Manh Ngọc vội vàng nói cách chơi của bọn họ cho Đường Tiêu nghe.
Cái quy luật này đại khái cũng không khác gì quy luật kiếp trước của Đường Tiêu, rõ ràng là rất đơn giản, sau khi nắm rõ, Đường Tiêu liền cho bọn họ bắt đầu.
Đám nha hoàn mỗi người lấy ra mười văn tiền lẻ, sau đó bắt đầu xúc xắc, lắc ra to thì hiển nhiên rất vui mừng, còn lắc ra nhỏ thì có chút chán nản, cuối cùng ba con xúc xắc và ống xúc tới lượt Đường Tiêu, trong đám nha hoàn người lắc ra được điểm số cao nhất cũng chỉ có mười lăm điểm thôi.
Mười mấy nha hoàn đưa ánh mắt nhìn về phía Đường Tiêu, trừ phi hắn xắc ra mười sáu mười bảy mười tám điểm thì mới có thể giành chiến thắng, với những gì đám nha hoàn hiểu về Đường Tiêu, thì lúc này hắn đều có vẻ thất thểu và lắc ra một số điểm không qua nổi sáu điểm.
Đường Tiêu cầm ba con xúc xắc nắm trong tay để lấy cảm giác, sau đó nheo mắt lại rồi đặt ba con xúc xắc đó vào trong lọ xắc, sau đó hắn xúc có vẻ rất chuyên nghiệp, rồi sau đó đặt lộ xắc xuống bàn, rồi từ từ mở lọ xắc ra.
- Á!!!
Tất cả nha hoàn đều che miệng kêu lên đầy kinh ngạc, Đường Tiêu xúc ra hai viên năm và một viên sáu, không nhiều không ít đúng mười sáu điểm, như vậy là nhiều hơn người có điểm số cao nhất đúng một điểm.
- May mắn rồi.
Đường Tiêu mỉm cười, rồi thu lại chừng hơn trăm văn tiền do các nha hoàn đẩy tới.
Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, trước mặt Đường Tiêu đã chất đầy những tiền đồng, lại còn có ít bạc nữa, cho dù đám nha hoàn có lắc ra số điểm lớn thế nào, những người thắng cuộc cuối cùng vẫn có có một, và đó không ngoài ai khác chính là Đường Tiêu thiếu gia.
- Tiền lương của tháng này thua hết rồi, số tiền nợ Lưu Ly tỉ tạm thời chưa trả được rồi......
Đám nha hoàn ai nấy mặt mày rũ rượi, đa số trong bọn họ đều bị thua hết số tiền lương tháng này rồi.
- Thua thì ký sổ đi.
Đường Tiêu tỏ ra có chút hứng khởi, quyết định nhân cơ hội hôm nay luyện tập nhiều kỹ năng bài bạc đã được huân luyện ở kiếp trước nhiều hơn một chút, không biết chừng một hôm nào đó có thể dùng tới nó.
Nghe nói có thể ký sổ, một số nha hoàn thua đỏ hoe mắt cũng vén tay áo mà lao lên, xem bộ dạng thì nếu chưa thua hết số tiềng lương tháng này thì không nghỉ.
Đánh bạc mà mắt đỏ lừ lên thì thật đáng sợ, nếu lúc này mà lấy quần áo để làm cái đặt, thì nhìn bộ dạng của đám nha hoàn này, cho dù có thua sạch sành sanh, thì ngay cả còn cái quần lót cũng phải chiến đấu tới cùng.
- Thay cách chơi khác đi, cứ lắc to nhỏ như này chẳng thú vị gì cả.
Đường Tiêu muốn nhân cơ hội này tìm hiểu các kiểu chơi bạc của kiếp này, nếu không sau này đi ra ngoài, nhỡ gặp phải kiểu chơi bạc mà mình không biết, không biết chừng mình sẽ bị thiệt thòi.
Nửa tiếng sau, đám nha hoàn thay đổi hơn chục kiểu đánh, nhưng cũng chỉ thi thoảng mới thắng được Đường Tiêu một chút, còn đại đa số đều thua hết, có những con bạc khát máu cũng đã thua hết cả số tiền lương năm sáu năm, ai nấy đều hậm hà hậm hực vẻ mặt như muốn khóc, giống như đến ngày tận thế vậy.
- Được rồi, hôm nay chơi tới đây thôi.
Đường Tiêu cảm thấy cũng đã tìm hiểu được hết những kiểu chơi bài bạc cần tìm hiểu rồi, kỹ thuật bài bạc kiếp trước của hắn cũng được khôi phục lại gần như xưa rồi, thế là bỏ lại tất cả tiền bạc ngân lượng và những tờ ghi nợ mà đám nha hoàn dã thua, đứng dậy ra khỏi phòng.
- Chỗ tiền này..... chỗ nợ này....
Đám tiểu nha đầu nơm nớp lo sợ đứng nhìn Manh Ngọc, đã thua trắng như vậy rồi, xem ra cả tháng này không có tiền tiêu rồi.
Không chỉ có tháng này, mà mười năm sau cũng không có tiền để sống nữa rồi.
- Tiền của ai thì người đó cầm về đi, thiếu gia không thèm lấy số tiền bèo bọt này của các ngươi đâu, nhưng số nợ này ta phải thay thiếu gia giữ lấy, sau này mọi người phải hầu hạ thiếu gia cho tốt vào đó.
Manh Ngọc liếc nhìn bên ngoài cửa phòng một cái, sau đó nói với đám tiểu nha hoàn một câu.
- Dạ dạ dạ, đa tạ Manh Ngọc tỉ tỉ!
Đám tiểu nha đầu vô cùng cảm kích và rối rít nói cảm ơn, rồi vội vàng lấy số tiền lương táng của mình về.
Cuộc sống về sau này, chỉ cần Đường Tiêu nghỉ ngơi giữa lúc luyện công, thì hơn chục ả tiểu nha đầu này đều chạy tới, người thì bóp chân người thì bóp tay.
Trước kia thì sợ vị thiếu gia này, bây giờ thì lại vô cùng cung kính và mến mộ, không thể lấy thân báo đáp, nên chỉ có thể làm như vậy để báo đáp từ từ mà thôi.
......
- Thiếu gia, người đã ngộ được tinh túy của bài Hổ Liệt quyền này, ở bài quyền này, ta đã không còn gì bất cứ gì dạy người nữa rồi, hiện tại nguyên khí trời đất trong cơ thể người cũng đã đủ mạnh rồi, tiến vào Nhân Nguyên cấp nhị giai võ giả đương nhiên nằm trong tầm tay của người rồi.
Sau khi Mục Thương kiểm tra nội khí của Đường Tiêu xong, lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc và mừng rỡ.
Nhất giao võ giả hấp thụ nguyên khí của trời đất ở cơ bớp xương cốt trên cơ thể, còn những nguyên khí tích lũy bên trong cơ bớp và xương cốt còn được gọi là chân khí trong cơ thể, sau khi chân khí tích lũy trong cơ bớp và xương cốt tới một nồng đột nhất định, thì những chân khí này sẽ từ lượng biến tới chất biến, bắt đầu hội tụ ở Đan Điền, ngưng tụ và trở thành chân khí của Đan Điền, những sự hội tụ này một khi phát sinh, thì có nghĩa là một vị Nhân Nguyên cấp nhất võ giả thành công lên cấp cấp hai.
Đường Tiêu lúc này, tương đương với nồng độ chân khí hội tụ trong cơ thể cũng đã đầy đủ rồi, nhưng nếu những chân khí này không được chủ động hội tụ ở đan điền cho nên cũng không thể tiến hành tinh luyện được, nhưng sự hội tụ này bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra, một khi xảy ra, thì có nghĩa là hắn đã thành công đột phá lên cấp hai rồi.
Mặc dù chưa đột phá, nhưng Đường Tiêu có thể đạt tới trình độ này cũng là quá nhanh rồi, người bình thường cho dù có trợ giúp cực lớn của đan dược, trong vòng nửa năm từ cấp Nhân Nguyên nhất giai đột phá đến nhị giai cũng có thể gọi là thiên tài, vậy mà Đường Tiêu lại chỉ cần thời gian hai tháng. Bạn đang đọc chuyện tại
Đương nhiên, hắn vẫn chưa chính thức hoàn thành đột phá, chỉ là đã có dấu hiệu đột phá, hiện tại còn chưa phải lúc cao hứng.
Sau khi Đường Tiêu nghe thấy kết quả này cũng không có cảm giác đặc biệt vui mừng, hắn cảm thấy với thực lực của thiên tài võ học, một sát thủ đỉnh cấp kiếp trước như hắn, nếu điên cuồng tu luyện, vẫn không thể tấn giai nhanh hơn người khác, đó là hắn còn không cần luyện võ.