DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửu U Long Giới
Chương 23: Điêu khắc

"Trong hai năm muốn đánh bại một đại đấu sư? Điều này sao có thể? Tiểu tử, tuy ta thừa nhận tư chất của ngươi không tệ, đáng với hai chữ thiên tài, nhưng muốn trong vòng hai năm đánh bại một đại đấu sư? Ha ha kẻ si nói mộng mà thôi." Lão giả nghe xong khẽ cười một tiếng, không chút biểu tình, nhưng ánh mắt đó lại không ngừng nhấp nháy, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Trên đời không có việc khó chỉ sợ người không có lòng." Bạch Khởi ngữ khí kiên định thốt lên một câu châm ngôn của Hoa Hạ.

"Trên đời không có việc khó chỉ sợ người không có lòng, ha ha, tốt…… có cốt khí không chịu khuất phục, giống ta hồi trẻ, ha ha ha, ta thích, được lắm….. Tiểu tử, ngươi đã nói như vậy, vậy ta sẽ nhận lời ngươi, thực ra cái ngươi nói, không nhất định là không làm được, có điều…… sự vất vả và nguy hiểm trong đó, e là ngươi sẽ không chịu được…… hơn nữa lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng, ngươi có thực sự muốn thử không?" Lão giả sau khi nghe xong lời này cất tiếng cười to, sau đó nghiêm túc nói với Bạch Khởi.

"Bất luận thế nào ta cũng muốn thử, khổ đến đâu, mệt đến đâu ta cũng muốn thử." Bạch Khởi khẳng định.

"Ha ha, tốt, chỉ cần ngươi không sợ, ta cũng sẽ có cách đạt thành yêu cầu của ngươi, tiểu tử, lão phu tên là Bạch Ngọc Đường, luận theo vai vế cũng đáng để ngươi kêu một tiếng lão tổ tông, sau này nguơi sẽ tu hành theo ta, chỉ cần ngươi làm theo yêu cầu của ta, trong vòng hai năm đánh bại một tên đại đấu sư cũng không thành vấn đề." Bạch Ngọc Đường vuốt râu cười ha ha nói với Bạch Khởi trước mặt.

"Vậy….. xin lão tổ tông chỉ dạy, ta bây giờ nên làm gì?" Sớm đã biết đối phương là trưởng bối của Bạch gia, chỉ là không ngờ vai vế lại cao như vậy, chẳng trách đám người Bạch Vân Long cũng không dám nhúng tay vào chuyện của ông ấy, nhưng điều này càng kiên định thêm lòng tin của Bạch Khởi, chí ít hắn biết người trước mặt mình là một cao thủ, một cao thủ phi thường mà mình khó có thể đạt được, so với người cha riêng Bạch Kình Thiên của mình còn lợi hại hơn nhiều.

"Làm gì ư? Ồ….. Cái này cho ngươi, thứ này là một thứ tốt, gọi là trọng lực hoàn, di vật lưu lại của văn minh ma pháp thượng cổ, rất quý giá, mang theo nó có thể điều tiết trọng lực, hiện tại trọng lực gấp ba, bắt đầu từ hôm nay, bất luận là ngươi ăn cơm, đi ngủ hay cả đi vệ sinh đều cần phải mang theo cho ta, ngoài ra, mỗi ngày ngươi phải duy trì mười canh giờ trở lên để tu luyện đấu khí, thiếu một phút cũng không được……" Bạch Ngọc Đường lúc này lạnh mặt lại, dáng vẻ như một thầy giáo nghiêm khắc, đưa một vòng sắt đen như mực giao cho Bạch Khởi, để Bạch Khởi mang vào.

Vòng sắt này nặng khoảng một cân nhưng khi Bạch Khởi đeo nó lên, trong nháy mắt cảm thấy như mình đang chịu một áp lực mấy trăm cân, tựa hồ cả người mình bị đè nặng xuống, hơi thở bất giác cũng trở nên nặng nhọc.

"Ha ha….. thế nào, không dễ chịu phải không? Đây mới chỉ là bắt đầu, bây giờ chúng ta sẽ huấn luyện thực sự, đi thôi, lão phu cũng rất lâu rồi chưa ra ngoài hoạt động, cùng ta đi ra, bây giờ chạy một vòng cho nóng người là được rồi….." Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng nói, nói xong liền đi tới, khi ông ta từ bên Bạch Khởi đi ra, Bạch Khởi một chút cũng không phản ứng lại, chỉ là phát hiện sau một giây Bạch Ngọc Đường đã xuất hiện sau lưng mình.

Sững sờ, Bạch Khởi lập tức theo sát bước chân Bạch Ngọc Đường, bước nhanh cùng đi ra ngoài, nhưng bước đi khiến cho cơ thể và tinh thần Bạch Khởi đều cảm thấy uể oải, dù sao thứ nặng mấy trăm cân đặt lên người mình, cảm giác đó thật không dễ chịu.

"Tiểu tử chậm quá, lẽ nào ngươi không thể đi nhanh một chút hay sao? Sao lại ủy mị giống nữ nhân quá vậy? Lão phu không muốn một đệ tử như vậy." Bạch Khởi vừa bước được vài bước, phía trước đã truyền đến giọng nói ngạo mạn của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Khởi nghe xong lời này bắt đầu chạy chậm, đuổi theo Bạch Ngọc Đường, hai người một trước một sau chạy ra ngoài Liễu thành, nhưng Bạch Ngọc Đường vô cùng nhẹ nhàng, vừa đi vừa nghỉ, thoạt nhìn giống như không phải đang huấn luyện Bạch Khởi mà là đang ngắm cảnh, nhưng bên này Bạch Khởi đã mệt muốn chết, từng bước từng bước kiên trì không ngừng chạy, nếu không phải ý chí Bạch Khởi đủ kiên định, e là Bạch Khởi bây giờ đã ngã xuống đất rồi.

"Tiểu tử. . . . . . Vận chuyển đấu khí, vận chuyển dưới chân, như vậy có thể tăng lên tốc độ và sức lực của đôi bàn chân, thật không ngờ tiểu tử ngươi một tháng đã trở thành nhất tinh đấu giả, vốn tưởng ngươi thiên phú hơn người, sao ngay thứ nhỏ nhặt này cũng không thể? Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, lão phu lát nữa trở về còn có chuyện muốn dạy ngươi, nếu muộn, kẻ bỏ lỡ chính là ngươi." Bạch Ngọc Đường, ngồi trên tảng đá lớn trước mặt Bạch Khởi khoảng chừng trăm thước quay lại phía Bạch Khởi quát lớn.

Nghe xong lời này bạch Khởi trong lòng khẽ động, bắt đầu không ngừng vận chuyển đấu khí của mình, dưới sự vận chuyển này, Bạch Khởi lại cảm thấy dưới chân mình nhẹ đi rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn một chút, hiệu quả rất rõ ràng, điều này khiến Bạch Khởi vui mừng quá đỗi, bắt đầu liều mạng vận chuyển đấu khí, sau đó đi về phía trước, cuối cùng đã trải qua khoảng ba canh giờ, Bạch Khởi đã mệt muốn chết, chạy xong đoạn đường Bạch Ngọc Đường yêu cầu.

Khi Bạch Khởi theo chân Bạch Ngọc Đường đi vào Bạch Gia đại viện, sau khi Bạch Khởi bước vào giảng võ đường, không nói lời nào bèn nằm xuống hồ nước bên cạnh giảng võ đường bắt đầu uống nước, nói thật Bạch Khởi thực sự quá mệt rồi, vận động mạnh trong thời gian dài đã làm cho Bạch Khởi mất nước quá nhiều.

"Ực ực ~" Sau khi Bạch Khởi uống nước, Bạch Ngọc Đường cầm một tảng đá tròn đi ra, tảng đá không lớn lắm. cao khoảng một thước, xem ra ít nhất cũng mấy trăm cân, "Ầm" một tiếng Bạch Ngọc Đường đặt tảng đá đó trước mặt Bạch Khởi.

"Lão tổ tông, đây là. . . . . ." Bạch khởi có chút chần chừ nhìn Bạch Ngọc Đường không biết ông ta đang định làm gi.

"Điêu khắc, ngày hôm nay ta sẽ dạy ngươi điêu khắc, sau đó ban ngày ta sẽ sắp xếp huấn luyện ngươi, buổi tối ngươi dùng đấu khí tu luyện thay vì ngủ, và sau mối lần tu luyện kết thúc, ta sẽ dạy ngươi điêu khắc." Bạch Ngọc Đường lạnh giọng nói, không giống trước đây, hình tượng lão giả vẻ mặt ôn hoà mà Bạch Khởi nhìn thấy lúc này có vẻ rất nghiêm khắc.

"Điêu khắc? Nhưng cái ta muốn là nâng cao thực lực, người dạy ta điêu khắc có phải là……" Bạch khởi nghe xong lời này, ngạc nhiên hỏi, hiển nhiên trong lòng không tình nguyện với sắp xếp của Bạch Ngọc Đường, chỉ là không dám nói rõ mà thôi.

"Thế nào? Không đồng ý sao? Hừm, nông cạn, nếu điêu khắc thực sự vô dụng, ta lại khiến ngươi lãng phí thời gian ở đây sao? Nói cho ngươi biết, sở dĩ cho ngươi học điêu khắc chẳng qua chỉ là để rèn luyện trình độ nắm bắt sức mạnh và vận dụng sức mạnh của ngươi mà thôi, có lúc vận dụng sức mạnh cũng là một thực lực tiềm tàng, nếu giữa đấu kỹ của cao thủ đồng cấp đối quyết (chiến đấu), vận dụng sức mạnh chính là chìa khóa của quyết thắng." Bạch Ngọc Đường tức giận phùng râu trợn mắt nói.

"Vâng…. Ta biết rối, lão tổ tông." Bạch Khởi nghe xong lời này vui lòng phục tùng nói, cũng không từ chối nữa, cùng Bạch Ngọc Đường bắt đầu sự nghiệp điêu khắc của mình.

Đọc truyện chữ Full