DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửu U Long Giới
Chương 337: Chiến thần Vô Song

- Ngăn cản hắn xong có thể lấy tiền chứ.

Bạch Khởi nghe xong lời này thì hỏi. Dưới sự giải thích của Hắc Ám Giáo Hoàng, Bạch Khởi nói ra một câu như vậy không khiến người ta giật mình.

Hắc Ám Giáo Hoàng suýt chút nữa ngã lăn từ trên Vương tọa màu đen của mình xuống, liếc mắt nhìn Bạch Khởi, có chút choáng váng. Làm thế nào hắn cũng không nghĩ rằng mình nói ra một vấn đề trang nghiêm như vậy, nhưng tên này cuối cùng vẫn chỉ là muốn đòi tiền mình. Đối với chuyện này Hắc Ám Giáo Hoàng có chút kích động muốn bóp chết Bạch Khởi, nhưng cuối cùng vẫn phải nhẫn nại vì hắn cần sự giúp đỡ của Bạch Khởi. Bản thân hắn không có cách nào ngăn cản được Quang Minh Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc, hắn cần sự giúp đỡ của Bạch Khởi cho nên không thể không nhẫn nại. Đương nhiên nếu là bình thường hắn cũng nhẫn nại như vậy vì hắn không phải là đối thủ của Bạch Khởi, trừ phi hắn cũng điên cuồng như Thánh Bỉ Đắc, vì một chút tức giận nhất thời mà phải chịu cảnh bị Chiến Thần tàn bạo kia trấn áp suốt đời.

- Tiền đã chuẩn bị đủ rồi, ngươi có thể lấy đi bất cứ lúc nào, ta đã kêu người để trên lầu hai.

Hắc Ám Giáo Hoàng sầm mắt lại, nói với vẻ bất đắc dĩ với Bạch Khởi.

- Hai mươi tỉ này đương nhiên ta phải lấy, nhưng đó là trước đây, ngươi đã nhờ ta giúp vậy ngươi không thể không cho ta một chút lợi ích. Hãy đưa cho ta thêm hai mươi tỉ nữa, thế nào hả?

Bạch Khởi nheo nheo mắt, cười ha ha, nhìn Hắc Ám Giáo Hoàng đang ở trước mặt nói với vẻ vô sỉ cực độ.

- Ngươi nghĩ Hắc Ám Thần Điện là cái gì? Là Kim khố sao? Ta làm sao có nhiều tiền như vậy? Hơn nữa chuyện nay cũng liên quan đến ngươi. Ngươi phải biết rằng, một ngày nào đó khi Chiến Thần Vô Song sống lại, nhiều lắm cũng chỉ có một người trấn áp ta, nhiều lắm là thế lực Hắc Ám Thần Điện của ta bị suy yếu, nhưng ta sẽ không gặp nguy hiểm gì, còn nếu là ngươi, ngươi sẽ chết!

Hắc Ám Giáo Hoàng lần này đã tức giận thật sự, nghiến răng nghiến lợi nói. Cách làm của Bạch Khởi thật sự là khiến người ta quá hận, lúc này là lúc nào mà còn nói như vậy, hơn nữa còn xảo trá như vậy.

- Ta mặc kệ, cùng lắm thì chết. Dù thế nào ngươi cũng đưa tiền đi, nếu ta cầm được hai mươi tỉ, thì sẽ quay người đi, ngươi tự đi tìm Thánh Bỉ Đắc đi, rút cục muốn thế nào tự ngươi hãy chọn đi. Ngươi phải biết Chiến Thần Vô Song một ngày nào đó khi hắn sống lại, mặc dù ngươi không chết nhưng ngươi chắc chắn sẽ phải chịu sự chèn ép, cả đời bị người ta áp chế mà không nói gì được. Hơn nữa sự tổn thất của Hắc Ám Thần Điện cũng sẽ không có cách nào tưởng tượng được. Đưa ta thêm hai mươi tỉ, hay là để Chiến Thần Vô Song sống lại, ngươi hãy chọn đi.

Bạch Khởi nói với vẻ rất thờ ơ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Thật ra hắn cũng không phải là không để ý, chẳng qua Bạch Khởi làm như vậy là có lý do của mình. Hắn hỏi Hắc Ám Giáo Hoàng thêm hai mươi tỉ, tổng cộng là bốn mươi tỉ, có bốn mươi tỉ Bạch Khởi hoàn toàn có thể đổi được hai cấp, đồng thời còn có thể đủ Giao Dịch Điểm hơn chín tỉ kim tệ, tiến vào hàng ngũ của Lục Tinh Đấu Thần, là cấp cao nhất của Chủ Thần. Lúc đó đừng nói là Thánh Bỉ Đắc mà ngay cả Chiến Thần Vô Song sống lại, Bạch Khởi cũng không quan tâm. Hắn căn bản không cần phải sợ vì sức mạnh của hai người nhiều nhất là tương đương nhau. Đương nhiên tên kia tiến lên cảnh giới này không biết bao nhiêu năm, có vô số kỹ thuật chiến đấu, còn có vô số Thần Khí của Chiến Thần, có thể càng lợi hại hơn, thậm chí có thể dễ dàng đánh bại Bạch Khởi, nhưng Bạch Khởi cũng không phải không có quân bài của mình. Hắc Ám Thập Nhị Vũ Dực một ngày nào đó khi được mở ra thì cũng không sợ Chiến Thần Vô Song, cho nên Bạch Khởi mới làm chuyện như vậy.

Lời nói của Bạch Khởi khiến Hắc Ám Giáo Hoàng thật sự không biết nói gì, người cần tiền không cần mạng hắn thật sự chưa từng gặp qua, đặc biệt là Bạch Khởi phải đối diện với Chiến Thần Vô Song nhưng hắn lại không có chút gì căng thẳng, cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn nhân cơ hội này để đe dọa mình, điều này khiến Hắc Ám Giáo Hoàng không biết nói gì.

Liếc mắt nhìn Bạch Khởi với vẻ tàn bạo, Hắc Ám Giáo Hoàng lạnh lùng nói:

- Tiền, ta không có nhiều tiền như vậy, sự tiêu hao của Hắc Ám Thần Điện gần đây rất lớn, chúng ta đã tiêu một số tiền rất lớn, nhiều nhất ta cũng chỉ có thể đưa cho ngươi ba mươi tỉ, còn nhiều hơn thì không có, ngươi đi thì đi, không đi thì thôi, nếu thật sự không đi thì ta nhận!

- Ba mươi tỉ? Không được, giá cuối cùng, ba mươi mốt tỉ kim tệ. Tiền đối với ta là một thứ thật sự hữu dụng. Ngươi đưa thì đưa, không đưa thì không đưa, nếu không thì không còn cách nào khác, ta không thể đi. Nếu thật sự không có tiền thì hãy kêu người đi gom cho ta là được rồi. Hắc Ám Thần Điện nhiều người như vậy góp một chút tiền có gì là khó khăn. Quang Minh Thần Điện có thể góp được mười mấy tỉ kim tệ, Hắc Ám Thần Điện các ngươi góp một tỉ kim tệ thì có gì là khó chứ!

Bạch Khởi suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng chấp thuận đề nghị này, nhưng dưới ba mươi tỉ kim tệ nhất định là không được, Bạch Khởi muốn ba mươi mốt tỉ kim tệ, đây là cái giá thấp nhất của Bạch Khởi.

- Được!

Hắc Ám Giáo Hoàng đành bất đắc dĩ đồng ý, sau nửa giở ba mươi mốt tỉ kim tệ đã xuất hiện trước mặt Hắc Ám Giáo Hoàng trên lầu hai, Bạch Khởi không nghĩ ngợi nhiều vội vàng cất đi.

Bạch Khởi kêu Cửu U đổi cho mình lên cảnh giới Lục Tinh Đấu Thần, Hắc Ám Giáo Hoàng ở bên cạnh sau khi nhìn thấy Bạch Khởi thu dọn số kim tệ đó xong, nhìn thoáng qua Cửu U trên tay Bạch Khởi, sắc mặt ít nhiều có chút cổ quái. Dù sao một vật như vậy rất hiếm gặp, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều. Không Gian Giới Chỉ mặc dù rất quý hiếm nhưng hắn cũng có gặp qua rồi, cũng không cảm thấy hiếm lạ. Bây giờ vấn đề mà hắn quan tâm nhất chính là Chiến Thần Vô Song, cho nên sau khi nhìn thấy Bạch Khởi thu dọn kim tệ xong liền vội vàng hỏi:

- Thế nào hả? Tiền ngươi đã cầm rồi, bây giờ chúng ta có thể đi được rồi chứ, nếu không Thánh Bỉ Đắc thật sự sẽ thả Chiến Thần Vô Song ra, lúc đó thì thật sự phiền phức.

- Được, chúng ta đi.

Bạch Khởi cũng không phải là kẻ nuốt lời, huống hồ chuyện này cũng liên quan đến sinh mệnh của mình, cho nên trong lòng không hề do dự, cũng không có yêu cầu nào khác mà đồng ý luôn, cùng với Hắc Ám Giáo Hoàng hai người biến thành một luồng ánh sáng biến mất trong phòng, theo hướng Đông mà đi.

o0o

Cùng với Hắc Ám Giáo Hoàng sau hai ngày đi đường cuối cùng bọn họ cũng tới một ngọn núi ở Đông Phương Đại Lục. Vị trí này nằm trong cảnh giới của Gia Lam Đế Quốc, điều này khiến Bạch Khởi đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nhớ ra gã tiểu Nhật Nản trước đó, Sơn Bản Long Nhất, nhất thời nhớ tới chuyện Sơn Bản Long Nhất nói về mộ của Chư Thần. Bây giờ xem ra rất có khả năng vị Chiến Thần Vô Song đó được giữ ở đây, và nơi này cũng không phải là Chư Thần mộ nào, nói chính xác hơn đây là nơi Chư Thần đang ngủ say. Chỉ là có một gã Thần đang ngủ say ở đây mà thôi.

Sắc mặt của Bạch Khởi trở nên quái dị nhưng lại không nói gì nhiều, chỉ cùng với Hắc Ám Giáo Hoàng tiến vào trong núi. Bạch Khởi không biết đường, Hắc Ám Giáo Hoàng thì biết cho nên đi theo hắn thật là tốt.

- Ở chỗ này.

Hắc Ám Giáo Hoàng chỉ tay lên một sơn động, thấp giọng nói với Bạch Khởi, nhưng khi lời nói này vừa phát ra thì đột nhiên trong không trung một trận khí tiêu điều truyền đến, khí thế uy nghiêm khắp trời, điều này khiến cho sắc mặt của Bạch Khởi và Hắc Ám Giáo Hoàng đều biến đổi.

- Không hay rồi, tên Thánh Bỉ Đắc đáng chết đã đánh thức Chiến Thần Vô Song rồi, đáng chết, sao hắn lại nhanh như vậy chứ, chúng ta đi mau thôi!

Hắc Ám Giáo Hoàng biến sắc cao giọng kêu lên, nói xong liền xoay người chạy đi.

Nhưng đáng tiếc lúc này có chạy thì cũng đã quá muộn, khi hắn phản ứng muốn rời khỏi nơi này thì một giây sau Quang Minh Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc và một thanh niên anh tuấn đồng tử kim sắc, tay cầm trường thương, thân mặc áo giáp vàng khoảng chừng hơn hai mươi tuổi xuất hiện trước mặt Bạch Khởi và Hắc Ám Giáo Hoàng, ngăn cản đường đi của hai người họ.

- Chiến Thần Điện Hạ, người tóc trắng trước mặt chính là Bạch Khởi. Hắn chính là người đã vượt qua giới hạn, đồng thời cũng sỉ nhục người của Chư Thần. Người bên cạnh hắn chính là Hắc Ám Giáo Hoàng, ta vốn cho rằng hắn không có vấn đề gì nhưng bây giờ xem ra hắn cũng có vấn đề tương tự. Nơi ngủ say của ngài chỉ có mấy người chúng ta biết, những người khác đều chết cả rồi, bây giờ chỉ có tôi và hắn biết. Không ngờ hắn lại liên hợp với Bạch Khởi, xem ra bọn chúng cùng tới đây là muốn ngăn cản tôi đánh thức ngài.

Quang Minh Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc đứng bên cạnh Chiến Thần, cung kính vô cùng.

Lời nói này khiến cho Hắc Ám Giáo Hoàng biến đổi sắc mặt, vẻ mặt lập tức đỏ bừng lên, do dự một lát, sắc mặt lại biến đổi, trong nháy mắt đã đứng trước mặt Chiến Thần Vô Song, cao giọng kêu lớn:

- Đại nhân, ngài không biết đâu, ta bị Bạch Khởi bắt đến đây, ngài cũng biết ta không phải là đối thủ của hắn, cho nên ta bị bắt ép. Ngài phải tin ta, ta và hắn là kẻ thù, ta dẫn hắn đến chỉ là muốn thức tỉnh ngài thôi

- Ngươi tưởng là ta sẽ tin lời ngươi sao? Hấp Huyết Quỷ ghê tởm, sinh vật dơ bẩn, ngươi âm mưu lừa dối Chiến Thần vĩ đại như ta sao?

Chiến Thần sau khi nghe xong hừ lạnh một tiếng rồi nói, xem ra hắn cũng không phải là kẻ ngốc, không phải kẻ dễ dàng bị lừa gạt.

- Ta…

Hắc Ám Giáo Hoàng vẫn còn muốn nói gì nữa nhưng đáng tiếc chưa nói xong Chiến Thần Vô Song không nói nhiều, trường thương đang cầm trong tay tỏa kim sắc vọt tới, trực tiếp lao về bổ đôi Hắc Ám Giáo Hoàng, làm cho hắn nát bấy. Xem ra là một kẻ ra tay với thủ đoạn rất độc ác, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho mà trực tiếp giết chết Hắc Ám Giáo Hoàng.

Tình cảnh như vậy khiến cho Quang Minh Giáo Hoàng choáng váng cả người, hắn quả nhiên bị chấn động mạnh, trong lòng càng thêm tin tưởng Chiến Thần Vô Song, nhìn về phía Bạch Khởi trong mắt đầy vẻ cừu hận điên cuồng, còn có một tia giễu cợt.

Nhưng đối với thực lực của Chiến Thần Vô Song, Bạch Khởi cũng không có gì quá kinh ngạc. Hắn cũng là cường giả cấp bậc Chủ Thần, đương nhiên biết cấp bậc Chủ Thần muốn đối phó với người yếu hơn chẳng là gì, chỉ cần phất tay đã có thể giải quyết. Chỉ sợ là kẻ kia có là Cao Đẳng Thần có lực chiến đấu cực mạnh cũng không phải là ngoại lệ, chứ đừng nói đến Hắc Ám Giáo Hoàng là một Cửu Tinh Đấu Thánh, ngay cả Cao Đẳng Thần cũng không đạt được.

Bạch Khởi chỉ cười cười, cũng không có phản ứng gì lớn, điều này khiến cho Chiến Thần Vô Song đầu tiên sửng sốt, sau đó hừ lạnh một tiếng nói:

- Nhân loại nhỏ bé các ngươi gặp ta mà không thấy sợ hãi sao? Hay lắm, chẳng trách ngươi có thể đột phá được giới hạn. Ta nghe nói ngươi mới hai mươi tuổi? Nhân loại hai mươi tuổi, ngươi phải mất bao nhiêu năm mới đạt đến cảnh giới đó? Ta nghĩ không nhiều lắm, trong thời gian ta ngủ chưa đủ giấc ngươi đã có thể đạt đến sự tồn tại như bây giờ, nếu ta cứ để mặc ngươi như vậy e là tương lai ngươi sẽ càng nguy hiểm. Xem ra ta không thể không giải quyết ngươi, nếu không ngươi sẽ thật sự uy hiếp đến các Chư Thần!

- Ha ha, giải quyết ta? Ta thừa nhận là ngươi rất lợi hại, nhưng muốn giết ta sao? Sợ là chuyện không dễ dàng gì đâu!

Bạch Khởi cười rũ rượi, sau đó không nói nhiều rút Hóa Huyết Thần Đao ra. Đối với một đối thủ như Chiến Thần Vô Song, Bạch Khởi không dám khinh địch, thực lực hai bên không hơn kém nhau bao nhiêu, hơn nữa đối phương có thể còn mạnh hơn mình, hắn không dám chủ quan qua loa, chủ quan khinh địch có thể sẽ hại chính mình.

- Khốn khiếp! Ngươi dám nói như vậy với ta sao? Nhân loại hèn mọn các ngươi lại dám nói với ta như vây! Ta phải giết ngươi!

Chiến Thần Vô Song tương đối không hài lòng với thái độ của Bạch Khởi, tức điên lên, sau đó dùng đấu khí màu vàng kim lao thẳng tới Bạch Khởi. Là một Chiến Thần, hắn không nắm giữ lực lượng và pháp tắc gì nhưng lực chiến đấu của hắn thì đúng là độc nhất vô nhị.

Sau khi Hóa Huyết Thần Đao trong tay Bạch Khởi và Kim sắc trường thương của Chiến Thần Vô Song đụng độ nhau, cả hai người đều tự thối lui, nhưng Bạch Khởi lùi mười bước thì Chiến Thần Vô Song lui một bước trên không trung.

- Điều này sao có thể! Ngươi lại đạt được nền tảng Chư Thần, hơn nữa còn là Chư Thần cấp cao!

Chiến Thần Vô Song nhìn thấy tình cảnh như vậy nhất thời kinh ngạc. Trái lại với sự trầm tĩnh của Bạch Khởi, hắn có vẻ tương đối không bình tĩnh, hắn cũng là từ một người bình thường từng bước, từng bước tu luyện lên, đương nhiên biết muốn tu luyện được cấp bậc như Bạch Khởi khó khăn như thế nào. Từ một sinh linh đầu tiên, hắn từng bước tu luyện được đến bước này, muốn làm được cũng phải tốn thời gian cả vạn năm. Nhưng theo tin tức thì người ở trước mặt chỉ mới hai mươi tuổi, sự tu luyện của hắn nhiều lắm cũng chỉ mười lăm năm mà thôi, thời gian mười lăm năm mà đã có thể đối kháng với mình. Nếu hắn cứ tiếp tục trưởng thành như vậy thì kết quả không biết sẽ thế nào, hắn thật sự không dám nghĩ.

Lúc này trong lòng Chiến Thần Vô Song chỉ có một suy nghĩ, đó chính là giết chết Bạch Khởi, phải tiêu diệt triệt để Bạch Khởi. Bất luận thế nào không tiếc gì cả phải giết chết người đang ở trước mặt, nếu không thì đợi hắn trưởng thành sẽ như thế nào chứ? Hắn chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù của Chư Thần, hắn chắc chắn không thể tiếp tục sống như vậy.

- Khốn khiếp! Ngươi phải chết!

Chiến Thần Vô Song không nói nhiều mà trực tiếp xông tới, trường thương trong tay hóa thành thương ảnh đầy trời, trong nháy mắt vọt tới, từ xung quanh mười phân thân bắt đầu công kích Bạch Khởi. Vô số tàn ảnh theo Chiến Thần xuất hiện với tốc độ khó tưởng tượng, trực tiếp xông về phía Bạch Khởi.

Đinh, đinh~~

Một trận tiếng vang ầm ầm truyền đến, vang vọng khắp nơi. Bạch Khởi và Chiến Thần Vô Song đối chiến, Quang Minh Giáo Hoàng ở xa xa hốt hoảng bỏ chạy. Thậm chí hắn không dám ở gần chỗ đấy, khí lưu tranh đấu của hai người khiến hắn không cách nào chịu nổi. Núi non xung quanh bắt đầu đổ nát, trên mặt đất xuất hiện vô số lỗ thủng, khắp nơi đều ngổn ngang. Trận chiến của hai người mặc dù không tạo nên thương tổn gì cho đối phương, nhưng tất cả mọi thứ xung quanh đều bị họ phá nát hết, mọi thứ trong trăm dặm đều bị hóa thành bình địa, không biết có bao nhiêu sinh linh đã chết trong trận giao chiến giữa hai người.

Hai người giao thủ, rõ ràng là Bạch Khởi vẫn chịu thiệt thòi hơn một chút. Về sức mạnh, hắn không bằng Chiến Thần Vô Song, chỉ có thể miễn cưỡng thấp hơn, đồng thời chỉ có thể giao thủ với đối phương mà thôi. Bất luận là tốc độ, sức mạnh, hay là phản ứng đều yếu hơn một chút, đương nhiên vẫn có thể cầm cự. Bất luận nói thế nào Bạch Khởi cũng là một Lục Tinh Đấu Thần, thuộc về Chủ Thần cấp cao, có thể đối kháng với Chiến Thần Vô Song cũng không có gì lạ.

- Khốn khiếp, ngươi thật sự là rất mạnh, nhưng điều này khiến ta càng không thể không giết ngươi, cho nên ngươi phải chết! Diệt Sát Chi Thương!

Sau khi Chiến Thần Vô Song tránh ra liền cao giọng nói, giữa lúc đang nói trường thương kim sắc đã xuất hiện trước mặt Bạch Khởi, mang theo sát khí dài khoảng trăm dặm, trực tiếp xông về phía Bạch Khởi.

Nghe xong lời này sắc mặt Bạch Khởi vội biến sắc, vội vàng đỡ đòn, nhưng vẫn bị đấu khí của trường thương hóa thành công kích, cật lực tiến về phía Bạch Khởi. Bạch Khởi dùng Hóa Huyết Thần Đao phản kháng, chỉ phản kháng nhưng cả người đã bị đẩy lùi ngàn mét, ngã xuống đất, ói ra một ngụm máu.

- Khốn khiếp, lần này xem ra không thể không lấy con bài cuối cùng ra rồi, tên Chiến Thần này thật khó đối phó.

Sau khi Bạch Khởi ói ra một ngụm máu liền nghĩ đến điều này, còn Chiến Thần Vô Song tiếp tục triển khai công kích, không nói nhiều xông về phía Bạch Khởi.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy Bạch Khởi vội vàng chống đỡ, lập tức tránh ra, trong nháy mắt triển khai mười hai cánh chim màu đen sau lưng. Sức mạnh của Bạch Khởi trong nháy mắt đã nâng lên mười hai lần, khí thế cả người đều thay đổi, mang khí thế Hắc Ám, có chút cảm giác âm u, lạnh lẽo, nhưng về sức mạnh không nghi ngờ gì là đã được nâng cao lên rất nhiều.

- Cái gì! Điều này sao có thể! Hắc Ám Thiên Sứ? Điều này sao có thể chứ, sao lại có Hắc Ám Thiên Sứ lợi hại như vậy?!

Nhìn thấy tình cảnh như vậy sắc mặt của Chiến Thần Vô Song vội biến đổi, thấp giọng nói. Hắc Ám Thiên Sứ là gì, hắn đương nhiên biết rất rõ, là một trong các Chư Thần. Hồi đầu khi tạo ra đám tôi tớ Thần tộc, hắn cũng ở đấy. Hắc Ám Thần đã lợi dụng việc tham dự Sáng Thế Pháp Tắc và sức mạnh Hắc Ám để nặn ra Hắc Ám Thiên Sứ đối địch với Quang Minh Thiên Sứ. Nhưng chủng tộc này mặc dù mạnh mẽ, nhưng khi Đại Chiến Chư Thần đã bị hủy diệt cùng với Thiên Sứ Tộc, một người còn sống cũng không có, không giống như Thiên Sứ Tộc vẫn còn một người sống sót. Chủng tộc này thật sự đã bị tuyệt chủng rồi.

Thế nhưng bây giờ lại có một Hắc Ám Thập Nhị Dực Thiên Sứ còn sống xuất hiện trước mặt hắn, Chiến Thần Vô Song sao có thể không kinh ngạc cho được? Phải biết rằng Hắc Ám Thiên Sứ đặc biệt là Hắc Ám Thập Nhị Dực Thiên Sứ sau khi hóa thân sức mạnh có thể nâng lên gấp mười hai lần.

Vừa rồi Bạch Khởi chỉ là yếu hơn mình một chút, mặc dù không phải là nhiều nhưng bản thân có thể nắm chắc được việc giết chết đối phương. Nhưng bây giờ ngay cả một chút chắc chắn cũng không có, nhiểu lắm cũng chỉ có thể dựa vào trường thương và áo giáp của bản thân để chống lại đối phương, nhưng tuyệt đối không thể nào thắng được.

- Không sai, cái ngươi nhìn thấy chính là Hắc Ám Thiên Sứ, cũng không có gì là không thể. Ta đã hóa sinh trước mặt ngươi, bây giờ ngươi còn muốn chiến đấu nữa không?

Bạch Khởi lạnh lùng nói, hắn không dám chắc có thể đánh thắng Chiến Thần Vô Song. Hắn không biết đối phương rút cục còn giấu quân bài nào nữa không, cho nên hắn không dám động thủ tùy tiện. Trước áp lực như vậy Bạch Khởi không muốn động thủ, cũng không muốn đoạt mạng đối phương, nhãn thần của đối phương cũng nói cho hắn biết, đối phương cũng có cách nghĩ như vậy, cho nên hắn mới nói như vậy.

Lời nói của Bạch Khởi khiến cho sắc mặt Chiến Thần Vô Song biến đổi trong nháy mắt, không nói được gì, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, đại khái hắn cũng không biết nên nói cái gì.

Đọc truyện chữ Full