DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tà Đạo Tu Tiên Lục
Chương 236: Lỵ Bảnh tiên thú

Năm đạo bùa hồng quang lóng lánh trong không trung, dường như nhận được mệnh lệnh, trong nháy mắt phát ra ánh sáng màu vàng màu đỏ đan xen lẫn nhau, không khí cùng ánh mặt trời trong không trung, dường như cũng chịu sự kích thích, đều bị vặn vẹo, trong nháy mắt hướng tới năm đạo bùa mà tụ tập lại. Không khí lưu động, sinh ra gió, đem cây cối xung quanh lắc lư xao động không ngừng, lá cây bay tán loạn, bụi mù bay lên. Hiện tượng này, chỉ xuất hiện bên phía Hầu Quang Bình, còn bên Mộ Dung Thiên, không có phát sinh bất cứ biến hóa nào.

Ánh sáng trên lá bùa càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt. Đột nhiên, năm đạo bùa rất nhanh xoay tròn quanh một trục, tốc độ càng lúc càng nhanh, lập tức hình thành một cơn cơn lốc xoáy, cấp tốc hướng tới lão nhân mà đánh tới.

Lão nhân sắc mặt biến đổi, hiển nhiên là không ngờ người mới đến pháp lực lại cao cường đến thế, hắn mặc dù cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng cũng không có bởi vậy mà sợ hãi. Hắn gầm nhẹ lên một tiếng, hai tay bắt chéo lại, miệng lẩm bẩm, một quang cầu ngũ sắc xuất hiện ở bên ngoài cơ thể bảo vệ hắn.

Mộ Dung Thiên sắc mặt đột biến, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ, lớn tiếng hô lên: "Thần tiên, hắn lại là thần tiên, thần tiên sao lại trợ giúp lũ khốn kiếp này." Dưới tình huống, chỉ có tiên thú hoặc là thần tiên, lực lượng sau khi ngưng tụ sẽ phát ra ngũ sắc hoặc thất sắc, Mộ Dung Thiên rất có thể căn cứ vào điều này để phán đoán người này là thần tiên.

Cơn lốc xoáy xẹt qua quang cầu ngũ sắc bên ngoài thân lão nhân, dư uy quét về phía đám người đứng phía sau lão nhân. Những người này bị dọa cho sợ hãi đến mức không dám động, trơ mắt nhìn cơn lốc bốc bọn họ lên, tùy nghi xoay chuyển mà mất đi tri giác. Đột nhiên, cơn lốc xoáy đình chỉ, làm cho vô số thân thể từ trên không trung rơi xuống.

Lão nhân mặc dù có quang cầu ngũ sắc bảo vệ, nhưng hắn vẫn cảm giác được một luồng lực lượng mạnh mẽ xông thẳng vào trong cơ thể của hắn, làm cho hắn cơ hồ mất đi năng lực khống chế thân thể của mình. Thân thể của hắn run nhè nhẹ vài cái, rồi rất nhanh khôi phục lại bình thường, thở nhẹ một hơi, ổn định lại khí tức hỗn loạn trong cơ thể. Bất quá hắn vẫn không nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi đọng ở bên trong quang cầu ngũ sắc, làm cho từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Hầu Quang Bình và Từ Hàng thấy tình thế không ổn, đều rời xa lão nhân. Bọn họ giờ phút này mặc dù không bị cơn lốc xoáy giết chết, nhưng cũng bị dư uy chấn cho bị thương, trên mặt cũng đã nhuốm máu. Bọn họ hoảng sợ tụ tập lại nhìn nhau, lặng lẽ rụt đầu, ẩn trong đám cỏ ở trong rừng. Một hồi sau, có người thấy trong đám cỏ sự động đậy sau một hồi thì càng ngày càng kéo dãn ra xa.

Lão nhân nhíu nhíu mày, hai mắt chớp chớp vài cái, đột nhiên phóng ra ánh sáng đỏ rực, nhìn chằm chằm vào Lạc Lan Điền. Một hồi sau, môi cũng không động mà thanh âm lạnh như băng lại truyền ra: "Ngươi là ai?" Thanh âm này, nghe cũng không giống như giọng của hắn lúc trước, mà trở nên có chút trầm khàn, không giống như giọng của con người, ngược lại có chút giống tiếng hầm hừ phát ra từ mũi của quái thú cấp cao.

"Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ biết ngươi hôm nay phải chết ở chỗ này là được" Lạc Lan Điền lạnh lùng nói, tay phải trong không trung huy vũ vài cái, khống chế năm đạo bùa phát ra ánh sáng chói mắt trong không trung, hướng tới lão nhân mà công kích tới. Năm đạo bùa này, quỹ tích phi hành đan xen lẫn nhau, như tia chớp nhằm thẳng lão nhân mà vọt tới.

Lão nhân dường như cũng không cảm thấy kinh ngạc, vươn hai tay vỗ mạnh trên mặt đất, thân thể trong nháy mắt biến ảo thành một quái thú toàn thân phát ra ánh sáng ngũ sắc lóng lánh.

Mộ Dung Thiên cùng các đệ tử, sắc mặt biến đổi, trong lòng sợ hãi hô lên: "Người này thì ra là tiên thú, trách không được lợi hại như thế. Vừa rồi chỉ bất quá dùng ánh mắt đã giết chết một huynh đệ của chúng ta. Hiện tại rốt cuộc đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra".

Linh Cơ nhìn bộ dáng của lão nhân sau khi biến ảo, cười nhẹ nói: "Ồ, thì ra là nghiệt súc này, nếu như ta nhận không lầm thì ngươi hẳn là Lỵ Bảnh thú. Ta nghe nói ngươi mấy ngàn năm trước đã biến mất, hiện tại sao lại đột nhiên xuất hiện tại nhân gian kia chứ?"

Lỵ Bảnh thú này, vốn là là quái thú ở thánh sơn, vì sợ hãi thần giới đuổi giết, đã cố tình ẩn nấp. Ngày nay, hắn thấy thần giới dường như không còn để ý tới chuyện của loài người nữa, nên cũng đã lộ mặt ra, tại nhân gian xưng Hồi vương. Không nghĩ đến, hôm nay vừa hiện thân đã bị người ta nhận ra. Trong lòng không khỏi bốc lên một ngọn lửa vô danh.

Lỵ Bảnh thú cười lạnh một tiếng, thân thể nhanh chóng xoay tròn vài vòng, đem những đạo bùa đang bắn về phía hắn đẩy ra, rồi trụ lại thân hình nói: "Ngươi lại biết chuyện của ta, ngươi là ai, bọn họ mặc dù không thấy được khói đen bao phủ quanh thân thể của ngươi, nhưng không thể gạt được mắt của ta, ngươi vốn thuộc về yêu tà, cũng không phải là đồ tốt lành gì".

Linh Cơ cười cười nói: "Phải không, ta nói thật cho ngươi biết, ta chính là con gái của Minh vương, Linh Cơ. Bất quá, ta mặc dù thân là yêu tà, nhưng không có làm ra chuyện thương thiên hại lý, không giống như ngươi, thân là tiên thú, lại giết người không chớp mắt".

Các đệ tử của Mộ Dung Thiên vừa nghe nói Linh Cơ là con gái của Minh vương, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, đều lui về phía sau mấy trượng, cách xa Lạc Lan Điền cùng Linh Cơ. Trong lòng bọn họ cho rằng, người của Minh tộc thì không một ai tốt cả, mà người vừa rồi cứu bọn họ, ở cùng với Linh Cơ một chỗ, bọn họ tự nhiên cũng không xem hắn là người tốt.

Lỵ Bảnh thú dậm mạnh chân trước mấy cái, làm cho mặt đất nổi lên cát bụi, thổi nhẹ một hơi, đem cát bụi thổi bắn vào hòn đá ở bên cạnh, lớn tiếng cười nói: "Ha ha ha, ngươi xem cho kỹ đi, những người tốt này, vừa nghe đến tên của ân nhân cứu mạng, đã sợ đến mức lo chạy hết về phía sau. Bởi vậy mới thấy, ngươi ở trong lòng bọn họ xấu như thế nào rồi. Như vậy đi, chúng ta hợp tác cùng làm việc đại sự, cùng tiêu diệt loài người chống lại chúng ta, xưng bá thiên hạ, thế nào?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Lạc Lan Điền nhìn thoáng qua hòn đá kia, thì phát hiện trên tảng đá vừa bị Lỵ Bảnh thú thổi cát bụi bay trúng, đã tạo nên vô số lỗ nhỏ, trong lòng không khỏi thất kinh, vội vàng quay đầu về phía Linh Cơ nói: "Công chúa, cẩn thận, lui ra phía sau đi, tên này cũng không phải dể đối phó như chúng ta nghĩ đâu".

Linh Cơ gật đầu, nhìn Lỵ Bảnh thú nói: "Ngươi đừng có mà si tâm vọng tưởng, hôm nay chính là ngày chết của ngươi đó!" Nói xong, cũng không có động thủ công kích, mà là lui về phía sau mấy trượng, đi tới phía trước đám người Mộ Dung Thiên nói: "Nhanh chóng lui về phía sau, càng xa càng tốt, người kia là tam đệ tử của ngươi, Lạc Lan Điền, các ngươi không tin ta, hẳn là phải tin tưởng hắn chứ".

Nghe thế những đệ tử ở bên cạnh Mộ Dung Thiên cùng kinh ngạc, đứng ngẩn ra, tựa hồ cảm giác được người nọ có chút quen thuộc. Bọn họ dưới sự khuyên bảo của Linh Cơ, lại lần nữa lui về phía sau mấy trượng, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào một người một thú chỉ có thể nhìn thấy chút bóng dáng, trầm mặc tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

Linh Cơ dẫn đám người lui lại, đó là điều mà Lỵ Bảnh thú không ngờ tới. Hắn không nghĩ đến đường đường là một công chúa của Minh tộc, lại cùng loài người đứng chung một chỗ, hơn nữa lại đem chuyện ứng phó mình giao cho một người thoạt nhìn cũng không ra gì. Trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác phi thường kỳ quái, đối với con người đứng trước mặt cũng sinh ra chút tò mò, trong lòng nghi hoặc tự hỏi: "Người này chẳng lẻ chính là Trần Nhước Tư mà Hầu Quang Bình nói sao? Đối với ánh mắt của Hầu Quang Bình vừa rồi nhìn thấy người này, rõ ràng là không nhận ra người trước mắt? Đây là chuyện gì xảy ra, loài người sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều người có thực lực cường đại như vậy chứ?"

Lỵ Bảnh thú nhìn chằm chằm vào Lạc Lan Điền, lẳng lặng quan sát một hồi rồi hỏi: "Ngươi là Trần Nhước Tư sao?"

"Ha ha" Lạc Lan Điền cười cười, trong lòng thầm nói: "Người này lại xem nhầm ta là sư đệ, xem ra danh tiếng của hắn cũng không nhỏ, ngay cả thiên cổ quái thú như vậy cũng biết tên của hắn. Nghe Linh Cơ nói hắn rất lợi hại, ta còn không thế nào tin tưởng được, hiện tại rốt cuộc cũng có thể buông điều nghi hoặc này xuống được rồi" Ngẫm nghĩ xong liền đi về phía trước vài bước nói: "Không, ta không phải Trần Nhước Tư, Trần Nhước Tư mà ngươi nói là tiểu sư đệ của ta".

Lỵ Bảnh thú ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: "Điều này sao có thể được, lúc trước chỉ nghe nói Thanh tâm đạo quán chỉ có một Trần Nhước Tư rất lợi hại, bây giờ lại xuất hiện thêm một sư huynh, xem ra Thanh tâm đạo quán này thật đúng là đầm rồng hang hổ, không thể coi thường được. Chiếu theo tình hình này mà xem, Tu thần phổ mà Hầu Quang Bình nói hẳn thật sự là võ công bí tịch rất lợi hại." Nghĩ tới đây, mỉm cười nói: "Từ khi ngươi ra tay, ta đã nhìn ra được ngươi không phải là hạng tầm thường, kỹ năng mà ngươi học được, có phải là từ Tu thần phổ không?"

Lạc Lan Điền ngẩn người, thầm nghĩ: "Tu thần phổ là chí bảo của phái ta, chẳng lẻ hắn dẫn người vây công người của phái ta, là vì Tu thần phổ. Ừm, khẳng định là như vậy rồi." Nghĩ tới đây, phá lên cười ha hả, sau khi tiếng cười đình chỉ thì nói: "Tu thần phổ là chí bảo của phái ta, đệ tử bình thường rất khó mà nhìn thấy được. Ta học được, chỉ bất quá là một ít pháp thuật kỹ năng bình thường mà thôi".

Lỵ Bảnh thú nghe xong, cúi đầu rít gào vài tiếng, thân thể run lên nhè nhẹ vài cái, hiển nhiên đã có chút sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ: "Người này chỉ biết kỹ năng pháp thuật bình thường mà đã lợi hại như thế, vậy Chưởng môn cùng các bậc Trưởng lão chẳng phải đối với Tu thần phổ kỹ năng càng thêm lợi hại sao. Vừa rồi nghe nói người kia là Chưởng môn, tại sao không phải là dạng như vậy? Chẳng lẻ hắn chỉ bất quá muốn ẩn dấu thực lực, nhưng ta thấy lại không giống. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ? Hừm, mặc kệ thế nào, để an toàn cứ rời đi cái đã, đợi biết rõ chân tướng sự việc rồi hãy nói" Nghĩ tới đây, Lỵ Bảnh thú trong lòng sinh ra ý tứ thối lui.

Nhưng vào lúc này, một đạo hồng quang xẹt qua bầu trời, cấp tốc hướng về phía chỗ của Lạc Lan Điền cùng Lỵ Bảnh thú đứng mà bay đến.

Đọc truyện chữ Full