Trong lúc Bạch Khởi nói, đầu và người của Tổng Đốc già như tách rời ra, máu tươi phun ra giống như suối phun màu máu tuyệt đẹp, rắc lên khắp mặt đất xung quanh, những người đứng bên cạnh hắn bị máu phun khắp người. Những Tổng Đốc khác thấy cảnh tượng này ai cũng ngây ra đó, không ai dám tin rằng mọi thứ trước mắt là thật, họ gần như chết đứng tại chỗ, nhất thời không biết nên nói gì.
- Bây giờ các vị còn ý tưởng gì khác không? Nếu ai không muốn hợp tác thì có thể đứng ra nói mà… Bạch Khởi ta không phải là kẻ không nói lí, cho các vị một cơ hội, ai không muốn nghe lệnh ta thì đứng ra đây.
Bạch Khởi ngồi đó, nheo mắt lại, nói với các Tổng Đốc trước mặt.
Tám vị Tổng Đốc ngơ ngác nhìn nhau, trong tình hình này thì ai dám đứng ra phí lời. Lúc này họ nghĩ việc nên làm nhất là ngậm chặt miệng lại, rồi tuân theo lời Bạch Khởi, nếu không… lão Tổng Đốc đang nằm bên cạnh đó máu tươi còn nóng hôi hổi là một ví dụ sống động nhất.
Lúc này vẻ mặt tươi cười của Bạch Khởi đối với họ còn khủng khiếp hơn cả vẻ mặt tàn nhẫn nhất của ác ma đến từ vực sâu, khiến linh hồn họ đều cảm thấy run rẩy trong lòng, sự run rẩy đó không thể tưởng tượng được… nó là sự khiếp sợ ở nơi sâu thẳm trong tâm linh.
- Thôi được, các vị đã không còn ý kiến gì thì ta cho các vị một canh giờ để viết thư báo cho thân tín của các vị để họ đầu hàng Đế Quốc, việc này Đế Quốc sẽ không truy cứu nữa, nếu không sẽ chết chắc. Tất nhiên, người chết trước chắc chắn là các vị, cho nên các vị phải viết nghiêm túc, sâu sắc một chút, cảm động một chút, hơn nữa nên viết cho thủ hạ trung thành với các vị nhất ấy, nếu không kết quả sẽ khó nói đấy.
Bạch Khởi lạnh lùng nói, nói rồi đứng dậy đi ra ngoài. Mấy chục người mang giấy bút nghiên mực đến cho các Tổng Đốc này để họ viết thư, những thứ này đã được chuẩn bị sẵn rồi.
Từ đầu đến cuối, những Tổng Đốc này chưa ai gọi thuộc hạ của mình, không phải họ sợ đến mức không còn phản ứng, cũng không phải họ không muốn gọi thuộc hạ của mình, mà là họ biết mình không thể, hơn nữa có gọi cũng chẳng có tác dụng gì. Bạch Khởi đã có thể đường hoàng đi đến đây, chứng tỏ một điều rằng nếu kết cục tốt thì hộ vệ của mình bị không chế, còn kết cục xấu thì e là mất mạng ngay tại trận. Suy cho cùng là đã gặp Sát Thần Bạch Khởi thì gọi quân chẳng phải phí công sao?!
- Đúng rồi. Tổng Đốc Du Lâm đâu nhỉ?
Đi ra đến cửa Bạch Khởi chợt nhớ ra vấn đề này, sắc mặt biến đổi, quay người lại hỏi mấy vị Tổng Đốc trước mặt.
- Việc này… bọn ta không biết, vừa này bọn ta đoán là trên đường gặp chuyện gì nên đến muộn, nhưng bây giờ xem ra có lẽ hắn tìm ra đầu mối gì đó nên mới không đến…
Một vị Tổng Đốc khép nép giải thích dưới ánh mắt sắc lạnh của Bạch Khởi. Tất nhiên lúc hắn nói có biểu lộ chút không phục Tổng Đốc Du Lâm, vốn thường ngầm rủa gã này nham hiểm, bỉ ổi nên trong tình huống này không chút do dự bán đứng Tổng Đốc Du Lâm.
- Hả? Lẽ nào Tổng Đốc Du Lâm không biết đạo lí môi hở răng lạnh sao? Nếu không có các vị thì hắn làm sao khống chế được đám quân đó? Lẽ nào hắn không hiểu đạo lí này? Đúng là một tên ngốc…
Bạch Khởi mỉm cười, nói đưa đẩy, kết luận lại đã xếp Tổng Đốc Du Lâm vào hàng "ngốc".
- Việc này… không phải vậy, tuy một trăm hai mươi vạn binh mã này do mười một tỉnh bọn ta chung tay huấn luyện, nhưng không tập trung với nhau, đội nào nghe hiệu lệnh của Tổng Đốc đội đó. Có điều trước đây bọn ta có quy định, để đề phòng bất trắc, khi xuất binh phải chọn ra một Thống Soái toàn quyền thống lĩnh binh mã, còn trước đó, nếu xảy ra việc gì, quân đội phải nghe lời Tổng Đốc còn sống. Bây giờ bọn ta bị bắt hết, Tổng Đốc Phong Lâm thì chết rồi, theo quy định, Tổng Đốc Du Lâm có thể nắm quyền điều khiển tất cả binh mã…
Một vị Tổng Đốc lo lắng nhìn Bạch Khởi nói.
- Cái gì! Chết tiệt! Sao ngươi không nói sớm!
Sắc mặt Bạch Khởi biến đổi hẳn, nổi giận đùng đùng, suýt tí nữa không kìm chế được nhảy lên cho tên đáng chết này một cái bạt tay cho hắn chết luôn, chuyện quan trọng thế này mà đến giờ mới nói, gần làm Bạch Khởi tức đến ói máu.
- Chiến Thiên! Truyền lệnh của ta… phong tỏa toàn thành, cho Quân đoàn 14 canh phòng nghiêm ngặt, lục soát toàn thành tìm Tổng Đốc Du Lâm!
Bạch Khởi giận dữ hét lên, nét mặt u ám tái đi như một con sư tử nổi giận, nhìn về đám Tổng Đốc đó, âm thanh dường như rít qua kẽ răng:
- Cho ta biết, binh mã của các ngươi ở đâu? Các ngươi còn việc gì chưa nói cho ta nữa, tốt nhất nói rõ luôn với ta, nếu không, ta cho các ngươi ra trò!
- Việc này… Thực sự không còn, binh mã của bọn ta ở trong núi Phong Lâm thuộc tỉnh Phong Lâm, ngoài ra chẳng có gì đáng giấu diếm cả…
Mấy vị Tổng Đốc vội vàng đồng thanh nói, xem ra bọn họ thực sự sợ chết. Dù sao thì trên thế giới này, người dũng cảm thực sự chẳng có ý nghĩa gì, kẻ không sợ chết vô cùng ít, kẻ trung thành đến chết cũng không thay lòng đổi dạ như Tổng Đốc Phong Lâm đối với Thái Tử cũng không nhiều…
- Thật hả? Thôi được, các ngươi tốt nhất là cầu nguyện cho ta tìm được Tổng Đốc Phong Lâm…
Bạch Khởi vẫn bực tức nói, nói rồi quay người bỏ đi, để lại đám Tổng Đốc đang run sợ ở đó.
Quay về đến phòng, việc đầu tiên Bạch Khởi là tìm ra tài sản Tổng Đốc Phong Lâm tích lũy mấy năm nay, và đổi hết cả vàng bạc châu báu người khác tặng cho hắn dọc đường thành kim tệ, vừa tròn hai trăm vạn kim tệ, thực ra là chưa đủ hai trăm vạn, nhưng Cửu U giữ thể diện cho hắn nên làm tròn số. Bạch Khởi đổi toàn bộ hai trăm vạn kim tệ đó thành điểm giao dịch.
Đương nhiên có lẽ có người sẽ nói, làm Tổng Đốc của một tỉnh, đặc biệt lại là Tổng Đốc của tỉnh Phong Lâm tiền nhiều nhất trong các tỉnh dân giàu ở phía Nam, sao mà chỉ có tí tiền thế?! Việc này phải nói rõ hơn một chút, thực ra Tổng Đốc Phong Lâm có rất nhiều tiền, các Tổng Đốc phía Nam cũng đều giàu nứt đố đổ vách, nhưng họ phải bỏ ra để nuôi đội quân bí mật một trăm hai mươi vạn quân đó. Số tiền tiêu tốn mỗi ngày là một con số kinh người, họ có nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ tiêu. Vì vậy tài sản của Tổng Đốc Phong Lâm không nhiều, chỉ có khoảng tám mươi vạn kim tệ. Trên đường Bạch Khởi đi thu được khoảng một trăm hai mươi vạn kim tệ quà biếu, phần lớn quà là tiền mặt, tuy cũng có châu báu quý hiếm và đồ cổ nhưng không nhiều lắm. Người của Đại Lục Thiên Ân rất giống người của xã hội hiện đại, thứ thích nhất vẫn là tiền, tiền thực dụng hơn đồ cổ và châu báu nhiều, nên tặng quà nghiễm nhiên thích tặng tiền.
Hai trăm vạn kim tệ đổi được hai trăm vạn điểm giao dịch, Bạch Khởi đổi số điểm giao dịch này để tăng sức mạnh của hắn lên. Phải biết rằng Cửu Tinh Đấu Vương muốn thăng cấp lên Nhất Tinh Đấu Hoàng ít nhất cần một trăm vạn điểm giao dịch, còn lên Nhị Tinh Đấu Hoàng cần một trăm mười vạn điểm giao dịch. Hiện tại Bạch Khởi có khoảng mười vạn kim tệ tài sản cá nhân, ngoài ra có hai trăm vạn điểm giao dịch mới đổi, tổng cộng vừa tròn hai trăm mười vạn, đổi được trình độ Nhị Tinh Đấu Hoàng.
Sở dĩ Bạch Khởi nôn nóng trao đổi như thế là vì hắn nghĩ sớm muộn hắn cũng dùng đến, sức mạnh có càng sớm càng tốt. Bạch Khởi còn muốn đổi một số chiêu thức uy lực mạnh hoặc khả năng đặc biệt nào đó… nhưng túi tiền hiện tại quá eo hẹp, không thể đổi được, nếu có thể thì chẳng phải bảo, hắn đổi từ lâu rồi.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Bạch Khởi ngồi ở đại sảnh đợi thủ hạ về báo tin tức của Tổng Đốc Du Lâm. Gã này giảo quyệt thật, không cẩn thận một chút đã để hắn lọt lưới rồi. Bạch Khởi tuyệt đối không thể tha cho hắn, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn mất…
Có điều đợi mấy tiếng đồng hồ vẫn không có tin tức gì, trời tối sầm lại rồi vẫn không hề có một tia tin tức. Bạch Khởi hơi nóng ruột. Nếu Tổng Đốc Du Lâm chạy thoát, nếu hắn quay lại quân doanh, khống chế quân đội, cầm binh làm phản thì rắc rối to. Bạch Khởi rất sốt ruột nhưng chẳng có cách nào khác… chỉ có thể ngồi đó chờ đợi… Kì thực Bạch Khởi không biết hiện tại Tổng Đốc Du Lâm đã ra khỏi thành từ lâu rồi.
Lúc sáng, sau khi chứng kiến tình hình các Tổng Đốc đó vào, sau đó những hộ vệ và phu xe của họ dừng lại ở cổng bị quân của Bạch Khởi khống chế, mưu sĩ của Tổng Đốc Du Lâm đã vội vã báo cho Tổng Đốc Du Lâm, họ và mấy chục người hoảng hốt ra khỏi thành luôn và không trở lại, chạy thẳng về quân doanh ở núi Phong Lâm.
Tổng Đốc Du Lâm không phải là tên ngốc, tình hình hiện tại ai cũng biết rõ, đã không có nơi an toàn nào khác, quay trở lại tỉnh Du Lâm chính là tự tìm đường chết. Vì thế Tổng Đốc Du Lâm chạy thẳng đến quân doanh, có sáu Quân đoàn một trăm hai mươi vạn quân bảo vệ, hắn vững như núi Thái Sơn, tiến có thể tấn công Giang Nam Đạo, mũi nhọn hướng thẳng Phong Lâm Thành, rút có thể đàm phán với Đế Quốc, đảm bảo hắn không chết. Vinh hoa phú quý không dám nghĩ đến, song ít nhất có thể bình an và đủ giàu để sống hết đời. Cho nên hắn chạy thẳng đến quân doanh.
Nhưng tất cả những việc này Bạch Khởi không mảy may hay biết.
- Chết tiệt… Cửu U, nói cho ta biết, Tổng Đốc Phong Lâm đang ở đâu?
Không kiên nhẫn được nữa, Bạch Khởi mở miệng hỏi Cửu U. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không đời nào hỏi Cửu U. Hắn hiểu rõ Cửu U – con quỷ hút máu hàng thật giá bèo, luôn thừa nước đục thả câu này, hắn muốn hỏi thông tin của Tổng Đốc Phong Lâm – nhân vật quan trọng này thì nó sẽ đưa giá kịch điểm, ngoài ra đòi một số điểm giao dịch cực kỳ kinh khủng. Vì thế Bạch Khởi thà tốn chút sức lực cũng không muốn hỏi Cửu U.
Nhưng đáng tiếc là bây giờ dường như không đợi nổi nữa rồi, Bạch Khởi đành phải hỏi, đồng thời trong lòng hắn đã quyết định, nếu Cửu U không quá đáng quá thì sẽ đồng ý lấy tin tức Tổng Đốc Phong Lâm từ nó.
- Cái này à… Ừm… Nếu ngươi hỏi ta từ buổi sáng, nói thật là, không có năm mươi vạn điểm giao dịch thì ngươi đừng hòng… Song bây giờ đàn anh ta nói miễn phí cho ngươi biết, người ngươi muốn tìm đã rời khỏi tỉnh Phong Lâm đến núi Phong Lâm, bây giờ đã đến quân doanh núi Phong Lâm rồi…
Cửu U chậm rãi nói. Cái giọng điệu an nhàn tự tại đó khiến đỉnh đầu Bạch Khởi muốn bốc lửa.
- Cái gì! Đồ khốn nhà ngươi, sao ngươi không nói sớm?!
Bạch Khởi điên tiết, chửi đổng. Nếu Cửu U xuất hiện trước mặt Bạch Khởi lúc này thì có thể khẳng định rằng chắc chắn Bạch Khởi sẽ không ngập ngừng xông lên cho Cửu U một trận đòn tơi tả. Tên Cửu U này quả thật làm người ta tức thật.
- Cái này à… ta việc gì phải nói sớm? Việc gì đến ta chứ? Tại ngươi không hỏi ta thôi. Biết rõ là chỉ cần hỏi ta, chắc chắn là ta biết, nhưng ngươi không hỏi, không phải là tiếc tí điểm giao dịch đó sao? Kì thực lúc sáng ngươi muốn hỏi ta thì tám mươi vạn điểm giao dịch là ta có thể nói cho ngươi, ha ha… Song bây giờ xong rồi, người đã chạy thoát, e là không có trên mấy trăm nghìn vạn thì ngươi không bù lại nổi tổn thất của ngươi.
Cửu U cười trên nỗi đau khổ của người khác khiến Bạch Khởi không còn biết nói gì nữa.
Đối với Cửu U, Bạch Khởi chẳng biết làm thế nào, tuy trong lòng căm giận nhưng không làm gì được nó, chỉ đành bó tay chịu đựng, cơn tức cuồn cuộn, muốn đi ra ngoài, không thèm để ý tới Cửu U nữa, dẫn theo người ngựa đi đuổi bắt Tổng Đốc Du Lâm.
Đúng lúc này Độc Cô Chiến Thiên từ ngoài vội vã đi tới, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi mặt đầy giận dữ, chào theo nghi thức quân đội rồi cung kính nói:
- Đại nhân… Theo tin tức chúng tôi vừa nhận được, Tổng Đốc Du Lâm thực sự đã có đến Phong Lâm Thành, và rời đi lúc trưa, theo tin của vệ quân thì có lẽ hắn đi về phương Bắc, vị trí núi Phong Lâm.
- Ta biết rồi. Chiến Thiên, đi lấy thư của mấy Tổng Đốc đó rồi điều động năm trăm kỵ binh theo ta đuổi bắt Tổng Đốc Phong Lâm. Còn ngươi… cùng với Lưu Lão ở lại Phong Lâm Thành canh chừng đám Tổng Đốc đó cho ta, ngoài ra tạm thời giúp ta trông coi Phong Lâm Thành.
Bạch Khởi lạnh lùng nói. Vừa nãy hắn bị Cửu U chọc tức không nhẹ, rất muốn giết người, nên hắn muốn đích thân đi.
Hơn nữa… theo Cửu U nói thì e là Tổng Đốc Du Lâm đã đến được quân doanh bí mật ở núi Phong Lâm, bây giờ đang tập hợp binh mã rồi. Nếu để người khác đi hoàn toàn không ổn, nếu để Lưu Dịch Tư đi, muốn giết Tổng Đốc Du Lâm có lẽ không thành vấn đề, vấn đề là cứ coi như giết được Tổng Đốc Du Lâm nhưng khó mà khống chế nổi đám binh mã đó. Việc này hắn phải đích thân đi mới ổn, dù sao thì hắn cũng là Nguyên Soái của Đế Quốc, Nhất Đẳng Thế Tập Hầu Tước, Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ, còn có thư của các Tổng Đốc nữa. Nếu hắn giải quyết Tổng Đốc Du Lâm thì muốn khống chế quân đội chắc không khó. Nếu đổi thành người khác, e rằng đều không ổn, không những không thể ổn định quân đội, trái lại còn có thể gây hỗn loạn ảnh hưởng khắp khu vực phía Nam.
- Việc này, đại nhân… ngài không cần đích thân đi đâu, để tôi đi là được rồi. Nếu ngài không yên tâm thì để Lưu Lão đi cùng tôi, hai chúng tôi dẫn người đi chắc chắn không xảy ra sơ suất gì, cho dù Tổng Đốc Du Lâm đã vào sâu trong quân doanh, chúng tôi cũng có thể giết hắn. Ngài đừng nên đi thì tốt hơn, ngài thân thể ngàn vàng sao thể mạo hiểm được?
Lời lẽ của Độc Cô Chiến Thiên bây giờ nhiều hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa cũng trở nên rất biết ăn nói, tuy vẻ mặt vẫn cứ lạnh băng nhưng chí ít cũng không còn trầm tĩnh ít nói như trước. Độc Cô Chiến Thiên hiện tại bất luận ở trước mặt người khác thế nào, nhưng chí ít trước mặt Bạch Khởi không còn là một người trầm tĩnh ít nói nữa.
Lúc này nghe Bạch Khởi nói muốn đích thân mạo hiểm truy bắt một tên Tổng Đốc Du Lâm mắt muỗi, hắn tự nhiên không thể đồng ý, vì thế lên tiếng can ngăn.
Đáng tiếc là Bạch Khởi đã quyết định rồi, sẽ không thể nghe lời khuyên can của Độc Cô Chiến Thiên, nghe xong hắn chỉ lắc đầu rồi điềm tĩnh nói:
- Không được, việc này chỉ có thể mình ta đi, những người khác đi không có tác dụng gì. Ta biết ngươi và Lưu Lão có thể giết Tổng Đốc Du Lâm, nhưng các ngươi có thể khống chế quân đội không? Các ngươi có thể khống chế một trăm hai mươi vạn quân không? Các ngươi không làm được, nên việc này chỉ có ta đi mới được…
- Việc này… nhưng mà…
Tuy Độc Cô Chiến Thiên biết Bạch Khởi nói có lý nhưng hắn không kìm được phải phản bác lại gì đó, không phải là phản bác lý luận của Bạch Khởi, cũng không phải là phản bác yêu cầu của Bạch Khởi, vì hắn biết Bạch Khởi nói đều là sự thật, hắn chỉ muốn nói hắn muốn đi cùng Bạch Khởi.
Nhưng Bạch Khởi không để cho hắn cơ hội nói, xua tay ngăn lại:
- Được rồi, ngươi không cần phải nói nữa, ta đem theo năm trăm thân binh là đủ rồi. Lần này một mình ta hành động, nhưng ngươi yên tâm, ta đã lại đột phá rồi, đường đường một Nhị Tinh Đấu Hoàng, muốn đối phó một tên Tổng Đốc Du Lâm mắt muỗi không thành vấn đề phải không? Giả sử ta không giết được hắn… nhưng với trình độ của ta, muốn chạy thoát, chắc không ai ngăn được ta nhỉ?
- Cái gì! Ngài lại đột phá rồi? Nhị Tinh Đấu Hoàng!
Độc Cô Chiến Thiên nghe xong những lời này thì ngây người thực sự, vì lời nói của Bạch Khởi khiến người ta kinh hồn hơn trước đây. Ngay cả Độc Cô Chiến Thiên theo Bạch Khởi nhiều năm cũng trợn tròn mặt, tuy hắn đã quen với tốc độ tu luyện hơn cả thiên tài của Bạch Khởi, quen với sự đột phá ngoài dự liệu của Bạch Khởi, nhưng từ cấp Đấu Vương lên Đấu Hoàng là một quan ải. Rất nhiều người lên đến bậc cao nhất của cấp Đấu Vương mà không biết bao nhiêu năm cũng không thể đột phá, rất nhiều người vì tiến quân Đấu Hoàng trải qua muôn vàn gian khó thách thức với tính mạng, còn Bạch Khởi thì sao? Chỉ trong vòng mấy tháng, không thấy hắn tu luyện gì, thậm chí không có cả cuộc chiến sinh tử, thế mà trong mấy tháng hắn đã đột phá. Còn nhớ mấy tháng trước hắn mới đột phá vào cấp Cửu Tinh Đấu Vương, giờ đây đã lại đột phá, đột phá lên trình độ Nhị Tinh Đấu Hoàng… trình độ này tuyệt đối vượt qua bất cứ thiên tài nào trong lịch sử, dù là người đã từng được tôn vinh là mạnh nhất Đại Lục, vượt qua cả Bất Diệt Đại Đế tồn tại như thần thánh Lý Khiếu Thiên…
- Cái này là tự nhiên thôi. Lẽ nào ngươi còn có gì nghi ngờ sao?
Bạch Khởi mỉm cười, như để chứng minh, thân người lập tức phát ra quầng đấu khí màu tím nhạt, quầng đấu khí này tuy còn yếu ớt nhưng đấu khí tím kèm theo khí lạnh cóng, nhìn cái là biết ngay đó là dấu hiệu của Đấu Hoàng, hơn nữa còn là một Băng Đấu Hoàng trình độ cao siêu…