DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửu U Long Giới
Chương 272: Liệt Hoả Phần Thiên (Thượng)

Về phần Bạch Khởi, hắn cũng bắt đầu sắp xếp một số việc. Điều động toàn bộ quân đội tại phương Bắc của Đế Quốc, năm ngày sau đã tập hợp toàn bộ ở xung quanh Gia Lam Thành, đồng thời tạo thành một vòng phòng ngự lấy Gia Lam Thành làm trung tâm. Hầu hết tất cả binh sĩ đều vào trong thành, còn lại khoảng hai trăm vạn quân bên ngoài lo việc xây dựng công sự. Toàn bộ chiến trường phương Bắc rộng lớn nhường lại cho Sơn Bản Long Nhất và Thiên Long, để chúng có thể tiến công thần tốc. Trong khi toàn bộ nhân mã của Bạch Khởi rút về một chỗ.

Hành động quân sự lớn như vậy, những tướng lĩnh của Sơn Bản Long Nhất và Thiên Long tất nhiên không thể nào không phát hiện. Sau khi quân đội của Bạch Khởi rút khỏi, bọn chúng lập tức chọn phương án tấn công. Khi phát hiện ra quân đội của Bạch Khởi tụ họp ở gần Gia Lam Thành thì lại chuyển sang phương án vây hãm thành. Liên quân của hai phe sau hai ngày đã bao vây chặt Gia Lam Thành, đến một khe cũng không lọt.

- Ha ha ha, Đỗ Mục Nguyên Soái à, người ta vẫn nói Bạch Khởi là danh tướng của Bất Diệt Hoàng Triều, có biệt danh Sát Thần, thế mà quân đội của hắn toàn một lũ rùa rụt cổ. Tất cả đều rút vào trong Gia Lam Thành. Chẳng lẽ hắn định dựa vào đó để chống lại ta sao? Cái tên Bạch Khởi đó ta đã từng điều tra về hắn. Hắn trước kia dùng binh còn có thể coi là được. Không hiểu lần này sao lại làm ra chuyện như vậy. Lẽ nào hắn không biết đó là điều tối kỵ của Binh gia sao? Tất cả binh mã của hắn đều co cụm lại một chỗ. Không cần đến chúng ta ra tay, chỉ cần ngồi một chỗ vây chúng lại cũng đủ để bọn chúng chết đói rồi… Thật không hiểu nổi hắn nghĩ gì nữa… Nhưng không cần biết thế nào. Lần này hắn không bại không được rồi.

Trên một đài quan sát cao trong doanh trại ở phía xa ngoài Gia Lam Thành, một viên tướng vóc người thấp bé, tóc đen, mặc áo giáp cũng màu đen lạnh lùng nói. Hắn nheo mắt nhìn tòa Gia Lam Thành nguy nga phía xa. Điều làm mọi người chú ý đến hắn nhất là bộ ria mép trên môi không hợp với phong cách của Đại Lục, trông vô cùng kệch cỡm.

- Chuyện không dễ như vậy đâu. Bạch Khởi không phải là kẻ dễ đối phó như vậy. Lần này có chuyện như vậy là do Bạch Khởi không có ở Gia Lam Thành. Theo tin tức tình báo mới nhất thì Bạch Khởi có chuyện gì đó đã sớm rời khỏi thành vài tháng trước rồi. Nếu không chúng ta muốn đối phó hắn không phải chuyện dễ.

Người được gọi là Đỗ Mục Nguyên Soái là một vị tướng già với mái tóc hoa râm. Lúc này Đỗ Mục Nguyên Soái liếc nhìn Sơn Bản Long Nhất trước mặt rồi lạnh lùng nói.

Không biết tại sao mà Đỗ Mục Nguyên Soái lại nhìn tên tướng của Gia Lam Sơn Bản Long Nhất bằng ánh mắt đầy căm ghét như vậy. Ông thân là tướng lĩnh bậc nhất của Thiên Long, nhìn cái tên Sơn Bản Long Nhất trước mặt, lại nhớ đến hắn đã từng giết chết bao nhiêu quân sĩ Thiên Long, lại còn cản trở bước tiến của Đế Quốc này, ông không tránh được thái độ như vậy.

Dĩ nhiên sự thật có phải như vậy không, Đỗ Mục Nguyên Soái cũng không dám khẳng định. Nhưng có một điểm chắc chắn đó là thủ hạ của ông chẳng có một ai ưa gì cái tên tiểu tử kia cả. Nếu không phải hắn vẫn còn hữu dụng với Thiên Long, hơn nữa còn lý do khiến Thiên Long không thể không hợp tác với hắn thì không đời nào ông chịu liên minh với một kẻ như vậy. Nhưng Đỗ Mục vẫn luôn có cảm giác không yên, giống như cảm giác đang sống chung với sói, không biết lúc nào nó sẽ cắn trộm sau lưng mình.

Sơn Bản Long Nhất nghe xong trong ánh mặt hiện lên vẻ bất mãn. Nhưng sau đó vẫn nói với vẻ cung kính:

- À… Đúng là ta sai rồi. Xin Nguyên Soái đừng để ý. Ta chỉ là do quá vui mừng thôi. Nhưng xin Nguyên Soái an tâm. Bạch Khởi không có ở đây chẳng phải càng tốt sao? Cho dù hắn có ở đây, với quân lực của chúng ta, còn cả ta và Nguyên Soái phối hợp chỉ huy, tuyệt đối có thể giết chết hắn. Nguyên Soái cứ an tâm..

Vừa nói Sơn Bản Long Nhất vừa cúi thấp người hơn, tỏ ra muôn phần cung kính. Có điều theo Đỗ Mục Nguyên Soái thấy, tuy có vẻ rất cung kính nhưng trong lòng cái tên tiểu tử này đang nghĩ gì chỉ có quỷ thần mới biết được. Nếu như Đỗ Mục biết rằng lúc này ánh mắt của Sơn Bản Long Nhất giống như một con sói độc thì không hiểu ông sẽ có biểu hiện gì.

- Sơn Bản Nguyên Soái khách khí rồi. Không biết lần này ngài cho rằng chúng ta nên đối phó với Bạch Khởi thế nào?

Lời nói giả tình giả nghĩa như thế này không chỉ mình Sơn Bản Long Nhất, Đỗ Mục Nguyên Soái cũng có thể nói ra được. Có thể ngồi lên vị trí Nguyên Soái này, không những có tài cầm quân, mà cách đối nhân xử thế cũng không phải tầm thường. Nếu không làm sao Đỗ Mục có thể đứng đầu trong Thập Đại Nguyên Soái mạnh nhất của Thiên Long. Đúng là khiến người ta phải nể phục.

Mặc dù lời nói có phần khách khí, có vẻ như đang tâng bốc Sơn Bản Long Nhất nhưng thật ra chỉ có Đỗ Mục Nguyên Soái mới hiểu rõ, lòng dạ Sơn Bản Long Nhất hiểm độc thế nào ông rõ như lòng bàn tay. Một kẻ bán nước cầu vinh cho dù giỏi cầm quân đến đâu cũng không đáng được ông coi trọng. Những kẻ ăn ở hai lòng như thế, đối với ông quả thực là kẻ vô liêm sỉ.

- Ha ha… Điều này Nguyên Soái có thể yên tâm. Ta sớm đã có phương án rồi. Lần này binh mã của Bạch Khởi tập trung lại một chỗ, chúng ta có thể bao vây chúng không cần tấn công cũng đủ để tiêu diệt chúng rồi. Thật không ngờ thuộc hạ của hắn lại nghĩ ra được kế sách này. Hừ hừ… thật là ngu xuẩn. Chỉ cần chúng ta bao vây chúng vài tháng, cũng có thể làm chúng chết đói, chết khát. Đúng là một đám ngu si. Ha ha ha. Bạch Khởi mà biết chúng nghĩ ra cách này không tức chết mới lạ. Ha ha ha…

Sơn Bản Long Nhất mặt đầy ngạo nghễ nói.

- Như vậy à, nhưng thời gian những vài tháng, ta e là đêm dài lắm mộng. Ngươi cũng biết nếu Bạch Khởi một khi quay về sẽ rất khó đối phó. Hơn nữa sau lưng hắn vẫn còn có sự ủng hộ của Bất Diệt Hoàng Triều. Bất Diệt Hoàng Triều có đến vài trăm vạn binh mã. Một khi bọn chúng Bắc tiến, chúng ta trước sau đều có địch, chẳng phải vô cùng nguy hiểm sao?

Đỗ Mục Nguyên Soái có phần không tán thành kế hoạch này. Vấn đề là sau lưng Bạch Khởi vẫn còn có tấm chắn là Bất Diệt Hoàng Triều. Quân đội của Bất Diệt Hoàng Triều vô cùng lớn mạnh. Nếu như tấn công Thiên Long, tiền hô hậu ứng. Như vậy sẽ vô cùng bất lợi cho Thiên Long.

- Nếu đã như vậy, thì chúng ta tấn công thành. Với binh lực của ta, tuyệt đối có thể tấn công Gia Lam Thành từ bốn phía, đánh cho đối phương không còn manh giáp. Chúng ta đang chiếm ưu thế tuyệt đối. Việc này Nguyên Soái có thể yên tâm. Với sức mạnh của liên quân chúng ta, không đến một ngày đã có thể công phá thành. Người của Bạch Khởi bây giờ chẳng khác gì cá nằm trên thớt, không thể có khả năng chạy thoát đươc. Nguyên Soái thấy sao?

Sơn Bản Long Nhất nghe xong lập tức nheo mắt nói. Lúc này hắn đã nắm chắc phần thắng nên mới nói hùng hồn như vậy.

Đương nhiên nếu có cách khác, hắn cũng sẽ không lựa chọn phương án này. Công phá sẽ tổn thất rất lớn. Hơn nữa liên quân vốn không mấy đồng lòng. Một khi một bên tổn thất quá nhiều nhân mã, rất có thể sẽ gây náo loạn. Điều này không phải là điều Sơn Bản Long Nhất mong muốn. Phải nói rằng hai bên liên minh lại được để cùng đối phó Bạch Khởi, hoàn toàn là do Sơn Bản Long Nhất đã đồng ý rất nhiều điều kiện với Thiên Long. Nếu muốn Thiên Long giúp đỡ mình tấn công Bạch Khởi, thậm chí nuốt gọn cả Bất Diệt Hoàng Triều, sau khi việc thành công, tất cả phương Bắc sẽ thuộc về Thiên Long. Còn phương Nam toàn bộ sẽ thuộc về Sơn Bản Long Nhất, lấy Gia Lam làm biên giới. Thiên Long cũng đã đồng ý với điều kiện này. Nhưng trước đó phải đáp ứng điều kiện là tổn thất của Thiên Long không được quá lớn. Sơn Bản Long Nhất đã đồng ý ngay, bởi sợ rằng bọn họ sẽ không tin mình.

Tất nhiên quân đội của mình cũng không thể tổn thất quá lớn, nếu không sẽ rất khó bảo đảm rằng Thiên Long sẽ không nhân cơ hội này nuốt gọn phần của mình. Điều này rất khó dám chắc. Nếu không cần thiết Sơn Bản Long Nhất cũng không hy vọng phải công phá thành.

Con người Sơn Bản Long Nhất ra sao người khác có thể không biết. Nhưng bản thân hắn thì vô cùng rõ. Cả đời hắn vốn chỉ là một Kỹ thuật viên Điện tử người Nhật, thật ra thứ gì cũng không biết, chỉ là có xem qua một số truyện dã sử Trung Quốc như Tam Quốc Diễn Nghĩa, qua đó biết một chút về Binh pháp, chiếm được vị thế là một danh tướng của Gia Lam. Thật tình hắn chẳng hiểu biết gì. Đối mặt với trận công phá thành quy mô lớn thế này hắn thật sự cũng không nghĩ ra cách gì khác.

Cũng chính vì nghĩ không ra kế khá nên Sơn Bản Long Nhất chần chừ một lát rồi nói ra ý định tấn công thành. Tuy đây không phải là một cách hay nhưng ngoài cách chỉ vây thành mà không tiến, hắn cũng chẳng nghĩ ra cách nào khác. Cho dù phải tổn thất về người nhưng cũng chẳng thể làm khác được. Còn về việc tổn thất về quân số, Sơn Bản Long Nhất cho rằng chỉ cần chú ý điều phối tốt thì không có vấn đề gì lớn.

Tuy Đỗ Mục Nguyên Soái không mấy tán thành cách của Sơn Bản Long Nhất nhưng ông cũng biết tình hình hiện nay cũng chẳng còn phương án nào khác. Cũng may ở phương Bắc bây giờ Bạch Khởi cũng không còn binh lực nào khác. Tất cả binh mã đều tập hợp trong Gia Lam Thành. Chiến tuyến phương Bắc đã bỏ trống, cũng không sợ Bạch Khởi giở trò gì. Đối phó với một kẻ như cá nằm trên thớt cho dù có tổn thất chút binh mã cũng không phải vấn đề gì lớn. Chỉ cần tiêu diệt được Bạch Khởi, chiếm Gia Lam Thành đã là thắng lợi lớn nhất rồi. Cả Gia Lam này rồi sẽ nằm trong tay Thiên Long. Đỗ Mục chần chừ một lát rồi trầm giọng nói:

- Theo ý của Bệ hạ, hai bên chúng ta nên hợp tác chặt chẽ. Vậy thì phía Đông Nam giao cho các hạ, hai hướng Tây Bắc để quân đội của ta phụ trách..

- Được… Đã như vậy thì chuyện này cứ quyết thế đi.

Sơn Bản Long Nhất nghe xong sững người một lát rồi gật đầu nói. Có điều trong lòng hắn thật sự đang chửi thầm Đỗ Mục. Phía Tây của Gia Lam Thành là một con sông lớn. Nơi đó vốn không có cách nào thông qua được. Tuy rằng quân lực không nhiều nhưng cũng không thể có bất cứ hành động công thành gì. Nói trắng ra, quân đội Thiên Long chỉ phải công phá tường thành phía Bắc mà thôi. Còn mình thì phải lo tiến công cả hai mặt Đông Nam. Rõ ràng là đang làm khó Sơn Bản Long Nhất. Đến lúc giao chiến, rõ ràng binh mã của Sơn Bản Long Nhất sẽ bị hao tổn nhiều hơn. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Ai bảo việc liên minh với Thiên Long là do hắn đề xuất. Huống hồ trong tam vạc đỉnh của phương Bắc, thế lực của hắn là yếu thế nhất. Sơn Bản Long Nhất chỉ nắm được hai mươi mấy Hành tỉnh, còn Đỗ Mục có Đế Quốc Thiên Long ủng hộ, Bạch Khởi thì có Bất Diệt Hoàng Triều. Hắn chỉ có thể chịu thiệt thòi mà không còn cách nào khác.

Nhưng dù sao Sơn Bản Long Nhất vẫn là kẻ vô cùng mưu mẹo. Tuy không thể tránh khỏi tổn thất lớn khi tấn công thành. Có điều một khi tổn thất quá lớn, hắn sẽ chuồn khỏi.

Binh sĩ trong quân đội bắt đầu tập hợp. Quân đội của Đỗ Mục và Sơn Bản triển khai công thành vào sáng sớm ngày thứ hai. Ba mặt tiến công, núi đồi xung quanh đều có binh lính. Liên quân không ngừng tấn công. Có điều việc công thành của chúng chẳng có chút kết quả nào. Tường thành Gia Lam cao vô cùng, lại rất chắc chắn, lại có vô số quân phòng vệ. Lúc bọn Sơn Bản Long Nhất bao vây thành, Bạch Khởi đã mệnh lệnh toàn bộ quân đội vào thành. Đến nay trong Gia Lam Thành đã chật kín binh sĩ. Trong thành vô cùng uy nghiêm, cả Gia Lam Thành chỗ nào cũng có binh lính cùa Bạch Khởi, kể cả trên tường thành.

Từng nhóm quân lính xếp hàng chỉnh tề. Bọn chúng từ xa bước đến chân thành. Đón tiếp chúng là những trận mưa tên dày đặc, hàng vạn mũi tên chi chit như đàn châu chấu xà xuống. Trong nháy mắt đã kết liễu không biết bao nhiêu kẻ địch. Lúc này có gần tám mươi vạn cung thủ đứng trên thành.

Thế nhưng việc này cũng không làm giảm tốc độ tiến quân của liên quân. Những toán quân phía sau bỏ lại những đồng đội ngã xuống tiếp tục tiến công. Sau khi tổn thất hơn vạn người, cuối cùng liên quân đã tới được cổng thành, bắt đầu triển khai công phá thành. Vài chục phút sau bắt đầu đánh giáp lá cà, hai bên quyết một trận sinh tử.

Mặc dù thương vong vô số nhưng liên quân vẫn chưa thể công phá thành. Ai cũng biết cố đô ngàn năm với sáu trăm vạn quân đội đóng trong thành tuyệt đối không phải một sớm một chiều có thể công phá được. Kể cả kẻ ngông cuồng như Sơn Bản Long Nhất cũng không cho rằng mình có thể hạ Gia Lam Thành trong thời gian ngắn. Bước đầu chỉ là giết được càng nhiều quân địch càng tốt, mục đích là làm hao tổn binh lực đối phương,.

Trên tường thành rộng chừng hai mươi thước này, ở hàng cuối cùng tất cả đều có các Ma Pháp Sư ẩn trong hắc bào mai phục sẵn. Sự xuất hiện của các Ma Pháp Sư này làm các binh sĩ thấy hiếu kỳ. Nhưng chỉ lát sau họ lại chuyển toàn bộ sự chú ý vào cuộc chiến ác liệt. Còn những binh sĩ tay cầm lá chắn, tay cầm đao đứng ở hai hàng sau cùng thì không có động tĩnh gì. Bởi trước đó họ đã nhận được lệnh phải bảo vệ tốt cho những người mặc hắc bào. Nhiệm vụ của họ chính là ngăn cản kẻ địch cũng như những mũi tên kia làm tổn hại đến những người này. Còn về chiến đấu trên sa trường không phải phận sự của họ.

- Đại nhân… Cuộc chiến đã bắt đầu rồi. Có cần chúng tôi ra tay không?

Trên tường thành phía Bắc môn quan, một lão đầu mặc áo bào dài màu đỏ thẫm, tay cầm ma trượng nhìn Bạch Khởi thấp giọng nói. Vừa nói vừa liếm môi, nhìn ra xa đầy vẻ hưng phấn.

Nền Văn minh Ma pháp đã im ắng trong suốt mấy vạn năm. Sự rực rỡ của nền văn minh này đã trở thành truyền thuyết được ghi trong sử sách lưu truyền khắp Đại Lục. Đến giờ không còn mấy người biết đến cái tên Ma Pháp Sư nữa. Còn về cấm chú có sức mạnh khủng khiếp kia càng ít người biết đến, sớm đã đi vào quên lãng rồi. Những chuyện về họ chỉ tồn tại trong chuyện cổ tích. Liên Minh Thần Thánh Ma Pháp chịu nhục bao nhiêu năm nay, chờ đợi sự khôi phục của nguyên tố Ma pháp, chờ đợi một ngày Ma pháp lại được trỗi dậy, một lần nữa thể hiện uy lực khủng khiếp, khiến nhân loại một lần nữa biết đến sự tồn tại của Văn minh Ma pháp. Các Ma Pháp Sư cũng một lần nữa trở lại vị trí tối cao. Bọn họ đã đợi ngày không biết bao nhiêu năm rồi, vì thế trận chiến vừa bắt đầu bọn họ đã nôn nóng như vậy.

- Ha ha ha… Không vội… Cho bọn họ chút thời gian đi. Đợi bọn chúng bớt căng thẳng chúng ta hãy bắt đầu. Dù nói thế nào đây cũng là một cuộc chiến lớn. Nhiều binh sĩ của ta chưa từng trải qua trận chiến lớn như vậy. Hơn nữa cũng để kẻ địch chậm lại. Lúc đó mới sử dụng cấm chú của các vị. Ta nghĩ hiệu quả sẽ tăng gấp bội phần.

Bạch Khởi mỉm cười thản nhiên nói. Tuy lúc này sử dụng Ma Pháp Cấm Chú có thể tạo nên uy lực kinh thiên động địa. Nhưng quân đội của Sơn Bản Long Nhất và Đỗ Mục ở phía xa đã dàn trận rồi. Bọn chúng có vẻ rất căng thẳng, các binh sĩ đều đề phòng cao độ, để đề phòng bất trắc. Nếu có xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì khó biết bọn chúng sẽ có phản ứng thế nào.

Bạch Khởi vốn không hiểu rõ lắm về uy lực của Ma Pháp Cấm Chú. Vì thứ cấm chú này chỉ được ghi lại trong sử sách. Tất nhiên những chuyện trong sử sách không thể không tin, cũng không thể tin hoàn toàn. Có những thứ nhất định mình phải tận mắt nhìn thấy mới biết có thể tin tưởng được không. Bạch Khởi sợ rằng sau khi thi triển Ma Pháp Cấm Chú, đối phương có thể chạy thoát. Vì thế hắn mới lựa chọn cách đợi đối phương chậm lại rồi mới toàn lực tấn công.

- Vậy… cũng được…

Lão Liệt Hỏa dù gì cũng không phải là quân nhân. Đối với việc lãnh binh đánh trận cũng không hiểu biết lắm. Nhưng dù gì ông cũng là thủ hạ của Bạch Khởi, vì thế chỉ ngập ngừng một lát rồi đồng ý ngay. Dù sao ở đây Bạch Khởi cũng là chủ. Lão Liệt Hỏa cũng cần có thời gian chuẩn bị. Ma Pháp Cấm Chú không phải nói ra là ra luôn, cũng cần phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.

Thoáng cái đã mấy canh giờ trôi qua, đã đến lúc xế chiều. Ánh mặt trời bắt đầu mờ dần. Khí trời mùa xuân tuy mát mẻ nhưng buổi chiều hôm nay lại vô cùng nóng bức, nhất là trên bình nguyên này. Đứng ngoài trời mấy tiếng đồng hồ, quân của Sơn Bản Long Nhất và Đỗ Mục chắc cũng có phần kiệt sức rồi.

Thấy phía trước chiến trường chiến đấu vô cùng ác liệt, phía sau lại không có gì bất thường. Sơn Bản Long Nhất và Đỗ Mục thương lượng một lát rồi quyết định giữ lại năm mươi vạn quân phòng bị, những người khác thì nghỉ ngơi tại chỗ. Như thế này cũng không lo xảy ra chuyện gì. Nhưng bọn họ không biết rằng sự khinh địch của mình sẽ đêm đến cho cả quân đội nguy hiểm như thế nào.

Nheo mắt nhìn ra xa, Bạch Khởi thấy quân địch đang bắt đầu nghỉ ngơi, chỉ bớt lại năm mươi vạn nhân mã tuần tra. Bạch Khởi nhếch mép cười, khẽ nói với lão Liệt Hỏa và Cự Phong bên cạnh, giọng có phần tàn nhẫn:

- Đã gần đến lúc rồi, có thể bắt đầu hành động được rồi… Nhớ kỹ, phải cẩn thận, nắm chắc khoảng cách, không được để chúng ta bị nguy hiểm.

Đọc truyện chữ Full