Tổ chức sát thủ có tôn chỉ hàng đầu là lấy tiền của người, giúp người tiêu tai, vẫn luôn ước thúc sát thủ trong tổ chức như vậy. Dĩ nhiên Đường Tiêu nói được thì làm được, cất bảo đồ, hắn đi tới lồng sắt, duỗi tay vào kéo quận chúa Nghi Lan tới gần, sờ soạng trên người cô, trước ngực, dưới nách, bụng, bắp đùi, không chừa chỗ nào.
Quận chúa Nghi Lan đỏ mặt tía tai, đây là lần đầu tiên trong đời cô bị một người đàn ông sờ soạng khắp người. Nhưng thân thể cô bị thương nghiêm trọng, không tiện tránh thoát, chỉ đành tức giận quát Đường Tiêu.
- Ê! Ngươi trị thương thì trị, sờ loạn làm gì? Có biết lễ phép hay không hả?
- Lễ phép? Nếu cô muốn lễ phép thì ta không trị cho cô nữa, dù sao bảo đồ đã vào tay.
Đường Tiêu dứt khoát đẩy quận chúa Nghi Lan ra sau. Quận chúa Nghi Lan toàn thân xương cốt đứt gãy lập tức phát ra tiếng hét thê thảm.
Trong lòng Đường Tiêu vốn không hề nghĩ chuyện nam nữ, chỉ là theo kinh nghiệm đời trước dò xét vết thương của quận chúa Nghi Lan mà thôi. Ngược lại quận chúa Nghi Lan đã suy nghĩ nhiều.
Công chúa Dực Thai nhỏ giọng khuyên quận chúa Nghi Lan vài câu:
- Chỗ này điều kiện có hạn, lại không ai thấy, cũng cần trị thương, Cầm nhi tỷ tỷ đừng để ý mấy chuyện như vậy. Huống gì, sớm muộn gì tỷ đều sẽ bị hắn…sờ…
Cô hơi hiểu biết về Đường Tiêu, biết trong lòng hắn không có bất cứ ý nghĩ xấu xa gì, toàn là quận chúa Nghi Lan hiểu lầm. Hơn nữa Đường Tiêu này nắng mưa thất thường, không chừng hắn chợt không vui vẻ thì không chịu chữa trị cho quận chúa Nghi Lan nữa.
Quận chúa Nghi Lan mất một lát sau mới bình tĩnh lại, mặt lúc đỏ lúc trắng, rốt cuộc cắn môi gật đầu với công chúa Dực Thai.
công chúa Dực Thai vội vàng kêu Đường Tiêu đã đi tới phương xa.
- Đường công tử, ngươi tiếp tục trị thương cho Cầm nhi tỷ tỷ đi, tỷ ấy sẽ không nói gì nữa.
Đường Tiêu quay đầu lại, trừng công chúa Dực Thai một lát mới đi tới bên lồng sắt, không kiên nhẫn kéo quận chúa Nghi Lan lại.
- Cô cho rằng mình lớn lên quốc sắc thiên tư, kiều quý không để người đụng vào chắc? Có đẹp hơn nữa cũng chỉ là cái xác thối tha mà thôi, chết rồi người đầy giòi bọ, còn thối hơn cả chó ị ra hôi nhất! Cô nghĩ rằng đôi tay ta muốn dính mùi hôi trên người cô lắm à!?
Đường Tiêu nói xong còn chưa hả giận ở bên cạnh phun nước miếng, hai mỹ nữ trong lồng sắt mặt lúc đỏ lúc trắng. Ngươi cứ giả bộ thánh nhân đi, nếu đã nói chúng ta thân xác thối tha, nguyền rủa người chúng ta đầy giòi bọ, thối còn hơn cả chó ị thì ngươi cần gì miễn cưỡng đính hôn với chúng ta?
Con gái ghét nhất là bị người háo sắc đùa giỡn, ghét nhất bị người ép buộc, nhưng cũng rất ghét bị người ta xem thường và coi rẻ. Đặc biệt là cô gái đẹp, càng thêm khó chịu đựng bị người khinh thường.
……..
Trên mặt biển gần ngư cảng.
Công chúa Lỵ Đế Á mặt trắng bệch nói chuyện với hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan bị trọng thương.
Hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan vẻ mặt không tin hỏi:
- Người nào lợi hại như vậy? Chỉ hắt xì mà đã làm cô trọng thương như vậy?
- Chúng ta cứ đi về trước đi, có người này ở đây, lần này chúng ta sẽ không được lợi gì đâu.
Hiển nhiên công chúa Lỵ Đế Á bị Định Dung Hầu đánh sợ.
- Cô đi về trước đi, ta còn có một số việc cần làm, lát quay về sau.
Hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan còn đang nhớ thương hai mỹ nữ trong hàn lung! Lần này ở ngạnh phương ngư cảng không được lợi cái gì, nếu không bắt được hai mỹ nữ này nữa thì cũng quá uất ức. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Hàn lung nhốt hai người công chúa Dực Thai có cấm chế và tiêu ký thần thức hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan hạ, từ tiêu ký thần thức xem phương vị đại khái thì hàn lung rơi vào trong biển. Nếu là không phải ở trên lục địa thì hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan không cần lo lắng cái gì.
Công chúa Lỵ Đế Á lấy làm lạ hỏi hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan một câu:
- Ngươi bị thương nặng như vậy còn đi đâu?
- Đi tìm lồng kim ti của ta, rơi xuống biển rồi. Ta không lên đất liền, không cần phải lo cho ta.
Hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan nói xong cưỡi ngọc san hô hướng tới vị trí hàn lung.
Công chúa Lỵ Đế Á trợn trắng mắt với bóng lưng hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan, cô đương nhiên biết lồng kim ti của gã là dùng làm gì.
……..
- Sư tổ, đệ tử đã đến muộn. Thiên cương tinh họ Đường đại khái rơi xuống biển, đệ tử cũng không biết hắn trôi tới đâu, xin sư tổ lại bói một quẻ nữa.
Định Dung Hầu vẻ mặt ủ rũ báo cáo với Tử Nguyệt chân nhân.
- Thiên ý a thiên ý!
Tử Nguyệt chân nhân ngửa đầu nhìn trời, liếc Định Dung Hầu một cái, sau đó lắc đầu quay lưng đi.
Định Dung Hầu thấy Tử Nguyệt chân nhân lắc đầu, tưởng là ngại y làm việc bất lực, vội vàng giải thích với ông:
- Sư tổ, ngày hôm qua người ở Thất Tinh Nhai cho đệ tử ăn bảo ngư dường như không mới mẻ lắm, hôm nay đệ tử đau bụng cả ngày cho nên mới làm lỡ thời gian.
Tử Nguyệt chân nhân giả bộ làm ra vẻ mặt kinh ngạc:
- Ồ? Có chuyện này sao?
- Là thật! Đệ tử không dám nói hoang!
Định Dung Hầu mặt như đưa đám. Sư tổ này cũng thật là, tính thiên tính địa mà không tính ra mấy bảo ngư đó không mới mẻ sao?
- Là nguyên nhân do bảo ngư sao?
Tử Nguyệt chân nhân nghiêm túc bấm đốt ngón tay một lúc, mới lại nói:
- Đích thực là thiên ý!
- Thiên ý?
Định Dung Hầu trợn to mắt, có chút khó hiểu nhìn Tử Nguyệt chân nhân.
- Ai…
Tử Nguyệt chân nhân một tay ôm bụng, một tay khác vội vươn hướng Định Dung Hầu.
- Mới rồi sư tổ cẩn thận tính qua, trên người ngươi chắc còn lại một cuộn giấy, mau lấy ra cho sư tổ!
- Ngay cả trên người đệ tử còn một cuộn giấy mà sư tổ cũng có thể tính ra?
Định Dung Hầu chấn kinh, vội lấy ra cuộn giấy hai tay dâng lên, trong lòng bỗng chốc tăng thêm mấy phần sùng bái Tử Nguyệt chân nhân.
Tử Nguyệt chân nhân đi hai bước lại quay người, nói:
- Đúng rồi, hai tháng sau, một trong tứ đại yêu vương Bách Thảo vương sẽ xuất quan tuần sơn. Ngươi đi gặp ả ta, xem coi có thể thừa dịp này thu ả không.
- Vâng, đệ tử tuân mệnh!
Định Dung Hầu gật đầu. Nếu có thể thu Bách Thảo vương thì thực lực của y sẽ tăng lên một bậc.
- Đừng xem thường Bách Thảo vương, hai tháng này ngươi đừng quan tâm chuyện khác, chăm chỉ bế quan tu luyện…khụ khụ…vi sư không nói thêm nữa.
Tử Nguyệt chân nhân ôm bụng nhanh như chớp chạy mất.
- Sư tổ…đừng dùng hết giấy! Đấy là cuộn cuối cùng trên người đệ tử đó!
Định Dung Hầu ôm bụng cuống cuồng đuổi theo Tử Nguyệt chân nhân.