DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tà Đạo Tu Tiên Lục
Chương 244: Lệ thương tâm

Ngọc Lan vừa tiến vào cửa được một khắc, cảm giác được một cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ đánh về phía mình.Trong lòng hoảng hốt, vội chuyển ý niệm, khống chế thân thể của mình hướng một bên tránh qua. Thân thể của nàng vừa mới rời đi, một đạo quang mang màu đỏ từ cánh cửa chợt phóng ra, ngay sau đó hướng phía ngoài cửa đại điện bay đi.

Ngọc Lan vốn thuộc Long tộc, đối với khí tức của Long tộc vô cùng quen thuộc, một khắc trước khi hào quang màu đỏ phóng ra, nàng cảm nhận được khí tức của Long tộc, trong lòng thất kinh: "Là hắn, là khí tức của hắn không sai, quang ảnh màu đỏ vừa rồi là cái gì, chẳng lẽ …, không xong, người đã bị mang đi rồi". Nghĩ đến đây,phi thân hướng phía ngoài đại điện đuổi theo. Thân thể nàng vừa đuổi tới cửa đại điện, trong lòng lại vì Tiểu Điệp mà lo lắng, thân hình cũng dừng lại, ngừng đuổi theo, khi đang muốn hướng bên trong cánh cửa bay vào thì trong phòng truyền đến "Ầm ầm" liên tục hai tiếng vang lên, tiếp đó, nàng nhìn thấy xám, bạch, hắc ba đạo quang ảnh, từ bên trong cánh cửa bay ra.

Ngay sau đó, lại bay ra một thân ảnh, nàng thấy rõ ràng, đạo thân ảnh kia là Tử Điệp, nàng tiến lên đón,hỏi: "Bên trong phát sinh chuyện gì? Trần Nhược Tư đâu?"

Tử Điệp nhìn thoáng qua mấy người Lạc Lan Điền thân ảnh hướng ngoài cửa bay đi, hướng về phía Ngọc Lan đáp: "Người đã bị bọn họ mang đi rồi, hai thú nhân kia thấy người được cứu đi, có thể cảm giác được mình không làm tròn bổn phận, đã tự sát rồi. Chúng ta hiện tại không phải đối thủ của các nàng ấy, vừa rồi hồng y tiểu nữ kia năng lực thật sự là quá mạnh mẽ, muội căn bản không thể chống lại nàng, Trần Nhược Tư đã bị tiểu cô nương mang đi. Bất quá, Ngọc Lan tỷ tỷ, tỷ yên tâm, hắn hẳn là không có chuyện gì, bởi vì muội vừa rồi nhìn thấy tiểu cô nương kia dùng thuật Chi quang triền phược với Trần Nhược Tư là cẩn thận phi thường, dường như sợ làm hắn bị thương, muội bây giờ còn chưa có biết được thân phận lai lịch thực của những người này".

Ngọc Lan trầm mặc một lát, nói: "Tốt, chỉ cần hắn không có chuyện là tốt rồi, bất quá, hắn hiện tại cũng thực nguy hiểm, ngộ nhỡ năng lượng trong cơ thể hắn không thể biến mất, vẫn còn tồn tại nguy cơ bạo thể thân vong. Chúng ta hiện tại đã không ngăn cản được bọn họ, nhanh chóng trở về đem việc này báo cho cô cô mọi người biết mới được."

Tử Điệp gật gật đầu, cùng Ngọc Lan một đường, hướng ngoài cửa đại điện bay đi.

Ngoài cửa trên bầu trời, thanh quang, hồng quang, lam quang bắn ra bốn phía khiến không trung mỹ lệ phi thường,điểm điểm hỏa quang lác đác rơi xuống. Trên mặt đất trước cửa đại điện, nằm vô số thi thể thú nhân, máu gần như nhiễm đỏ tất cả mặt đất, mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi làm cho Ngọc Lan và Tử Điệp suýt nữa nôn mửa.

Các nàng cố gắng nén cảm giác ghê tởm, phi thân hướng trên không trung bay lên.

Tử Điệp bay lên không, thấy rõ ràng tình hình phương xa, cũng nghe được từ phương xa truyền đến từng trận gầm rú, nàng nghe được, đó chính là tiếng hoan hô tiếng gào của các binh sĩ thuộc Thủy tộc của mình, cảm giác thắng lợi nảy lên trong đầu, làm trong lòng nàng sinh ra một chút vui sướng. Nhưng nàng cũng không có bởi vậy mà hưng phấn, nàng lo lắng, lo lắng cho an nguy của Trần Nhược Tư. Nàng động thân, tăng nhanh tốc độ, hướng về phía tử y nữ tử trong không trung bay đi.

Tử y nữ tử chính là cô cô của nàng Điềm Hương Nhi. Điềm Hương Nhi lúc này cùng phụ thân Long Vương gia đang so đấu năng lượng với Yêu Long Thú, từ giữa hai tay của Điềm Hương Nhi phóng ra quang mang năng lượng màu xanh kéo dài đến Yêu Long Thú,đồng thời bên tay trái cách đó không xa, trong cơ thể Yêu Long Thú phát ra quang mang màu đỏ chống đỡ lại. Ở một hướng khác

Long Vương gia trên hai tay phát ra quang mang màu lam, hình thành cột sáng thô to trực tiếp kéo dài tới trên quang mang màu đỏ bên ngoài Yêu Long Thú.

Quang mang màu đỏ bên ngoài Yêu Long Thú khu vực bao trùm chậm rãi thu nhỏ lại, mà Yêu Long Thú thoạt nhìn có chút chống đỡ không nổi, thân thể đã có chút hơi run rẩy, khu vực quang mang màu đỏ bên ngoài thân hắn, thoạt nhìn, dường như cũng lay động.

Bỗng nhiên, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, quang mang màu đỏ chợt trương lên, giống như cơn sóng màu đỏ nhanh chóng hướng về bốn phía lan rộng ra.

Long Vương gia thấy thế, a to một tiếng: "Nhanh chóng lui lại, không cần cùng hắn ngạnh kháng". Điềm Hương Nhi nghe được phụ thân kêu to, đã biết nguy cơ tình hình trước mắt, vội thu hồi năng lượng, lắc mình ôm lấy Tử Điệp, nhanh chóng lui về phía sau.

Long Vương gia cũng không có lui bước, hắn di chuyển tới bên cạnh Ngọc Lan, một tay đem Ngọc Lan đẩy ra xa hơn mười trượng, hô to: "Đi mau!" Nói xong, hay tay vũ động, phân tử năng lượng màu lam trong không trung, rất nhanh hướng về trên người hắn tụ tập lại, trên người hắn quang mang màu lam càng ngày càng cường thịnh, cực kỳ chói mắt, nhưng cũng không có khuếch tán.

Bỗng nhiên, hắn nhích người, thân hình như tia chớp, hướng về quang mang màu đỏ đang đến gần phóng qua.

Điềm Hương Nhi nhìn thấy những việc này, trong lòng cảm giác không ổn, nàng biết phụ thân có thể là nghĩ muốn lấy lực lượng của mình, cùng Yêu Long Thú đồng quy vu tận, lòng của nàng như chìm vào đáy cốc lạnh như băng, thương tâm nhất thời nảy lên trong lòng, nước mắt trào ra vành mắt, nước mắt từng giọt rơi xuống. Từng giọt nước mắt phản chiếu hồng sắc và lam sắc quang mang cường liệt trong không trung, dường như nó cũng có năng lượng, nhẹ nhàng rơi xuống, ở trong không trung xuất hiện từng giọt từng giọt màu bạc huyễn lệ rơi xuống.

Điềm Hương Nhi lòng đau đớn như đao cắt, bỗng nhiên, trên đầu nàng bạch quang chợt lóe, một đầu tóc đen nhánh phát sáng nháy mắt biến thành một đầu bạc trắng, theo gió vũ động, phất phơ bay.

Tử Điệp nhìn thấy tóc của cô cô đột nhiên biến thành chỉ bạc, trong lòng ngơ ngác, ngây ngẩn cả người, quên nhìn tình cảnh bi thảm sắp phát sinh phương xa, ánh mắt tập trung tại biến cố bất thình lình bên người. Bạn đang đọc chuyện tại

Quang mang màu lam bảo vệ thân thể của Long Vương gia đến gần khu vực của quang mang màu đỏ, quang mang màu đỏ dường như sợ hãi, tránh ra, làm xuất hiện một vết sâu, dần dần vết sâu biến thành hố sâu,quang cầu màu lam không chút do dự, hướng hố lõm sáp lại gần.

Ngọc Lan ở phương xa, thấy quang mang màu lam ngưng tụ thành hình cầu, nháy mắt vọt vào khu vực của quang mang màu đỏ, xem ra dường như giữa quang mang màu đỏ xuất hiện một đường lam ngân màu lam, phần đuôi của quang ngân màu lam chậm rãi thu nhỏ lại, cho đến khi biến mất.

Khối cầu màu lam tốc độ di chuyển rất nhanh, cũng không bởi vì ở trong khu vực của quang mang màu đỏ mà chậm lại, tốc độ ngược lại càng lúc càng nhanh. Quang mang màu lam rất nhanh tiếp cận vùng trung tâm của quang mang màu đỏ, bên ngoài của quang mang màu đỏ lóe lên một cái, nháy mắt biến mất, chỉ còn lại một đoàn quang mang đỏ như máu ở giữa vẫn như cũ sáng ngời.

"Ầm" một thanh âm vang lên, nhất thời, hồng quang, lam quang bắn ra bốn phía, từng đợt từng đợt quang tia qua lại dây dưa tranh đấu, dần dần dung hợp, biến thành màu xanh nhàn nhạt.

Cũng không biết qua bao lâu, quang mang tan hết, mọi thứ cuối cùng cũng yên lặng, toàn bộ mọi thứ đều biến mất,quang mang màu đỏ và quang mang màu lam bao quanh một đôi phụ tử này cũng đã biến mất, thân thể của bọn họ hai người, cũng biến thành hai loại quang mang biến mất không thấy.

Điềm Hương Nhi quỳ gối trên đám mây giữa không trung, nhìn vị trí phụ thân và đệ đệ biến mất, lặng lẽ rơi lệ. Tử Điệp và Ngọc Lan cùng quỳ gối bên cạnh nàng, ngây ngốc nhìn phương xa, nước mắt như trân châu đoạn tuyến rơi xuống.Nước mắt của ba người các nàng, trong không trung hóa thành hơi nước rơi xuống những thú nhân trên mặt đất,trên thi thể các Thủy tộc binh sĩ, thi thể bọn họ theo nước mắt xâm nhập, nháy mắt phong hóa phiêu tán, linh hồn bọn họ, nhẹ nhàng rời khỏi thân thể mình, nhìn trên không trung ba nữ tử đang khóc, dường như cũng bị cảm động, giống như nước mắt của các nàng cũng đem oán hận trong lòng bọn họ hóa giải đi, bọn họ hướng ba người trên không, cúi người vái chào thật sâu, nhẹ nhàng bay đi.

Một thanh âm rắn rỏi mà mạnh mẽ truyền vào tai của ba người Điềm Hương Nhi: "Các ngươi đừng khóc, cũng không nên vì ta mà thương tâm, ta trước khi chết có thể kéo nghịch tử kia trở về, coi như là đáng giá.Hắn trước khi chết, rốt cuộc tỉnh ngộ, cũng ý thức sai lầm trước kia của mình. Hắn theo ta một đường, trước khi qua thế giới kia, lại tiếp tục duyên phụ tử. Chúng ta chết đi, cũng không chứng tỏ như vậy biến mất, mà là đến một thế giới khác hưởng thụ niềm vui thú.Tạm biệt, các ngươi phải bảo trọng cho tốt, ngàn vạn lần không thể làm việc gì ngu ngốc, ngoại tôn kia của ta còn chờ các ngươi đi cứu!" Càng về sau thanh âm nghe càng ngày càng xa, dần dần biến mất.Điềm Hương Nhi nghe ra đây là thanh âm của phụ thân, nghe xong những lời của phụ thân, nàng lau nước mắt, tâm tình dường như tốt hơn nhiều, cũng hiểu được ý tứ của phụ thân, khẽ thở dài đứng dậy, cũng đem Tử Điệp và Ngọc Lan bên cạnh kéo lên, hướng các nàng an ủi vài câu, mang theo các nàng, hướng về hải vực phía nam bay đi.

Đọc truyện chữ Full