu vừa mới xuất sanh một kích chí mạng, mấu chốt của thành bại là nằm ở trong một kích này, cô hiểu rõ không?"

Tử Điệp gật đầu, dựa theo chỉ điểm của Mộ Dung Thiên, ngồi xuống một bên quả cầu trong khống chế thất, tiếp vào trạng thái điều tức nghỉ ngơi.

Mộ Dung Thiên cũng ngồi xuống ở bên còn lại, quay đầu nhìn Trần Nhược Tư nói: "Tư nhi, con cần phải quan sát cẩn thận nhé, một khi có phát hiện gì, lập tức niệm hoán thần chú đánh thức chúng ta." Nói xong, không đợi Trần Nhược Tư đáp lại, liền tiến vào nghỉ ngơi trạng thái.

Trần Nhược Tư một người nhám chán hết nhìn trái rồi nhìn phải, một hồi ngắm long tượng, một lát lại ngắm kim phượng….dù thế nào hắn vẫn cảm thấy nhàm chán không chịu nổi, trong lòng cảm thấy đặc biệt ấm ức, mà khi hắn quan sát trên kính thì chỉ nhìn thấy vài khối đá sứt mẻ nằm đó.

Trần Nhược Tư quệt miệng, trong lòng thầm nhủ: "Hừ, điều này gọi là gì đây, các ngươi đều nghỉ ngơi, để cho một mình ta buồn chán nhìn đám đồ vật chết tiệt động không thể động, không thể nói chuyện, muốn để ta buồn chết sao?"

Theo thời gian trôi qua, Trần Nhược Tư càng lúc càng cảm thấy nhàm chán, càng lúc càng cảm thấy mất kiên nhẫn, hắn đưa ánh mắt chuyển qua thân người Tử Điệp, ngắm nàng, trong đầu hắn bất giác mọc lên ảo tưởng mình cùng Mộng Tuyết và Linh Cơ ở cùng một chỗ, đột nhiên, khuôn mặt khóc lóc của Lâm Hân Ngọc không biết từ đâu xông vào trong ảo cảnh của hắn, dọa hắn nhảy dựng lên, lắc lắc đầu, mới thanh tỉnh trở lại, cũng mới nhớ ra bản thân đang bị vây trong hoàn cảnh nguy hiểm. Hắn muốn đem Tử Điệp đánh thức dậy, cùng mình nói chuyện phím, nhưng hắn lại lo lắng, sư phụ sẽ trách mắng hắn, hắn bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt rời khỏi người Tử Điệp, chuyển qua quan sát kính.

Ánh mắt của Trần Nhược Tư vừa mới tiếp xúc với mặt kính, trong lòng bất giác hít sâu một ngụm lương khí, hoảng sợ nói: "Đây là cái đồ vật gì? Giống người lại vừa giống quỷ, hơn nữa toàn thân đỏ hồng, hình dáng giống như là mới từ địa ngục đi lên, toàn thân máu không ngừng rơi xuống, thật khủng bố đáng sợ! Không xong, đây không phải là ma đầu vừa mới xuất sanh sao? Sư phụ không phải nói là thổ tính sao? Tại sao toàn thân lại là hỏa diễm thiêu đốt nhỉ? Chẳng lẽ không phải, trước hết nhìn biến hóa của nó rồi tính tiếp."

Quái dị hình thể màu đỏ trên mặt kính đang không ngừng vặn vẹo biến hóa, một hồi biến thành dong nham, một hồi biến thành quái thú thân thể, một hồi thì biến thành hình người….

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, quái dị hình thể trên mặt kính từ từ định hình thành hình người, ngọn lửa đỏ quanh thân dường như bị nhân thể đó hấp thu vào trong cơ thể, chậm rãi tiêu thối, rất nhanh, một tên nam nhân toàn thân sắc da như màu đất xuất hiện trên mặt kính.

Nam nhân sắc da như đất vừa mới hình thành trên mặt kính, tám pho tượng tinh thể hình thú trên tám bức tường đồng thời phát ra hồng sắc quang mang. Trần Nhược Tư thấy vậy biết rằng nam tử xuất hiện trên mặt kính này chính là thổ tính ma đầu theo như lời của sư phụ, hắn vội vàng niệm tụng hoán thần chú ngữ.

Chú ngữ niệm xong, Tử Điệp và Mộ Dung Thiên đồng thời mở mắt, một bộ dáng cực kỳ ăn ý, đồng thời vận khí phát công, huy động song chưởng, đem chân khí trong cơ thể truyền vào quả cầu trước mặt mình.

Quả cầu bị chân khí thôi động, trong nháy mắt phát ra kim sắc quang mang cực kỳ chói mắt, đem cả cái khống chế thất chiếu sáng vàng rực rỡ. Theo đó, kim sắc quang mang chạy nhanh dọc theo các sợi kim loại, chạy đến bức tượng điêu khắc pha lê trên tám bức tường. Chỉ chốc lát, tám cái tượng pha lê hình thú cũng biến thành tượng lấp lánh kim sắc quang mang, vốn hồng sắc quang mang trên thân chúng nó cũng bị kim sắc quang mang cắn nuốt.

Trần Nhược Tư thấy một màn này, con mắt sáng ngời, trong lòng cảm thấy cực kỳ hưng phấn, bất giác kêu lên thành tiếng: "Điều này thật quá thần kỳ, huyền diệu rồi."

Trần Nhược Tư vừa nói xong, đột nhiên hắn nghe được tiếng "long long" vang lên, từ trên tám bức tường phát ra, trong lòng kinh ngạc: "Không xong, chẳng lẽ gian thạch thất này thừa nhận không nổi lực lượng cường đại như thế này mà sụp đổ sao." Hắn chuẩn bị la lên, tám đầu thú được điêu khắc trên tám bức tường dường như sống lại, lúc lắc cái đầu đứng dậy, Trần Nhược Tư thấy vậy càng cảm thấy hoảng sợ, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.

Vài phút sau, Trần Nhược Tư mới lấy lại tinh thần, hắn nhìn thấy tám bức tượng khắc hình thú đã biến thành thú thể sống sờ sờ, long thổ liệt hỏa, hổ thú phác đằng, huyền quy thổ yên,…., mỗi con giương nanh múa vuốt từ trên tường nhảy xuống, thẳng hướng trung tâm xông tới.

Trần Nhược Tư thấy vậy còn tưởng tám đầu thú muốn phát động công kích với mình, hắn vội vàng lùi lại phía sau vài bước, đang muốn huy chưởng nghênh đón con xông đến nhanh nhất trong số đó long phún liệt hỏa, bỗng nhiên, chỉ thấy trước mắt kim quang chợt lóe, hắn cảm thấy từng trận gió mát xẹt qua người hắn, tám đầu thú hắn vống nhìn thấy cũng theo đó biến mất, kim sắc quang mang trong thạch thất cũng theo đó tán đi, chỉ có kim loại trên quả cầu ở giữa khống chế thất nọ còn lấp lánh ánh sáng yếu ớt.

Trần Nhược Tư cảm thấy cực kỳ nghi hoặc và khó hiểu, ánh mắt trở lại trên mặt kính, hắn nhìn thấy tám đầu thú thân lấp lánh kim sắc quang mang, phân biệt từ tám cái phương hướng, thẳng hướng tên nam tử sắc da như đất ở giữa kính kia đánh tới.

Trần Nhược Tư không nháy mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trên mặt kính, trong lòng thầm nghĩ: "Đây là bố trí của ai nhỉ, thật sự là huyền diệu vô cùng, nếu ta có thể học được bố trí này, khống chết lực lượng của quái thú càng mạnh, đem tên khốn kiếp nọ dẫn nhập vào trong, sau đó đem hắn giết chết, khả năng cứu thoát Mộng Tuyết không phải là gia tăng càng lớn sao? Ân, ta nhất định phải học loại bố cục xếp đặt này, có lẽ sư phụ biết như thế nào thiết kế, ta bây giờ lập tức đi hỏi người mới được." Nghĩ đến đây, hắn không thèm để ý đến cảnh đánh đấu đang phát sinh trên mặt kính, hướng Mộ Dung Thiên hỏi: "Sư phụ, người có thể dậy con loại xảo diệu thiết kế bố cục lợi dụng lực lượng của thú nhân này không?"

Vừa nói xong, hắn quay đầu lại nhìn thấy Mộ Dung Thiên và Tử Điệp vẫn đang truyền chân khí vào trong quả cầu nọ, hắn biết rằng bản thân muốn học cái đó xem như tạm thời bỏ qua, trong lòng bất giác cảm thấy có chút thất vọng.

Trần Nhược Tư bất đắc dĩ quay đầu đi, ánh mắt một lần nữa trở về trên mặt kính, hắn nhìn thấy tám đầu thú cách thổ nhân ở giữa chỉ khoảng một thước khoảng cách, trong lòng bất giác cảm thấy có chút khẩn trương. Hắn khẩn trương không phải bởi vì sợ mà bởi cảm thấy lo lắng. Trần Nhược Tư sau khi nảy sinh cảm giác lo lắng trong lòng, bất giác nổi giận mắng chính mình: "Khốn nạn, ngươi như thế nào lại không lo lắng cho người bên mình, ngược lại lại đi lo lắng cho địch nhân đây, ngươi có phải là người không đây? Ngươi cũng biết, sư phụ bọn họ bây giờ đang bị vây vào thời khắc vô cùng quan trọng mà."

"Oanh long" một tiếng nổ lớn, phảng phất nổ bên trai Trần Nhược Tư, trong nháy mắt tai của hắn mất đi thính giác. Hắn nhìn thấy tám đầu thú trên mặt kính cùng thổ nhân va chạm nhau, hắn biết tiếng nổ này là do bọn chúng va chạm mà phát ra. Nhất thời, thú và thổ nhân đều biến mất trên mặt kính, chỉ còn lại lũ lũ kim sắc quang mang, lấy trung tâm mặt kính làm trung tâm, nổ bắn ra bốn phía.

Đọc truyện chữ Full